Chương 293: Người của một thế giới khác
Anh càng ngày càng không hiểu cô gái trước mắt, cho dù anh căn bản không biết Thương Tình muốn làm gì, lại vẫn bị phần thưởng của cô hấp dẫn.
"Đây là do em nói đấy nhé!"
Lòng hiếu thắng trong anh hoàn toàn bị kích thích! Có được cô làm cho quan hệ giữa bọn họ càng tiến thêm một bước, còn điều gì hấp dẫn hơn?
"Em sẽ không lừa anh."
Thương Tình nói như thế, mang theo nụ cười thần bí, từng bước lùi về sau, đến sau cùng chạy mất, người tới người đi, trong nháy mắt Phong Khải Trạch đã không còn nhìn thấy bóng dáng của cô. Nhưng điều này không làm khó được anh, bởi vì mặt ngoài bọn họ đơn độc đi ra, nhưng vì an toàn, thật ra còn có rất nhiều người ẩn nấp xung quanh bảo vệ bọn họ, chỉ là Thương Tình không biết mà thôi.
Cho nên Phong Khải Trạch lấy điện thoại ra gọi, "Theo sát cô ấy, bảo vệ cô ấy, chờ cô ấy dừng lại, nói cho tôi biết vị trí."
Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến giọng nói lạnh lùng của Bàng Tứ.
"Tôi hiểu."
Phong Khải Trạch cúp máy, cười một tiếng, anh tin tưởng vào cảm ứng trái tim, cũng tin tưởng mình nhất định có thể dựa vào cảm giác để tìm thấy cô, nhưng anh không muốn có bất kỳ một sơ hở nào, cho dù không có duyên phận, anh cũng muốn tạo ra duyên phận.
Tình Tình, tối nay em là của anh.
Thế nhưng dù sao Phong Khải Trạch cũng không hiểu rõ nơi này, ở khu vực lâu đời này vào đêm giáng sinh sẽ có một truyền thống, ba tiếng trước khi đến mười hai giờ, mỗi tiếng đều sẽ mất điện một lần mất điện sẽ kéo dài trong năm phút, trên bầu trời sẽ được đốt pháo hoa! Đây là phúc lợi mà chỉ ở khu vực lâu đời này mới có.
Cho nên lúc Thương Tình bị người theo sát, vốn dĩ ánh đèn trong sân chơi sáng chói, đột nhiên rơi vào trong bóng tối, người xung quanh phát ra những tiếng hét kinh ngạc, chỉ trong nháy mắt, Thương Tình đã biến mất trước đám người Bàng Tứ.
"Đoàng!"
Một quả pháo hoa xinh đẹp nổ tung trong không trung, không ít người dừng bước ngẩng đầu lên trời, chỉ có Phong Khải Trạch đột nhiên lo lắng.
"Mất dấu rồi à?"
"Vâng, trong nháy mắt khi rơi vào bóng tối, thiếu phu nhân đã biến mất, chờ khi mắt chúng tôi thích ứng được với bóng tối thì đã không thấy bóng dáng thiếu phu đâu, chúng tôi đang tìm."
Phong Khải Trạch nhíu mày, hiện tại anh đã biết rõ nụ cười thần bí trước khi đi của Thương Tình là gì, cô nhất định đã sớm đoán được tình huống này.
"Một người đứng canh ở cổng ra vào, những người khác tiếp tục tìm, có tin tức gì thì nói cho tôi biết."
"Vâng!"
Phong Khải Trạch cúp máy, chẳng biết vì sao trong lòng không khỏi có chút nhẹ nhõm, xem ra tiếp theo, anh chỉ có thể dùng "cảm ứng" đi tìm cô.
Sau khi pháo hoa kết thúc, sân chơi lại một lần nữa đèn đuốc sáng trưng, Phong Khải Trạch nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, lúc này vừa qua mười giờ, vẫn còn hai tiếng.
Anh đi về chỗ sâu nhất trong sân chơi. Đột nhiên một người thỏ đi đến trước mặt anh, trong túi là đủ loại kẹo.
"Anh mua kẹo sao?"
Giọng nói vang lên, Phong Khải Trạch lắc đầu, người thỏ kia liền khập khiễng rời đi. Phong Khải Trạch nhìn theo bóng lưng người kia, dường như có điều suy nghĩ, Thương Tình nói cô sẽ không trốn mà chính là ở chỗ rất bắt mắt chờ anh.
Phong Khải Trạch nhìn chằm chằm vào con thỏ kia thật lâu, sau đó mới rời ánh mắt, một lát sau, một tiếng kêu kinh ngạc vang lên. Phong Khải Trạch đi đến, một người mặc trang phục ma pháp sư, mang theo mặt nạ trên mặt, trong tay đột nhiên xuất hiện lửa, rất nhiều đứa nhỏ ở xung quanh đều sửng sốt, nơi này là chỗ tương đối náo nhiệt trong sân chơi.
Phong Khải Trạch đi đến, anh nhìn ma pháp sư kia một lúc lâu, sau cùng ánh mắt anh dừng ở phần ống tay áo đang xắn lên của anh ta, lộ ra vết sẹo, nhì qua giống như bị bỏng từ trước đây rất lâu.
Trong sân chơi có rất nhiều người hóa trang, Phong Khải Trạch suy đoán, nếu Thương Tình muốn hóa tranh, cô sẽ đóng vai gì?
Ma pháp sư vẫn còn tiếp tục, Phong Khải Trạch không dừng lại quá lâu, anh tiếp tục đi, toàn bộ sân chơi là hình vòng tròn, anh nhất định có thể cảm giác được người kia.
Phía trước có người đang làm xiếc, là mấy cô gái, nhìn qua không lớn tuổi cho lắm, vòng eo giống như không xương, mấy kỹ năng dỗ cho người khác liên tục ngạc nhiên kêu lên, Phong Khải Trạch đột nhiên có chút hiểu ra, tại sao Thương Tình lại bảo anh đi tìm cô ở chỗ này.
Cô muốn cho anh nhìn thấy, cùng với những người trước kia anh gặp, hoàn toàn là một quần thể khác biệt.
Một quần thể giống như vừa ra đời đã bị ông trời vứt bỏ, bọn họ không thể không trải qua muôn vàn thử thách, đổ vô số mồ hôi mới có thể kiếm được chút tiền, người vây xem đều đang cười, nhưng người biểu diễn lại không có biểu tình gì, cho nên phần lớn đều đeo mặt nạ.
Nhận thức này khiến cho anh cảm thấy khó chịu, bởi vì anh cảm thấy Tình Tình là một cô gái xinh đẹp, hiền lành, không nên có bất kỳ liên quan nào với những người này.
Đúng thế, hiền lành, cho dù tính tình của cô thay đổi rất lớn, cô đều giữ được nguyên tắc lương thiện, điều này rất không dễ dàng, giống như Tô Vi nói, người chịu đả kích lớn sẽ rất dễ nổi điên. Từ chuyện cô chỉ trở nên lạnh lùng mà nói, bản thân cô chính là một kỳ tích, cô không có nổi điên, có lẽ bởi vì thiên tính của cô là thuần khiết, cho dù thế giới này có không sạch sẽ cũng không thể nhuộm đen cô.
Lúc này Phong Khải Trạch nhìn thấy một tên hề, một tên hề có dáng dấp xinh đẹp, cho dù chỉ là một bên mặt, cho dù làn da của cô bị bôi thành màu trắng xám, trên mặt đều là sắc thái khoa trương nhưng những màu sắc này lại làm cho khí chất của cô càng thêm sáng chói, có loại mị lực khó nói nên lời.
Không ít người đi qua đều sẽ quay đầu lại nhìn cô, trên tay cô cầm một chùm bóng bay, lần lượt phát cho người đi đường.
"Tình Tình!"
Tên hề quay đầu nhìn qua, đôi mắt rực rỡ kia hình như có ý cười.
Trong lúc Phong Khải Trạch đang mừng rỡ xuyên qua đám người đến bên cạnh cô, chỉ nghe thấy một tiếng kêu ngạc nhiên, toàn bộ sân chơi lại một lần nữa rơi vào bóng tối, chờ Phong Khải Trạch lấy lại tinh thần, chỉ thấy rất nhiều bóng bay bay lên không trung, khiến cho lúc pháo hoa phát sáng, Phong Khải Trạch lại không thấy bóng dáng của cô.
"Tình Tình?"
Phong Khải Trạch có hơi nóng nảy, bởi vì cuối cùng anh đã phát giác ra, từ lúc Thương Tình dẫn anh đến nơi này, cảm xúc của cô có chút không đúng, điều này khiến anh dần cảm thấy bất an, chỉ muốn nhanh chóng tìm được cô!
Pháo hoa vẫn đang được bắn lên không trung, bên cạnh Phong Khải Trạch có rất nhiều gia đình đang tập trung lại, ngẩng đầu lên thưởng thức, vừa ngạc nhiên lại thú vị, đồng thời cảm thán một giờ trôi qua, chỉ có Phong Khải Trạch một mình cô đơn, đi xung quanh sân chơi tìm bóng dáng người nào đó, đầu óc nhanh chóng chuyển động.
... Vì sao cô lại đóng vai tên hề? Cô đột nhiên nói muốn chơi trò chơi, đây là dụng ý gì?
Thương Tình quen thuộc với khu phố cũ này như vậy, chứng minh đời trước cô đã từng sống ở đây, có lẽ cô trốn tránh người nào đó, mà ở khu phố cũ này tốt xấu lẫn lộn, là nơi tốt nhất để lẩn trốn.
Sở dĩ cô không trốn đi nơi khác có lẽ bởi vì ở thành phố Hải Trung còn có thứ khiến cô phải bận tâm.
Nếu người muốn đẩy cô vào chỗ chết là kẻ có quyền có thế, cô vì tránh khỏi việc bị tìm thấy, ngoại trừ dùng thân phận giả, cô không còn có lựa chọn nào khác, mà người có thân phận giả sẽ không thể thông qua được xét duyệt trên thị trường nhân tài, cô không có hộ khẩu, chỉ có thể làm một số công việc không chính thức, vất vả kiếm tiền giống như ma pháp sư, giống như tên hề mà anh vừa nhìn thấy!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top