Chương 243: Anh có ý gì không
Thương Tình đang ngậm gạc trong miệng, phát ra những tiếng rên rỉ, đau đớn như bị róc xương làm cho cô có cảm giác da thịt đang nứt toác, thuốc càng có phản ứng chứng minh bọn họ càng tiến gần đến thành công!
Chỉ là quá trình này thật sự quá dày vò!
Nhìn thấy Thương Tình đổ mồ hôi ướt đẫm áo, hai tay Phong Khải Trạch đang giữ chặt tay của cô, sợ cô vô ý làm bị thương chính mình, nhét đồ vào miệng cũng vì sợ cô cắn trúng lưỡi, lúc ban đầu Thương Tình cũng từ chối, bởi vì cô biết bản thân chắc chắn sẽ không cắn lưỡi, cho dù là đau đến chết đi sống lại cô đều đã trải qua hết rồi!
Cái cảm giác mồ hôi nhễ nhại này đúng thật là chân thực đến mức làm người ta hoài niệm!
Sau khi cơn đau qua đi, Thương Tình co lại trong lòng Phong Khải Trạch như đã kiệt sức, lúc này, Lão Nghiêm lại định tiêm thêm một loại thuốc khác cho Thương Tình nhưng đã bị Phong Khải Trạch nắm cổ tay lại!
"Ông làm gì đấy? Không thấy cô ấy đang rất khó chịu sao?!"
Cho dù là làm thí nghiệm, không lẽ còn không cho phép người ta nghỉ ngơi sao?
Ánh mắt của Phong Khải Trạch làm cho Lão Nghiêm run rẩy, nhưng đang lúc quan trọng, ông không thể không bất chấp, "Thiếu gia, càng vào lúc này mới có thể kiểm tra ra được hiệu quả... nếu không những đau đớn đã chịu trước đó đều sẽ vô ích..."
Thương Tình vùi đầu trên cổ Phong Khải Trạch, yếu ớt nói, "Để ông ấy tiêm đi."
Lời của Thương Tình là uy quyền, cho dù Phong Khải Trạch có không bằng lòng đến mấy, cũng đành phải khuấy phục vì vậy Lão Nghiêm đã run rẩy tiêm cho Thương Tình dưới cái nhìn chằm chằm của Phong Khải Trạch.
Chẳng mấy chốc, cơ bắp toàn thân của Thương Tình bắt đầu siết chặt lại! Ngay sau đó, cơ thể cô co giật dữ dội rồi ngất đi!
"Tình Tình?" Phong Khải Trạch căng thẳng sờ vào mũi cô, thấy cô vẫn còn thở, trong lòng thở phào, nhưng ngay sau đó anh không nhịn được bực tức nữa! Nghiến răng nghiến lợi chất vấn những người đang ở đó.
"Không lẽ không còn cách nào khác sao? Nhất định phải làm vậy với cô ấy thì các người mới tìm được cách khống chế virus sao? Vậy tôi còn cần các người để làm gì?!"
Hoàng Bác Văn không biết phải làm sao, "Phong thiếu, chuyện này không còn cách nào... bất cứ thành quả nào cũng sẽ có hy sinh không thể tránh khỏi..."
"Nhất định phải hy sinh cô ấy sao? Những người khác đều chết hết rồi à?!"
Cơn giận của Phong Khải Trạch gần như sắp thiêu đốt cả phòng thí nghiệm, anh trợn mắt với mấy người họ, gằn từng câu từng chữ, "Có phải không có cô ấy thì các người sẽ không được? Bởi vì người đau đớn không phải các người cho nên mới thờ ơ như thế? Ngày càng táo tợn hơn?!"
Mọi người đều ngượng ngập, Phong Khải Trạch nói không sai, về mặt nghiên cứu virus K, mấy người bọn họ gộp lại còn không có ích bằng một mình Thương Tình, nói ra đúng thật là xấu hổ.
"Được rồi... đừng... mắng họ nữa..."
Không biết Thương Tình đã mở mắt từ khi nào, dường như tinh thần của cô còn rất tốt, hơn nữa cũng không đau đớn mấy nữa.
"Ghi lại, hiệu quả của KA2 thêm SQ3 rất rõ rệt... tôi có thể cảm giác được virus đã sụt giảm rất nhiều trong phút chốc, cũng không có phản ứng gì khó chịu..."
Cô nói một lúc lại dừng một lúc, đợi đến khi nói xong, trời đã tối hoàn toàn.
"Được rồi, hôm nay đến đây thôi, nghỉ ngơi trước đi..."
Thương Tình nói xong, mọi người đều tỏ ra nhẹ nhõm, giày vò vợ chưa cưới của tên ác ma cuồng vợ ở trước mặt anh ta, cảm giác này thật sự còn khủng bố hơn cả lên pháp trường!
Nhìn ánh mắt Phong Khải Trạch vẫn đáng sợ như cũ, Thương Tình lắc đầu.
Những ngày sau đó thí nghiệm không ngừng trên người cô, đến khi cô thật sự không chịu nổi nữa, sắp chết đến nơi thì mới cho cô chút thời gian để thở.
Còn về tắm rửa thì nghĩ cũng đừng nghĩ, càng không cần nói đến bên cạnh có người hỏi han ân cần, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng cho cô dựa dẫm vào lòng.
Phong Khải Trạch thấy Thương Tình trông có vẻ vẫn rất ổn, trong lòng thầm kính phục đối với sức mạnh ý chí của cô.
Theo như Lão Nghiêm nói thì sự đau đớn sau khi Thương Tình tiêm thuốc sẽ tăng lên đến mức cực hạn của cơ thể người! Nhưng cô vẫn có thể cố chịu đựng trong cực hạn, không những không nổi điên, sinh ra ám ảnh tâm lý, hay tự hành hạ bản thân, mà lại giống hệt như người không có việc gì, sau cơn đau còn có thể bình tĩnh mô tả lại tình trạng của cơ thể, đúng thật là không phải người!
Nhưng Phong Khải Trạch lại cảm thấy kỳ lạ.
Trước kia Tình Tình là người rất giỏi chịu đau sao? Anh không biết, nhưng anh biết tất cả những chuyện kỳ lạ này e là đều có liên quan đến sự thay đổi tính khí đột ngột của cô.
Nhưng bây giờ không phải thời điểm tốt để bàn luận chuyện này.
"Chà lưng giúp em được không?"
Bởi vì Phong Khải Trạch tự nguyện chăm sóc Thương Tình cho nên cô cũng không hề khách sáo sai bảo anh, được chủ tịch chà lưng là trải nghiệm như thế nào? Chắc chắn là rất đã, cho dù tay nghề của anh rất kém, nhưng có thân phận kia, ít nhất trước giờ Thương Tình cũng chưa từng nghĩ cô còn được hưởng đãi ngộ như vậy.
Cô thoải mái thở ra, nằm sấp bên bể, dường như sắp ngủ.
Thấy cô yên ắng, thật ra Phong Khải Trạch cũng rất sợ Thương Tình nghĩ ra gì đó lại đột nhiên đòi quay lại phòng thí nghiệm, có lúc cả đêm cũng không nghĩ ngơi, chuyện như vậy gần đây thường xuyên xảy ra, khi cô ra sức làm một việc, mức độ tập trung của cô thật sự rất đáng sợ.
Nước thuốc ấm áp chảy xuống từ lưng cô, những nơi hấp dẫn sự tưởng tượng đều ở trong nước, hơn nữa trong nước còn được pha thuốc đông y, đen như mực, Phong Khải Trạch chẳng nhìn thấy gì.
Nhưng cũng không phải thật sự không có nhìn thấy... dù sao trước đó cũng là anh cởi đồ giúp cô.
Sau khi chà lưng xong, Phong Khải Trạch hơi do dự có nên chà chỗ khác không, nhìn dáng vẻ Thương Tình hình như đã ngủ, vậy anh...
"Giúp em lau phía trước?"
Một giọng nói lạnh lẽo còn mang theo ý cười đột nhiên vang lên, làm cho Phong Khải Trạch thẹn đỏ mặt, anh trừng Thương Tình một cái, cô thật là xấu xa, rõ ràng biết anh không có sức chống cự trước cô, lại còn thường xuyên như có như không khiêu khích anh!
Đột nhiên một đôi tay quàng lên cổ Phong Khải Trạch, Thương Tình giống như yêu tinh nước bốc hơi ra từ trong nước thuốc đen kịt, để lại từng vệt ước màu nâu trên áo sơ mi trắng của Phong Khải Trạch, cô cười khẽ.
"Thật ra anh còn giỏi nhịn hơn cả tưởng tượng của em... nhiều ngày như vậy, anh thật sự không có chút phản ứng nào sao?"
Yết hầu của Phong Khải Trạch động đậy, nhưng nghĩ đến gì đó, kiên quyết gỡ tay cô xuống để lại vào trong nước thuốc.
"Đừng quậy!"
"Em đâu có quậy..." Thương Tình mỉm cười, không ở trong nước, trút bỏ sự lạnh lùng, bỗng nhìn anh bằng vẻ mặt đơn thuần, lại vừa gian xảo.
"Không lẽ anh chưa từng nghĩ đến?" Cô nghiêng đầu, cười xấu xa mập mờ, "... Bây giờ em và anh đều đã nhiễm bệnh, cũng không còn vấn đề lây nhiễm hay không nữa, anh là một người đàn ông bình thường... thật sự không có ý gì với em sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top