Chap 22

Tiết Toán của cô giáo "bốn mắt"

Nói sơ qua tí nha! Bà cô này hơi có tuổi nhưng rất nghiêm khắc. Phương pháp dạy thì lỗi thời, đã vậy lại hay bắt bẻ học sinh nữa. Cậu là mục tiêu duy nhất của bà ta, hễ mỗi lần có tiết toán thì cô giáo lại được nhân viên cấp cứu khiêng ra khỏi lớp. Nguyên nhân tại sao à? Mọi người đọc tiếp đi rồi biết!

Cô giáo đang ghi ghi chép chép gì đó dài ngoằn nghoèo trên bảng. Nhìn cứ như là bùa Thiên Linh Cái của Thái Lan ấy. Nhìn mà muốn hoa mắt, chóng mặt, rụng răng. Cô quay xuống đưa đôi mắt sát thủ quét qua cả lớp. Bỗng nhận thấy ai cũng ngồi thẳng chỉ có một kẻ đang nằm dài ngủ ngon lành, cô hét

- NAKAHARA!!!

Cậu khẽ cử động vài cái, mất khoảng 30 giây sau mới ngẩng đầu lên nổi. Cậu đưa hai tay ôm mặt, dụi mắt rồi đứng lên

- Quấy rầy giấc ngủ của người khác là phong cách của cô à? - cậu cất giọng lạnh băng

Hắn và Poe ngạc nhiên nhìn cậu. Cũng đúng thôi vì đây là buổi học đầu tiên của họ mà. Trong lớp ai cũng biết cậu quậy cỡ nào nên trong lòng đang mong chờ được trống tiết Toán.

Bà cô "hừ" mạnh một tiếng, đúng là không ra cái thể thống cống rãnh gì cả. Học sinh mà dám ngủ trong giờ học, đã vậy còn lên giọng với thầy cô nữa. Cô giáo già lấy cây thước gõ gõ lên bàn

- Em dám ngủ trong giờ của tôi?

Cậu nhếch môi nhẹ một cái rồi chống hai tay lên bàn

- Cô phải lấy làm may mắn khi em quyết định ngủ để không gây hại đến người khác chứ!

- Em... em... - bà cô tức vì không thể nào thắng nổi những lời lẽ đanh thép của cậu.

- Em thì sao?

- Không sao cả. NGỒI XUỐNG!!!! - Bà hét lên rồi quay lên tiếp tục bài giảng.

Cậu phủi phủi vạt áo vest rồi ngồi xuống. Mất cả hứng để ngủ, vãi cả cái đống chữ trên kia. Bỗng một tờ giấy bay đến bàn của cậu, cậu nhìn xung quanh rồi giở ra đọc. Là của dàn cán sự lớp, có nội dung như sau

"Nakahara-san! Tụi này muốn được trống tiết Toán. Hay là tới luôn nhé!"

Khóe miệng cậu cong lên một cái rồi vứt mảnh giấy vào hộc bàn. Ranpo nhìn thấy nụ cười nguy hiểm của cậu thì rùng mình. Poe hỏi

- Sao thế? Bộ có chuyện gì à?

- Tụi mình sắp được ngồi chơi hai tiết Toán rồi! -Ranpo phán.

Bà cô vừa viết viết vừa thao thao bất tuyệt mớ định lí gì đó. Cuối cùng bà hỏi

- Em nào không hiểu gì thì cứ việc hỏi tôi!

Cậu giơ tay lên làm bà cô nhíu mày. Cả lớp nhìn nhau cười gian trá, cậu đã hành động. Bà cô thoạt đầu cũng hơi hoảng nhưng rồi cũng mời cậu đứng lên.

- Nakahara! Em có việc gì muốn hỏi à?

- Vâng! Em có một thắc mắc muốn lĩnh giáo cô.

- Được rồi! Em cứ hỏi đi! Lĩnh vực Toán Học cô có thể lý giải dùm em.

- Vậy thì quá tốt! Cô cho em hỏi 1 cô mặc váy 2 cô mặc váy bằng mấy cô mặc váy ạ?

Bà cô không cần ngẫm nghĩ nhiều liền trả lời một cách tự tin

- Em đang đùa với cô à? Dĩ nhiên là Ba cô mặc váy rồi!

Cả lớp dần hiểu ra nhưng chưa cười vội. Cậu tiếp tục hỏi

- Thế ạ? Vậy cô cho em hỏi Ba cô bắt đầu mặc váy từ khi nào thế?

- HAHAHA.....

- Hô...hô...

- Hihihi.....

Cả lớp cười ầm lên khiến bà cô chôn chân tại chỗ. Mặt bà đơ ra, hai mắt đứng tròng. Học sinh thì đứa nào đứa nấy cười ngả nghiêng, bà cô bắt đầu nhìn nó ôm ngực thở dốc.

- Em....em....

"Phịch"

Hai chân của cô chổng lên trời, thế là cô ngất tại chỗ. Cả đám trong lớp đập tay nhau hò hét. Tiết Toán được ngồi chơi như mong đợi. Hắn lại một phen bất ngờ vì phát hiện ra một "tài năng" mới của cậu.

Cậu lại úp mặt xuống bàn ngủ tiếp. Hắn cứ ngồi chống cằm nhìn cậu, trong lòng chỉ mong cậu chịu mở miệng nói với mình một tiếng.

*Giờ giải lao

Cậu vẫn nằm đó ngủ, Poe bị Ranpo sai đi mua quá trời đồ luôn. Atsushi và Akutagawa tíu ta tíu tít bước vào lớp của cậu.

- Chào Ranpo-san! Chuuya-san ngủ rồi hả? - Atsushi ngồi xuống cái bàn của Ranpo.

- Ờ thì tại hôm nay cậu ấy thức sớm nên chắc buồn ngủ ấy mà!

Cả đám bắt đầu buôn chuyện, Poe mang một đống bánh kẹo nước trái cây vào để lên bàn.

- Oa! Nhiều quá đi mất! - Atsushi sáng cả hai con mắt dang tay ôm đống bánh kẹo vào người.

- Atsu à! - Akutagawa lấy tay khều khều vai Atsushi - Đây là địa bàn của chúa tham ăn mà (ở đây nói Ranpo).

Atsushi thấy gương mặt đầy sát khí của Ranpo thì nuốt nước bọt cái ực. Cậu nhóc từ từ rút tay ra khỏi đống bánh kẹo. Ranpo hắng giọng

- Đồ ăn của Edogawa Ranpo ta mà cũng dám giành à?

Atsushi bĩu môi

- Thôi trả nè! Ăn dọng gì ăn đi!!!!

Cái con này giang hồ gớm. Tính trẻ con của Atsushi làm Poe và Ranpo bật cười. Xem ra tương lai của Akutagawa rất "sáng lạng". Hắn vẫn ngồi kế bên cậu không nói gì, không biết cậu định ngủ đến bao lâu nữa. Hắn đưa tay nghịch nghịch tóc cậu, cậu cựa mình vài cái rồi ngóc đầu dậy dụi mắt.

- Anh đừng phá tôi mà! - cậu nhăn nhó.

- Ngủ nhiêu đủ rồi! Em không thấy mọi người đang bàn chuyện rất rôm rả hay sao?

Cậu đưa hai tay lên che mặt rồi dụi mắt. Cậu chống cằm đưa bộ mặt say ke nhìn cả đám

- Đi qua lớp tôi làm chi đây?

Atsushi tíu tít, gác chân lên ghế theo kiểu mấy "bà tám"

- Anh biết sao hong? Em kể cho chị nghe chuyện này lâm li bi đát mặn chát luôn nè!

- Kể đi!

Cậu nằm xuống bàn rồi nhìn Atsushi chờ đợi điều cậu nhóc sắp kể. Ranpo đang ăn bánh nhóp nhép liền chen vào

- Chắc nó định phát biểu cảm nghĩ khi tắm hồ cá Chùi Hán ấy mà! Mấy con cá chùi phê quá nên ngủ quên trong bồn tắm suýt chết phải hong?

Atsushi trừng mắt lên

- YA!!! Anh đừng nhắc đến mấy con cá nữa được không hả?

Poe bụm miệng không kịp nên cười ha hả lên

- Haha... Cái... cái gì mà cá Chùi.... Hán???

- Thì đó! Hai đứa tụi nó chơi hàng độc hong à! - Ranpo chỉ vào Atsushi và Akutagawa.

Atsushi gầm gừ rồi bỏ qua tập trung chuyên môn

- Hôm bữa em thấy phe của thằng Han lớp 11D ra vào quán ba 1X, không biết tụi nó làm gì nữa. Anh nghĩ có nên điều tra không?

- Thuốc lắc thì chặt tay, ma túy thì chặt chân. - cậu đáp ngắn gọn rồi lại úp mặt xuống bàn ngủ tiếp.

- Vâng.

Atsushi đáp rồi quay sang nói chuyện với Akutagawa. Hắn nhìn cậu không chớp mắt, thực sự là cậu bá đạo ngang nửa hắn rồi còn gì? Poe nhìn cậu mà nuốt nước bọt cái ực, đụng phải dân thú dữ rồi.

Tiết học thứ ba bắt đầu, trông cậu tươi tỉnh hẳn. Đơn giản vì đây là tiết Anh Văn mà. Cậu chỉ có hứng thú duy nhất với mỗi môn này thôi. Còn một lí do nữa, mọi người sẽ được biết sau. Cô giáo dạy môn này cực kute nhé! Cậu lại hay thích chọc ghẹo cô, lần nào lớp cũng bất ngờ về năng lực ngoại ngữ thiên bẩm của cậu.

- Stand up!!! - tiếng bạn lớp trưởng.

Cả lớp đứng dậy chào cô, cô cười rất tươi

- Good morning class! Sit down, please!

Cô giảng bài cực kì lưu loát, phát âm lại rất chuẩn. Cô vừa nói vừa cười

- Các em xem bài văn ở trang này cho cô, có từ nào mới các em cứ hỏi nhé! Một lát cô hỏi lại mà không biết là bị phạt đấy!

Cả lớp nháo nhào thảo luận nhóm, riêng cậu vẫn ngồi đó bắt chéo chân và nhìn ra cửa sổ. Thế là nó lọt vào tầm ngắm của cô.

- Nakahara!!!

Tiếng cô giáo gọi cậu, cậu đứng lên chớp chớp mắt

- Cô gọi em ạ???

- Cô bảo là xem đoạn văn rồi tìm ra từ vựng chưa biết để hỏi cô mà!

- Không có từ nào cả thưa cô!!! - cậu đưa đôi mắt vô (số) tội nhìn cô.

Cô mỉm cười, nụ cười có chút gì đó tinh ranh

- Thế bây giờ cô hỏi em nhé! Em trả lời không được thì chấp nhận hình phạt cô dành cho em có được không?

Cậu nhếch môi cười

- Có cả lớp làm chứng, cô thua thì phải làm cho em một điều em muốn.

Cả lớp vỗ tay rất hào hứng, trận chiến giữa nữ quái và cô giáo bắt đầu. Hắn nhìn cậu chăm chăm như thể không tin cậu có thể thắng cô, Poe thì cứ nghĩ cậu định bày trò cho vui. Duy chỉ có mình Ranpo mới biết cậu đang muốn đấu với cô. Cô lật lật trang sách rồi mở đầu trận đấu

- Psychology.

- Tâm lí học. - cậu đáp chưa đầy 1 giây suy nghĩ.

- Phylosophi

- Triết học.

- Biology

- Sinh học.

- .....................

- .....................

- ...................

- ...................

Cả lớp há hốc mồm nhìn cậu đối đáp với cô giáo. Cô thuận miệng hỏi luôn những từ ngoài bài học nhưng cậu vẫn trả lời được. Hắn nhìn cậu bằng đôi mắt thán phục, Poe thì thôi khỏi nói cằm sắp đụng đất luôn. Cô bắt đầu bí từ để hỏi, nãy giờ cô mệt đến nổi chảy cả mồ hôi nhưng còn cậu vẫn rất thản nhiên. Cuối cùng cô bảo

- Vốn từ vựng của em sâu rộng quá! Cô chịu thua!

- Woaaaa..... - cả lớp đồng thanh.

Ai cũng vỗ tay tán thưởng, cậu nói chậm rãi

- Cô giữ lời hứa chứ?

Cô mỉm cười gật đầu, cậu cũng cười rồi ngồi xuống tiếp tục buổi học. Hắn nhìn cậu rồi thì thầm

- ChuuChuu giỏi quá!!!

Cậu chỉ nhếch miệng một cái rồi nhìn lên bảng. Buổi học nhanh chóng trôi qua, tiếng chuông báo hết giờ học vang lên.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top