Chương 281: Không ngủ được
Buổi tối khi bố trở về, Thương Tình nhìn vết thương trên tay mình, cô ngồi dậy muốn đi tố cáo, cô muốn để bố nhìn xem tay của mình bị mẹ kế hại thành dáng vẻ gì! Thế nhưng lúc cô còn ở cầu thang liền nghe thấy tiếng của mẹ kế, "Bách Tề... làm sao bây giờ, em cảm thấy Tình Tình rất ghét em, cũng rất bài xích cái nhà này, con bé thậm chí còn không muốn để cho người giúp việc đụng vào quần áo của mình, cứng rắn muốn tự mình giặt, hiện tại tay bị thương, em lấy thuốc cho con bé, con bé liền vứt đi, nhất định vết thương trên tay con bé rất nghiêm trọng, cũng không biến con bé muốn làm gì..."
Thương Bách Tề giật mình, "Cái gì? Tay Tình Tình bị thương sao? Em đừng áy náy, bố mẹ đều qua đời, tính cách của Tình Tình trầm mặc hơn nhiều, em quan tâm con bé, thời gian dài, con bé sẽ hiểu được nổi khổ tâm của em."
Thương Tình đứng trên bậc cầu thang, nhìn bàn tay cách một lớp găng tay vẫn còn rướm máu của mình, cô đột nhiên ý thức được, cho dù cô có xuống dưới cáo trạng, mẹ kế cũng có thể nói bởi vì cô không thích bà ta nên mới cố ý đem tay mình thành thế này để hãm hại bà ta.
Bà ta và bố đã ở bên nhau hơn mười năm, còn cô mới đến nơi này được mấy ngày, bố sẽ tin người nào? Chuyện này vừa nhìn liền biết.
Nhưng cô không vì thế mà hận Thương Bách Tề, bởi vì trong sự giáo dục của bà nội, Thương Bách Tề là người có tư chất hữu hạn, nhưng lại là một người đàn ông rất nỗ lực vì gia đình, cô chỉ có thể yên lặng nhìn xuống, bởi vì nói ra cũng chỉ khiến cho bố cho rằng cô nói dối, cảm thấy thất vọng về cô.
Cô quay về phòng, lúc tháo găng tay ra, một miếng da theo đó bị xé rách, đau đớn sao? Thật sự không đau, ngón tay giống như mất đi tri giác, chỉ là máu thịt be bét, nhìn qua rất đáng sợ.
Sau này nhìn thấy tay phải của mình bắt đầu thối rữa, thậm chí còn có thể nhìn thấy phần xương trắng của ngón tay cái và ngón tay trỏ, cô vừa sợ hãi vừa khóc, lại vừa bôi thuốc cho chính mình, buổi tối đều run rẩy ôm tay ngủ, y thuật của cô rất quan trọng tay cô không thể bị tàn phế.
Không biết có phải do năng lực khôi phục của trẻ nhỏ thường rất tốt, sau khi cô trưởng thành, những vết thương trên ngón tay đã khỏi, không để lại một vết sẹo nào, giống như mọi chuyện đều chưa từng xảy ra.
Thật sự chưa từng xảy ra ư? Vết sẹo không ở trên tay, nhưng ở sâu trong lòng thoáng để lộ ra có thể nhìn thấy một vùng đỏ trắng thối rữa dường như vĩnh viễn không thể khỏi.
"Tình Tình, Tình Tình! Tình Tình?"
Lúc Thương Tình bị người ta gọi tỉnh, bóng tối trước mắt biến mất, cô giống như từ trong cũng bùn, đột nhiên bị người ta kéo ra ngoài! Loại cảm giác nghĩ mà sợ ở trong giấc mơ kia vẫn còn in dấu trong lòng cô, cô nắm lấy tay Phong Khải Trạch, không ngừng hỏi.
"Tay của em vẫn tốt chứ? Chỗ bị thối rữa đã khỏi chưa?"
Phong Khải Trạch đánh thức Thương Tình khỏi ác mộng, thấy cô dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn mình, anh vội vàng ôm cô vào trong ngực để trấn an, "Tay của em không sao, nó rất tốt, rất thon dài, rất đẹp, em đừng sợ đây chỉ là mơ, đừng sợ."
"Đó không phải là mơ..." Cằm Thương Tình để lên vai Phong Khải Trạch, thống khổ nhíu mày, "Đó không phải là mơ..."
Cho dù không để lại sẹo, nhưng chuyện đó đều là sự thật đã từng xảy ra.
"Tình Tình, em mơ thấy gì thế?" Phong Khải Trạch trầm giọng hỏi, nhưng lần này, Thương Tình không trả lời.
Một lúc lâu sau, loại cảm giác trái tim như ngừng đập mới dần biến mất, hơi thở của Thương Tình dần dần ổn định lại, người cũng trở nên bình tĩnh.
"Sao anh ở đây?"
Cô đẩy Phong Khải Trạch ra, nếu cô nhớ không lầm, tối nay cô đã chuyển ra ngoài ở.
Phong Khải Trạch có chút xấu hổ, anh cũng không thể nói, anh vẫn luôn không ngủ được, vô thức liền muốn đến nhìn cô, kết quả vừa đi vào liền nhìn thấy dáng vẻ thống khổ của cô, anh đoán được cô lại mơ thấy ác mộng, cho nên đánh thức cô dậy, chính mình bị bắt tại trận...
Đôi mắt tím của anh càng hoảng hốt, cứng ngắc nói, "Vừa rồi anh nghe thấy giọng của em... cho nên đến xem một chút."
Thương Tình lạnh nhạt nhìn anh, cảm thấy anh sẽ không nói dối, chẳng qua nếu như không phải anh đánh thức cô dậy, bản thân cô vẫn còn ở trong ác mộng, nghĩ như thế, cô liền không còn tức giận nữa.
"Bây giờ em tỉnh rồi, anh có thể trở về đi ngủ."
Giây phút này, trong lòng Phong Khải Trạch thật sự cảm thấy khó chịu, bởi vì chuyện mà anh không làm, Tình Tình muốn hủy bỏ hôn ước, anh nhịn. Cô muốn dọn ra ngoài ở, anh cũng nhịn. Thế nhưng anh không thể chịu đựng được khi cô từng bước muốn rời xa anh, đây quả thực là ép anh đi đến vách đá! Anh nhất định phải làm chút gì đó, không thể để cho cô cứ như thế rời khỏi anh!
"Anh nghĩ, hẳn là em cũng không ngủ được?" Phong Khải Trạch đột nhiên nhìn cô rồi nói, "Bởi vì anh cũng không ngủ được, hơn một năm qua, anh đã có thói quen có em bên người, ôm em chìm vào giấc ngủ, anh không tin em nhanh như vậy liền có thể vứt bỏ thói quen đó!"
"Như vậy thì sao chứ?" Vẻ mặt Thương Tình ảm đạm, một đôi mắt sắc lạnh như băng, "Em đã nói rồi, em không có cách nào tiếp nhận anh, cho dù đời này anh không làm tổn thương em, em cũng không nguyện ý, cho dù anh có kiên trì cũng sẽ không thu được kết quả gì."
Lời cô nói khiến Phong Khải Trạch sinh ra giận dữ, nhưng càng nhiều là bi thương, bởi vì nghiêm túc mà nói, trong cuộc sống, cũng không thể tính là anh không làm tổn thương cô... chỉ là Thương Tình rất khoan dung mà thôi.
"Tình Tình..." Anh rất muốn ôm lấy cô, lớn tiếng nói cho cô biết anh cảm thấy rất khó chịu, rất muốn trực tiếp buộc cô kết hôn, nhưng không được, anh chỉ có thể nhiều lần lắng lại uất ức trong lòng mình, vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc.
"Em đi theo anh!"
Thương Tình không rõ cho lắm nhưng để cho cô ngủ, cô quả thật không ngủ được, cho nên dứt khoát đi theo Phong Khải Trạch.
Bốn giờ sáng đầu mùa đông, thời tiết rất lạnh, Phong Khải Trạch tự mình quấn Thương Tình thành một quả bóng tròn, sau đó chỉ dẫn theo hai người đi cùng liền lái xe ra ngoài.
"Chuyện này có hơi mạo hiểm." Thương Tình có chút nhức đầu nhìn Phong Khải Trạch, "Em hy vọng anh chưa quên sự thật chúng ta vẫn là bệnh nhân, chẳng lẽ anh không cảm thấy đau nhức à? Tinh thần tốt như thế."
Ở bên cô, chỗ nào còn cảm thấy khó chịu?
Phong Khải Trạch quả quyết nói, "Anh đã quen với đau đớn rồi nên không có cảm giác gì, anh dẫn em ra ngoài chơi, em đừng làm anh mất hứng."
Đi ra ngoài chơi, bây giờ? Thương Tình có chút do dự nghĩ, có phải cô đả kích thích Phong Khải Trạch đến mức không được bình thường? Nếu không, sao anh lại đột nhiên làm ra chuyện ngây thơ như thế?
Thế nhưng sau khi đến chỗ kia, Thương Tình mới phát hiện ra Phong Khải Trạch không phải ngây thơ, anh điên rồi!
"Anh dẫn em đến đây làm gì?"
Trước mắt, căn nhà của Lâm gia không chìm trong bóng tối, nơi này, cả một đời Thương Tình đều không muốn bước chân đến lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top