Chương 298: Xin lỗi

Cô vừa đi, Phong Khải Trạch liền đấm mạnh lên tường! Nhưng trong lòng nhói đau, không có bất kỳ chuyển biến tốt đẹp nào, ngược lại càng thêm khó chịu!

Anh đang làm gì thế này, anh rõ ràng đã nghĩ kỹ, lúc đến đây, tuyệt đối không cãi nhau, kéo xuống mặt mũi cũng không khó, hơn nữa đối tượng còn là cô? Anh vẫn muốn kết hôn với cô, cho dù hiện tại không nhắc đến hôn sự, trở lại phương thức ở chung trước đó cũng tốt...

Nhưng lần này thì hay rồi, quan hệ giữa bọn họ đã đóng băng, mỗi một bước đều trở nên gian nan.

Mấy ngày liên tiếp, hai người đều chiến tranh lạnh, toàn bộ khu nhà cũ của Phong gia rơi vào trạng thái ngột ngạt, không người nào dám dẫm lên mìn.

Thương Tình giống như cố ý tránh Phong Khải Trạch, mấy ngày liên tiếp đều ở trong phòng thí nghiệm, lúc ăn cơm cũng cố ý tránh.

Điều này khiến cho Phong Khải Trạch tản ra hơi lạnh ở bất kỳ nơi đâu, khiến cho người ta sợ run lên.

Chẳng qua hôm nay bọn họ muốn đến cùng một nơi, tiệc đính hôn của nhà họ Dịch.

Điều này khiến cho Phong Khải Trạch có hơi khẩn trương, bởi vì anh cần phải nhân cơ hội này làm dịu quan hệ giữa hai người.

Sau mấy ngày bình tĩnh, Phong Khải Trạch không khỏi cảm thấy hối hận, anh biết rõ Thương Tình để ý đến tình cảm với anh trước kia như thế nào, thế nhưng trong lúc tức giận, anh lại dùng điều này để nghi ngờ cô, quả đúng là đầu óc rơi mất!

Nhưng anh lại nghĩ, giữa hai người yêu nhau, chuyện cãi nhau là rất bình thường, có lẽ chỉ cần một cơ hội, bọn họ có thể phá băng?

Phong Khải Trạch giả bộ lơ đãng nhìn thoáng qua mặt Thương Tình, đã thấy dưới mắt cô xuất hiện quầng thâm nhạt, Bàng Thất nói, cô vì theo đuổi tiến độ đã mấy ngày không được ngủ ngon giấc.

Thật ra đâu chỉ có cô, Phong Khải Trạch  căn bản cũng không ngủ được, anh chỉ cần nghĩ đến cô, ban đêm liền trở nên dài đằng đẵng, rất giày vò, chỉ là bên ngoài anh cứng rắn, không thể hiện ra mà thôi.

Xe đi được nửa đường, trong lúc đó Thương Tình giống như pho tượng không nhúc nhích, Phong Khải Trạch nhiều lần muốn tìm cô nói chuyện, cũng không biết nên mở miệng như thế nào, do dự một lúc lâu, anh dùng gương mặt lạnh, nói một cách nhạt nhẽo.

"Nghe nói thuốc của em thành công rồi, hiện tại đã vào giai đoạn thử nghiệm?"

Hôm qua Lão Nghiêm vui vẻ báo tin mừng cho anh, nhưng Phong Khải Trạch không có chút hào hứng nào, bởi vì tin tốt này, anh chỉ muốn ăn mừng với Thương Tình, thế nhưng cô không xuất hiện.

Lúc này, Thương Tình hơi hé mắt ra, sau đó nhanh chóng nhắm mắt lại.

"Ừ."

Cái này muốn anh nói tiếp như thế nào? Phong Khải Trạch lại bắt đầu bốc hỏa, từ sau khi hai người trở mắt, tính tình của Phong Khải Trạch ở càng ngày càng xấu, ngay cả Lý Uyển Oánh cũng không dám nói gì, sợ giẫm vào mìn.

Thế nhưng nghĩ đến hai ngày nay Thương Tình đã vất vả, có lẽ cô chỉ quá mệt mỏi, không muốn nói chuyện?

Trong lòng tìm lời giải thích cho cô, Phong Khải Trạch lại nói.

"Chờ lát nữa đến nhà họ Dịch, em nhớ đi theo sát anh, đừng nên chạy loạn."

Sau khi nói xong, anh cảm thấy giọng điệu của mình quá lạnh lùng, cho nên bổ sung thêm.

"Nhà họ Dịch không giống với Vạn gia, nhà bọn họ cũng có người do chính mình bồi dưỡng và huấn luyện, nếu em bị đưa đi, anh không cứu em!"

Lần này, ngay cả mắt Thương Tình cũng không mở.

"Ừ."

Cuộc trò chuyện này, đã chết từ lúc mới bắt đầu!

Hơi thở của Phong Khải Trạch tăng lên mấy lần, tay nắm chặt, ẩn nhẫn lửa giận của mình, nhưng hoàn toàn không nhịn được! Ngay cả chính anh cũng không nghĩ đến, Thương Tình ngó lơ anh, sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn như thế đối với anh!

"Rốt cuộc em có nghiêm túc nghe anh nói chuyện không thế?"

Phong Khải Trạch đưa tay ra giữ mặt cô, giây phút này, cuối cùng Thương Tình cũng hoàn toàn mở mắt ra.

Thương Tình có nói một câu không sai, mắt cô rất đẹp, anh đã từng khen ngợi qua vô số lần, mỗi lần cô chuyên chú nhìn về phía ai đó, liền sẽ khiến cho tim người ta đập thình thịch, đến mức những lời sau đó của anh hoàn toàn bị ngăn lại trong cổ họng, cô đã lâu rồi không chuyên chú nhìn anh.

"Anh... đang nói chuyện với em đó!"

Rõ ràng là một câu rất có khí thế nhưng giọng nói của Phong Khải Trạch lại vô thức giảm tám độ, tay chạm vào mặt cô không có thu lại, mà chính là lưu luyến không rời, vuốt ve mấy lần.

"Em rất mệt mỏi."

Giọng nói của Thương Tình rất nhạt, "Nếu không có chuyện gì quan trọng, mong anh không nên nói chuyện."

Động tác của Phong Khải Trạch hơi dừng lại, sắc mặt âm trầm.

"Em nói cho anh biết, chuyện gì mới quan trọng?"

"Ví dụ như bớt nói nhảm."

Trong mắt Phong Khải Trạch bỗng nhiên hiện lên hai ngọn lửa màu tím, "Thương Tình! Chẳng lẽ em thật sự cho rằng..."

Anh còn chưa nói hết, Thương Tình đã nghiêng người, tựa vào đùi anh, "Em ngủ một lát."

Cô đột nhiên thân thiết khiến cho Phong Khải Trạch có chút mừng thầm, chút lửa giận kia liền bị dập tắt!

Bởi vì sắc mặt của anh thay đổi quá nhanh, cho nên nhìn qua có hơi ngốc, nhưng lại duy trì tư thế này, không dám có động tĩnh gì, sợ Thương Tình ngủ không thoải mái, lại ngồi dậy nhắm mắt dưỡng thần.

Sau cùng tay anh đặt lên vai cô.

Loại cảm giác thận trọng kia khiến cho trong xe yên tĩnh, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

Rõ ràng bọn họ còn đang chiến tranh lạnh, nhưng Thương Tình thân thiết lại khiến trong lòng Phong Khải Trạch cảm thấy mềm mại, khóe môi không khỏi giương lên.

Thôi, cho cô thêm thời gian để bình tĩnh.

Rất nhanh, năm chiếc xe màu đen đã đến cổng của nhà họ Dịch, lúc này, toàn bộ khuôn viên của nhà họ Dịch đèn đuốc sáng trưng, trang hoàn lộng lẫy.

"Em biết vì sao Vạn Thiến Thiến ở trong tù lại cấu kết được với Dịch Mang không?"

Trước cổng chính, Phong Khải Trạch lại một lần nữa lên tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng hơn không ít, Thương Tình liếc mắt nhìn anh, "Anh nói đi."

"Vạn Thiến Thiến mang thai rồi."

Thương Tình giật mình.

"Dịch Mang ở trong tù chính là tiểu bá vương, sau khi đút lót xong, anh ta ở trong tù giống như đang nghỉ phép, cho nên gặp được cô ta."

Phong Khải Trạch nhỏ giọng giải đáp nghi hoặc cho Thương Tình.

"Đây còn tính là vì họa được phúc."

Thương Tình lắc đầu, khoác lên tay Phong Khải Trạch.

Bây giờ ở bên ngoài, bọn họ chỉ đang chậm trễ hôn sự, "đứa nhỏ" trong bụng cô vẫn còn, vì thế cô và Phong Khải Trạch vẫn là một đôi.

Một lần nữa cảm nhận được hương thơm của cô quanh quẩn bên người mình, giây phút này, tim của Phong Khải Trạch mềm nhũn.

"Thương Tình."

"Hả?"

Phong Khải Trạch có chút khẩn trương, mím môi nói.

"Chúng ta... làm hòa được không?"

Lúc Thương Tình ngẩng đầu lên liền thấy Phong Khải Trạch bởi vì khẩn trương mà né tránh ánh mắt, một khi đã nói ra khỏi miệng, câu tiếp theo liền đơn giản hơn nhiều.

"Xin lỗi em, ngày hôm đó anh không phải cố ý nghi ngờ em, anh biết em đã từng... rất yêu anh!"

Nụ cười của anh có chút đắng chát, đứng ở trước cổng vàng son lộng lẫy, buông bỏ những tôn nghiêm, rụt rè, anh có chút thoải mái nhìn cô.

"Anh sẽ không ép em quay về như xưa nhưng ít nhất đừng không để ý đến anh, được chứ?"

Hai ngày nay, anh đã sắp không thở được...

Thương Tình còm chưa lên tiếng, một giọng nói tràn đầy phấn khởi truyền đến, "Phong thiếu có thể đến đây, thật đúng là rồng đến nhà tôm!"

Dịch Hoành đã sáu mươi tuổi nhanh chóng bước đến, ông ta bảo dưỡng rất khá, nhìn qua chỉ hơn bốn mươi, lúc nhìn thấy Thương Tình, ánh mắt lóe lên, không rõ ý tứ.

Nhìn thấy kẻ thù, khí thế của Thương Tình nhanh chóng thay đổi, Phong Khải Trạch cũng dùng một loại sắc mặt khác để trả lời, "Bác Dịch có lời mời, có lý nào tôi lại không đến?"

"Thật đúng là vinh dự cho tôi, mời hai người vào."

"Xin mời!"

Phong Khải Trạch dẫn theo Thương Tình đi vào.

Vừa mới đi vào, bọn họ lập tức trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người, tổ hợp trai xinh gái đẹp luôn khiến cho người ta cảm thấy vui mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top