Chương 285: Ăn hết
Trên mặt Thương Tình dần dần hiện ra tàn nhẫn, cô cười tà ác.
"Trong lòng bà luôn suy nghĩ đến Vạn gia nhưng Vạn Hoằng căn bản xem thường bà, bà bấu víu vào Lâm Hàn Thạch nhưng Lâm Hàn Thạch cũng chỉ là kẻ nói vui ngoài miệng, ông ta căn bản không bảo vệ được bà! Chỉ có bố tôi, chỉ có Thương Bách Tề - người mà bà chưa từng nhìn trúng, ông ấy mới chính là người đàn ông trong nhiều năm như thế, vẫn luôn cố gắng thỏa mãn bà, chăm sóc bà!"
"Đúng thật là ông ấy rất vô dụng, một công ty gia đình không lớn vẫn có thể làm cho đầu óc ông ấy choáng váng, yếu đuối lại hồ đồ, quan trọng nhất là ông ấy còn không có chí cầu tiến, thỏa mãn với hiện tại, không thể cho bà cuộc sống tôn quý mà bà muốn."
Nói đến đây, cảm xúc của Thương Tình đột nhiên kích động, "Ông ấy chính là người như thế, một người không đúng ý của bà, thường xuyên bị người nhà bà bắt chẹt trong tay, trêu đùa nhục nhã, là một người hèn nhát, không nổi giận, nhưng nhiều năm như thế, ông ấy là người đối xử với bà tốt nhất!"
"Thử đổi thành một người đàn ông bình thường xem? Người nào có thể chịu đựng được mỗi ngày bà đều trang điểm xinh đẹp đi chơi? Ai có thể đối với bà tin tưởng và tôn trọng suốt mười mấy năm không thay đổi? Lúc bà lấy cớ đi làm đẹp, đánh bài để ở bên ngoài sống phóng đãng, Thương Bách Tề thậm chí còn không dám ngoại tình, trừ trước đến giờ bà chưa từng chịu ổn định lại để chung sống với ông ấy!"
"Bà dùng tiền của ông ấy để bao nuôi người đàn ông khác, hãm hại ông ấy, buộc ông ấy phải ngoan ngoãn nghe lời người nhà mẹ đẻ của bà, bắt nạt con gái vợ trước của ông ấy để lại, ông ấy còn phải cưng chiều nghiệt chủng của bà và Vạn Hoằng trong nhiều năm! Bà làm nhiều chuyện như thế, bây giờ đang sống những ngày như thế nào? Thì ra cuộc sống bị người ta đuổi đánh này mới chính là thứ bà mong muốn!"
Thương Tình lùi lại một bước, khinh thường bà ta, "Bà biết không? Loại người tự cho mình là thông minh, vĩnh viễn là kẻ ngu xuẩn nhất, điều buồn cười nhất chính là, cho đến bây giờ bà còn không hiểu mình đã bỏ lỡ thứ gì, bà thật đúng là ngu ngốc đến đáng thương."
Vốn dĩ Lâm Dịch Thục còn muốn trừng mắt nhưng Thương Tình càng nói những lời đó, mắt bà ta lại dần đỏ lên.
Bà ta vĩnh viễn không muốn nhìn lại quá khứ, nhưng bị Thương Tình nói như thế, bà ta mới ngạc nhiên phát hiện, người đàn ông mà bà ta xem thường nhất mới chính là người đối xử thật lòng với bà ta nhất.
Ông vô dụng, không có bản lĩnh, không có chí cầu tiến, nhưng cũng vì thế, ông vô cùng nghe theo lời bà ta, tin tưởng và tôn trọng bà ta... ông đem tất cả những gì mình có, đem mọi thứ tốt nhất đều cho bà ta, chỉ là bà ta không biết trân quý mà thôi...
Phong Khải Trạch chán ghét buông Lâm Dịch Thục ra, bởi vì nước mắt của bà ta khiến cho anh cảm thấy buồn nôn, anh buông lỏng tay, Lâm Dịch Thục liền ngồi dưới đất, không một chút hình tượng nào khóc rống lên, nhưng cho dù bà ta có bi thảm như thế nào, anh cũng không có chút đồng tình gì.
Ngược lại là Thương Tình...
Phong Khải Trạch nhìn về phía Thương Tình, Thương Tình thế mà lại dễ dàng buông tha cho Lâm Dịch Thục như thế...
Điều này có nghĩa, nếu Thương Tình ở vào cảm xúc của chính mình năm mười ba tuổi, như vậy cô có đường lui, dưới tình huống có sự cam đoan cũng không dám đem mọi chuyện làm quá tuyệt tình, điều đó có nghĩa, tuổi thơ của cô có biết bao nhiêu sợ hãi và bất an mới có thể trong lúc nắm chắc phần thắng trong tay, còn theo bản năng để thừa lại chỗ trống.
Tô Vi nói tình hình của Thương Tình thay đổi lớn như vậy là do phải nhận lấy kích thích nghiêm trọng, hơn nữa tính cách của cô là từ một cực đoan này nhảy sang một trạng thái cực đoan khác.
Nói cách khác, hiện tại cô làm nhiều việc không để ý đến hậu quả, tùy ý làm liều, như vậy chứng minh trước kia... cô là người lo trước lo sau, hơn nữa loại e ngại này cũng chỉ là một loại tâm lý bảo vệ mình, nghĩ như thế Phong Khải Trạch cảm thấy rất đau lòng.
Có anh ở đây, vì sao Tình Tình còn muốn lo trước lo sau? Đối với loại người như Lâm Dịch Thục, cần gì để lại đường lui? Phong Khải Trạch lau tay, đi đến bên người Thương Tình, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, lần lượt ám chỉ.
"Như thế là đủ rồi à? Làm như thế này, lửa giận trong lòng em liền biến mất?"
Thương Tình giống như nhập diễn quá sâu, đối mặt với Phong Khải Trạch rất có tính xâm lược, trên mặt cô lộ ra chút bất an, mím môi không nói gì.
Phong Khải Trạch dùng sức nắm tay cô, giọng điệu rất vững vàng.
"Tin tưởng anh, được chứ? Anh sẽ không để cho em phải chịu bất kỳ tổn thương gì, người phụ nữ này, bà ta vĩnh viễn không có cơ hội làm tổn thương em nữa, em thật sự chỉ muốn làm như thế?"
Thương Tình hơi khẩn trương cô vội vàng hỏi, "Em, em còn có thể làm như thế nào?"
Phong Khải Trạch liếc nhìn Lâm Dịch Thục đang khóc đến mức không kiềm chế được, cười lạnh.
"Không phải em nói muốn bà ta ăn hết số tiền này sao? Như vậy liền để bà ta ăn hết!"
Lâm Dịch Thục đang khóc, bà ta nghe thấy thế liền sửng sốt, khó có thể tin nhìn bọn họ, bà ta đã thê thảm như thế, hai người kia còn không có lòng đồng tình.
"Ăn hết?" Thương Tình nhìn Lâm Dịch Thục, trong mắt dao động, giống như là đang suy nghĩ đến đề nghị của Phong Khải Trạch.
Mà lúc này, điện thoại của Phong Khải Trạch vang lên, người làm bị mua chuộc vội vàng nói, "Phong thiếu, Triệu Thanh kia thấy xe cấp cứu một lúc nữa mới đến, cho nên đã lén lên lầu."
Thương Tình liếc thoáng qua Phong Khải Trạch, giống như đoán được nội dụng điện thoại, ánh mắt liền "tỉnh táo".
Cô lôi kéo Phong Khải Trạch, "Đi thôi... dù sao bà ta cũng nhận báo ứng rồi."
Nhưng Phong Khải Trạch lại không đi, "Báo ứng của bà ta không phải do em trực tiếp mang đến, không tính!"
Giọng điệu của anh cường ngạnh.
"Có anh ở đây, anh sẽ không để cho người khác phát hiện ra em, em nên tin tưởng anh!"
Thương Tình có chút khó xử, một bên là người nhà họ Lâm đang đi lên, một bên là Phong Khải Trạch không chịu buông bỏ, loại cảm xúc phức tạp trong lòng Thương Tình giống như muốn nổ tung!
Không ngừng sôi trào!
Cô đột nhiên nhìn chằm chằm Lâm Dịch Thục, ánh mắt sắc bén, nếu Phong Khải Trạch đã nói như thế! Cô còn gì phải sợ.
Cô hẳn là nên buông ra, hoàn toàn buông lỏng.
"Nếu đã như thế, dì à, mời dì đem hết số tiền này ăn hết đi!"
Lâm Dịch Thục sững sờ, Phong Khải Trạch nhíu mày nói, "Sao em phải đối xử với bà ta khách sáo như thế?"
Thương Tình liếc thoáng qua anh, sau đó vẻ mặt trở nên dữ tợn hơn, lớn tiếng nói với Lâm Dịch Thục.
"Có nghe thấy gì không? Tôi muốn bà ăn hết số tiền này!"
Lâm Dịch Thục nghe được có người nhà họ Lâm đi lên, tuy người của Phong Khải Trạch sẽ kéo dài thời gian, nhưng bà ta chỉ cần kiên trì thêm một lúc, bà ta sẽ không phải chịu đựng dạng nhục nhã này, cho nên bà ta không nhúc nhích, chỉ dùng hai mắt đỏ ngầu nhìn bọn họ.
Phong Khải Trạch cười nhạo, "Người phụ nữ này không nghe lời, em muốn làm sao để cho bà ta nghe lời?"
Sắc mặt Thương Tình dần dần đỏ lên, cô trừng mắt nhìn Lâm Dịch Thục, hai mắt chưa bao giờ sáng ngời.
"Vì sao không ăn? Tôi nói cho bà biết, nếu bà không ăn, tôi sẽ cho người vào tù giết chết Vạn Thiến Thiến!"
"Cô dám!" Lâm Dịch Thục luống cuống theo phản xạ nói.
Thương Tình theo bản năng liếc thoáng qua Phong Khải Trạch, cô giống như hoàn toàn biến thành đứa nhỏ mười ba tuổi, Phong Khải Trạch chính là chỗ dựa lớn nhất của cô.
Phong Khải Trạch cười gật đầu, Thương Tình sẽ giống như có dũng khí, ánh mắt trở nên hung ác.
"Bà cứ xem tôi có dám không?"
Cô cười lạnh, "Bà đừng quên là ai đưa cô ta vào trong đó."
Nghe thấy thế, cuối cùng Lâm Dịch Thục tuyệt vọng kêu lên, "Thương Tình! Tôi liều mạng với cô!"
"Bà đến đi, nếu trước khi người nhà họ Lâm đi vào, bà còn chưa ăn hết số tiền này, như thế tôi liền cho người vào tù cưỡng hiếp Vạn Thiến Thiến, bà có tin không? Bà thử phản bác một câu nữa xem?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top