Chương 312: Đúng hay không

Nhưng khu bình luận yên tĩnh, người đối diện TV radio di động máy tính bùng nổ rồi! Trang web chính thức của đài cũng bùng nổ tin nhắn!

"Tuyên truyền à? Nhất định là tuyên truyền, sao điện thoại có thể không gọi không gửi tin nhắn được, nhưng có thể kết nối radio?"

"Có một loại khả năng, đó chính là máy cũ OVIQ, là điện thoại giống như radio, cho nên cho dù không gọi điện hay gửi tin nhắn được, nhưng hiện giờ loại điện thoại này đã ngừng sản xuất rồi mà?"

"Cô gái kia bị nhốt ở giữa vách núi, còn sắp ngã xuống sao? Trời ạ, nhanh cứu cô ấy đi!"

Cứ thế càng lúc càng có nhiều bình luận, mức độ chú ý cũng dâng cao! Trưởng đài ngạc nhiên phát hiện, tỉ lệ người xem đài của bọn họ sắp đạt kỷ lục mới rồi!

Lúc trước Tư Không Cẩn luôn giúp Phong Khải Trạch tìm người, lúc này anh ta thấy Phong Khải Trạch liên lạc được với Thương Tình, cũng nhẹ nhàng thở ra, dẫn người từ trên núi xuống.

"Làm sao bây giờ? Tuy cô ấy ở ngay bên này, nhưng phi cơ trực thăng không thể hạ xuống, độ cao nơi này hơn hai nghìn mét, chúng ta xác định vị trí của cô ấy thế nào đây?"

Bởi vì bây giờ Thương Tình rất nguy hiểm, bọn họ cần tìm được vị trí chính xác của cô mới tìm được cô nhanh nhất, cho nên không cho bọn họ có thời gian lề mề rồi.

"Dùng biện pháp nguyên thủy nhất đi! Cầm máy dò sóng âm chưa? Dùng nguyên lý phạn xạ sóng âm định vị vị trí của tảng đá kia, thi thể ở đâu, cho nên cô ấy cũng cách không xa đâu!"

Cuộc nói chuyện giữa Phong Khải Trạch và Tư Không Cẩn thông qua radio, truyền tới tai Thương Tình, không hiểu sao cô cảm thấy an tâm hơn không ít, có người đang cố gắng cứu cô, cô chỉ cần đợi một lát là được rồi... chỉ cần đợi thêm một lát.

Nhưng ông trời giống như đối nghịch với cô, cô đột nhiên cảm thấy tảng đá dưới người thả lỏng ra một chút, cát đá rất nhỏ lăn xuống như mưa! Cô ngồi trên tảng đá, trong chớp mắt sắc mặt trắng bệch, cô nhận ra được mình không còn nhiều thời gian lắm!

Phong Khải Trạch sợ Thương Tình sợ hãi, vừa chỉ huy người, vừa nói chuyện với cô.

"Tình Tình, em đừng sợ, anh sẽ tìm được em nhanh thôi, ngọn núi này chỉ cao như vậy thôi, rất nhanh, đừng sợ!"

Tuy anh an ủi cô, nhưng giọng nói cũng rất kiên định, cẩn thận nghe lời anh nói, sẽ biết anh khẩn trương tới mức nói năng lộn xộn, câu nói "đừng sợ", không biết là nói cho Thương Tình nghe, hay là nói cho chính anh.

Lúc này Thương Tình đang dán sát vào vách đá! Không dám thở mạnh, lúc đá không rơi xuống nữa, cô mới thở ra một hơi dài, mà lúc này, trên trán của cô đã đầy mồ hôi lạnh!

Tay bị gió lạnh thấu xương làm cho đông cứng không có cảm giác, nhưng cô nghe thấy giọng nói của Phong Khải Trạch, run rẩy gõ một câu.

"Em không sợ, anh cũng đừng sợ!"

Trái tim của Phong Khải Trạch cảm thấy chua xót! Anh mím chặt môi mới không thất thố!

Trời tối Tình Tình sẽ không nhìn thấy gì, ngoại trừ ánh sáng điện thoại ra, xung quanh đều là một vùng tối đen, hơn nữa một khi tảng đá dưới người cô rơi xuống sẽ tan xương nát thịt!

Sao cô có thể không sợ?

Sao anh có thể không sợ?

Phong Khải Trạch sợ mình sợ hãi sẽ ảnh hưởng tới Thương Tình, anh hít sâu một hơi, nói rất có khí phách.

"Tình Tình, anh sẽ không sao!"

Anh ép mình nở một nụ cười, giọng điệu nhẹ nhàng nói, "Anh ở ngay phía dưới, cách em rất gần, tin tưởng anh!"

Rõ ràng là lời nói rất nhẹ nhàng, nhưng có một chút lệ khiến người nghe cảm thấy rất buồn bực!

Lúc trước người đàn ông này còn sợ tới mức nói năng lộn xộn, bây giờ chỉ vì không để cô gái kia sợ, ra vẻ trấn định mà thôi.

Lúc này bọn họ đều hy vọng người đàn ông có thể nhanh chóng tìm cô gái kia, cô ấy ngàn vạn lần không sao!

Độ cao của ngọn núi này rất cao, cho dù Thương Tình cách bọn họ chỉ hơn mười mét hoặc mấy chục mét, dùng dụng cụ đo sóng âm tìm vị trí chính xác, cũng cần một khoảng thời gian, Phong Khải Trạch vô cùng sốt ruột, nếu không phải vì khe núi gió to, không thể lái trực thăng vào được, anh cần gì lo lắng như thế?

Thương Tình không nhịn được thở nhẹ một hơi! Bởi vì cô cảm nhận được rõ tảng đá dưới chân đang trượt một phen! Mặt đá vốn phẳng, bây giờ lại bắt đầu hơi nghiêng xuống, trái tim của cô giống như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực! Lý trí chưa từng bình tĩnh như thế!

Cô ổn định cơ thể xong, đột nhiên gõ chữ, "Em có biện pháp để anh tìm được em."

Phong Khải Trạch cảm thấy không đúng, nếu có biện pháp, Thương Tình sẽ không đợi tới tận bây giờ mới nói, nhưng anh vẫn hỏi, "Biện pháp gì?"

Thương Tình nuốt nước bọt, chậm rãi đứng dậy dán sát vào vách núi, hít sâu một hơi lại gõ chữ.

"Lúc trước em không dám dùng súng, bởi vì có chút động tĩnh tảng đá sẽ rơi xuống, nhưng vừa rồi tảng đá đã lỏng ra rồi! Em không còn nhiều thời gian lắm... điều chỉnh sóng âm ở trạng thái tiếp nhận đi, em sắp nổ súng rồi!"

"Không được!" Phong Khải Trạch vội nói, "Nếu bây giờ em nổ súng sẽ khiến tảng đá lỏng ra nhanh hơn!"

"Không có phương án nào nhanh hơn nữa rồi!"

Phong Khải Trạch lòng nóng như lửa đốt!

Anh vừa bảo người ta điều chỉnh tiếp nhận sóng âm, vừa vội vàng nói, "Nhất định là còn có biện pháp, nhất định còn có!"

"Phong Khải Trạch!"

Mắt Phong Khải Trạch nheo lại.

"Em tin, anh có thể tìm được em trong thời gian ngắn nhất, sau đó tới cứu em, đúng không?"

Đúng hay không?

Lúc đó, bọn họ giống như không phải ngăn cách hai cái điện thoại một cái radio, mà là mặt đối mặt, cô ở trên đỉnh núi anh ở dưới chân núi.

Trái tim anh đột nhiên yên bình một lát. Rất lâu sau, thực ra chỉ trong chớp mắt, Phong Khải Trạch gằn từng chữ.

"Đúng vậy, anh sẽ tìm được em trong thời gian ngắn nhất."

Thương Tình không nhịn được nở nụ cười, cô lấy súng ra, nhìn đêm đen trước mắt, đột nhiên không sợ nữa.

Bởi vì một chút ánh sáng trong tay, là liên hệ với thế giới của cô.

Trước khi nổ súng, cô lại dừng lại, gõ mấy chữ.

"Nếu sau khi nổ súng, em ngã xuống, phải sống thật tốt."

"Không!" Phong Khải Trạch nắm điện thoại la lớn, "Không có khả năng! Anh nói cho em biết Thương Tình, nếu em chết đi, anh tuyệt đối sẽ không sống tiếp thật tốt! Anh tuyệt đối sẽ không!"

Giọng nói của anh khàn khàn căng thẳng, rõ ràng là sợ hãi tới cực hạn, không ít phụ nữ nghe thấy không nhịn được khóc thành tiếng, mà Thương Tình thì nở nụ cười.

Cô thả lỏng hơn nhiều, ngón tay giống như có một chút tri giác, thậm chí cô còn gõ một câu nói đùa.

"Nghe giọng của anh cũng biết anh phát điên cỡ nào, kiên nhẫn của anh vẫn luôn không tốt, nhưng mà... đối với em đã là kỳ tích rồi."

"Không được nói những lời linh tinh như vậy nữa!" Đôi mắt Phong Khải Trạch đỏ bừng, gằn từng tiếng nghiến răng nghiến lợi nói, "Đừng nói nữa! Nổ súng, anh sẽ tìm được em, đưa em về nhà!"

Thương Tình mấp máy môi, cười nói, "Anh biết không? Thực ra lúc trước em còn không sợ, nhưng anh để ý như vạy, em đột nhiên cảm thấy sợ hãi."

Trái tim của Phong Khải Trạch như bị bóp chặt vì mấy chữ cô gửi.

"Em đừng sợ." Yết hầu của anh chuyển động, giống như nghẹn ngào áp chế, "Nếu em rơi xuống, anh sẽ đỡ em."

"Vậy anh sẽ bị tảng đá đập chết trước."

"Chết cùng em, em sẽ không sợ nữa!"

Nghe anh nói dễ dàng như thế, giống như đang thề, lúc đó, Thương Tình biết anh không nói đùa.

Chính vì biết, cô đột nhiên cảm thấy đồ ở trong lòng, cho dù súng hay điện thoại, đều như nặng ngàn cân!

Thực ra bọn họ cách nhau không xa, Phong Khải Trạch chỉ cần tìm thi thể của người kia, sẽ tìm được cô ở gần đó, nhưng khe núi quá cao, lại quá tối, bọn họ không tìm được vị trí của cô, mới không dám hành động tùy tiện, bởi vì cô không còn nhiều thời gian, tìm kiếm trong vô vọng như thế, chờ đợi của cô là chết.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top