Chương 270: Cho em xem

Bây giờ, anh dùng sức lực rất mạnh, đặt Thương Tình ở trên đệm, giống như nổi điên hôn cô! Anh đã muốn làm như vậy khi ở nhà Lâm Văn Phong, không có cô mấy ngày, anh thật sự sắp điên rồi!

Thương Tình đang kháng cự nụ hôn của anh.

Cô không ngừng vùng vẫy, nhưng cô dùng chân để đá, Phong Khải Trạch liền đè chặt chân cô, lấy tay đẩy, Phong Khải Trạch liền để hai tay cô lên đỉnh đầu, cuối cùng Thương Tình chỉ có thể dùng răng nanh cắn anh, Phong Khải Trạch liền dùng tay khác của anh nâng cằm cô, khiến cô không thể cắn được, chỉ có thể bị ép há miệng, vô lực thừa nhận nụ hôn của anh, bị anh kéo vào trong điên cuồng!

Đã lâu rồi bọn họ không hôn kịch liệt như vậy, nụ hôn này mang theo hả giận, cũng rất triền miên, giống như sắp tới ngày tận thế!

Vừa hôn xong, Phong Khải Trạch rủ mắt nhìn cô, trên gương mặt tuấn tú tràn đầy chua xót và tự giễu.

"Cảm nhận được không?" Anh chỉ vào ngực mình, "Anh, mới là người sắp điên rồi!"

Thương Tình thở hổn hển, giống như bị ánh mắt nóng bỏng của anh làm bỏng, vội vàng đẩy anh ra, sau đó không quay đầu lại xương xe!

"Đi vào với anh!"

Cô đi được mấy bước, đã bị Phong Khải Trạch nắm chặt tay, lúc này Thương Tình có cảm giác tâm lý hoảng loạn, cô gần như cầu xin anh, cô cảm thấy sợ hãi.

"Phong Khải Trạch! Phong Khải Trạch, chúng ta không đi vào có được không?"

"Không, em nhất định phải đối mặt! Trừ phi em nói cho anh biết, em đang sợ chuyện gì!"

Thương Tình không có biện pháp, tiến lên một bước ôm lấy eo anh ngăn anh lại, "Nếu anh biết, mọi chuyện sẽ không thể vãn hồi! Anh còn muốn biết không?"

"Anh phải biết, Thương Tình, anh phải biết mọi chuyện của em!"

Vẻ mặt Phong Khải Trạch lạnh lùng, cúi đầu nói từng chữ kiên định bên tai cô.

"Anh suy đoán đủ mọi chuyện! Nếu em hiểu rõ về anh, nên biết, anh ghét nhất chuyện nằm ngoài tầm tay, anh phải biết rõ chân tướng, đúng vậy! Anh nên biết chân tướng từ sớm!"

Nếu anh biết sớm mọi chuyện, chuyện bây giờ sẽ không xảy ra.

Cơ thể Thương Tình hơi run rẩy, giọng nói của cô cũng nhỏ hơn, "... Chân tướng thật sự quan trọng như vậy sao?"

"Quan trọng! Chuyện liên quan tới em, chuyện gì cũng quan trọng..."

Phong Khải Trạch nói xong, kiên quyết kéo tay Thương Tình vào trong, mọi người đều ở bên ngoài, lo lắng nhìn bọn họ.

Bàng Thất đột nhiên có dự cảm, mấy ngày nay cậu chủ bị ép bực bội, bây giờ lại quá gấp gáp, lúc đi vào... chưa chắc sẽ là kết quả anh muốn.

Bước vào trong bụi hoa mê điệt hương, Thương Tình đột nhiên không giãy giụa nữa, nhưng sợ hãi, bất lực và bất an này, giống như đều vứt bỏ ở bên ngoài, Phong Khải Trạch không để ý những chuyện này, anh chỉ muốn mang cô vào trong tòa nhà kia! Nếu Thương Tình hiểu rõ dụng tâm của anh, hẳn là cảm động mới đúng, tuyệt đối không phải sợ hãi! Anh tin, chỉ cần Thương Tình đi qua, cho dù cô sợ chuyện gì, đều không kháng cự nữa!

Hai người xuyên qua một vùng rộng mê điệt hương, Thương Tình được kéo đi, cô cúi đầu, không biết nghĩ gì.

Tòa nhà như lô cốt vẫn đứng vững ở đó, thay đổi vĩ mô đều là Phong Khải Trạch bảo người làm, nhưng phần lớn đều do một tay anh giám sát, anh tin Thương Tình sẽ thích!

Lại bước vào nơi này, bắt đầu từ bậc thang đầu tiên, Thương Tình cảm nhận được lạnh lẽo, loại lạnh lẽo này giống như thức tỉnh thứ gì đó, khiến cơ thể cô run lên.

Đôi mắt mở to, rất nhiều chi tiết được niêm phong cất vào kho, lúc này như phát phim điện ảnh hồi tưởng lại trong đầu cô, cảm giác chân thật như mới xảy ra ngày hôm qua.

Lần trước lúc cô bước trên bậc thang này, vẫn là bị người ta kéo vào!

Ánh mắt Thương Tình không tự chủ được nhìn cột đá ở bên ngoài, cô từng dùng sức nắm lấy cột đá này, chính vì có thể kéo dài thêm mấy phút, bởi vì cô biết, nếu đi vào sẽ không ra ngoài được, quả nhiên, cuối cùng cô không ra được.

Phong Khải Trạch cảm thấy kỳ lạ kéo cô một cái, Thương Tình đột nhiên tránh thoát khỏi tay anh.

"Nếu anh muốn em đi vào, vậy thì để em tự đi."

Cô khôi phục bình tĩnh khiến Phong Khải Trạch hơi bất an, nhưng đã tới nơi này rồi, anh cũng không phải người sẽ lùi bước.

Anh liếc mắt nhìn Thương Tình với vẻ mặt phức tạp, "Được, chúng ta đi vào."

Sau đó anh mở cửa ra.

Người của Phong Khải Trạch làm việc rất yên tâm, cả viện nghiên cứu được sửa chữa rất khí phách! Còn theo phong cách đơn giản rõ ràng, làm việc ở nơi này, nhất định sẽ rất thoải mái!

Lần trước lúc bị bắt, Thương Tình bị kéo thẳng xuống đất, chết cũng không lên đây, bây giờ đi vào nơi này, nhìn trang trí, bố cục ở nơi này, Thương Tình không khỏi gật đầu, nơi này thật sự rất tốt, nhất là đối với nhân viên nghiên cứu như cô, không có nơi nào yên tĩnh, bố cục hài lòng hơn nơi này.

Nhưng Phong Khải Trạch không nhìn những thứ này, anh dẫn Thương Tình tới khu nghỉ ngơi chuẩn bị cho cô, cả tầng ba là không gian riêng cho cô!

Vừa vào cửa, Thương Tình liền ngửi thấy mùi hoa, hóa ra vào cửa khắp nơi đều dùng hoa hồng trang trí, nhưng qua vài ngày, phần lớn hoa hồng đều héo rũ, nếu lần trước cô vào, có thể nhìn thấy lúc nó đẹp nhất.

Sau khi đi vào, vậy mà dọc đường đều có hoa trải dài, bả vai của Phong Khải Trạch căng cứng, anh nhìn Thương Tình, ánh mắt chuyên chú như vậy.

"Ít nhất em cũng nên nhìn nơi này, anh thay đổi như ước nguyện ban đầu của em, là vì dỗ em vui ý định ban đầu của anh, là muốn em vui!"

Thương Tình không nói chuyện, chỉ nhìn về phía khác.

Phong Khải Trạch cảm thấy hơi thất bại, nhưng nhanh chóng giữ vững tinh thần, "Em nhìn nơi này xem, đây là phòng khách tràn ngập ánh nắng mặt trời, em thích cửa sổ sát đất này không? Anh còn thông qua nguyên lý khúc xạ, làm bố cục đặc biệt ở bên ngoài, chỉ cần ánh mặt trời xuất hiện, phòng khách của em sẽ là nơi sáng đầu tiên."

Thấy vẻ mặt Thương Tình lạnh nhạt, Phong Khải Trạch không ngừng cố gắng kéo cô đi vào phòng ngủ.

Phòng ngủ được bố trí rất ấm áp, sắc thái ấm áp, khác hoàn toàn với phòng nghiên cứu ở bên ngoài, dễ thấy chiếc giường siêu to rộng bốn mét nhất, không cần đi qua, cũng có thể cảm nhận được nó rất mềm mại, mà phía trên có xếp hoa hồng thành hình trái tim, tuy theo khuôn sáo cũ, nhưng rất có tác dụng.

"Em nói màu vàng nhạt khiến em thả lỏng, cho nên tường có màu vàng nhạt, em nói em muốn một chiếc giường to, nó nhất định có thể khiến em hài lòng, còn nữa..."

Phong Khải Trạch chậm rãi kể rõ anh chuẩn bị những thứ này, đều là lúc trước cô vô ý nói, hoàn toàn dựa theo yêu thích của cô, hơn nữa chiếc giường rộng kia...

Đôi mắt Phong Khải Trạch ảm đạm đi, lần trước tới, anh còn tưởng rằng sẽ khiến Thương Tình vui.

Ngoại trừ đầy đủ mọi thứ như ở nhà, phòng tập thể thao, rạp chiếu phim, hầm rượu, thư phòng, đều gọn gàng ngăn nắp, những loại rượu này đều là rượu Thương Tình thích, quần áo cũng là loại vải cô thường mặc, thậm chí bộ trà là loại gỗ mà cô thích nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top