Chương 208: Nói cho em một tin tốt

Thương Thiến Thiến ngẩn ra, Thương Tình tốt bụng vậy sao, tặng quà cho cô?

Lâm Dịch Thục đứng một bên có hơi lo lắng một cách khó hiểu, nhưng Thương Tình đã nói với Thương Bách Tề trước một bước.

"Bố! Con có chút chuyện riêng muốn nói với Thương Thiến Thiến, con bảo đảm lần này sẽ có một cuộc trò chuyện vui vẻ, bố và dì có thể cho bọn con một chút không gian không?"

Thương Bách Tề thấy bọn họ muốn nói chuyện thì có hơi do dự nhưng nghĩ đến cái tâm nguyện nhỏ bé là gia đình hòa thuận kia, ông ta vẫn nhanh chóng đồng ý.

Nhưng Thương Thiến Thiến không hề muốn nói chuyện với cô, Thương Tình quá nham hiểm, khiến cô ta có chút sợ hãi, vì vậy cô ta la lên một tiếng, "Mẹ!"

Lâm Dịch Thục lập tức đứng ra, "Chúng ta đều là người một nhà, có gì không thể nói trước mặt chứ?"

Thương Tình nở nụ cười thần bí.

"Thương Thiến Thiến, chuyện chị muốn nói chắc chắn là chuyện tốt với em, nếu em thật sự không muốn nghe thì thôi vậy, cơm canh xong chưa? Con muốn ăn cơm."

Thương Thiến Thiến và Lâm Dịch Thục nhìn nhau, Thương Thiến Thiến đã bị lời nói của Thương Tình lay động nhưng Lâm Dịch Thục lại cảm thấy lo lắng.

"Vậy... được thôi... nói ở phòng khách đi!" Thương Thiến Thiến đồng ý với một chút do dự, đồng thời liếc mắt ra ám hiệu với Lâm Dịch Thục.

Thương Bách Tề không cảm nhận được sóng ngầm mãnh liệt giữa bọn họ, vừa cười vừa kéo Lâm Dịch Thục đi sang một bên, khi Thương Bách Tề rời khỏi tầm mắt, nụ cười miễn cưỡng trên mặt Thương Thiến Thiến cũng biến mất.

"Nói đi! Chị muốn nói gì?"

Cô ta vắt chéo chân ngồi trên sofa, sờ túi quần một cách vô thức nhưng được một nửa thì dừng động tác lại, Thương Tình đoán, chắc là cô ta đã nghiện thuốc, dù gì ở nước ngoài, đừng nói là thuốc lá mà cả một số loại thuốc phiện cũng là mặt hàng phổ biến.

Thương Tình không vạch trần, ngồi trên sofa bên trái cô ta, mỉm cười.

"Thật ra tao vô cùng thấu hiểu cảm giác bây giờ của mày, có phải mày đang cảm thấy tất cả mọi người đều đang vây quanh tao, chuyện tốt gì cũng rơi vào người tao, mặc dù tao và mày đều họ Thương nhưng cảnh ngộ lại khác nhau một trời một vực không?"

Đôi mắt hạnh của Thương Thiến Thiến có hơi mờ mịt trừng lên với cô, "Lẽ nào không phải?"

Vẻ mặt của cô ta dần đè nén, cuối cùng nhìn chằm chằm Thương Tình như một con rắn độc thâm hiểm, so với vừa nãy khi Thương Bách Tề ở đây quả thật như hai người khác nhau!

"Vì vậy chị đến đây khoe khoang sao? Đồ điếm, là chị đã cướp hết tất cả của tôi! Chị hại tôi thân bại danh liệt bị đuổi khỏi trường học, bây giờ chị thành công có được Phong thiếu, trở thành người phụ nữ tôn quý nhất ở Hải Trung nên chị đắc ý?"

Thương Tình tiếp lời của cô ta.

"Còn mày... lại phải kiếm sống trong tay những người mà mày luôn coi thường."

Thương Tình nhìn cô ta có hơi thông cảm, "Mày coi thường thân phận Thương tiểu thư này, mày thấy nó rẻ mạt, mày coi thường Thương Bách Tề nhưng lại không thể không lấy lòng ông ấy, bởi vì không có ông ấy thì ngay cả thân phận rẻ mạt này mày cũng không có được, mày còn xem thường Lâm Dịch Thục, cho dù bà ta luôn hết lòng vì mày nhưng mày vẫn cảm thấy bà ta không phóng khoáng, thứ duy nhất mày xem trọng, tất cả những thứ mà mày muốn, bây giờ đều đang nằm trong tay tao, mày ghen tị với tao, hận không thể cướp lấy, có phải không?"

Thương Thiến Thiến nghiến chặt răng, nhưng cô ta vẫn còn tỉnh táo, biết rằng lúc có Thương Bách Tề không thể la hét với Thương Tình, nhưng những gì Thương Tình vừa nói đã chọc tức cô ta đến mức gần như khó thở!

"... Nếu chị muốn nói chuyện với tôi để sỉ nhục tôi, vậy chúng ta không còn gì để nói nữa! Đồ khốn, tốt nhất là chị luôn đắc ý được như vậy..."

Ánh mắt Thương Thiến Thiến gần như có thể vắt ra độc, nếu không, cô nhất định sẽ đạp Thương Tình vào chỗ chết ngay khi cô ta rớt xuống bùn!

Thấy Thương Thiến Thiến muốn đi, Thương Tình khẽ cong môi, thản nhiên hỏi, "Không lẽ mày không muốn xoay người sao?"

Động tác của Thương Thiến Thiến ngừng lại, nụ cười của Thương Tình có chút xảo quyệt.

"Tao muốn tặng cho này một món quà lớn, chắc chắn là thứ mày muốn, thân phận tôn quý, người bố tài giỏi, địa vị có một không hai, lẽ nào mày không muốn sao?"

Thương Thiến Thiến nhạy bén nắm bắt được ẩn ý của Thương Tình, cô ta ngồi lại, nhìn chằm chằm Thương Tình, "Chị có ý gì?"

"Ý của tao là..." Thương Tình nghiêng người lại gần, giọng điệu vô cùng thần bí, "Lẽ nào mày chưa từng nghĩ đến, mày có một người bố giàu có hơn? Và cả đời này, chỉ có một đứa con gái là mày."

"Không thể nào!" Thương Thiến Thiến cười lạnh, không có ai hiểu được tình yêu của Lâm Dịch Thục đối với cô ta hơn chính cô ta, nếu như cô ta có một thân phận cao quý hơn, Lâm Dịch Thục không thể nào giấu giếm mãi không chịu nói ra.

Nhưng cô ta vẫn không bỏ đi ngay, chỉ có thể nói sâu thẳm trong nội tâm của cô ta có khát vọng.

Có khát vọng thì tốt.

Thương Tình ngồi thẳng lại, "Thân phận thật sự của mày là con gái duy nhất của Vạn Hoằng, gia chủ hiện tại của Vạn gia, ông ta sinh ra đã có khuyết điểm, không thể có con nhưng mày là ngoài ý muốn."

"Vạn gia?!" Thương Thiến Thiến đột nhiên cao giọng, cô ta vẫn chưa quên những người đã cứu cô ta và những người đã chăm sóc cô ta ở nước ngoài đều là người của Vạn gia, Lâm Dịch Thục nói bà ta có chút quan hệ với người  Vạn gia, chỉ thế thôi, nhưng cô ta vẫn tìm hiểu một chút, phát hiện Vạn gia là một gia tộc to lớn! Không thể không thừa nhận, từ lâu cô ta đã có ý nghĩ bám lên cành cao này.

Nhưng tất cả những chuyện này lẽ ra Thương Tình không nên biết, bây giờ cô ta nhắc đến Vạn gia, lẽ nào... những gì cô ta nói đều có thể là thật!

Thương Tình mặc kệ trong lòng Thương Thiến Thiến đang nghĩ gì, nói tiếp.

"Mày đúng là con gái ruột của Vạn Hoằng, chuyện này là Phong Khải Trạch nói cho tao."

Đôi mắt của Thương Thiến Thiến bỗng nhiên lóe sáng một chút, dù gì Phong Khải Trạch cũng đại diện cho quyền lực! Anh ta không thể nói dối!

Nhưng...

"Không thể nào." Giọng điệu của Thương Thiến Thiến không biết phải gọi là đang phấn khích hay bình tĩnh, "Nếu những gì chị nói là thật mẹ không thể nào không nói với tôi, Thương Tình, chắc không phải vì đối phó với tôi nên chị cố ý nghĩ ra trò này đó chứ?"

Thương Tình mím môi cười khẩy, "Lâm Dịch Thục không nói với mày, không phải vì bà ta không muốn nói mà là do Vạn Hoằng không cho bà ta nói, bởi vì Vạn Hoằng không thích Lâm Dịch Thục, đương nhiên cũng không mong đợi nhiều ở mày và Lâm Dịch Thục quá nghe lời, không dám trái ý ông ta, nên mới đem theo mày gả cho Thương Bách Tề, nếu không mày cho rằng một người có tính cách mạnh mẽ như Lâm Dịch Thục sao lúc đó lại chọn người như Thương Bách Tề?"

Thương Thiến Thiến có chút ngồi không vững nữa, cô ta cảm thấy Thương Tình không cần thiết phải nói dối, bởi vì loại chuyện này chỉ cần cô ta hỏi Lâm Dịch Thục là sẽ biết được sự thật ngay.

Chính vì vậy, cô ta mới càng lúc càng chộn rộn! Nếu Thương Tình nói là thật, nếu cô ta thật sự là con gái của Vạn gia cao quý! Vậy mọi thứ của hôm nay sẽ khác!

Vừa nghĩ như vậy, Thương Thiến Thiến lập tức muốn đi tìm Lâm Dịch Thục hỏi cho rõ.

"Bây giờ mày đi tìm Lâm Dịch Thục cũng sẽ không có được kết quả mày muốn, nếu lúc đầu bà ta đã lựa chọn giấu mày thì cũng sẽ không nói cho mày biết, nhưng mà nếu mày thật sự muốn hỏi bà ta, tao sẽ nói cho bọn mày biết ba tin tức, thứ nhất, Vạn Hoằng chuẩn bị nhận một đứa cháu trai làm con thừa tự, sau này tài sản đều sẽ để lại cho cậu ta, thứ hai, bác sĩ của Vạn Hoằng đã thông báo ông ta hoàn toàn không còn khả năng sinh sản nữa, cũng có nghĩa là, ngoại trừ đứa con duy nhất là mày ra, ông ta sẽ không có đứa thứ hai nữa. Thứ ba..."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top