Chương 12


Phi Nhung cố ý muốn phản kích người đàn ông này, mới có thể bí quá hoá liều, cô không quen nhìn nhất là bộ dạng tự cho là đúng của Nguyễn Mạnh Quỳnh, không phải là nhiều phụ nữ sao? Có gì đặc biệt hơn người, cuồng tự kỷ, kỳ thị anh.

Nguyễn Mạnh Quỳnh không có bất kỳ biểu cảm, ánh mắt lạnh lùng, đôi mắt chim ưng vừa đen vừa sáng nhìn chăm chú vào cô.

Phi Nhung cho là hành động của mình hù được anh, kỳ thật Nguyễn Mạnh Quỳnh là bị động tác vừa rồi của cô làm giật mình, bên dưới thân thể phản ứng kịch liệt khiến anh đau khổ nhẫn nại, anh không nói không động, không có bất kỳ biến hóa, kỳ thật nội tâm đã nhanh chóng bị thiêu đến nổ tung, hận không thể đè người phụ nữ này lên giường dùng cái loại phương thức đó giết chết cô.

"Không cần phải phản ứng như vậy chứ? Anh không phải là có rất nhiều phụ nữ sao? Chẳng lẽ không có phụ nữ gặm qua ngài, xem ngài phản ứng, không biết còn tưởng rằng ngài là cái lão xử nam! Thật sự là lừa gạt chết người không đền mạng, làm bộ làm tịch, rõ ràng một đống lớn phụ nữ, lại giả vờ giống như không có chạm qua phụ nữ!"

Nguyễn Mạnh Quỳnh không nói gì, vốn là trong lòng không bình tĩnh, bị cô kích thích như vậy, thân thể vừa giống như bị điện giật, chẳng lẽ người phụ nữ này là nhà máy điện, lời nói đều có điện, hay là điện cao thế muốn mạng người.

Người phụ nữ đáng ghét dám nói mình là lão xử nam, lại dám thêm phía trước chữ lão, cái gì là lão? Đây là thành thục, phụ nữ thích nhất là đàn ông thành thục. Mặc dù tuổi của anh là lớn hơn Phi Nhung nhiều, nhưng Nguyễn Mạnh Quỳnh chính là không thích cô nói anh lão.

Vì vậy, Nguyễn Mạnh  Quỳnh một tay kéo Phi Nhung đến trên giường, đè dưới thân, hung hăng hôn lên. Cái loại cảm giác này giống như là tù nhân vừa được phóng thích, thật lâu không có chạm qua phụ nữ, anh thở hổn hển nhìn Phi Nhung.

"Tốt lắm, tôi hiện tại sẽ phải gặm xương, bởi vì tôi đói."

"Anh, anh, tổng giám đốc, muốn muốn gặm cũng phải tìm người mập một chút, thịt nhiều, tôi không được, tôi không được, buông tay. Tôi là thư ký của anh, không phải phụ nữ của anh, anh, anh như vậy giống như tám đời không có chạm qua phụ nữ."

Lúc này Phi Nhung biết rõ vừa rồi mình là chơi với lửa, nhưng cô cũng không phải là ngồi không, trong lòng mặc dù hết sức sợ, nhưng muốn mặc người chém giết cô cũng không gọi Phi Nhung.

"Hiện tại cô nghĩ ra là thư ký của tôi, nào có thư ký nói chuyện với ông chủ như vậy, coi như cô là xương sườn, tôi cũng vậy đành phải chấp nhận chấp nhận, có thể sẽ ăn không đủ no, nhưng là, nhét kẽ răng vẫn còn đủ được. Bất quá có cái chỗ thịt còn thật là mập, miễn cưỡng có thể gặm gặm "

Phi Nhung nghe được hết sức sợ hãi, cô hiểu anh nói là chỗ nào, chỗ đó còn chưa bao giờ có đàn ông sờ qua, không được, tuyệt đối không được, vì vậy.

"A - - đáng chết, cô dám đá tôi."

Nguyễn Mạnh Quỳnh đau ngồi dưới đất, hai tay che lấy phía dưới.

Phi Nhung vừa nhìn, vội vàng tỏ ra hết sức sợ hãi, kỳ thật trong lòng cô ít nhiều gì còn có một chút đắc ý nhỏ, không nghĩ tới chính mình đá một cái liền đá vào chỗ đó của anh, mặc dù không có chạm qua đàn ông, nhưng là cơ bản thông thường cô vẫn hiểu, công kích đàn ông sẽ phải trực tiếp công kích chỗ hiểm, cho nên cô nắm chắc độ mạnh yếu đá một cái, chỗ đó nhưng là sinh mạng của đàn ông, chỗ hiểm a! Nhìn anh còn dám dính vào sao?

Phi Nhung làm bộ hết sức sợ hãi, bị dọa sợ đến quỳ trên mặt đất, hai tay đỡ Nguyễn Mạnh Quỳnh, lại bị anh hung hăng đẩy qua một bên.

"Cút."

"Tổng giám đốc, tổng giám đốc, tôi, tôi không phải cố ý, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?" Không biết là chính mình quá biết diễn trò, hay là chứng kiến bộ dáng thật sự rất đau của Nguyễn Mạnh Quỳnh, trong mắt sốt ruột chảy ra nước mắt.

Nguyễn Mạnh Quỳnh thấy dáng vẻ cô lo lắng, trong lòng có một chút ấm áp, cô đang lo lắng cái gì?

Nhưng là hiện tại phải đi bệnh viện xem một chút, bởi vì vừa rồi ở vào trạng thái cương cứng, bị đá một cái như vậy rất đau đớn, còn thật lo lắng về sau có thể dùng hay không.

"Đi bệnh viện, đưa tôi đi bệnh viện."

Vì vậy, Phi Nhung vội vàng lấy quần ra, "Mặc vào, cũng không thể đi như vậy."

"Cô muốn cho tự tôi mặc, rất đau, người phụ nữ ngu ngốc."

Nguyễn Mạnh Quỳnh kỳ thật không có đau như vậy, hoàn toàn còn có thể thừa nhận, dù sao mình nhiều năm như vậy liên tục tập võ, thể chất thân thể rất tốt, chỉ là anh muốn trừng phạt cô, anh muốn hành hạ cô, người phụ nữ này lại dám không đếm xỉa sức hấp dẫn của anh, còn chưa bao giờ có phụ nữ kháng cự sức hấp dẫn của anh, người phụ nữ ngu ngốc này, quả thực là sỉ nhục anh, thời gian qua đều là phụ nữ hầu hạ anh, nào có anh chủ động đi mê hoặc phụ nữ.

Suy nghĩ một chút hôm nay anh thật sự là mê muội, thế nhưng ma xui quỷ khiến mê hoặc cô! Bất quá, cô thật là một tiểu yêu tinh,một yêu tinh làm cho người trào máu.

Phi Nhung nhìn thấy vẻ mặt rất đau của anh, không có cách nào, giúp anh mặc! Hai cái ống quần đều mặc vào, Nguyễn Mạnh Quỳnh đứng lên, vốn là tự giác lấy ra tay che lấy phía dưới, lộ ra toà núi nhỏ kia, hùng vĩ đồ sộ, Phi Nhung giúp anh kéo lên, nhưng là ở đâu ngăn trở đường đi, giờ phút này mặt Mộ Hi đỏ bừng, không nghĩ tới cái kia của đàn ông lớn như vậy, không khỏi bắt đầu đánh giá, không biết, cứ như vậy kéo quần lên, chỗ đó có chật chội hay không, hoặc là căn bản đề không được, bởi vì quá cao, quần rất nhỏ, giống như căn bản không có chỗ cho nó dung thân.

"Xem đủ chưa?"

"A - - a, tôi là đang nghĩ, ngài xác định mặc cái quần này, giống như không thích hợp nha?"

"Vì cái gì?" Nguyễn Mạnh Quỳnh khó hiểu, tại sao cô lại hỏi như thế?

"Ách, ách, anh không biết là này cái quần rất nhỏ sao?"

Phi Nhung vò đầu bứt tai nói xong câu đó, liền cảm giác mình quá xen vào việc của người khác, không có biện pháp, lòng hiếu kỳ hại chết người ta.

"Cô là lo lắng nó không chứa nổi?" Khóe miệng Nguyễn Mạnh Quỳnh nhếch lên, trong lòng rất thích, người phụ nữ này thế nhưng đang quan sát nhị ca của anh, hừ! Sớm muộn gì nó cũng là của cô, cô sẽ yêu thương nó.

"Anh anh, nói bậy bạ gì đó? Tốt lắm tốt lắm, anh chỉ cần không chê chật, mặc vào liền đi!"

Phi Nhung bởi vì lúng túng đành phải khom người kiên trì giúp anh kéo lên trên, nha , mặc cái quần mệt mỏi cả người đầy mồ hôi, muốn ở đâu có thể dùng tay nhét, con mẹ nó sớm liền mặc vào, còn lãng phí sức trâu bò, kéo lên thật vất vả rồi, nhưng là nhưng là phía trước vẫn chưa kéo khóa.

"Chuyện đó, cái kia anh tự mình kéo đi?" Phi Nhung xấu hổ mặt rất đỏ, trên trán còn có mồ hôi. Nhưng là, trong mắt nguyễn Mạnh Quỳnh cũng rất đẹp, bởi vì cô thẹn thùng, mặt đỏ, mặc dù ngoài miệng không buông tha người, này một lạt một xấu hổ hợp ở chung một chỗ, hai người này hòa hợp, hai chữ 'Đủ vị'.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top