Chap 5
Tại một nơi cách đó không xa
Trong một dinh thự bề thế đang diễn ra một cuộc họp. Khắp gian phòng là những đoàn người áo đen đằng đằng sát khí. Bên trên là một người có thể nói là người đứng đầu ở đây. Ông ta ngoài 50, có mái tóc lốm đốm bạc, gương mặt thì có phần hơi tà ác. Đáng chú ý là trán ông ta có một vết sẹo rất dài. Ông ta mặc bộ quần áo đen có hình phượng hoàng, chiếc ghế ông ta đang ngồi được chạm trổ tinh xảo. Nó được đặt ở nơi cao trịnh trọng trong căn phòng khẳng định ông ta là người có quyền thế nhất ở đây. Bên dưới là hai hàng người áo đen xếp hàng ngay ngắn.
"Phịch"
Xác của cô gái sát thủ bị vứt xuống trước mặt ông. Ông ta cau mày, tức giận đập tay lên ghế:
- Thằng oắt con bố láo! Dám dằn mặt ta à?
Giọng yểu điệu của một đứa con gái vang lên:
- Cha đừng nóng! Sớm muộn gì hắn cũng sẽ bại dưới tay cha thôi mà!
- Nếu không vì gia đình nó là cổ đông lớn của gia đình ta thì cha đã ám sát nó rồi! Hắc Long Bang thì đã sao? Rồi sẽ có ngày ta lật đổ chúng! - Ông ta siết chặt nắm đấm tức giận.
- Con sẽ đợi ngày đó! - Cô gái nhoẻn miệng cười.
Kirin là một bang hội lớn ở Nhật nhưng không lớn bằng Hắc Long. Bang chủ là Fukuchi Ouchi, một tên vô lại và bại hoại chính hiệu. Chuyên gia làm những chuyện xấu xa. Tuy ngoài mặt là đối tác của ba mẹ hắn nhưng những âm mưu của lão chỉ hắn mới biết. Lần nào cũng bị hắn chọc ghẹo tức ói máu.
*Tại biệt thự Hắc Long, thành phố Tokyo*
Một người phụ nữ đang ngồi trên bàn làm việc, đẹp thì thôi khỏi nói. Trông bà rất rất ư là trẻ y như chỉ vừa 20 thôi ấy. Bà mặc một bộ đồ đen từ trên xuống dưới nói chung là y như mafia. Mái tóc đen tuyền được búi lên cao trong rất quý phái. Gương mặt được trang điểm rất kĩ, ngoài chữ đẹp ra thì hong biết nói sao nữa. Một người cận vệ bước vào kính cẩn báo cáo:
- Thưa Bang Chủ! Tôi đã tìm được người tên Koyou rồi ạ!
- Trình bày đi!
- Bà hiện là vợ của chủ tịch tập đoàn Nakahara lớn nhất Đài Loan nhưng gần đây công ty đó gặp một ít vấn đề về tiền vốn, các dự án đầu tư mới có thể sẽ hủy bỏ. Tôi còn biết được các cổ đông trong công ty muốn rút vốn và tập đoàn này có thể sẽ dẫn đến phá sản trong vài năm tới không chừng.
- Nghiêm trọng vậy à? Điều tra về nơi ở cũng như cách liên lạc với cô ấy cho tôi!
- Dạ vâng thưa Bang Chủ!
Người cận vệ lui ra, bà ra hiệu cho cô người hầu tới gần rồi hỏi:
- Cậu chủ đâu?
-Cậu chủ đã ra ngoài rồi ạ!
- Sổ liên lạc kì này đã phát về chưa?
- Dạ rồi nhưng mà cậu chủ bảo giáo viên trong trường đã đánh giá sai nên nói không được cho phu nhân xem.
- Chắc lại báo điểm xấu rồi chứ gì! Thiệt tình, 19 tuổi đầu mà không nên thân gì cả
Gương mặt bà thoáng bực tức nhưng có vẻ trên gương mặt ấy không hề xuất hiện nếp nhăn, bà về phòng nghỉ ngơi sau một ngày làm việc mệt mỏi. Cai quản Bang Hắc Long đã mệt nay còn thêm thằng con "quậy phá xuất sắc mà học dốt điển hình" nữa. Đúng là mệt hết chỗ nói, cùng lúc đó thì ba hắn đi làm về. Ba của Dazai Osamu chính là Dazai Genemon đây, còn trẻ và rất phong độ. Chuyện! Từng một thời là hot boy của Paradise School mà. Ông đóng cửa phòng rồi quay sang nhìn vợ mình hỏi han:
- Em sao vậy? Công việc của Bang nhiều lắm à?
Bà ngồi dậy lắc đầu:
- Không nhiều lắm nhưng cũng có vài chuyện hơi căng, thế còn công việc của anh thế nào?
Ông vừa tháo cà vạt vừa bảo:
- Thì cũng rất bình thường nhưng nghe nói bên Đài Loan có một công ty lớn đang gặp khó khăn, lúc trước đó công ty đó thịnh vượng lắm nhưng mà về sau này hình như là do nội bộ của công ty đó gặp vấn đề. Anh không biết có nên đầu tư không nữa?
Akarine lập tức tỉnh táo hẳn ra, phen này thì đúng như những gì cô ta đoán rồi. Trước tiên phải gặp người phụ nữ tên Koyou trước đã
................................................
*Tại nhà cậu
- Công ty đang gặp vấn đề lớn hả anh? - Mẹ cậu vừa cất áo vest vừa hỏi.Ba cậu không nói gì chỉ thở dài ngao ngán, ông vẫn còn rất trẻ.
Mẹ cậu tiếp:
- Em xin lỗi vì đã không giúp được gì!
- Không phải lỗi của em đâu, anh biết sớm muộn gì thì cũng như thế này thôi mà. Chuuya nó vẫn lêu lổng như vậy thì anh vẫn còn lo lắm, không biết nếu như gia đình lỡ xảy ra chuyện gì thằng đó làm sao lo được cho bản thân nó nữa.
- Em không hiểu nổi tính cách lạnh lùng, khó đoán đó nó di truyền từ ai nữa. Cứ luôn vô cảm với những thứ xung quanh, đã vậy còn không chịu học hành. Phải chi nó ngoan ngoãn như con người ta thì anh cũng được phụ giúp. - Mẹ cậu buồn rầu, kì thực mối lo lắng lớn nhất của bà lúc này chính là cậu.Ba cậu quay lại nhìn mẹ cậu, ánh mắt ông lại buồn:
- Nếu như công ty xảy ra chuyện, em và con hãy qua bên Canada để tiếp tục cuộc sống. Anh đã mua một căn biệt thự và có một số tiền trong tài khoản đứng tên em để dành trong ngân hàng bên ấy, khi nào ổn thỏa anh sẽ qua bên đó để gặp mẹ con em.
Mẹ cậu nắm chặt lấy cánh tay ông:
- Anh đừng nói vậy! Em sẽ ở đây với anh không đi đâu cả.
Cả hai im lặng, cậu dựa vào tường ở bên ngoài đã nghe thấy tất cả. Gương mặt cậu vẫn vậy, vẫn vô cảm. Cậu rời đi và bước về phòng của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top