✓Chương 2455 - 2466: Phiên ngoại Kỷ Tu Nhiễm


Editor: Đức Uy

Beta: sontradooo 

Chương 2455: Ngoại truyện Kỷ Tu Nhiễm (1)

Độc Lập Châu, phương Bắc, nơi ít dấu chân người.

Thiếu niên một thân áo trắng như tuyết, mái tóc dài đen như mực tùy ý để dài tới bên hông. Thoạt nhìn, thật giống như một vị trích tiên từ trong bức họa đi ra.

"Thiếu gia, chiến trường phương Nam truyền tới tin tức."

Rất nhanh, một thanh niên hướng về thiếu niên đi tới.

"Ừm." Trong mắt thiếu niên không chút dao động nào, khóe miệng nở rộ một nụ cười.

"Tại chiến trường phương Nam, Kỷ gia... thu hoạch toàn thắng..." Thanh niên nhìn thiếu niên chằm chằm, mặt đầy vẻ chấn động.

Hắn không cách nào tưởng tượng được, thiếu niên ở trước mắt, ở một cái tuổi như thế này, có thể bày mưu lập kế, tính toán thần sầu, khiến cho hai thế lực cường địch của Kỷ gia bị đánh đến xoay quanh. Nhất là kế ly gián sau cùng, có thể nói là hoàn mỹ.

Nếu như không có thiếu niên này, chiến sự của Kỷ gia, sợ rằng ít nhất cũng còn phải kéo dài thêm hai năm.

Vị thiếu niên này, là con trai trưởng của Kỷ gia Độc Lập Châu, gọi là Kỷ Tu Nhiễm.

Thanh niên khó có thể tưởng tượng, chính mình khi còn ở tại độ tuổi này của Kỷ Tu Nhiễm, căn bản chưa dứt sữa, không rành thế sự.

Nhưng mà, Kỷ Tu Nhiễm lại là một đẳng cấp khác, có trí tuệ cực cao, bụng dạ lại thâm sâu, thân thủ và mưu lược đều đã đạt tới đỉnh cao hoàn mỹ.

Ở trong mắt thanh niên, thiếu niên này...

Gần như là thần!

"Thiếu gia, trưởng nam Chu gia, xử trí như thế nào?"

Thanh niên xoay người, quan sát sơ qua chiếc rương to đằng sau.

"Giết."

Kỷ Tu Nhiễm lạnh nhạt ra lệnh.

Nghe tiếng, thanh niên sửng sốt một chút.

Kỷ gia có hai tử địch lớn, Chu gia và Đồng gia.

Bây giờ, bên trong chiếc rương này chính là trưởng nam Chu gia mà Kỷ Tu Nhiễm mới vừa bắt được.

Tuy nói Kỷ gia đạt được thắng lợi tại chiến trường phương Nam không sai, nhưng nếu như giờ phút này giết trưởng nam Chu gia, chỉ sợ Kỷ gia sẽ nghênh đón phản công mãnh liệt của Chu gia. Đến lúc đó để cho Đồng gia ngồi ngư ông đắc lợi. Mất nhiều hơn được!

"Thiếu gia, giết thật sao?" Thanh niên có chút không xác định, hỏi lại.

Thiếu niên mặt không cảm xúc: "Tôi dùng thân phận A Minh thuê lính đánh thuê Đồng gia, giúp tôi hộ tống vật này, đường đi là về hướng Tây Bắc, lính đánh thuê Đồng gia sẽ không hoài nghi."

"Thiếu gia, đây là có ý gì?" Thanh niên không hiểu.

"Chu gia chiến bại trong khoảng thời gian này, tất nhiên sẽ bố trí phần lớn tai mắt tiến vào hướng Tây Bắc. Nếu như Chu gia từ chỗ đám lính đánh thuê Đồng gia, phát hiện con trai trưởng nhà mình đã chết đi, thì sẽ làm thế nào." Thiếu niên lạnh nhạt nói.

Kỷ Tu Nhiễm vừa dứt tiếng, thanh niên nhất thời rùng mình một cái.

Vậy thì Chu gia và Đồng gia... sẽ không chết không thôi!!

Cho dù Đồng gia muốn giải thích, có kế ly gián trước đó của Kỷ Tu Nhiễm, Chu gia cũng sẽ không tin tưởng, sẽ chỉ cho rằng là Đồng gia giết trưởng nam nhà bọn họ.

Hơn nữa, khoảng thời gian này, Kỷ gia đều ở tại chiến trường phương bắc, căn bản không có thời gian rút ra động thủ với trưởng nam Chu gia bọn họ.

"A Minh."

Giờ phút này, Kỷ Tu Nhiễm nhìn về phía một người đàn ông trung niên.

"Ông lưu lại chỗ này, đem cái rương này giao cho lính đánh thuê Đồng gia. Ông nghe rõ, nhớ kỹ, ông phải cố ý bị tai mắt của Chu gia thám thính được. Đợi thời cơ chín muồi, ông có thể tự rời đi." Kỷ Tu Nhiễm nói.

"Đã hiểu..." Người đàn ông trung niên đáp lời.

Giờ phút này, thanh niên rốt cuộc biết được mục đích của thiếu gia nhà mình.

Cái vị tên A Minh này, chính là một vị quản sự của Đồng gia, bị Kỷ Tu Nhiễm mua chuộc. Trước đây thanh niên còn đang nghi ngờ, Kỷ Tu Nhiễm mua chuộc người của Đồng gia để làm gì.

A Minh tại Đồng gia không có địa vị gì, chẳng qua chỉ là quản sự bình thường mà thôi. Theo thanh niên, hoàn toàn không cần thiết mua chuộc thứ người như vậy.

...

Thanh niên tùy tiện giải quyết cái tên trưởng nam Chu gia vẫn còn đang trong trạng thái hôn mê trong chiếc rương. Sau đó lưu lại A Minh và cái rương, chính mình thì lại đi theo thiếu niên rời đi.

"Thiếu gia, cao tay!" Nửa đường, thanh niên giơ ngón tay cái lên đối với Kỷ Tu Nhiễm: "A Minh là tiểu quản sự Đồng gia, không có bất cứ nghiệp vụ nào liên quan tới lính đánh thuê. Nếu như bị tai mắt Chu gia phát hiện... Đồng gia thật sự không thể giải thích rõ ràng!"


Chương 2456: Ngoại truyện Kỷ Tu Nhiễm (2)

Thu mua A Minh, Kỷ Tu Nhiễm có hai mục đích.

Dùng thân phận quản sự tổng bộ của Đồng gia để thuê lính đánh thuê chi nhánh Đồng gia, lính đánh thuê Đồng gia sẽ buông lỏng cảnh giác, sẽ không hoài nghi, lại càng không cạy khóa mở rương kiểm tra để làm gì.

"Thiếu gia, thật không ngờ... hết thảy những thứ này đều nằm trong kế hoạch của cậu! Như vậy, trước tiên Đồng gia sẽ cùng Chu gia cá chết lưới rách! Ngày sau, Kỷ gia sẽ không lại tiếp tục bị hai nhà này uy hiếp... Rốt cuộc là cậu đã bắt đầu phòng ngừa chu đáo từ lúc nào?" Thanh niên nhìn chằm chằm thiếu niên vô cùng tuấn tú ở bên cạnh mình, khâm phục vạn phần.

"Trong lúc ngươi ngủ." Thiếu niên lạnh nhạt nói.

Thanh niên lúng túng cười một tiếng, chợt lại nghi hoặc hỏi: "Nhưng mà, thiếu gia, nếu như A Minh trở mặt, vậy phải làm sao bây giờ?"

Kỷ Tu Nhiễm nhẹ giọng nói: "Một nhà già trẻ của hắn, đều đang ở trong tay ta!"

"Cao tay!" Thanh niên giơ ngón tay cái lên: "Chu gia và Đồng gia mấy năm nay làm xằng làm bậy tại phương Bắc, chuyện ác không chừa, hai nhà súc sinh đáng chết còn thật sự cho rằng bọn họ vô địch cơ đấy, dám đi đắc tội Kỷ gia chúng ta! Thật đúng là ác nhân tự có ác nhân trị..."

Dứt tiếng, thanh niên bị Kỷ Tu Nhiễm lườm một cái, mới cảm giác lời mình nói có chút vấn đề, thần sắc có chút lúng túng.

Còn không đợi thanh niên giải thích, ở xa xa chợt truyền tới tiếng kêu thảm thiết của một bé gái.

Chân mày thanh niên khẽ nhíu lại, theo bản năng nhìn về phía xa.

Cô bé nọ mặc một bộ đồ rộng thùng thình, cả người té ngã trên đất, trong tay còn nắm thật chặt một thanh dao găm.

Bên cạnh cô bé, là một gã đàn ông mặc đồ lính đánh thuê.

"Ngươi là con cái nhà ai, nhìn ngươi cùng lắm 11 – 12 tuổi, vì tiền thuê, vì sao phải tới tìm chết?"

Lính đánh thuê lạnh nhạt nhìn chằm chằm cô bé bị mình đánh ngã ra đất: "Nói cho ta biết, là ai phái ngươi tới, ta có thể chừa lại cho ngươi một mạng."

...

"Thiếu gia, hình như là lính đánh thuê đào ngũ bị treo giải thưởng." Thanh niên hướng về Kỷ Tu Nhiễm nói.

Loại này lính đánh thuê đào ngũ này hết sức phổ biến tại Độc Lập Châu, đều là những kẻ gây nên chuyện ác tày trời sau đó bỏ trốn, bị các thế lực treo tiền thưởng truy nã

"A, cô bé kia mới bao lớn, tôi thấy là cùng lắm chỉ 11 – 12 tuổi thôi, lại có thể đến chỗ lính đánh thuê đào ngũ tìm phiền toái, thật là chán sống mà!" 

Thanh niên lắc đầu một cái: "Thiếu gia, chúng ta nhanh rời đi trước đi. Ơ thiếu gia... cậu đi đâu vậy?"

Thấy Kỷ Tu Nhiễm đi về phía cô bé kia, thanh niên vội vàng đuổi theo.

"Ồ? Còn có đồng bọn sao, khó trách!"

Nhìn thấy một gã thiếu niên chậm rãi đi tới, lính đánh thuê đào ngũ liếc nhìn cô bé một cái, lạnh lùng nói.

Nghe tiếng, cô bé cũng quay sang nhìn thiếu niên nọ, trong mắt hiện ra vẻ nghi hoặc. Chính mình cũng không nhận ra người thiếu niên tướng mạo đẹp mắt này.

"Nói cho ta biết, ai sai các ngươi tới? Hay là, bị tiền thuê làm đầu óc mê muội?" Lính đánh thuê đào ngũ liếc nhìn thiếu niên một cái, âm thanh như hàn băng.

Nhưng mà, thiếu niên cũng không để ý tới, chẳng qua chỉ đi đến bên cạnh bé gái, nhẹ nhàng ngồi xuống, một đôi con ngươi sáng rực như sao trời, cùng với cô bé bốn mắt nhìn nhau.

"Em, gọi là Vô Ưu sao?" Thiếu niên ngữ khí đầy ôn nhu.

"Làm sao anh biết?" Cô bé gật đầu một cái, thần sắc hiếu kỳ.

"Ba năm trước đây, em và Nhiếp gia chủ từng tới nhà anh." Kỷ Tu Nhiễm khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô bé: "Quên rồi sao?"

"Anh là... Tu Nhiễm ca ca?" Đôi mắt cô bé trong nháy mắt sáng lên.

"Đau không?" Thiếu niên vuốt nhẹ gò má có chút sưng vù lên của bé gái.

"Không đau..." Cô bé yên lặng chốc lát, chợt lắc đầu một cái.

"Mấy người các ngươi, thật lòng muốn tìm chết sao?" Lính đánh thuê đào ngũ thấy thiếu niên và bé gái lại dám ở trước mặt mình coi mình như không khí, trong lúc nhất thời sát tâm nổi lên.

"Ồn ào!"

Thiếu niên khẽ nhíu mày, từ trong tay cô bé cầm lấy thanh dao găm kia.

Lính đánh thuê đào ngũ còn chưa kịp hiểu chuyện gì phát sinh, chỉ thấy hàn quang lóe lên, tốc độ thanh dao găm nhanh như mũi tên rời cung, trong nháy mắt liền xuyên qua chỗ trí mạng trên người hắn.

Một giây kế tiếp, thân thể gã lính đánh thuê đào ngũ đứng thẳng tắp ngã xuống, sau một hồi co quắp liền không còn động đậy nữa.

Đến chết, trên mặt vẫn còn vương lại sự kinh hoàng khó tin.

------

Tác giả: Vì trấn an trái tim các bảo bảo bị ngược thành cặn bã, nên đã trước tiên viết ngoại truyện của Kỷ Hoàng rồi, hihi! ~╮ (  ̄▽ ̄ ") ╭


Chương 2457: Ngoại truyện Kỷ Tu Nhiễm (3)

"Thứ không có mắt!"

Thanh niên tung một cước đem thi thể lính đánh thuê đào ngũ đá bay, chợt nhìn về phía bé gái.

Mới vừa rồi, thiếu gia nhà mình từng nói, cô bé gọi là Vô Ưu, Nhiếp Vô Ưu của Nhiếp gia...

"Híc, Vô Ưu tiểu thư, làm sao cô lại một thân một mình xuất hiện ở cái địa phương này?" Thanh niên có chút không hiểu.

Nghe tiếng, cô bé lại yên lặng không nói.

Kỷ Tu Nhiễm khẽ mỉm cười. Hỏi câu hỏi này, có chút thừa thãi.

Với tính cách ông ngoại của Vô Ưu, nhất định là lão nhân gia người cố ý để cho Nhiếp Vô Ưu tới chỗ này, rèn luyện tâm tính của cô bé.

Có lẽ, hẳn là ông ngoại Vô Ưu đang ở gần đây, nếu như Vô Ưu thật sự gặp nguy hiểm gì, nhất định là ông ấy sẽ nhanh chóng hiện thân.

"Đi thôi!" Kỷ Tu Nhiễm nhìn bé gái, nở một nụ cười đầy ôn nhu.

Nghe tiếng, sắc mặt cô bé bỗng đỏ lên, chậm chạp không chịu đứng dậy.

Khóe mắt Kỷ Tu Nhiễm đảo qua, lại phát hiện trên chân cô bé chỉ còn lại một chiếc giày, một chiếc còn lại hẳn là bị mất trong lúc đánh nhau.

"Giày, rớt rồi..." Sau một hồi, cô bé đỏ mặt nói.

"Không có việc gì, tới đây, Vô Ưu tiểu thư, để tôi cõng cô!" Thanh niên nói với cô bé.

Nhưng mà, cô bé cứ ngồi im, mãi không có động tác gì.

"Đứng lên."

Kỷ Tu Nhiễm ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng nói.

Lập tức, sắc mặt cô bé đỏ hơn, hai cánh tay ôm lấy cổ của thiếu niên, được thiếu niên cõng đi.

"Tu Nhiễm ca ca, chúng ta đi đâu vậy?" Cô bé hỏi.

"Dẫn em về nhà." Kỷ Tu Nhiễm mỉm cười đáp.

"Vâng." Cô bé gật đầu một cái.

...

Sau một hồi đi đường, mấy người ngồi xuống nghỉ ngơi cạnh một dòng suối.

"Đói không?" Kỷ Tu Nhiễm ngồi ở thượng nguồn con suối, dùng nước rửa tay sơ qua, sau đó quay sang hỏi bé gái.

"Ừm, có một chút..." Cô bé trả lời.

"Kỷ Duyệt." Lúc này, Kỷ Tu Nhiễm nhìn về phía thanh niên bên cạnh.

"Thiếu gia, đây chính là bữa trưa của cậu..." Kỷ Duyệt vội la lên.

Nghe tiếng, Kỷ Tu Nhiễm khẽ nhíu mày.

Thấy vậy, Kỷ Duyệt sợ hết hồn, chỉ có thể đem bữa trưa của Kỷ Tu Nhiễm giao cho cô gái, là một củ khoai sọ, còn có thịt trâu chín được bọc trong túi chân không.

Kỷ Tu Nhiễm cầm lấy củ khoai sọ, lột vỏ, sau đó đưa cho cô bé.

"Tu Nhiễm ca ca, anh ăn đi." Cô bé nhìn củ khoai sọ, chảy nước miếng. 

Nhìn thấy bộ dáng của cô bé, Kỷ Tu Nhiễm bỗng cười một tiếng, vuốt ve mái đầu nhỏ của cô: "Không có việc gì, anh không đói bụng, em ăn hết đi, không nên lãng phí."

"Làm sao có thể không đói bụng? Cả ngày cũng chưa ăn gì rồi." Cách đó không xa, Kỷ Duyệt nhẹ giọng lầm bầm một câu.

Sau khi thiếu nữ ăn no xong, Kỷ Tu Nhiễm lần nữa khom người cõng cô bé lên, ba người hướng về phương xa đi tới.

...

Mỗi lần nghĩ đến ngày chính thức gặp Kỷ Tu Nhiễm năm đó, Nhiếp Vô Ưu sẽ không khỏi thất thần.

Kỷ gia, hậu viên.

Nhiều năm sau, thiếu niên và bé gái năm nào, đã sớm trở thành quá khứ.

Nhiếp Vô Ưu nhìn chằm chằm Kỷ Tu Nhiễm chuyên tâm học bài, không khỏi bĩu môi: "Đại thánh nhân."

"Tới rồi."

Kỷ Tu Nhiễm phục hồi lại tinh thần, đem sách trong tay buông xuống, nhìn về phía Nhiếp Vô Ưu, khẽ mỉm cười.

"Trời ơi, sách thánh hiền thật sao, anh đây thật đúng là muốn làm Thánh Nhân!" Nhiếp Vô Ưu trêu đùa.

Kỷ Tu Nhiễm cũng không tức giận, chẳng qua chỉ cười nói: "Trong lúc rảnh rỗi, chỉ có thể chiêm ngưỡng trí tuệ của cổ nhân."

Nhiếp Vô Ưu đến gần bên người Kỷ Tu Nhiễm, nói: "Người nào không biết Tu Nhiễm ca ca của chúng ta dùng từ 'văn thao vũ lược' cũng không đủ để hình dung? Trí tuệ của cổ nhân, sợ rằng đã sắp không theo kịp Tu Nhiễm ca ca anh rồi."

"Vô Ưu, anh nghe nói, gần đây em đang xây dựng một thế lực gọi là Không Sợ Minh?" Khóe miệng Kỷ Tu Nhiễm mang theo nụ cười ấm áp như gió xuân.

"Chuyện này... anh cũng biết?" Thiếu nữ hơi sững sờ.

"Sao vậy, có anh chơi với em còn chưa đủ, còn cần thêm Không Sợ Minh à?" Kỷ Tu Nhiễm đến gần cô bé, một đôi mắt giống như là câu hồn đoạt phách.

Tác giả: Phần ngoại truyện là một số đoạn hồi ức, cho nên tuyến thời gian sẽ nhảy cóc~

Nhắc nhở quan trọng: Xin các vị bảo bảo thời điểm đọc cố gắng phòng thủ đầu tường chính mình, không nên trèo tường, gào ~.~


Chương 2458: Ngoại truyện- Kỷ Tu Nhiễm (4)

Nhiếp Vô Ưu nhìn chằm chằm đôi mắt sáng lấp lánh như ánh sao sáng ngời của chàng trai, đôi con ngươi gần như câu hồn đoạt phách, trong lúc nhất thời, cũng chẳng biết tại sao, nhịp tim có chút gia tốc, mặt ửng hồng.

Người đàn ông này, sao lại đẹp mắt như vậy, quả thực là một lời nguyền...

"Chơi cái gì?"

Nhiếp Vô Ưu mau chóng thu hồi ánh mắt.

Thấy vẻ mặt này của Nhiếp Vô Ưu, Kỷ Tu Nhiễm nhẹ nhàng cười một tiếng, vẫn cứ như lúc còn bé, cưng chìu vuốt ve mái đầu của Nhiếp Vô Ưu: "Đều có thể thỏa mãn em."

"Em đói rồi, vậy anh nấu cơm cho em đi!" Nhiếp Vô Ưu nói.

"Không biết." Kỷ Tu Nhiễm lắc đầu một cái.

Nhiếp Vô Ưu: "..."

"Nhưng anh có thể học." Kỷ Tu Nhiễm cười một tiếng, nhìn Nhiếp Vô Ưu: "Theo anh đi."

"Đi đâu?" Nhiếp Vô Ưu hiếu kỳ hỏi.

"Phòng bếp." Kỷ Tu Nhiễm dứt lời, xoay người đi về phía trước.

...

Kỷ gia, phòng bếp.

"Thiếu gia!"

Bên trong phòng bếp, sau khi đám người làm bận rộn nhìn thấy Kỷ Tu Nhiễm, thần sắc kinh ngạc. Làm sao thiếu gia lại tới chỗ này?

"Vô Ưu tiểu thư."

Chợt mọi người hướng về Nhiếp Vô Ưu sau lưng Kỷ Tu Nhiễm chào hỏi.

"Thiếu gia đói không, muốn ăn cái gì, chúng tôi sẽ lập tức chuẩn bị."

Kỷ Tu Nhiễm nói: "Không cần đâu, tất cả đi xuống đi."

"Vâng."

Mặc dù chẳng biết tại sao, nhưng đối với mệnh lệnh của Kỷ Tu Nhiễm, lại không một ai dám nghi ngờ hay trái lại.

Rất nhanh, phòng bếp lớn như vậy, cũng chỉ còn lại mình Kỷ Tu Nhiễm và Nhiếp Vô Ưu hai người.

Đợi sau khi mọi người rời đi, Kỷ Tu Nhiễm lại ở trong phòng bếp tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn.

"Anh còn nhớ... Em thích ăn xương sườn non dấm đường sốt tiêu." Kỷ Tu Nhiễm nhìn về phía Nhiếp Vô Ưu.

"Em thích ăn cái gì, anh cũng biết..." Nhiếp Vô Ưu có chút ngạc nhiên.

Kỷ Tu Nhiễm nhếch miệng mỉm cười, cũng không nói thêm gì.

Nhìn chàng trai bận rộn trong nhà bếp, chẳng hiểu tại sao không hề giống một yêu nghiệt Kỷ gia uy chấn Độc Lập Châu, vô cùng nổi tiếng ở bên ngoài. Một chàng trai thậm chí sắp trở thành bậc đế vương thống thị toàn bộ "hoàng triều" thế lực ngầm dưới lòng đất, lại không làm giá chút nào. Anh giống như chàng thanh niên nhà bên cực kỳ ấm áp, giống như tia nắng mặt trời mùa xuân, khiến cho người khác cảm thấy yên tâm vạn phần.

Ở trên đời này... Chỉ cần có anh, chỉ cần anh ở đây, mọi thứ liền tốt...

Từ đầu đến cuối, mong muốn của nàng, chỉ có anh.

"Tu Nhiễm ca ca, anh sẽ không thật sự định xuống bếp đấy chứ?"

Nhiếp Vô Ưu nhìn chằm chằm Kỷ Tu Nhiễm hỏi.

"Có gì mà không thể?" Trong tay Kỷ Tu Nhiễm cầm chiếc tạp dề làm bếp, nhìn về phía Nhiếp Vô Ưu.

"Anh chính là Kỷ Tu Nhiễm, nếu như thật sự xuống bếp vì em, em sợ là em tiêu hóa không nổi." Thiếu nữ cười nói.

"Đương nhiên là có điều kiện." Nụ cười ấm áp như gió xuân kia của Kỷ Tu Nhiễm, khiến cho thiếu nữ như si như say.

"Điều kiện gì?" Nhiếp Vô Ưu hỏi.

"Qua đây!" Kỷ Tu Nhiễm nói.

Theo bản năng, Nhiếp Vô Ưu hướng về Kỷ Tu Nhiễm đi tới.

"Giúp anh đeo đi!" Kỷ Tu Nhiễm đem tạp dề đưa cho Nhiếp Vô Ưu.

"Em sẽ không giúp anh mặc đồ đâu." Nhiếp Vô Ưu nhìn Kỷ Tu Nhiễm chằm chằm, cười đểu nói: "Nếu như là cởi ra, em còn có thể xem xét một chút."

"Được." Trên mặt Kỷ Tu Nhiễm lộ ra một nụ cười vô hình. Ở trong mắt thiếu nữ, một nụ cười châm biếm này cũng không hề ôn nhu, mà tràn đầy tà mị.

Thấy chàng trai từng bước một tiến đến gần mình, thiếu nữ vốn đang chiếm cứ ưu thế và quyền chủ đạo, lại trong nháy mắt hoảng hồn, ánh mắt vậy mà lại không chỗ né tránh.

Sau khi chàng trai đến gần, chậm rãi nắm lấy bàn tay của cô gái.

Vào thời điểm Nhiếp Vô Ưu có chút không biết làm sao, Kỷ Tu Nhiễm lại đem tạp dề làm bếp đưa cho Nhiếp Vô Ưu: "Ngoan nào, giúp anh đeo vào."

"A... Được..."

Bất tri bất giác, Nhiếp Vô Ưu đã sớm đỏ mặt, trải qua trận tỷ đấu mới rồi, đã hoàn toàn thua trận, chỉ có thể ngoan ngoãn đeo tạp dề cho chàng trai.

...

Bận rộn rất lâu, Kỷ Tu Nhiễm đem xương sườn non dấm đường đưa cho Nhiếp Vô Ưu, cùng với một chén cơm.

"Ăn thật ngon..."

"Ăn thêm chút rau."

Nhìn vẻ cưng chìu nơi đáy mắt chàng trai, thiếu nữ chỉ cảm thấy, thật giống như chính mình đã có cả thế giới.


Chương 2459: Ngoại truyện Kỷ Tu Nhiễm (5)

Từ phòng bếp trở lại hậu viên, ánh nắng rực rỡ, gió nhẹ thổi lất phất, vô cùng dễ chịu.

Kỷ Tu Nhiễm ngồi ở bên trong sân nhà, tay nâng sách thánh hiền, từ từ lật xem. Nhiếp Vô Ưu thì lại ngồi ở bên cạnh Kỷ Tu Nhiễm, thỉnh thoảng lại nhìn trộm chàng trai ở bên cạnh.

"Sách đẹp như vậy sao?" Nhiếp Vô Ưu hỏi.

"Còn không bằng một phần vạn của em." Kỷ Tu Nhiễm thuận miệng trả lời.

Còn không đợi thiếu nữ tiếp tục nói gì, Kỷ Tu Nhiễm buông sách xuống: "Không Sợ Minh, dường như cũng không thuận lợi."

Nghe lời nói này, thiếu nữ lại có chút trầm ngâm.

Quả thực, trở ngại mà Không Sợ Minh phải đối mặt, thật sự là quá lớn! Hơn nữa chạm đến lợi ích của một số thế lực lão làng, có thể nói là sinh tồn trong kẽ hở.

"Không có gì, thật ra cũng rất thuận lợi!" Cô gái mạnh mẽ nở một nụ cười.

"Ừm, thuận lợi là tốt rồi." Kỷ Tu Nhiễm khẽ gật đầu.

...

Đợi sau khi Nhiếp Vô Ưu rời đi.

"Khô Cốt."

Kỷ Tu Nhiễm hô.

Kỷ Tu Nhiễm vừa dứt tiếng, một người đàn ông hình thể gầy gò xuất hiện.

Kỷ Tu Nhiễm mắt không chớp, nhìn chăm chú sách trong tay, vừa lật xem, ngoài miệng lại nói: "Bất kỳ tồn tại có uy hiếp đối với Không Sợ Minh, toàn bộ xóa bỏ, không chừa một mống!"

"Vâng."

Một giây kế tiếp, nam nhân rời đi.

"Thiếu gia..."

Kỷ Duyệt nhìn về phía Kỷ Tu Nhiễm: "Bây giờ tình huống của chúng ta cũng không lạc quan cho lắm! Tàn quân Đồng gia và Chu gia đã liên hệ người lãnh đạo thế lực ngầm tiền nhiệm Lý Thuần. Bây giờ không thích hợp dính vào nhiều chuyện."

Chỉ bất quá, Kỷ Tu Nhiễm lại không ngẩng đầu lên, chẳng qua chỉ thờ ơ không đếm xỉa tới nói: "Làm chuyện ngươi nên làm đi!"

"Thiếu gia... Hic, được rồi." Kỷ Duyệt có chút bất đắc dĩ.

Thiếu gia nhà mình, chẳng lẽ đã điên rồi phải không? Trong khoảng thời gian gần đây, là thời kì mấu chốt nhất của thiếu gia. Có thể hoàn toàn nắm được "hoàng triều" thế lực ngầm hay không, phải xem khoảng thời gian này! Hơn nữa, Đồng, Chu hai nhà, mắt lom lom đối với Kỷ Tu Nhiễm! Muốn bắt giặc phải bắt vua trước, trước tiên trừ khử Kỷ Tu Nhiễm! Vậy mà thời khắc nước sôi lửa bỏng này, còn điều đám người Khô Cốt đi giúp cái tổ chức mới thành lập Không Sợ Minh.

...

Đêm khuya, tổng bộ của một thế lực lớn nào đó.

Mấy vị cao tầng như gặp đại địch. Những người này, lại có thể lặng lẽ không một tiếng động lẻn vào tổng bộ, thành công tránh thoát mọi tai mắt, khiến bọn họ không có một chút tin tức nào. Đến tột cùng là làm sao làm được?

Khô Cốt sắc mặt âm trầm, đứng ở bên cạnh một chàng trai.

Chàng trai khoác một chiếc áo khoác, tay đeo một chiếc găng tay bằng da thật.

"Ta nghe nói, các ngươi dùng kế, tổn thương Bạch Phong Không Sợ Minh?" Khóe miệng Kỷ Tu Nhiễm mang theo một nụ cười châm biếm. Nhưng mà, lại làm người ta phát rét trong lòng.Khô Cốt nhìn về phía ông chủ nhà mình, một nụ cười này, chính là đại biểu người đàn ông này, đang hiếm thấy nổi giận.

"Bạch Phong?"

Một vị cao tầng nhất thời cười lạnh: "Ta cho là ai, thì ra là người của Không Sợ Minh! Cho là đột nhập vào tổng bộ chúng ta thì có thể như thế nào? Nói cho các ngươi biết, nơi này đã bố trí thiên la địa võng! Tất cả mọi người các ngươi, đều phải chết!"

"Thiên la địa võng của các ngươi, đã sớm bị xử lý sạch sẽ. Nếu không, chúng ta vào bằng cách nào?" Một bên, Kỷ Duyệt lạnh lùng nói.

"Cái gì?"

Nghe tiếng, sắc mặt mấy vị cao tầng nhất thời biến đổi, đùa gì thế!

"Kỷ Hoàng, xử trí như thế nào?" Khô Cốt hỏi.

"Kỷ Hoàng?"

Nhìn thấy xưng hô đối với chàng trai nọ, con ngươi của mọi người tại đây nhất thời co rụt lại. Bọn họ gọi người đàn ông này là... Kỷ, Kỷ Hoàng?

"Kỷ Hoàng... chẳng lẽ ngươi là ——Kỷ Tu Nhiễm Kỷ gia?"

Một vị cao tầng trong đám toàn thân run lên. Không có khả năng! Làm sao Kỷ Tu Nhiễm lại sẽ đi cùng Không Sợ Minh, dính dáng cùng con ả Bạch Phong đó! Chuyện này tuyệt đối không có khả năng!

Kỷ Tu Nhiễm là người nào? Mặc dù rất ít lộ diện tại Độc Lập Châu, rất nhiều người chưa từng thấy qua bộ mặt thật của Kỷ Tu Nhiễm. Nhưng, từ rất sớm khi Kỷ Tu Nhiễm vẫn là một thiếu niên, hung danh của cậu ta... cũng sớm đã vang dội khắp Độc Lập Châu!

"Sau này, tại Độc Lập Châu xoá tên." Kỷ Tu Nhiễm lãnh đạm thờ ơ lên tiếng.

...

Rất nhanh, tổng bộ nơi này nổi lên lửa lớn rừng rực, toàn bộ bị thiêu rụi trong biển lửa.

Bất cứ tồn tại nào làm tổn thương nàng, anh sẽ không tha thứ, chỉ có khiến cho chúng biến mất, không còn tồn tại.

Chàng trai khoác áo khoác ngoài, tựa như khí trời có chút lạnh, anh đem áo khoác ngoài nhẹ nhàng che kín một chút. Chợt, dẫn theo mọi người chậm rãi rời đi, chưa từng quay đầu lại.


Chương 2460: Ngoại truyện Kỷ Tu Nhiễm (6)

Độc Lập Châu

Trời đông giá rét cắt thịt, cả ngày tuyết lớn, như như là lông ngỗng nhẹ bay lượn phiêu vũ trên không, rơi xuống.

Tổng bộ thế lực Kỷ Hoàng, sân nhà sau núi.

Chỉ thấy, Kỷ Tu Nhiễm mặc áo khoác ngoài, mái tóc dài màu đen đã sớm tùy ý tung bay sau lưng.

Giờ phút này, chàng trai ngồi xuống, tỉ mỉ chăm sóc cho những cây cải non tự tay mình trồng.

"Tu Nhiễm ca ca, anh đây là dự định giải giáp quy điền* à?"

*Giải giáp quy điền: Quy ẩn giang hồ, về quê làm ruộng

Nhiếp Vô Ưu đang ngồi ở trong sân nhà, nhìn trên người Kỷ Tu Nhiễm đã dính không ít mưa tuyết, nhẹ giọng mở miệng nói.

Nàng không hiểu, vì sao chàng trai phải trồng vườn rau cải này.

"Giải giáp quy điền sao..." Kỷ Tu Nhiễm thoáng sững sờ, trong miệng nhẹ nhàng nỉ non.

"Ừm, giải giáp quy điền." Nhiếp Vô Ưu cười nói.

"Sao vậy, đó là cuộc sống mà em mong muốn sao?" Kỷ Tu Nhiễm nhìn về phía Nhiếp Vô Ưu.

"Cuộc sống mà em mong muốn..." Nhiếp Vô Ưu chống cằm trầm tư, một lát sau, nói: "Vài mẫu ruộng tốt, ba bữa cơm dưa muối, an nhiên đón mặt trời lặn... Thanh thanh thản thản."

Kỷ Tu Nhiễm khẽ mỉm cười: "Bỏ được sao?"

"Làm sao em lại không nỡ bỏ! Ngược lại là anh đấy, bỏ được sao?" Nhiếp Vô Ưu hướng về Kỷ Tu Nhiễm hỏi.

Nghe câu hỏi này, Kỷ Tu Nhiễm sửng sốt một chút: "Tương lai, cũng có anh sao?"

"Dĩ nhiên!" Nhiếp Vô Ưu nhanh chóng tiến lên, nắm lấy cánh tay của chàng trai: "Bất kỳ người nào không có cũng không sao... Chỉ là không thể... không có anh."

"Nhưng anh không bỏ được." Kỷ Tu Nhiễm lại lắc đầu một cái.

Chàng trai vừa dứt tiếng, niềm mong đợi nơi đáy mắt Nhiếp Vô Ưu, trong nháy mắt hóa thành tâm tình khó có thể dùng lời diễn tả được.

"Anh không nỡ bỏ để cho em phải ba bữa cơm dưa muối, không bằng thêm một phần xương sườn non dấm đường sốt tiêu, thấy thế nào?" Kỷ Tu Nhiễm nhẹ giọng cười một tiếng.

Nhiếp Vô Ưu: "..." 

Trời má, chàng trai này, xảy ra chuyện gì!

"Tu Nhiễm ca ca, anh thật sự bỏ được sao, buông tha tất cả..." Nhiếp Vô Ưu có chút khó tin.

Tại Độc Lập Châu, anh giống như một hoàng giả quân lâm thiên hạ, cơ hồ có quyền thế đỉnh cao.

Kỷ Tu Nhiễm lắc đầu một cái, chậm rãi đứng dậy, đem áo khoác choàng lên người cô gái bên cạnh mình: "Không bỏ được, trừ phi dùng em để đổi."

"Thật sao?" Nhiếp Vô Ưu đứng tại chỗ, nhìn cử động của chàng trai trước mặt, nhìn ngắm đôi mắt khiến cho người ta si mê, muốn cuộn tròn ngủ say bên trong đó, nội tâm đã sớm bị cảm giác ấm áp hòa tan.

"Em nói xem." Chàng trai dùng ngón tay điểm nhẹ chóp mũi Nhiếp Vô Ưu một cái.

"Đi vào trước đi, có chút lạnh." Kỷ Tu Nhiễm xoay người, hái một cây rau non do chính tay mình trồng: "Đây là do chính anh trồng. Người bên cạnh làm anh không yên tâm! Sau này thường tới dùng cơm, những thứ này đều rất tươi ngon."

"Anh... trồng toàn bộ vì em?" Nhiếp Vô Ưu thần sắc kinh ngạc.

Khóe miệng chàng trai khẽ mấp máy, đáy mắt hiện ra một nụ cười. Sau khi hái rau, chậm rãi tiến lên, nắm tay của cô gái, đi về phía phòng bếp.

Bây giờ, tài nấu nướng của Kỷ Tu Nhiễm, đã càng thêm tinh tế, sắc hương vị đều đủ, vô cùng ngon miệng. Đặc biệt là món sườn xào chua ngọt, Nhiếp Vô Ưu đã hận không thể ăn sạch cả một mâm.

Chỉ bất quá, thiếu nữ lại không thích ăn chay, chỉ ăn thịt, trừ rau cải Kỷ Tu Nhiễm trồng.

Chạng vạng tối, đỉnh núi tổng bộ thế lực Kỷ Hoàng, từ nơi này nhìn xuống, huy hoàng khắp chốn, nhìn không sót một thứ gì.

Chàng trai ngồi ở đỉnh núi, thiếu nữ ngồi ở bên cạnh của chàng trai.

"Vì những thứ này, anh đã nỗ lực thật lâu." Thiếu nữ nhẹ giọng nỉ non.

"Đúng vậy, bắt đầu từ khi còn thiếu niên, đến nay còn chưa kết thúc." Kỷ Tu Nhiễm gật đầu.

"Hiện tại Không Sợ Minh của em cũng rất lợi hại. Thật kỳ quái, mấy thế lực trước đó chèn ép bọn em, vậy mà hiện tại đều biến mất toàn bộ rồi..." Nhiếp Vô Ưu nói.

"Vậy thì tốt rồi!" Kỷ Tu Nhiễm cười nói.

"Ồ... Không phải là anh làm đấy chứ?" Thiếu nữ nhìn về phía Kỷ Tu Nhiễm.

"Không phải!" Chàng trai lắc đầu một cái.

"Khả nghi!" Nhiếp Vô Ưu chép chép miệng.


Chương 2461: Ngoại truyện Kỷ Tu Nhiễm (7)

"Nếu như, em thích, hết thảy những thứ này đều có thể là của em." Kỷ Tu Nhiễm nhìn phía dưới, nhẹ giọng cười nói.

"Có thể là của em?" Thiếu nữ cũng hướng về phía dưới quan sát, thực sự nơi đây nhìn không khác gì một hoàng triều.

"Nhưng anh là Kỷ Hoàng, anh cam lòng đem hết thảy mọi thứ nhường cho em sao?" Nhiếp Vô Ưu trêu ghẹo.

"Nếu như, em muốn làm Nhiếp Hoàng." Kỷ Tu Nhiễm đáp.

"Nhiếp Hoàng?" Nhiếp Vô Ưu liền vội vàng lắc đầu: "Thôi thôi, thật là khó nghe... Em làm Bạch Phong vẫn tốt hơn!"

Không cho thiếu nữ có cơ hội tiếp tục mở miệng, cánh tay của chàng trai dùng sức, một tay ôm lấy Nhiếp Vô Ưu bên cạnh mình vào lòng.

Vội vàng không kịp chuẩn bị, thiếu nữ trong nháy mắt ngã vào trong ngực của chàng trai.

Đợi Nhiếp Vô Ưu phục hồi lại tinh thần, khuôn mặt đã đỏ bừng.

Nàng chưa bao giờ có loại cảm giác mặt đỏ tim nhảy như vậy. Mặc dù, cũng có rất nhiều chàng trai tướng mạo đẹp mắt, nhưng loại đặc biệt như Kỷ Tu Nhiễm, không một ai có thể thay thế.

"Không nên quá khổ cực." Kỷ Tu Nhiễm nhẹ giọng nói.

"Anh mới khổ cực..." Nhiếp Vô Ưu phản kích: "Đúng rồi, gần đây Đồng gia và Chu gia, và cả cái tên Lý Thuần bị anh đánh bại kia, truyền tin ra, muốn lấy mạng của anh... Anh biết chưa?"

"Không biết." Kỷ Tu Nhiễm lắc đầu một cái.

"Hả? Không biết?" Nhiếp Vô Ưu có chút sửng sốt: "Làm sao anh lại có thể không biết, quá nguy hiểm!"

"Anh sẽ không quá để ý những lời nói vớ vẩn của đám a miêu a cẩu." Kỷ Tu Nhiễm khẽ mỉm cười.

"Nhất định phải bảo vệ tốt chính mình, biết không?" Thiếu nữ mặt đầy lo âu.

"Ừm." Kỷ Tu Nhiễm đáp.

"Sắc mặt của anh, cảm giác có vẻ không được tốt cho lắm?" Thiếu nữ quan sát tỉ mỉ khuôn mặt Kỷ Tu Nhiễm.

"Có thể là do trời giá rét, chúng ta trở về đi thôi!" Kỷ Tu Nhiễm đứng dậy, vô cùng tự nhiên nắm tay của cô bé, chợt rời khỏi nơi này.

...

Vài ngày sau.

Tổng bộ thế lực Kỷ Hoàng, bên trong thư phòng.

"Kỷ Hoàng..." Khô Cốt bước nhanh đến.

"Nói." Kỷ Tu Nhiễm nói.

"Là chuyện liên quan đến Vô Ưu tiểu thư." Thần sắc Khô Cốt có chút do dự.Khô Cốt vừa dứt tiếng, chân mày chàng trai nhất thời nhíu lại: "Thế nào?"

"Vô Ưu tiểu thư... bị, bị Chu gia, Đồng gia và cả đám người Lý Thuần gài bẫy... Bị bắt!" Khô Cốt báo cáo đúng sự thật.

Nghe tiếng, chàng trai từ trước đến giờ vốn luôn trầm tĩnh lạnh lùng, bỗng đứng bật dậy, trong mắt hiện ra hàn băng và hung ác chưa bao giờ có, trên trán nổi gân xanh.

Tay anh đặt ở trên bàn đọc sách, như là muốn để cho mình hoàn toàn tỉnh táo lại.

Nhưng mà, chỉ nghe một tiếng "rầm" thật lớn vang lên, mảnh gỗ vụn văng khắp nơi, bàn đọc sách đã nát bấy.

"Kỷ Hoàng..."

Khô Cốt cực kỳ hoảng sợ! Đời này, lần đầu tiên hắn thấy ông chủ nhà mình gần như đã mất đi lý trí. Kỷ Hoàng cho tới bây giờ luôn giỏi bày mưu lập kế, chưa từng rơi vào trạng thái như hôm nay!

"Là ai... Để lộ ra ngoài?" Chàng trai mặt không cảm xúc.

Khô Cốt có thể cảm nhận được, anh đang cố gắng áp chế dã thú sắp vượt ngục khỏi tù đày nơi sâu xa trong nội tâm.

"Kỷ Hoàng, căn bản không một ai biết quan hệ giữa ngài và Minh chủ Không Sợ Minh Bạch Phong... Tôi nghĩ, hẳn là thời điểm Vô Ưu tiểu thư tới tổng bộ chúng ta, bị người của chúng ta nhìn thấy. Sau đó, không cẩn thận tiết lộ ra ngoài..." Khô Cốt vội vàng giải thích nhanh.

"Điều tra ra, giết không tha!" Chàng trai ra lệnh.

"Vâng..."

"Không Sợ Minh bên kia, tình hình như thế nào?" Kỷ Tu Nhiễm tiếp tục hỏi.

"Người của Không Sợ Minh, cũng không biết Vô Ưu tiểu thư bị bắt. Chu gia, Đồng gia và cả Lý Thuần, lần này đã bỏ ra vốn liếng rất lớn. Nói cách khác, bọn họ cũng tổn thất nặng nề, chết mười mấy vị cao tầng. Vô Ưu tiểu thư đánh tới kiệt sức, bởi vì đối phương quá hèn hạ, số người cũng quá nhiều..." Khô Cốt nói.

Vào giờ phút này, chàng trai tỉnh táo đến đáng sợ, nhưng Khô Cốt lại có thể cảm nhận được, một bầu lệ khí đã không cách nào át chế kia.


Chương 2462: Ngoại truyện Kỷ Tu Nhiễm (8)

"Lấy ra!" Kỷ Tu Nhiễm đưa tay về phía Khô Cốt.

"Kỷ Hoàng, lấy cái gì?" Khô Cốt đầy kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền hiểu được.

"Tin tức Lý Thuần và hai nhà Chu Đồng chuyển đến cho ta!" Chàng trai nói.

"Chuyện này..." Lập tức, chân mày Khô Cốt nhíu chặt lại. Kỷ Hoàng, làm sao biết...??

"Vô Ưu và bọn họ, không thù không oán. Lý Thuần bắt Vô Ưu, còn không phải là buộc ta hiện thân? Nếu bọn họ thực hiện vô cùng bí mật, dĩ nhiên là sẽ chuyển đến cho ta bức thư chứa đầu mối. Nếu không, bọn họ trói Vô Ưu lại có ý nghĩa gì?" Chàng trai phân tích.

"Kỷ Hoàng... Nhưng mà..." Khô Cốt có chút do dự.

"Không nên để cho ta lặp lại lần thứ hai!" Chàng trai đã đứng cạnh biên giới mất lý trí.

Cuối cùng, Khô Cốt thở dài, đem bức thư đưa cho Kỷ Tu Nhiễm.

Sau khi xem thư xong, Kỷ Tu Nhiễm nói: "Bất luận người nào, đều không nên hành động khi chưa có lệnh ta, ta sẽ đến nơi hẹn!"

"Cái gì!"

Khô Cốt kinh hãi đến biến sắc, cái gì? Đến nơi hẹn! Đây là cuộc hẹn đòi mạng đấy!

"Kỷ Hoàng, ngàn vạn lần không thể! Bọn họ hao tốn sức chín trâu hai hổ bắt cóc Vô Ưu tiểu thư, chính là buộc ngài đi vào khuôn khổ! Nếu như ngài thật sự đi đến nơi hẹn, chắc chắn phải chết!" Khô Cốt vội vàng ngăn cản.

"Chỉ cần nàng không có việc gì... Ta không có gì hối tiếc..." Chàng trai lẩm bẩm trong miệng.

Đây là sai lầm duy nhất đời này của anh. Nhưng mà chỉ một lần, lại tạo thành sai lầm lớn không cách nào vãn hồi!

"Không, Kỷ Hoàng, nếu như ngài đi, ngài và Vô Ưu tiểu thư, sợ rằng đều... Chỉ cần ngài không đi, tạm thời Vô Ưu tiểu thư sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Dù sao, mục tiêu của bọn chúng chỉ có ngài!" Khô Cốt nói.

"Không nên để cho ta lặp lại một lần nữa." Chàng trai lạnh lùng nói.

"Kỷ Hoàng..."

"Cút!"

Khô Cốt chỉ có thể cắn răng lui ra.

...

Trong một mật thất nào đó.

Toàn thân thiếu nữ đầy vết máu, tay chân bị trói lại, tinh thần coi như không tệ, lạnh giá âm trầm chằm chằm nhìn mọi người tại đây.

"Chỉ là không biết, Kỷ Tu Nhiễm rốt cuộc có quan tâm tính mạng của ngươi hay không?" Gã đàn ông cao lớn nhìn Nhiếp Vô Ưu, lạnh giọng nói.

"A, nghe nói quan hệ giữa Bạch Phong và Kỷ Tu Nhiễm không tệ. Coi như Kỷ Tu Nhiễm không quan tâm mạng của cô ta, lần này chúng ta thừa cơ nuốt Không Sợ Minh, cũng có thể giúp phát triển thế lực." Gia chủ Đồng gia nói.

"Năm đó Kỷ Tu Nhiễm bày bố sát hại con ta, lần này, chắc chắn ta sẽ nghiền cốt hắn thành tro!"

"Chỉ bằng các ngươi..." Nhiếp Vô Ưu nhìn chằm chằm đám người Lý Thuần và Chu gia Đồng gia, lạnh giọng cười một tiếng: "Không biết tự lượng sức mình!"

"Đúng vậy, nếu như không có ngươi ở trong tay chúng ta, có lẽ thật đúng là chúng ta không biết tự lượng sức mình. Nhưng có ngươi, mọi chuyện đều đã khác." Lý Thuần liếc nhìn Nhiếp Vô Ưu một cái.

"Ta?" Nhiếp Vô Ưu lắc đầu một cái: "Xem ra, thật là khiến cho các ngươi thất vọng! Ta và Kỷ Tu Nhiễm, chẳng qua chỉ là quan hệ trên phương diện làm ăn. Đoạn thời gian gần đây, Không Sợ Minh và Kỷ Hoàng bên kia có chút hợp tác. Xem ra, các ngươi cũng chưa điều tra rõ đã tùy tiện hành động."

Nhiếp Vô Ưu vừa dứt tiếng, mọi người tại đây đều sửng sốt thấy rõ.

"Kỷ Tu Nhiễm... Em không cho phép anh tới... Ngàn vạn lần đừng tới..." Mặt ngoài phong khinh vân đạm, nhưng trong lòng Nhiếp Vô Ưu đã nôn nóng vạn phần.

"Gia chủ!"

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên xông vào: "Kỷ Tu Nhiễm đến rồi!"

"Thật sao?" Ánh mắt gia chủ Đồng gia sáng lên.

"Ta tận mắt nhìn thấy. Hơn nữa, chỉ có một mình hắn!" Người đàn ông trung niên nói.

"Được, tốt vô cùng!" Gia chủ Chu gia đầy hưng phấn: "Con trai... Rốt cuộc cha có thể báo thù cho con rồi!"

Giờ phút này, Nhiếp Vô Ưu sững sờ tại chỗ. Anh ấy... vậy mà lại tới! Anh ấy bị ngốc sao! Không biết đây là tình cảnh phải chết sao! Tại sao anh phải làm như vậy!

Rất nhanh, tiếng gõ cửa vang lên.

Người trung niên mở cửa phòng.

Chàng trai khoác chiếc áo khoác ngoài, mặt không biểu cảm đứng ở trước cửa: "Có tiện để cho ta vào trong sao?"

"Ha ha ha, Kỷ Hoàng, đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa! Hoan nghênh, vô cùng hoan nghênh, chúng ta đều đang chờ ngươi đây!" Gia chủ Đồng gia cười nói.


Chương 2463: Ngoại truyện- Kỷ Tu Nhiễm (9)

Chàng trai siết chặt chiếc áo khoác trên người. Chợt, không có bất kỳ do dự nào, nhanh chân đi vào trong căn phòng.

"Rầm!"

Kỷ Tu Nhiễm vừa tiến vào, cửa phòng liền bị người ta đóng chặt lại.

"Kỷ Tu Nhiễm, tại sao anh lại tới đây, có phải là anh ngốc hay không?!" Nhìn thấy Kỷ Tu Nhiễm, thiếu nữ đã rơm rớm nước mắt. Anh ấy... sẽ chết!

Nhưng mà, chàng trai cũng không hề đáp lại lấy một lời, đảo mắt nhìn qua đám người một vòng: "Không biết, các vị dùng loại phương pháp này hẹn ta tới đây, có chuyện gì quan trọng?"

"Thì cũng chẳng có chuyện gì, bất quá đã lâu không gặp Kỷ Hoàng, hết sức nhớ nhung! Chủ yếu là muốn ôn chút chuyện." Lý Thuần nói.

"Hừ!" Gia chủ Chu gia hừ lạnh một tiếng: "Kỷ Tu Nhiễm, năm đó ngươi giết chết con ta, giá họa cho Đồng gia, để cho ta và Đồng gia lưỡng bại câu thương... Hẳn ngươi không ngờ tới, mình cũng sẽ có hôm nay!!"

Nghe lời nói này, khóe miệng Kỷ Tu Nhiễm khẽ nhếch lên, thờ ơ không đếm xỉa tới nói: "Là các ngươi quá ngu, chỉ như vậy mà thôi."

"Ha ha, giờ đã đến lúc nào rồi, ngươi còn mạnh miệng như thế... Được, ngươi có thể vì ả đàn bà này tới chịu chết, ta cũng kính ngươi là một tên nam tử hán. Năm đó ngươi giết con ta, ngày hôm nay ta liền muốn nữ nhân này, chết ở trước mắt ngươi!" 

Gia chủ Chu gia dứt lời, hướng về phía người đàn ông trung niên ở bên cạnh ra lệnh: "Trước chọc mù một con mắt của ả cho ta, coi như là tặng lễ ra mắt cho Kỷ Hoàng!"

Nghe tiếng, người đàn ông trung niên gật đầu một cái, dao găm trong tay trong nháy mắt đâm thẳng về phía Nhiếp Vô Ưu.

Giờ phút này, Nhiếp Vô Ưu có thể cảm nhận được thanh âm dao găm xé gió, khiến cho người ta kinh hãi.

Cơ hồ theo bản năng, thiếu nữ nhắm hai mắt lại.

"Phập"!

Là âm thanh hung khí cắm vào trong da thịt.

Trên mặt của cô gái, cảm nhận được mấy giọt máu nóng bỏng.

Lúc này, Nhiếp Vô Ưu mở hai mắt ra. Một màn trước mắt, lại khiến cho con ngươi nàng đột nhiên co rụt lại.

Chàng trai ngăn ở trước người của nàng, tóc dài tung bay. Chẳng qua là, mái tóc đen như mực kia, cũng đã có vết máu dính vào.

Dao găm xuyên qua lòng bàn tay của chàng trai. Tí tách, tí tách từng giọt máu thuận theo đầu ngón tay Kỷ Tu Nhiễm nhỏ xuống trên mặt đất.

"Tu Nhiễm ca ca!!"Trong lúc nhất thời, nước mắt Nhiếp Vô Ưu đã không cách nào khống chế.

Chàng trai quay đầu, khóe miệng vẫn vậy, nở một nụ cười mỉm đầy ấm áp với thiếu nữ. Vẫn là nụ cười quen thuộc như vậy, nơi đáy mắt dạt dào vô vàn ôn nhu, phảng phất như vẫn còn là cậu hàng xóm nhà bên với nụ cười tỏa nắng năm nào.

"Ha ha ha, không hổ là Kỷ Hoàng! Nếu như không phải là trận doanh bất đồng, Kỷ Hoàng, ta thật sự muốn cùng ngươi kết giao bằng hữu... Sau khi ngươi chết, chắc chắn ta sẽ giúp ngươi hậu táng, ngươi đúng là một người đàn ông đích thực!" Lý Thuần hướng về Kỷ Tu Nhiễm nói.

Người đàn ông với thân phận tôn quý này, lại dùng bàn tay của mình, giúp cô gái đỡ lấy một dao trí mạng.

Lập tức, Kỷ Tu Nhiễm tung một chưởng đánh bay gã đàn ông trung niên, cũng không quay đầu, đi tới bên cạnh Nhiếp Vô Ưu, nhìn những vết thương trên người nàng, chàng trai khẽ hỏi: "Rất đau phải không?"

"Không đau... Em không đau, anh đi mau đi! Kỷ Tu Nhiễm, anh đi đi!" Thiếu nữ dùng hết tất cả khí lực, hướng về chàng trai hô lên.

Nhưng mà, một giây kế tiếp, chàng trai lại ôm lấy cô gái: "Thật có lỗi... Là anh không tốt..."

"Không mà... Thật sự là không mà..." Nước mắt làm ướt cả áo khoác ngoài của chàng trai, thiếu nữ cuộn tròn trong ngực của anh, liều mạng lắc đầu.

"Vô Ưu... Đừng sợ! Vô luận em ở đâu, trải qua cái gì... anh đều sẽ ở bên em." Chàng trai khẽ cười nói.

"Em không sợ, chỉ cần anh ở đây, em sẽ không sợ... Tu Nhiễm ca ca, em không sợ, nhưng nếu như kết cục là chết, em không hy vọng anh cũng đi theo..." Ở trong ngực của chàng trai, cho tới bây giờ cô gái vẫn chưa từng buông lỏng tinh thần. Không Sợ Minh Chủ Bạch Phong kiên cường, ở bên cạnh Kỷ Tu Nhiễm, từ đầu đến cuối vẫn luôn là cô bé năm nào.

Nhìn thấy đồ ăn ngon sẽ chảy nước miếng, mệt mỏi sẽ để cho chàng trai cõng lấy nàng sau lưng, mặt sẽ đỏ... sẽ làm nũng.

"Cho dù chết, anh cũng vẫn luôn ở bên em." Chàng trai nói.


Chương 2464: Ngoại truyện Kỷ Tu Nhiễm (10)

Trong mắt thiếu nữ chan hòa nước mắt, nhìn chằm chằm chàng trai: "Em không muốn để cho anh chết..."

"Vô Ưu, anh sẽ không để cho em chết." Chàng trai cho thiếu nữ một nụ cười yên tâm.

Không cho Nhiếp Vô Ưu mở miệng, Kỷ Tu Nhiễm nói: "Nói cho anh biết, là ai làm tổn thương em?"

"Không quan trọng..." Thiếu nữ cười lắc đầu.

"Với anh mà nói, quan trọng." Kỷ Tu Nhiễm mặt không chút thay đổi nói.

Chợt, ánh mắt thiếu nữ, rơi vào trên người gã đàn ông trung niên mới vừa cầm dao nọ.

"Phải không?"

Lúc này, Kỷ Tu Nhiễm chậm rãi đứng dậy, ánh mắt cũng rơi vào trên người hắn ta.

"Ha ha ha, Kỷ Tu Nhiễm, có phải là ngươi không ý thức được tình cảnh và hiện trạng của mình hay không?" Người đàn ông trung niên nhìn về phía Kỷ Tu Nhiễm, không sợ chút nào.

Hắn ta vừa dứt tiếng, cả người Kỷ Tu Nhiễm trong nháy mắt biến mất tại chỗ, đi tới bên cạnh hắn ta.

"Xoẹt"!

Không có bất kỳ lời nói nhảm dư thừa, tay phải Kỷ Tu Nhiễm phất lên, một giây kế tiếp, máu tươi phun ra.

Nụ cười trên mặt gã trung niên lập tức nhanh chóng cứng đờ, liền bị sự hoảng sợ thay thế.

Hai tay gã trung niên che lấy cổ, máu tươi vẫn như cũ không cách nào ngừng.

Người đàn ông trung niên bị Kỷ Tu Nhiễm cắt đứt yết hầu, cho đến chết, hắn cũng không rõ ràng là Kỷ Tu Nhiễm làm sao làm được.

Kỷ Tu Nhiễm lãnh đạm thờ ơ nói: "Tình cảnh của ta và việc ngươi tổn thương nàng, không có bất cứ liên quan nào."

"Ha ha ha, không hổ danh là Kỷ Hoàng! Đều nói Kỷ Hoàng thực lực cường đại, vốn tưởng rằng là tin đồn nhảm! Đây vẫn là lần đầu tiên ta nhìn thấy Kỷ Hoàng tự mình ra tay, coi như là mở rộng tầm mắt." Lý Thuần cười vỗ tay.

Kỷ Tu Nhiễm cũng không đáp lại, xoay người đi tới bên người cô gái, dùng dao găm cởi trói cho cô.

"Còn có thể đi sao?" Kỷ Tu Nhiễm hỏi nhỏ.

Nhiếp Vô Ưu lắc đầu một cái: "Không được... Hiện tại em... không thể nhúc nhích..."

"Tới đây." Kỷ Tu Nhiễm khom người xuống.

"Không được, Tu Nhiễm ca ca! Em van anh đấy... Anh đi đi! Nếu như không mang theo em, em tin rằng... anh có thể an toàn rời đi!" Nhiếp Vô Ưu không nỡ.

Kỷ Tu Nhiễm lắc đầu một cái, một tay giữ lấy cô gái, cõng cô lên người.

"Kỷ Tu Nhiễm, đây là lần đầu tiên ta thấy ngươi cúi đầu khom người... Vì một ả đàn bà, đáng giá sao... Dù phải đổi bằng tính mạng?" Hàn quang trong mắt Lý Thuần lóe lên.

Chỉ bất quá, chàng trai cũng không đáp lời, cõng thiếu nữ ở sau lưng, từng bước một tiến về phía trước.

"Giết."Lý Thuần ra lệnh một tiếng.

Ánh đao kiếm ảnh, thật giống như một vòng tuần hoàn vô hạn lóe lên.

Chàng trai xuất thủ, giống như giao long xuất hải, trong nháy mắt đánh bay mấy người gần nhất.

"Một đám ngu xuẩn! Xương sườn của Kỷ Tu Nhiễm là Bạch Phong." Lý Thuần cười lạnh nói.

Nghe tiếng, mọi người thay đổi mục tiêu, chém về phía Nhiếp Vô Ưu.

"Phập!"

Không bao lâu, trên người chàng trai đã dính đầy máu tươi, áo khoác ngoài nhuộm đỏ một màu máu.

Thân thể chàng trai khẽ run, trên mặt vẫn không có bất kỳ biểu lộ gì.

"Tu Nhiễm ca ca... Không nên hành hạ em như vậy! Đừng có tiếp tục ngăn cản đao giúp em... Em van anh đấy..." Ở sau lưng chàng trai, thiếu nữ đã sớm khóc không thành tiếng.

Lập tức, chàng trai quay đầu lại, trên mặt mang theo một nụ cười ôn nhu: "Anh không đau."

"Anh không đau... Nhưng em đau!" Thiếu nữ cuồng loạn.

"Vô Ưu... Anh sẽ dẫn em đi ra." Sau một hồi yên lặng, chàng trai mở miệng nói.

"Kỷ Tu Nhiễm, ta ngược lại muốn nhìn xem, làm sao ngươi có thể còn sống mà đi ra khỏi đây!" Lập tức, Lý Thuần nhảy lên một cái, dao găm trong tay đâm thẳng về phía sau lưng Nhiếp Vô Ưu.

Dưới con mắt mọi người, Kỷ Tu Nhiễm trong nháy mắt xoay người.

"Phập" một tiếng, dao găm đâm vào lồng ngực của Kỷ Tu Nhiễm.

"Lý Thuần, ngươi cho rằng là... Ngươi thắng rồi sao?" Chàng trai mặt không đổi sắc nói.


Chương 2465: Ngoại truyện- Kỷ Tu Nhiễm (11)

"Không phải sao?" Lý Thuần cười lạnh: "Máu của ngươi, thật sự rất nóng nha!"

"Động thủ!" Kỷ Tu Nhiễm lạnh lùng ra lệnh.

Nghe tiếng, Lý Thuần sửng sốt thấy rõ.

Còn không đợi Lý Thuần phục hồi lại tinh thần, mấy tên cao thủ đi theo hắn ta, trong mắt nhất thời lóe lên hàn quang, dao găm trong tay, trong nháy mắt hung hăng đâm vào sau lưng của Lý Thuần.

"Ngươi... Các ngươi!"

Lý Thuần hoảng sợ xoay người lại, nhìn chằm chằm hai vị tâm phúc.

"Xin lỗi, chúng ta đã sớm là người của Kỷ Hoàng rồi!" Một tên tâm phúc trong đó lạnh lùng nói.

"Phập."

Một người khác, tựa như không muốn nói nhảm, dao găm đâm xuyên qua cổ của Lý Thuần.

Thấy vậy, gia chủ hai nhà Đồng, Chu giận tím mặt.

Cái tên Kỷ Tu Nhiễm đáng chết!

Thực lực của Lý Thuần cực mạnh, tại Độc Lập Châu nằm trong nhóm đứng đầu, lại cộng thêm bọn họ người đông thế mạnh! Coi như vài tên tâm phúc của Lý Thuần là người của Kỷ Tu Nhiễm, Kỷ Tu Nhiễm cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ! Hắn bày kế đợi cho Lý Thuần buông lỏng cảnh giác, đâm một đòn trí mạng!

Kỷ Tu Nhiễm... vẫn đang luôn chờ đợi! Hắn vậy mà lại có thể dùng mạng của mình đánh cược!

Tên súc sinh này, từ khi vừa mới bắt đầu vào cửa, cũng đã chuẩn bị xong!

Đáng tiếc cho Lý Thuần, cho là chính mình hoàn toàn thắng Kỷ Tu Nhiễm, nhưng từ đầu đến cuối lại bị Kỷ Tu Nhiễm đặt bẫy! Cho dù đây là tình thế tất phải chết, Kỷ Tu Nhiễm dùng mạng mình đi đánh cược... Nhưng hắn, thắng cuộc!

Lý Thuần đã chết, những người còn lại, căn bản không đủ nhìn!

"Kỷ Hoàng!"

Nhìn thấy thân thể Kỷ Tu Nhiễm lảo đảo muốn ngã, hai vị tâm phúc có chút nôn nóng.

"Không cần quản ta." Kỷ Tu Nhiễm liếc nhìn gia chủ Chu gia và Đồng gia một cái: "Để cho bọn chúng nếm hết... tất cả thống khổ trên đời này."

Dứt lời, chàng trai cũng không quay đầu lại, cõng lấy thiếu nữ sau lưng, rời khỏi nơi này.

Tuyết lớn bồng bềnh, mỗi một bước của chàng trai, lộ rõ vẻ mệt nhọc.

"Tu Nhiễm ca ca, thả em xuống!" Thiếu nữ giẫy giụa.

Cuối cùng, thiếu nữ tránh thoát, chàng trai thì lại chậm rãi ngã vào trong đống tuyết.

Trên khuôn mặt tuyệt sắc của anh, tràn đầy vui vẻ yên tâm, đưa tay vuốt ve mái tóc dài của người thiếu nữ: "Sợ không?"

"Sợ...!! Em sợ anh chết, Kỷ Tu Nhiễm, anh là đồ ngốc!" Thiếu nữ đưa tay đem Kỷ Tu Nhiễm ôm vào trong ngực: "Nếu như anh chết... em sống, còn có ý nghĩa gì... Anh không nên tới!"

Nghe tiếng, chàng trai chợt yên lặng, cũng không tiếp tục đáp lại.

Nhưng nếu như... nếu như em chết, anh sống, lại còn ý nghĩa gì?

...

Nửa tháng sau.

"Kỷ Tu Nhiễm, anh thực sự là quá trâu rồi!" Hải Đường nhìn chằm chằm chàng trai đã có thể xuống giường đi lại, ca thán.

"Thế nào?" Kỷ Tu Nhiễm hỏi.

"Suýt chút nữa chết chùm cả hai!" Hải Đường nói.

"Chỉ xem kết quả là được rồi." Kỷ Tu Nhiễm nói.

"Kỷ Tu Nhiễm, tôi hỏi anh... Vô Ưu... đối với anh mà nói, rốt cuộc là cái gì?" Sau một hồi, Hải Đường híp hai con ngươi, nhìn về phía Kỷ Tu Nhiễm hỏi.

Kỷ Tu Nhiễm khẽ mỉm cười, cũng không đáp lại.

Anh không cần chia sẻ cùng bất luận kẻ nào.

"Hải Đường!"

Đang nói, Nhiếp Vô Ưu xách theo một đống lớn cơm hộp đi vào.

"Ánh trăng sáng của anh tới rồi, tôi chuồn đây!" Hải Đường cười một tiếng, xoay người rời đi.

"Tới rồi." Kỷ Tu Nhiễm nhìn về phía Nhiếp Vô Ưu.

"Nhanh tới dùng cơm, cơm ngon em làm cho anh đây!" Nhiếp Vô Ưu cười nói.

Kỷ Tu Nhiễm lần nữa yên lặng quay trở lại trên giường, nhìn thiếu nữ giúp anh mở hộp cơm ra.

"Đây là canh gà ác, để anh bồi bổ máu... Còn có đồ xào..." Nhiếp Vô Ưu nói.

Nhiếp Vô Ưu cầm muỗng lên: "Há miệng."

Kỷ Tu Nhiễm: "..."

"Ăn ngon sao?" Thiếu nữ mặt đầy mong đợi.

"Ừm... Nhìn thấy em, anh đã mất đi vị giác, đã không cách nào thưởng thức mỹ vị của thức ăn." Kỷ Tu Nhiễm cười nói.


Chương 2466: Ngoại truyện- Kỷ Tu Nhiễm (xong)

Thời gian thoáng một cái đã qua.

Nàng theo ông ngoại vào nam ra bắc, anh thi triển nguyện vọng, không ngừng mở rộng bản đồ thế lực Kỷ gia.

Mặc dù hai người bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng cũng càng ngày càng thân thiết với nhau hơn.

Thiếu nữ tuổi còn quá nhỏ, đối với tình cảm ngây thơ mà u mê, nhưng anh lại không nóng vội! Cuộc đời còn lại rất dài, anh và nàng còn có quá nhiều thời gian. Anh cũng tự tin, Tiểu Vô Ưu của mình, sẽ không dễ dàng xiêu lòng vì một người đàn ông khác.

Nhưng mà...

Mọi thứ anh đều tính kỹ, nhưng không tính được ý trời.

"Kỷ Hoàng, thân thể của ngài... sợ rằng..."

Lão giả bên cạnh Hải Đường, nhìn chằm chằm chàng trai, chân mày nhíu lại.

Sau khi chàng trai biết được tình hình thân thể của mình, cũng không nói thêm gì, phảng phất như hết thảy những thứ này, đã sớm dự đoán trước từ lâu.

"Haiz, đúng là tài hoa bạc mệnh mà..." Sau một hồi, lão giả đầy thương tiếc lắc đầu, nhẹ giọng thở dài.

"Ừm, ta biết rồi." Chàng trai yên lặng rất lâu, khổ sở cười, xoay người rời đi.

Kiếm khách có kiếm, văn nhân có bút. Sau này, Kỷ Tu Nhiễm sẽ không còn có Nhiếp Vô Ưu.

Xem ra, ông trời cũng không cho phép, bên trong tương lai của nàng có anh.

"Kỷ Tu Nhiễm!"

Thấy chàng trai rời đi, Hải Đường nhanh chóng đuổi theo: "Anh nhất định phải nghỉ ngơi cho khỏe..."

Nghe tiếng, chàng trai dừng bước, ánh mắt rơi vào trên người Hải Đường: "Nhưng tôi, còn có rất nhiều chuyện phải làm."

"Rất nhiều chuyện? Chẳng lẽ còn quan trọng hơn so với mạng của anh à?" Hải Đường vội la lên.

"Như vậy, nằm ở trên giường, trời cao sẽ không thu lấy mạng của tôi sao?" Kỷ Tu Nhiễm chỉ về phía bầu trời.

"Tôi đi nói cho Vô Ưu..." Rất nhanh, Hải Đường lấy điện thoại di động ra.

Nhưng mà, Kỷ Tu Nhiễm lắc đầu một cái: "Không cần."

"Kỷ Tu Nhiễm, anh có ý gì? Chuyện lớn như vậy, Vô Ưu không có quyền được biết sao?" Chân mày Hải Đường nhăn lại.

"Tăng thêm phiền não." Kỷ Tu Nhiễm nhẹ giọng trả lời.

"Rốt cuộc anh có ý gì, anh dự định lừa gạt Vô Ưu, sau đó đẩy Vô Ưu rời đi?" Hải Đường hỏi.

Kỷ Tu Nhiễm yên lặng không đáp.

"A, Kỷ Tu Nhiễm... Anh thật vĩ đại, anh nghĩ mình là ai? Anh thật sự xem mình như là nam chính trong truyện ngôn tình ngược rồi sao? Những chuyện vĩ đại tự mình gánh vác, sau đó một mình cô độc hoàn toàn biến mất khỏi cái thế giới này?" Hải Đường cả giận nói.

"Mỗi một người, đều có quyền lựa chọn, không liên quan tới vĩ đại." Chàng trai nói xong, cũng không quay đầu lại, xoay người rời đi.

...

Trên hải đảo, trong kho hàng cũ nát, chàng trai chậm rãi mở hai mắt ra, sắc mặt trắng bệch. Anh thật giống như vừa mơ một giấc mơ, đã mơ thấy lần đầu gặp gỡ, đã mơ thấy khoảng thời gian hạnh phúc bên nhau, đã mơ thấy cả sự cô độc và tuyệt vọng.

Rất nhanh, chàng trai hơi có chút phí sức sửa sang lại áo sơ mi trắng trên người mình một phen, nhìn vào ống kính, trên mặt lộ ra một nụ cười đầy ấm áp.

"Chúc em tân hôn hạnh phúc."

Lúc nói chuyện, trong mắt của chàng trai, có từng tia chấn động! Anh cúi đầu xuống, không muốn để cho ống kính bắt được chút tâm tình nào của mình.

Hồi lâu sau, lúc này chàng trai mới một lần nữa đối mặt với ống kính.

"Không hẹn gặp lại."

...

Bờ biển, chàng trai điều chỉnh cơ thể mình sang một tư thế thoải mái một chút. Anh còn nhớ, rất nhiều năm trước, chính mình và cô gái kia, đã từng ngồi ở bờ biển như vậy, ăn Bento tiện lợi, trò chuyện về tương lai.

Cảm thụ gió biển thổi lất phất, trong đầu của chàng trai, lại lần nữa bắt đầu nhớ lại những hình ảnh trong giấc mộng.

Kỷ gia.

Mặt trời chói chang trên cao.

Bé gái ôm lấy một cái nồi lớn, mồ hồi đã sớm ướt sũng khắp cả người.

Chợt, cô bé dùng nhánh cây đỡ lấy cái miệng chiếc nồi sắt to lớn kia, trộm không ít thức ăn từ phòng bếp Kỷ gia làm mồi dụ, nhét vào phía dưới nồi.

Một lát sau, đặt mồi nhử xong, bé gái trốn phía sau đại thụ.

Trong tay cô bé giữ lấy một sợi dây. Cô bé vốn định dùng chiếc nồi lớn này bắt mấy con chim nhỏ phía sau núi ở Kỷ gia, nhưng mà đợi đã lâu, lại cũng không thấy con chim nào mắc bẫy.

Ngay chính thời điểm cô bé bắt đầu buồn ngủ, một đứa bé trai cầm một quyển sách trong tay, đi tới trước cái nồi lớn, hơi sững sờ, nhìn bốn phía một chút, cũng không thấy ai, chỉ thấy đáy nồi đang đặt một ít thức ăn.

Đây là đang làm gì...?

Lúc này, cậu bé khom người xuống, tò mò thò đầu vào trong, nhìn xuống phía bên trong đáy nồi.

Cô bé đang buồn ngủ, cảm nhận được sợi dây trong tay có chút động tĩnh, theo bản năng vội vàng kéo một cái về bên trái.

Chỉ nghe một tiếng "cạch" vang lên, nồi lớn ngã xuống, cậu bé còn chưa phục hồi lại tinh thần, trong nháy mắt đã bị nhốt bên trong chiếc nồi lớn.

Bé gái kích động từ phía sau đại thụ chạy ra, đến cạnh nồi lớn, hưng phấn không thôi mà hoan hô —— "Oa ha ha ha, bắt được, bắt được!"

"Người nào?"

Nghe được trong nồi lại có âm thanh truyền tới, dường như cô bé sợ hết hồn: "Oa, chim thành tinh rồi, ngươi là yêu quái sao! Lại có thể biết nói chuyện!"

"Ngươi là ai?"

"A, ta? Ta gọi là Nhiếp Vô Ưu, ngươi thì sao?"

"..."

Nhiếp Vô Ưu...

Vô Ưu...

Lúc đó, đại khái anh tuyệt đối sẽ không nghĩ đến, chính mình lại bị một cái bẫy vụng về như vậy vây khốn.

Một lần vây khốn, chính là cả đời.

------

:((((

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top