Chương 290: Lời xin lỗi đến muộn
Thương Tình không quá quan tâm, cho dù cô ấy có trả hay không đều không sao, nhưng cô không biết nên trả lời như thế nào mới tốt, bầu không khí có chút giằng co.
Giống như cảm giác được Thương Tình không cố ý lạnh lùng, mà chính là thật sự không biết nên ở chung với cô ấy như thế nào, dáng vẻ rất khẩn trương, Lý Vũ ăn xong một miếng, đột nhiên cười nói, "Cậu giúp đỡ tớ, không phải vì chuyện lúc nhỏ cậu liên lụy tớ bị mẹ kế của cậu mắng đấy chứ?"
"Nói thật lòng, mẹ kế của cậu rất hung dữ, bây giờ cậu thế nào? Bà ta còn bắt nạt cậu nữa không?"
Lý Vũ dùng tốc độ thật nhanh để hỏi, cô ấy thậm chí còn cảm thấy trước kia Thương Tình thu mình như thế đều do mẹ kế làm hại.
Cho nên thấy Thương Tình không nói gì, Lý Vũ xem như cô chấp nhận, vỗ vai cô để trấn an.
Sau khi có tiền phẫu thuật, Lý Vũ lại khôi phục tính tình như lúc ban đầu, cảm thán, "Mẹ kế của cậu không phải người tốt lành gì, nhiều năm qua nhất định là cậu đã phải chịu khổ."
"Xin lỗi." Thương Tình đột nhiên nói.
"Cái gì?" Lý Vũ giật mình.
"Tớ nói... xin lỗi." Thương Tình buông tầm mắt xuống, giống như không dám nhìn vào cô ấy, bàn tay câu nệ đặt cùng một chỗ, trong giọng nói còn mang theo áy náy, "Câu nói này, tớ nên nói sớm với cậu, lúc trước hại cậu bị bà ta nhục mạ như thế, Lý Vũ, xin lỗi cậu."
Trong nháy mắt, vẻ mặt Lý Vũ ngưng lại, cô ấy nghiêm túc nhìn Thương Tình, trong mắt có xúc động.
Nhưng cô ấy không lập tức nói chuyện, mà chính là cúi đầu trầm mặc ăn hai miếng, sau đó mới ngẩng đầu lên cười nói.
"Thật ra, người nên nói xin lỗi là tớ mới đúng."
"Hả?" Thương Tình không hiểu nhìn cô ấy.
Lý Vũ lắc đầu, cười tự giễu, "Khi đó tớ rõ ràng nhìn thấy cuộc sống của cậy trôi qua đáng thương biết bao nhiêu, rõ ràng đoán được ở trong nhà, cậu khó khăn như thế nào, thế nhưng sau khi bị mẹ kế của cậu mắng, bởi vì tớ không dám phản kháng bà ta, đem tất cả tức giận trút lên người cậu, cậu đã rất thảm rồi, thế mà tớ còn làm tăng gánh nặng tâm lý cho cậu, nói cho cùng là do tớ vô dụng."
Trong ánh mắt kinh ngạc của Thương Tình, Lý Vũ nói tiếp, "Cậu xem, nếu như lúc đó tớ có thể kiên cường hơn, muốn mắng liền mắng, nghĩ thoáng hơn, tớ nghĩ có lẽ khi đó chúng ta đã trở thành bạn rất thân, thế nhưng tớ không làm thế, tớ không chỉ không an ủi cậu, không làm hết trách nhiệm của một người bạn ngược lại trách mắng cậu, sau khi xảy ra chuyện kia, cậu rõ ràng trầm mặc hơn trước đó rất nhiều, giống như không còn dám nói chuyện với ai nhiều thêm một câu, tớ biết rõ nguyên nhân là do mình, lại không dám bước đến xin lỗi."
Thương Tình giống như hiểu rõ lờ Lý Vũ nói, ánh mắt cô sáng rực nhìn về phía Lý Vũ.
"Cho nên sau đó, lúc cậu muốn chuyển trường, nhiều lần nhìn tớ, đấy không phải là ảo giác của tớ?"
Lý Vũ bật cười, "Thì ra cậu còn nhớ rõ, đúng thế, khi đấy tớ muốn tìm cậu nói lời xin lỗi, chỉ là lúc đấy tớ quá nhát gan, từ đầu đến cuối đều không dám bước đến, cho nên... xin lỗi cậu."
Thương Tình không khỏi nín thở.
"Cậu bằng lòng tha thứ cho tớ chứ? Thật ra tớ không ghét cậu, cậu xinh đẹp, thành tích tốt, có lẽ... tớ chỉ chán ghét bản thân mình vô dụng, cho nên, cậu tha thứ cho tớ chứ?"
Thương Tình chậm rãi nói, "Vậy còn cậu, cậu tha thứ cho tớ chứ?"
Cô ấy nói đến số tiền hai mươi lăm vạn kia, nhanh chóng bỏ qua đề tài này, trêu chọc, "Nói thật đi, hôm nay người đi theo cậu tới đây là bạn trai của cậu à? Rất đẹp trai, nhưng nhìn anh ấy hình như không phải người có tính khí tốt, bỗng dưng đưa cho tớ hai mươi lăm (25) vạn, tớ còn cho rằng anh ấy muốn bao nuôi tớ!"
Lý Vũ khoa trương làm ra vẻ mặt sợ hãi. Thương Tình không nhịn được bật cười, cô cười một tiếng, giống như băng tuyết tan ra, những câu nệ kia tan thành mây khói, theo Lý Vũ, cuối cùng Thương Tình cũng có dáng vẻ năm đó.
Cô ấy ôm ngực, lẩm bẩm, "Tớ muốn rút lại lời vừa nói, có một mỹ nhân xinh đẹp như cậu ở bên cạnh, nếu bạn trai cậu muốn bao nuôi tớ, như vậy nhất định phải đi khám mắt!"
Thương Tình trừng mắt nhìn cô ấy, "Cậu cũng rất xinh đẹp."
Dáng vẻ của Lý Vũ quả thật rất thanh tú, tóc ngắn, có vẻ rất thành thục.
Cô ấy kêu lên một tiếng, "Trước khi gặp cậu, người khác gọi tớ là mỹ nữ, tớ còn dám nhận, hiện tại cảm thấy đó là một loại sỉ nhục!"
"Nào có khoa trương như thế!"
Sau khi cùng Lý Vũ nói ra, tâm trạng Thương Tình rất sáng sủa, nụ cười trên mặt cũng nhiều hơn, giống như bóng ma trong nhiều năm, cuối cùng cũng tan đi.
"Nếu rảnh rỗi, cậu nên soi gương nhiều chút." Lý Vũ nói rất chắc chắn, "Tớ dám cược, bạn trai cậu sẽ nhanh chóng đến tìm, để cậu ở bên ngoài quả thật rất nguy hiểm."
Sau khi nói xong, cô ấy liếc mắt nhìn những thực khách kia, rất nhiều người đều nhìn về phía bên này.
Thương Tình mím môi, "Anh ấy... anh ấy không phải là bạn trai của tớ."
"Không phải ư? Tớ đâu có mù, cậu nhìn xem, anh ấy quả nhiên đến tìm cậu rồi."
Thương Tình nhìn theo ngón tay của Lý Vũ, quả nhiên nhìn thấy Phong Khải Trạch đang đi về phía bọn họ, dáng vẻ đi nhanh như bay kia, giống như chỉ chậm một lúc, Thương Tình liền bị người khác trộm đi mất.
Lý Vũ ghen tị nói, "Dáng dấp đẹp trai lại có tiền, quả nhiên đầu năm nay, thẩm mỹ của mấy anh chàng đẹp trai đều rất bình thường."
Thương Tình không thể phủ nhận, nhìn Phong Khải Trạch đi về phía cô, không thể không nói, so với trước kia, cô cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều.
"Hai người nói chuyện xong chưa?" Phong Khải Trạch liếc nhìn Thương Tình sau đó mới hỏi Lý Vũ.
"Được rồi,cảm ơn hai người đã giúp đỡ, để lại phương thức liên lạc, tôi sẽ liên hệ với chủ nợ."
Phong Khải Trạch suy nghĩ một lúc liền cho cô ấy số của Bàng Thất.
Sau khi lấy được số điện thoại, Lý Vũ không thể ở lại lâu, cô ấy còn phải đi làm việc.
Trước khi đi, Lý Vũ liếc thoáng qua Thương Tình, trịnh trọng nói, "Lần này rất cảm ơn cậu, nếu như không có cậu đột nhiên xuất hiện, có lẽ tớ sẽ làm ra một chuyện khiến mình hối hận!"
Thương Tình biết cô ấy đang nói gì, chỉ mím môi cười, sau đó bỏ đi căng thẳng, khí thế trên người cô được thể hiện một cách tự nhiên, mang đến cho người ta một cảm giác tự tin.
"Nếu cậu gặp phiền phức gì thì có thể tìm tớ, ai bảo tớ là chủ nợ của cậu chứ?"
"Đúng thế!" Lý Vũ cười nói, "Nợ quá nhiều không cần lo lắng! Vậy tớ cảm ơn cậu trước."
"Chú ý giữ gìn sức khỏe."
"Hẹn gặp lại!"
Nhìn thấy Lý Vũ rời đi, Thương Tình nhìn theo bóng lưng cô ấy thật lâu, khóe miệng mang theo ý cười, giống như hoàn thành xong chuyện lớn gì.
Cô rất cảm ơn Lý Vũ không nhắc lại hai chữ "bạn bè" này, bởi vì cho dù cởi bỏ khúc mắc, cô đã quen không có bạn bè. Lý Vũ không nhắc đến, bởi vì trong lòng cô ấy rõ ràng, cô ấy và Thương Tình đã không phải là người của cùng một thế giới. Thương Tình và cô ấy ngồi ở một quán ven đường đều không hợp nhau như thế, hơn nữa khí thế ngẫu nhiên lộ ra cũng không phải thiên kim tiểu thư bình thường có thể có được, chỉ có thể nói rằng, những năm này, Thương Tình trôi qua không dễ dàng mới khiến cho cô càng ngày càng trở nên sắc bén, cô đã không cần bạn bè.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top