Chương 23 Kế hoạch bắt đầu!
*Phòng họp Hắc Long
- Nhất Phong! Ailee con gái tôi đâu? – ông Vinlee vừa nhìn thấy Nhất Phong bước vào đã lập tức hỏi han.
Nhất Phong cụp mắt xuống
- Xin lỗi Ngài! Ailee vẫn còn trong tay của bọn chúng!
- Cái gì? – tất cả mọi người đồng thanh.
Mun chạy đến bên cạnh Nam, cô nhìn sơ qua bộ dạng của anh rồi hỏi
- Cả hai có bị bọn chúng hành hạ gì không? Cậu ổn chứ?
Nam tuy sắc mặt không được tốt nhưng vẫn cố gượng cười lắc đầu
- Em không sao!
- Hoá ra đây là con trai của Vũ chủ tịch à? Ta thật có lỗi với ông ấy quá! – ông Vinlee bước đến bên cạnh Nam. – Thế có cần ta liên lạc với ba cậu để đưa cậu về nước không?
- Ngài đây chắc là ba của Ailee đúng không? Nếu phi vụ lần này liên quan đến gia đình cô ấy thì con xin được giúp..... một.... ta...y ...
"Rầm"
Nam bỗng ngất xỉu khiến mọi người không khỏi bàng hoàng. Hắn nhanh chóng đỡ cậu dậy, lấy tay lay lay gương mặt cậu
- Nam!Nam!
Mẹ của hắn nhấc điện thoại gọi cho trợ lí
- Lập tức gọi tài xế cho xe đến đây!
Mọi người lập tức lên xe để đến biệt thự Hắc Long. Ai cũng khá lo lắng cho Minh Hạo.
......................................................
Gương mặt của Ren trở nên tái méc, mồ hôi lạnh từ trán lã chã lăn xuống. Chiếc xe vẫn cứ chạy mãi, chạy mãi men theo con đường dẫn vào rừng sâu.
- Anh đang đưa tôi đi đâu vậy hả? Dừng xe lại ngay đi!
Ailee lo lắng nhìn Ren, chiếc xe đã chạy hơn 1 tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa thấy lối ra. Cứ đà này cô sẽ không biết đường trở về nữa cho coi. Gương mặt Ren làm cô hơi hoảng sợ, có lẽ anh ta đang dần kiệt sức thì phải.
Ailee nhìn chỗ vết thương đang rỉ máu không ngừng của Ren mà bản thân cũng phải rùng mình. Đôi mắt anh ta cứ như một con thú hoang dã vậy. Nếu lỡ anh ta ngất đi lạc tay lái thì sao đây? Anh ta đang lái xe đi đâu chứ?
- Ngồi yên cho tôi!
Ren ra lệnh khiến Ailee bất động. Cái giọng nói lạnh ngắt ấy khiến người khác phần nào phải nghe theo.
- Anh đang mất nhiều máu quá! Nếu không kịp cứu chữa sẽ nguy hiểm lắm!
Ailee đưa tay chạm vào vai Ren. Cái chạm nhẹ thôi cũng khiến Ren cảm thấy đau đớn
- Aaa...
Ailee rút tay lại, bàn tay dính đầy máu của Ren. Bỗng con đường phía trước dần dần mở ra, trước mặt Ailee là một ngôi biệt thự hoành tráng.
Cô nhóc há hốc mồm kinh ngạc. Trong rừng sâu mà cũng có một nơi như thế này nữa à? Thật không thể tin nổi!!!!
Hai tên cận vệ vừa nhìn thấy xe của Ren thì lập tức mở cánh cổng lớn. Chiếc xe chạy vào trong và cánh cổng cũng nhẹ nhàng khép lại. Ailee hoảng sợ nhìn xung quanh, khuôn viên rộng thật. Xung quanh đâu đâu cũng thấy áo đen canh gác tưởng chừng một con ruồi cũng không bay lọt. Họ toàn là người Mĩ, da đen da trắng gì cũng có, lác đác đâu đó còn có vài người Châu Á. Thế lực của Bang Hội này không hề nhỏ chút nào.
"Kéttt"
Chiếc xe thắng lại trước cánh cửa ra vào ngôi biệt thự. Ren đau đớn đưa tay ôm vai, đôi môi khẽ mím chặt lại. Ren mở cửa bước xuống ra hiệu cho hai tên áo đen đứng gần đấy rồi lê từng bước chân đi vào. Nhìn bộ dạng anh ta vừa ôm vai vừa đi một cách khó nhọc khiến người khác cũng cảm thấy đáng thương. Ailee trông theo cái bóng dáng ấy, chẳng lẽ anh ta bỏ mình lại đây sao?
Dòng suy nghĩ vừa dứt thì hai tên áo đen đã bước đến mở cửa lôi Ailee ra ngoài một cách bạo lực. Cô vùng vẫy, miệng không ngừng la hét
- Buông tôi ra! Mấy người định dắt tôi đi đâu? Thả ra!
Mặc cho Ailee gào thét, hai tên cận vệ vẫn áp giải cô vào ngôi biệt thự ấy. Vừa bước vào trong, Ailee muốn bị choáng ngợp bởi sự sang trọng cũng như huyền bí của cách bày trí mọi thứ trong nhà. Trong đầu cô không còn nghĩ đến gì khác ngoài hai từ: Vương Giả.
Ailee bị dắt lên lầu, hai tên cận vệ mặt mày hầm hầm khiến cô hoảng sợ vô cùng.
"Phịch"
Cô bị ném lên chiếc giường trắng trong một căn phòng sang trọng. Một tên cất giọng khàn khàn (tiếng Anh nhé)
- Yêu cầu cô đừng đi lung tung! Boss không thích điều đó! Hãy ở đây chờ cho đến khi cậu ấy quay lại. Cô hiểu chứ?
Ailee vốn sống bên Mĩ từ nhỏ nên tiếng Anh cũng thuộc dạng ăn sâu vào máu. Cô có thể nghe và hiểu được tất cả.
- Yes! Nhưng khi nào anh ta quay lại? – Ailee hỏi.
- Chúng tôi không có bổn phận trả lời câu hỏi đó!
Hai tên cúi đầu chào rồi lui ra. Cánh cửa đóng sầm lại và đâu đó là tiếng khóa cửa từ bên ngoài. Ailee ngồi im nghe ngóng, sau khi tiếng bước chân của hai tên đó đã xa hẳn thì cô mới dám nằm phịch xuống giường.
Bỗng cô nhóc bật dậy, gương mặt trở nên lo lắng
- Không biết mọi người sao rồi? Ba có lo lắng cho mình không nữa? Mình nhớ mọi người quá đi mất!
Giờ mới để ý, căn phòng cô đang ở chẳng khác gì một phòng vip của khách sạn. Mọi thứ rất sạch sẽ, ngăn nắp. Kia rồi!
Ailee lập tức chạy đến bên cái điện thoại bàn. Cô cũng không ngờ số mình còn may đến thế. Lòng vui mừng khôn xiết, cô nhanh tay ấn số của ba mình.
- Alô.
- Ba à! Con đây! Hic....hic.... – nghe được giọng của ba, Ailee bật khóc sướt mướt như một đứa trẻ.
Ông Vinlee vừa nghe tiếng cô đã nhỏm dậy khỏi ghế, ông hỏi dồn dập
- Ailee! Con đang ở đâu? Có bị thương gì hay không?
Cô lắc đầu nguầy nguậy
- Con không sao! Con đang rất an toàn mọi người đừng lo cho con. Nhưng thực sự con không biết đây là chỗ nào!
- Sao thế? Sao lại không biết đó là chỗ nào? Con gái à! Làm ơn đừng xảy ra chuyện gì. – giọng ông lo lắng không gì có thể tả.
- Lúc nãy tên Ren chở con đi một quãng đường rất dài. Xung quanh toàn là rừng núi, con không biết mình đang ở đâu nữa. Con sợ quá! Huhu.....hic... – Ailee mếu máo.
Ông Vinlee nóng lòng nhưng trong nhất thời không thể manh động, ông lên tiếng vỗ về đứa con gái bé bỏng
- Con hãy đợi ba! Ba sẽ tìm mọi cách để cứu con! Con gái của ba!
"Xoảng"
Tiếng đỗ vỡ gì đấy khiến Ailee giật bắn mình. Cô hoảng hốt gác máy rồi xoay lưng lại nhìn xung quanh. Là căn phòng đang được đóng kín cơ mà, tiếng động đó thực sự phát ra từ đâu?
Ông Vinlee thấy Ailee đột ngột gác máy thì đâm ra lo lắng. Không biết cô có bị gì hay không? Ông quay lại phòng khách thông báo với mọi người về cuộc điện thoại vừa rồi.
- Sao? Ailee gọi điện cho anh à? – ba hắn ngạc nhiên hỏi.
Ông Vinlee gật đầu, vẻ mặt hơi khổ tâm
- Đúng vậy! Con bé nói là nó đang an toàn bảo ta đừng lo!
Vẻ mặt nó đăm chiêu nghĩ ngợi, sau đó bảo
- Nếu vậy thì ta cũng yên tâm được phần nào! Chắc tên đó không nỡ xuống tay giết chị Ailee đâu.
- Đúng vậy! Ta nên tính những chuyện trước mắt đi! – mẹ hắn cũng đồng tình với nó.
Vừa thấy bác sĩ riêng bước ra khỏi phòng, Tronie đã chạy đến hỏi
- Tình hình Nam thế nào?
- Cậu ấy bị kiệt sức nên dẫn đến ngất xỉu! Chỉ cần tranh thủ nghỉ ngơi thì sẽ khỏe lại thôi.
Mọi người nhìn nhau, người lớn thì quay về công ty tiếp tục lo công việc. Người nhỏ thì thu dọn phòng ốc, thay phiên nhau chăm sóc Nam. Ai cũng chuẩn bị một tinh thần thật tốt để đối đầu với những trận chiến tiếp theo.
.................................................
Về phần Ailee, cô cẩn thận xem xét xung quanh căn phòng rộng lớn. Cuối cùng cô đứng trước một cánh cửa trong góc phòng. Quái lạ! Phòng gì mà nhiều cửa ghê gớm. Cô đã xem xét qua phòng tắm, phòng chứa quần áo, phòng chứa các vật dụng vệ sinh,.... và đây là cánh cửa cuối cùng cô chưa xem.
Tuy có hơi sợ nhưng cô vẫn cố trấn tĩnh bản thân mình. Nhẹ nhàng vặn nắm đấm cửa, Ailee chậm rãi mở cánh cửa đó ra. Nếu có một gương mặt đầy máu đứng sau cánh cửa thì cô tin chắc rằng.......... mình sẽ ngất xỉu trước khi kịp hét lên.
Kì lạ thay! Cảnh vật hiện ra trước mắt cô chính là một căn phòng khác. Ailee run rẩy bước đến phía trước vài bước. Căn phòng cũng như phòng của cô lúc nãy.
Thì ra là phòng này thông với phòng kia. Cô cẩn thận nhìn quanh, trên sàn nhà có một chiếc áo vest đen nằm lăn lóc, cách đó vài bước là chiếc áo sơ mi trắng nhuốm đầy máu.
- Hơ...
Ailee đưa tay lên che miệng, gương mặt vẫn còn lấm tấm vài giọt nước mắt. Cái gì thế này???
Tiếng nước chảy từ trong phòng tắm vọng lại, đâu đó còn là tiếng thở khó nhọc của một ai đó. Ailee bất giác rùng mình, sống lưng lạnh cả lên.
Cánh cửa phòng tắm mở tang hoang kích thích sự tò mò của cô nhóc. Mặc dù bản thân đang hoảng sợ cực độ nhưng vẫn cố nhấc chân bước về phía đó.
Ailee bám vào vách ghé mắt nhìn vào. Chiếc vòi sen không ngừng chảy nước xuống. Trên nền gạch là một màu đỏ thẳm của máu hòa vào dòng nước lạnh.Cơ thể nam tính ấy quay lưng về phía Ailee, hai tay anh ta bám lên vách tường, đầu cứ mãi gục xuống.
Máu trên tấm lưng trần rắn chắc của người đó không ngừng tuôn ra. Ở bả vai là một viên đạn vẫn còn nằm yên trong thịt. Ailee đưa tay lên che miệng, đôi mắt cứ mở trân trân không dám chớp.
"Phịch"
Ren ngồi phịch xuống sàn, toàn thân ướt nhem. Mái tóc rũ xuống khiến anh ta quyến rũ vô đối. Đôi mắt đờ đẫn như người say, Ren ngẩng cao mặt để hứng dòng nước ấy.
Máu vẫn không ngừng rỉ ra từ vết thương, đôi môi Ren tái đi, hơi thở cũng có phần yếu hơn so với lúc đầu. Ailee lẩm bẩm
"Tên điên này! Hắn ta định để mất máu mà chết hay sao ấy! Không được! Nếu hắn ta chết thì mình không thể rời khỏi chỗ này. Bằng mọi cách phải cứu hắn ta".
Nghĩ là làm, Ailee xong thẳng tới chỗ Ren để tắt vòi sen. Ren giật mình nhìn Ailee như sinh vật lạ, tuy nhiên anh không còn sức để quát nữa
- Cô.....cô......
- Đứng lên cho tôi! Tên khùng này!
Ailee dùng hết sức kéo Ren đứng dậy, cái xác 1m80 của Ren khiến Ailee mấy lần xém chúi nhũi. Tuy nhiên khó nhọc một hồi, Ailee cũng đã quăng được Ren lên giường.
- Anh điên à? Má anh không dạy anh cách sơ cứu vết thương sao? Tôi sẽ đưa anh đến bệnh viện!
- Không được....... – Ren phản đối một cách yếu ớt.
- Why? – Ailee chống hông.
- Cảnh sát mà tóm được thì nguy! Thà chết chứ tôi không đến bệnh viện! – Ren cứng đầu thở một cách khó nhọc.
Hết cách, Ailee đưa tay định tháo sợi dây nịch của Ren nhằm giúp anh thay quần áo khô, ai ngờ Ren đã vội chụp lấy bàn tay của Ailee. Giờ phút này mà anh còn cười được
- Định tranh thủ lúc tôi bị thương để hại đời tôi sao? – giọng của anh ta tuy yếu ớt nhưng đảm bảo mười phần mang ý châm chọc.
"Bốp"
- Này thì cuồng dâm sinh hoang tưởng! Nằm đây chờ tôi! – Ailee quay lưng bước đi ra cửa.
Chiếc gra giường nhuốm một mảng máu đỏ từ vai của Ren. Cậu nhóc phì cười nhìn theo bóng dáng của Ailee. Ở con nhỏ này có gì đó rất đặc biệt.
Ailee mở cửa phòng thò đầu ra ngoài. Cô tiến đến tên cận vệ canh gác gần đấy khẽ cúi đầu
- Excuse me?
- Yes. What can i help you? – tên đó lịch sự trả lời.
Ailee dùng tiếng Anh nhờ người đó thay quần áo giúp Ren. Trong thời gian chờ đợi, cô chạy xuống lầu để tìm dụng cụ y tế. Một cô hầu người nước ngoài tiến đến hỏi cô
- Có phải cậu chủ cần gì không thưa tiểu thư?
- Làm ơn giúp tôi chuẩn bị một con dao, một ít thuốc sát trùng, một ít băng gạc và một ít thuốc kháng sinh!
- Ok! Wait a minute! (Xin đợi một chút).
Sau khi nhận được những món mình cần, Ailee lập tức quay lên phòng của Ren. Cô đẩy cửa bước vào, Ren đang ngồi trên giường vẻ mặt vô cùng mệt mỏi. Thấy trên tay Ailee cầm tùm lum thứ, Ren ngạc nhiên
- Cô....cô định.....
- Anh không cần quan tâm! Bây giờ phải nhanh lấy viên đạn ra, nếu không vết thương sẽ bị nhiễm trùng.
Ailee lật Ren nằm sấp xuống, sau đó leo lên lưng của anh ngồi hẳn trên đó.
- Nè..... cô ...cô ..... làm gì thế hả?
Cô lấy thuốc sát trùng lau sơ chỗ bị trúng đạn. Cảm giác rát buốt khiến Ren phải kêu lên
- Aaaa....
Ailee dùng cây dao đã được hơ nóng rạch nhẹ một đường ngắn ngay miệng viên đạn. Chỗ thịt ấy bị bung ra đồng thời một dòng máu chảy dài xuống. Đã thấy được đầu đạn.
Ren úp mặt xuống gối cố gắng chịu đựng. Ailee dùng một cây gắp để gắp được viên đạn ra ngoài, máu nơi đó cũng chảy ít lại.
"Keng"
Cô bỏ đầu đạc xuống chiếc khay đựng mớ đồ dùng. Mồ hôi trên trán vã ra như tắm.
Ren thở lấy thở để, hình như cũng nhẹ nhõm hơn phần nào. Ailee cẩn thận dùng bông lau sạch máu, sau đó cẩn thận dùng gạc y tế băng bó lại.
Lần đầu làm liều mà thành công như thế thì cũng may mắn lắm rồi. Cô nhẹ nhàng bước xuống khỏi giường. Bỗng một cơn chóng mặt kéo đến, hình ảnh của Ren trước mặt cũng hoa cả lên.
Ailee đưa tay ôm trán, một tay bám vào tường. Ren cố gắng ngồi dậy nhìn về phía Ailee
- Cô không sao chứ?
"Phịch"
Ailee nằm nguyên con trên sàn nhà. Có lẽ cơ thể bị suy nhược do hai hôm nay không được ăn gì, vả lại còn liên tiếp đương đầu với nhiều chuyện dẫn đến kiệt sức. Ren chậm rãi bước xuống giường, tiến đến bên chiếc điện thoại
- Người đâu? Mau lên đây cho tôi!
Ngày hôm sau tại phòng họp hội đồng quản trị tập đoàn Hắc Long
Hôm nay là một buổi họp trường kì của tháng diễn ra như thông lệ. Tất cả các cổ đông cùng với các trưởng chi nhánh đã có mặt đầy đủ nhưng Ngài Chủ Tịch cùng Phó Giám Đốc vẫn chưa đến.
Mọi người được dịp lời ra tiếng vào, lão John ngồi ở vị trí Phó Chủ Tịch mà mỉm cười tự đắc.
- Sao Chủ Tịch đến trể thế không biết?
- Tôi thấy dạo này Chủ Tịch không còn uy tín như xưa nữa!
- Tôi cũng thấy như anh! Kể cả Phó Giám Đốc cũng không làm tròn được bổn phận của mình.
- Ngài John đây tuy thân là Phó Chủ Tịch nhưng cũng đã có mặt từ rất sớm, tôi thấy rất hài lòng.
- Vâng. Tôi cũng nghĩ thế! Tình hình này mà kéo dài chắc cuộc họp cũng sẽ bị trì trệ.
Những người bị lão John thần phục đều đứng về phe lão. Sở dĩ họ bàn vậy cũng là một phần ông Vinlee quá tất bật. Nếu không phải vì ngày đêm lo hết chuyện này đến chuyện khác thì tin chắc chiếc ghế Chủ Tịch không ai có thể xứng đáng hơn ông.
Tên trợ lí của lão John cất giọng
- Nếu không muốn tiến độ công việc bị đình trệ, sao ta không nhờ Phó Chủ Tịch đây chủ trì cuộc họp nhỉ?
Các cổ đông lớn nhỏ nhìn nhau gật gù, xì xầm. Phần lớn họ đều tán thành cái ý kiến ấy. Lão John dương dương tự đắc đưa tay chỉnh lại vạt áo vest, ông cầm xấp hồ sơ đứng lên bước đến chiếc ghế ở giữa trung tâm
- Nếu mọi người không phiền, tôi có thể triển khai kế hoạch công việc của tháng sau giúp Ngài Chủ Tịch!
Ông ta đứng thẳng nhìn căn phòng họp hơn trăm người nở nụ cười đầy thiện cảm.
- Ai mượn? Ai sai? Ai biểu?
Một giọng nói cất lên khiến hết thảy mọi người đều phải nhìn ra phía cửa. Hắn tay đút túi quần hiên ngang bước vào trong con mắt ngỡ ngàng của vô số người ở đây. Trong bộ vest đen lịch lãm, hắn nhanh chóng trở thành tâm điểm.
Lão John á khẩu nhìn hắn mà sắp rớt hai con mắt ra ngoài. Ông không ngờ hắn lại xuất hiện ở đây trong thời gian sớm như thế. Trong khi bản thân chưa một lần đặt mông ngồi xuống ghế Chủ Tịch, nay sắp có dịp thì lại bị hắn phá đám hỏi thử có tức không cơ chứ.
Hắn nở nụ cười tự mãn nhìn lão ta khiến gương mặt lão muốn bóc khói. Hai tay siết chặt lại nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh
- Sao cậu lại đến đây? Cậu lấy tư cách gì tham dự cuộc họp này?
- Tư cách là Phó Giám Đốc được không? – hắn đáp tỉnh bơ.
- Cái gì?
Hắn nhẹ nhàng lấy trong túi áo vest ra một tờ giấy rồi giơ lên cho mọi người cùng xem
- Tôi đã nhận được giấy ủy quyền cổ phần từ ba tôi! Sao? Còn ý kiến nữa không?
Đám đông lại một phen bàn tán, họ nhìn nhau xì xầm to nhỏ. Lão John giận đến tím mặt, chỉ tức là không thể đá hắn ra khỏi chỗ này.
- Được. Nếu vậy thì mời cậu ngồi!
- Ông là Chủ Tịch hay sao mà bày đặt mời này mời nọ? – hắn nhếch môi nở nụ cười nửa miệng đầy khiêu khích.
- Cậu.... cậu.... – lão John cứng họng.
- Khánh à! Không được thất lễ!
Giọng ông Vinlee ôn nhu vang lên, ông từng bước tiến đến chiếc ghế quen thuộc đang bị ông John choáng chỗ. Hắn được nước nên xoáy thêm vài câu
- Còn đứng ở đó sao? Cái gì cũng biết chỉ có cái không biết điều!
Nghe đâu đó là những tiếng cười khúc khích từ dưới vọng lên. Ông John quê đến cực độ hậm hực trở về chỗ. Ông Vinlee chỉnh lại vạt áo rồi ngồi xuống cất tiếng dõng dạc ra dáng một lãnh đạo
- Xin lỗi mọi người tôi đến hơi trể! Ta bắt đầu cuộc họp thôi!
Hắn cũng nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống đối diện với lão John. Đôi mắt ông ta nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống. Điều đó càng khiến hắn hả hê vô cùng, môi lại nở nụ cười đánh trúng vào ngòi lửa trong lòng ông John.
"Thằng ranh! Mầy hãy đợi đấy!" lão John rủa thầm.
- Kế hoạch tháng này do vị nào đảm nhận? Ta bắt đầu ngay được rồi đấy!
Ông John nhanh nhẹn cầm tập hồ sơ bước lên bục để bắt đầu phần kế hoạch bản thân chuẩn bị. Đèn phòng bị tắt, màn hình máy chiếu hiện lên những hình ảnh cũng như thông tin giúp mọi người tiện theo dõi.
Suốt bài báo cáo của ông John, hắn ngáp dài ngáp ngăn, tay thì không ngừng xoay cây bút (cái này chắc My nhà ta dạy). Hắn nhìn ông John mà bất giác nở nụ cười, đôi mắt như chim ưng không hề rời khỏi ông ta một giây nào.
"Phụt"
Đèn được bật lên, bản kế hoạch kết thúc. Một tràng vỗ tay của mọi người khiến hắn tỉnh ngủ. Ông John cười tươi như đười ươi vì nghĩ kết quả đã khá mỹ mãn. Ông ta nói vào micro
- Sao? Có vị nào có ý kiến gì không?
Nhìn sơ qua hàng trăm cổ đông, không một cánh tay nào. Bỗng hắn đứng bật dậy khiến ai cũng bất ngờ
- Cậu ta định làm gì thế?
- Tôi không rõ lắm!
- Bản kế hoạch theo tôi thấy như thế là hoàn hảo lắm rồi!
Nghe được lời khen của mấy vị cổ đông, ông John lại cười thầm trong bụng. Ông nhất định phải làm hắn bẽ mặt
- Phó Giám Đốc có ý kiến gì sao?
Hắn quay xuống đám đông, nở nụ cười lãng tử vốn có
- Mọi người ở đây mất nhận thức hết rồi sao? Vấn đề sai sót lớn như thế mà cũng không nhận ra sao?
Mọi người nhìn nhau bất bình, thái độ kênh kiệu của hắn khiến họ không hài lòng chút nào. Ông Vinlee suốt buổi chỉ yên lặng, ông quyết định giao toàn bộ mọi việc lại cho hắn. Một vài vị cổ đông ở dưới lớn tiếng
- Cậu chỉ là con nít miệng còn hôi sữa mà dám phát ngôn bừa bãi ở đây à? Sai chỗ nào cậu nói thử tôi nghe xem!
Hắn giơ tay nhằm ổn định tình hình, nụ cười lại thoắt ẩn thoắt hiện trên môi. Ông John được dịp trả thù nên muốn hắn bị các vị cổ đông ở đây chất vấn càng nhiều càng tốt.
Hắn bước đến lấy cái micro của ông John rồi bắt đầu phần nhận xét của mình. Hắn nhìn anh nhận viên trực màn hình máy tính
- Anh làm ơn tua lại đoạn phim lúc nãy. Nó ở khoảng 45:08 ấy!
- Nè! Cậu định làm gì vậy hả? – ông John quát.
- Xuống dưới chờ coi phim hay đi cưng! – hắn nhếch môi rồi tiến lên chỗ bục.
Đèn phòng một lần nữa bị tắt, hắn bắt đầu phân tích từng chi tiết bất hợp lí ở trong bản kế hoạch mà ông John đã chuẩn bị. Mọi người lúc bấy giơ mới ứ ừ với độ tinh tế của hắn. Những điểm sai sót đó tuy rất nhỏ nhưng nếu suy xét kĩ lưỡng thì nó mang lại hậu quả rất khó lường. Rốt cuộc những cái sai nhỏ cộng lại thành cái sai chà bá, ông John cùng tên trợ lí tái méc mặt mày.
Cổ đông đã có cách nhìn khác về hắn
- Đúng là tuổi trẻ tài cao!
- Cậu ấy thật thông minh! Thế mà cũng phát hiện ra được.
- Không nhờ cậu ấy thì dự định lần này đổ bễ là cái chắc! Quả thật cậu ấy rất có khả năng.
Mọi người đồng loạt dành cho hắn một tràng pháo tay vô cùng lớn. Hắn đã gây được ấn tượng khá sâu sắc với cổ đông trong công ty.
Buổi họp kết thúc, hắn chạm mặt lão John và tên trợ lí ngay trước cửa phòng họp. Thái độ của ông ta cứ như là một con thú dữ đang bị thương ấy, hắn cười châm chọc
- Sống là phải biết đúng biết sai chứ không phải gặp ai............cũng sủa cũng táp!
Hắn lướt qua khỏi chỗ đó để lại một ngọn núi lửa dang bốc ngùn ngụt
- Mầy hãy đợi đó!!!!
Đêm hôm đó tại lãnh địa Hắc Long Bang
Do còn ấm ức chuyện ban sáng nên lão John quyết định đến tìm bà Khánh Hà. Một mặt là để máng vốn, mặt còn lại là muốn góp ý một vài chuyện của Bang.
- Mời Bang Chủ uống trà! – mẹ hắn nở nụ cười niềm nở đẩy tách trà thượng hạng sang cho ông ta.
Sắc mặt lão không được tốt cho lắm, bao nhiêu tức giận chỉ muốn tuôn trào một thể
- Tôi muốn cô phải hạ lệnh trục xuất tên La Thành!
- Nhưng tại sao ạ? Ông ấy là người đã dùng nửa cuộc đời tận tụy với Bang Hội, cớ sao lại phải trục xuất? – bà nhìn ông khó hiểu.
- La Thành tội lớn tày trời, ông ta đã khiến người dân than oán khắp nơi. Bỗng chốc lại nâng giá tiền bảo kê lên hơn một nửa, lạm dụng chức quyền chiếm đoạt tài sản. Xem ra thương nhân trong khu vực rất bất mãn với ông ta. Nếu cô không giải quyết ông ta nhanh chóng thì khó mà xoa dịu lòng người.
Lời nói chắc như đinh đóng cột của ông ta khiến mẹ Bang Chủ khó xử vô cùng.
- Ơ.... để tôi suy nghĩ kĩ lại!
- Trật tự xã hội đang trong tình thế dầu sôi lửa bỏng mà cô còn đòi suy nghĩ sao? Nếu cô không nỡ xuống tay thì để tôi giúp cô! – vẻ mặt ông ta trở nên khẩn thiết như đang giải quyết việc trong Bang Hội của chính mình.
- Ơ...
- Mẹ tôi là người có cái đầu biết suy nghĩ.......chứ không phải có cái đầu để trang trí như ai kia. – một giọng nữ thánh thoát cất lên khiến ông John phải quay người lại nhìn.
Nó trong bộ vest đen oai vệ chậm rãi từ cửa bước vào, sau lưng còn có Đậu Xanh và Đậu Đỏ. Lão John ngạc nhiên đứng dậy quát lớn
- Cô là ai mà dám ăn nói kiểu đó?
- Đoán coi!
Nó khoanh tay ung dung mặt đối mặt với ông ta. Mái tóc hôm nay đã được cột lên cao một cách gọn gàng trông rất quyến rũ. Hình xăm trên cổ lộ rõ ra ngoài cùng với mớ khuyên tay sáng lâp lánh trên cái lỗ tai bên trái. Gương mặt đã được trang điểm nhẹ, đôi mắt to tròn cộng thêm viền mắt nước màu đen lại càng trông lạnh lùng đến chết người.
Cái nhếch môi đẹp đúng kiểu chứng tỏ nó là một đứa con gái khí phách. Ông John nhíu mày như sắp nhớ ra điều gì đó
- Cô là......
- Bắt đầu thông minh ra rồi đấy!
Lần á khẩu thứ hai trong ngày. Con dâu Bang Chủ Hắc Long Bang xuất hiện ở đây làm gì cơ chứ. Đúng là điều không thể ngờ tới. Hai vợ chồng chúng chỉ có một khuôn, ăn nói xấc xược. Ông John quay sang bà Khánh Hà, vẻ mặt khẩn trương tiến đến vài bước
- Tôi mặc kệ cô ta là ai, tôi muốn cô hạ lệnh trục xuất La Thành! – ông gằn giọng.
Nó bước đến trước mặt mẹ Bang Chủ nhằm che chắn, sẵn tiện phán vài câu sởn tóc gáy
- Ông đang làm cái gì thế? Mẹ tôi làm gì thì mẹ tôi biết cần gì ông tào lao hả?
- Cô.....
Lão John tức đến mặt nổi đầy gân mà không nói gì được. Đậu Đỏ cất giọng
- Theo như nguồn tin chúng tôi nhận được thì ông với La Thành là đồng đản với nhau.
- Nói bậy! – ông John phản bác.
Đậu Xanh vội tiếp lời
- Vì vậy nên ông một mực muốn loại trừ La Thành đúng không?
- HOANG ĐƯỜNG! Ta đường đường là Bang Chủ Bang Kirin hùng mạnh thì tại sao phải là đồng đản với tên La Thành đó? Ta chỉ cần ban bố lệnh thì nơi đây sẽ tan thành tro bụi ngay lập tức. – ông ta mất tự chủ quát lớn trước mặt nó và mẹ Bang Chủ.
Nó hất mặt
- Ông lớn tiếng gì hả? Dám đe dọa ở đây sao? Thế giữa Kirin và Black Dragon thì bang nào lớn hơn. Muốn thử xem ai chết trước không hả?
- Cô.......
Lão John nhất thời đuối lí, ông ta hùng hổ quay sang mẹ Bang Chủ
- Khánh Hà! Tạm thời tôi sẽ gác chuyện này lại! Nhưng tôi không dễ dàng bỏ qua đâu!
Ông ta khoát tay rồi cùng đám đàn em bỏ đi một nước. Chờ ông ta đi khuất, bốn người không hẹn mà đồng loạt ngồi phịch xuống sàn nhà như đã kìm nén gánh nặng trong lòng lâu lắm rồi ấy.
- Hơ.....My à! Con rất có triển vọng! – bà vỗ lên vai nó.
- Haizz! Lần đầu quả nhiên là rất áp lực! – nó đưa tay gỡ cái cúc áo đầu ra cho thoáng. Mồ hôi cũng lăn dài.
- Quả thật trông mặt ông ta lúc nãy rất đáng sợ! Cứ như là một đại ma đầu ấy!
Bà Khánh Hà đăm chiêu
- Mọi việc sao này chắc phải nhờ tụi con giúp đỡ nhiều rồi!
- Mẹ yên tâm!
Nó mỉm cười nhẹ trấn an bà. Thực ra có con dâu như thế này bà cũng an tâm phần nào.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top