Chương 315: Quỳ xuống cầu xin

Anh ngồi bên giường, dời tầm mắt, nhưng có chút đắc ý nói.

"Tối hôm qua em nói, chuyện em không hối hận nhất là yêu anh?"

"Phụt- - khụ khụ khụ - - khụ khụ khụ!!"

Phong Khải Trạch thấy cô bị sặc, vội vàng đặt bát xuống, đi rót nước cho cô, lúc Thương Tình uống nước, anh cau mày vỗ lưng cho cô, "Anh không tranh với em, ăn cháo cũng bị sặc được, em nghĩ gì thế?"

Tay đang vỗ lưng của anh dừng lại, híp mắt nhìn chằm chằm cô, giọng điệu vô cùng vi diệu.

"Không hối hận nhất là yêu anh sao?"

Thương Tình lại ho lần nữa, cô không làm bộ, mà thật sự bị sặc rồi!

Lúc ấy sao đầu cô căng lên, nói như vậy chứ? Tuy nói như vậy không sai, nhưng người tự luyến như Phong Khải Trạch nhất định sẽ nghĩ sai!

Thương Tình ước gì có thể chết đi lúc vừa rồi, mà Phong Khải Trạch nắm lấy cằm cô, ép cô nhìn mình.

Thương Tình nâng mắt theo bản năng, liền đụng vào một vùng sương mù màu tím, đôi mắt của anh như được gội rửa, màu sắc rất đậm, giống như bảo thạch thần bí, hấp dẫn người ta không ngừng hãm sâu, cuối cùng đắm chìm vào bên trong, khó có thể thoát ra được.

"Em nói, em yêu anh?"

Tiếng cười của anh như đến từ chân trời, Thương Tình sửng sốt hai giây mới lấy lại tinh thần, cô lắc đầu như trống lắc, đầu xác ướp nhanh chóng chuyển động, thật sự rất đáng yêu.

Phong Khải Trạch buồn cười nhìn cô, lại hỏi lần nữa, "Lúc ấy em buông tay, có phải ý nghĩ lúc đó là bảo vệ anh, hy sinh chính em hay không?"

"Không... em không nắm được."

Trái tim của Thương Tình đập rất nhanh, giọng nói cũng rất ổn định, rất nghiêm túc.

"Thật sao?" Phong Khải Trạch bưng bát, cười nhìn cô.

"Thật hơn tên em."

Phong Khải Trạch nở nụ cười sung sướng, dùng loại ánh mắt anh có thể nhìn thấu em, đánh giá cô từ trên xuống dưới, không nhanh không chậm nói.

"Vì sao không hối hận thích anh?"

Thương Tình mấp máy môi, "Thực ra cháo rất ngon, có thể tiếp tục đút không? Em rất đói."

Phong Khải Trạch nhếch cao miệng, đưa thìa cháo tới bên môi cô, nhỏ giọng hỏi.

"Vì sao không hối hận?"

Thương Tình nhắm mắt, "Anh muốn em không tiêu hóa được à?"

"Dù sao anh muốn biết!"

Thương Tình cắn thìa, lông mi dài rủ xuống, có chút mê man nghĩ, thực ra trước đây cô cũng từng hỏi mình vấn đề này.

Lúc trước trọng sinh, vì sao là mười tám mà không phải sớm hơn, lúc có thể thay đổi tất cả vận mệnh?

Thương Tình không nghĩ ra, mãi đến tối hôm qua không tự giác được nói ra câu nói đó, cô mới hiểu được.

Nếu vận mệnh dựa theo chấp niệm của cô, để cô trở về thời điểm mà cô muốn nhất, như thế có lẽ ở trong tiềm thức của cô, cô không hề muốn thay đổi, gặp được anh, yêu anh, là chuyện này.

Phong Khải Trạch không mệt mỏi lần lượt truy hỏi, "Nói hay không? Nói hay không?"

Anh ép Thương Tình nhìn thẳng vào mối quan hệ giữa bọn họ, dù sao anh đã giẫm qua hố mìn vô số lần, giẫm thêm vài lần cũng chẳng sao!

Thương Tình nhìn anh một cái, có chút vô lực nói.

"Em cảm thấy thích anh, là chuyện vui vẻ nhất, trước khi em từ thơ ấu thành người trưởng thành mà thôi, cho nên không hối hận, anh hài lòng chưa?"

Đôi mắt Phong Khải Trạch sáng lên, trong đôi mắt màu tím giống như càng đậm hơn, đẹp khó mà nói nên lời!

Anh kìm ném kích động, nhẹ giọng hỏi, "Cho dù lúc đó, anh không đáp lại em chuyện gì, em vẫn... không hối hận?"

Thương Tình trợn tròn mắt, có lẽ ngày hôm qua được Phong Khải Trạch cứu hai lần, cô ở chung với anh, cảm giác thoải mái hơn trước đây nhiều.

"Khi đó có vẻ ngốc, cho dù anh không đáp lại, có thể làm bất cứ chuyện gì cho anh, tiếp rượu cũng được, yêu cũng được, chỉ cần làm vì anh, đều cảm thấy rất thoải mái, cho nên không hối hận."

Nghe Thương Tình nói rõ ràng từng chữ, Phong Khải Trạch có kích động muốn ôm cô xoay vòng!

Khóe miệng anh nhếch cao, khi tiếp tục đút cho cô, trong mắt lóe lên hào quang, không biết suy nghĩ chuyện gì.

Trong không khí giống như có phần tử đặc biệt khiến tâm tình người ta rất sung sướng, Thương Tình ăn mấy miếng hết bát cháo, vừa định đuổi người, Phong Khải Trạch đột nhiên ôm lấy mặt cô, dùng sức hôn một cái!

"Tình Tình, em nói đúng, vì người trong lòng làm chuyện gì, cho dù không được đáp lại, anh cũng thấy rất vui!"

Thương Tình bị ép nhìn thẳng vào anh, nhìn đôi mắt sáng rực, tim cô lại đập nhanh hơn một cách khó hiểu.

Phong Khải Trạch cười nói, "Đương nhiên, con người của anh có lòng tham, người trong lòng có thể tiếp nhận anh thì tốt, anh sẽ vui sướng hơn. Tình Tình!"

Anh đột nhiên gọi tên cô.

"Anh không buông tay, tiếp tục theo đuổi em, em cảm thấy buồn rầu, hay vui sướng nhiều hơn?"

"Đương nhiên là buồn rầu!" Thương Tình không cần suy nghĩ trả lời.

Nhưng Phong Khải Trạch đột nhiên đặt một tay lên ngực cô, cảm nhận được nhịp tim của cô đập nhanh hơn bình thường, trong tầm mắt hoảng sợ của Thương Tình, anh nghiêm túc nói.

"Nhưng tim của em đập rất nhanh, em đang gạt anh."

Thương Tình vội vàng che ngực trừng anh!

"Vô liêm sỉ!"

Phong Khải Trạch chẳng hề để ý, nhìn chằm chằm Thương Tình, anh đã hiểu rõ anh phải theo đuổi vợ thế nào rồi!

"Sau này em sẽ hiểu rõ cái gì gọi là vô liêm sỉ chân chính."

Anh gian ác nói xong, lại hôn Thương Tình một lát, cũng cười khẽ bên tai cô, gằn từng tiếng nói.

"Sớm muộn gì em cũng là của anh."

Nói xong, anh giống như đánh thắng trận, đắc ý mà ra cửa.

Thương Tình giơ tay quấn băng vải lên lau miệng, nếu không có vải che, nhất định là Phong Khải Trạch có thể thấy cô đang đỏ mặt.

Cái gì mà sớm muộn gì cũng là của anh, nghĩ hay quá nhỉ!

Sau khi ra cửa, tâm tình sung sướng của Phong Khải Trạch không duy trì được lâu, chuyện Dịch Hoành thiếu chút nữa hại chết Tình Tình, anh không thể nhịn một ngày!

Nhưng anh không ngờ tới chính là, anh còn chưa làm gì, vậy mà Dịch Hoành tới cửa trước!

Ông ta còn dám tới?

Mấy ngày không gặp, Dịch Hoành nhìn già đi không ít, nhưng đôi mắt ông ta vẫn lóe sáng! Người như thế, tạm thời không chết được.

"Ông tới làm gì?"

Trong thư phòng, Phong Khải Trạch nhìn ông ta, bày hết bất mãn trên mặt.

Dịch Hoành được con trai ông ta đỡ lên, run rẩy đặt đồ lên trên bàn Phong Khải Trạch.

Đó là miếng sắt kẹp sách, nhìn có vẻ lâu năm, phía trên là đồ đằng phức tạp, chỉ có một chữ "Phong", khiến Phong Khải Trạch nhận rõ lai lịch của nó.

Phong gia là một gia đình quý tộc từ thời phong kiến, khi đó có không ít huy hiệu của gia tộc, nhưng lưu truyền nhiều đời, tới nay chỉ còn mấy cái, cho nên bây giờ phàm là đồ như huy hiệu của gia tộc, đều được cất kỹ, thứ mà Dịch Hoành lấy ra là huy hiệu cổ của gia tộc của anh.

"Đây là... ông nội cậu cho tôi, hy vọng Phong thiếu còn nhớ rõ ông nội cậu..."

Lời nói của Dịch Hoành khiến Phong Khải Trạch nhớ tới ông cụ có đôi mắt có thần, lưng đứng thẳng, sắc mặt trầm xuống.

"Ông muốn nói gì?"

Vẻ mặt Dịch Hoành hơi suy tư, "Vào trận chiến cuối cùng, tôi cứu ông nội cậu một mạng, khi ông ấy đưa thứ này cho tôi có nói, cho dù là khi nào, tôi đều có thể dùng thứ này đổi lấy gia chủ của Phong gia làm một chuyện giúp tôi!"

Nói đến đây, ông ta đột nhiên quỳ xuống!

"Bố!" Con ông ta muốn đỡ nhưng bị Dịch Hoành ngăn cản, ông ta nhìn Phong Khải Trạch, trên gương mặt tràn đầy hối hận.

"Lúc trước không phải là tôi không nghĩ tới, trực tiếp dùng thứ này, tới tìm cậu đổi người cứu mạng kia. Nhưng lúc tôi thả Lý Văn Huyện ra, Lý Văn Huyện nói cho tôi biết, ba ngày cậu phải để người kia kéo dài tính mạng một lần, còn nói người kéo dài tính mạng cho cậu sẽ có tổn hại."

"Cậu ta còn nói người kéo dài tính mạng cho cậu là Thương Tình, nhưng lúc đó tôi không tin, tôi cho rằng Thương Tình chỉ đang yểm trợ cho người cứu cậu chân chính mà thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top