Chương 621-630


Chương 621: Dẫn ta tới nhìn lén loại hình ảnh này!

Sau khi đem Diệp Mộ Phàm xuống lầu, Diệp Oản Oản dùng sức đè hắn xuống ghế phụ, sau đó trực tiếp đem tất cả cửa xe khóa lại.

“Diệp Oản Oản, cô đừng cố tình gây sự! Mau thả tôi ra!” Diệp Mộ Phàm âm thanh như rít gào, ngay sau đó lại chú ý tới chiếc giá trị của chiếc xe này “Ngươi xe này làm sao có được?”

Lấy tiền lương của Diệp Oản Oản, làm sao có thể mua được loại xe xa xỉ như thế?

Lần trước, chuyện phòng ốc hắn cũng đã cảm thấy không được bình thường, cô kiếm đâu ra một tên bạn tên Diệp Bạch? Còn cho mượn nhiều tiền như vậy để đem nhà chuộc về?

Thanh âm Diệp Oản Oản dị thường lạnh giá, cô quát khẽ: “Im miệng!!”

Diệp Mộ Phàm vẫn còn nuôi ý muốn tra khảo, lại cảm giác bên trong xe ngay lập tức lạnh giá, không tự chủ rùng mình, miệng bỗng giấc ngậm chặt…

Chiếc xe rất nhanh chóng lái tới thành phố C của đế đô rồi dừng lại trước một cửa hàng rượu sang trọng.

Diệp Oản Oản đã tính toán một chút thời gian, dựa vào tốc độ xe của bọn họ, không phải sẽ đến sớm hơn so với Trầm Mộng Kỳ hay sao.

Cầm điện thoại di động lên nhắn tin cho Cao Phi, muốn hỏi một ít tin tức: [ Trầm Mộng Kỳ cùng Hà Tuấn Thành đến phòng rồi sao? ]

Cao Phi rất nhanh liền đáp lại: [ còn không có, bọn họ đều ở trên đường, có lẽ cũng sắp tới rồi. ]

[ Diệp Oản Oản: Được, đã biết. ]

Trả lời Cao Phi, Diệp Oản Oản cất điện thoại di động, mở cửa xe, kéo Diệp Mộ Phàm thật nhanh chóng bước vào quán rượu.

“Diệp Oản Oản! Ngươi điên rồi sao? Giả thần giả quỷ, rốt cuộc là̀ ngươi muốn làm cái gì?”

Vô luận Diệp Mộ Phàm mắng chửi như thế nào, Diệp Oản Oản dọc theo đường đi cũng không có mở miệng, trực tiếp dùng một tấm thẻ sao chép thẻ khách sạn mở cửa thang máy, sau đó thuận lợi tiến vào căn phòng mà Trầm Mộng Kỳ cùng Hà Tuấn Thành sẽ hẹn hò.

“Ngươi dẫn ta tới chỗ này làm cái gì?”

Diệp Oản Oản đảo mắt nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi vào phòng ngủ đối diện trên ban công, soạt một tiếng đẩy Khai Dương đài rơi xuống đất, mở cửa kính, Diệp Oản Oản đem Diệp Mộ Phàm đẩy tới ban công.

Xuyên qua tấm kính thủy tinh chỉ có tấm lụa mỏng màu trắng, dễ dàng nhìn thấy tình huống bên trong phòng ngủ.

“Diệp Oản…”

Diệp Mộ Phàm không thể nhịn được nữa, đang muốn mở miệng rống giận, lại bị Diệp Oản Oản che miệng, “Im lặng!”

Tình báo của Cao Phi thật chuẩn!

Không cần phải chờ, căn phòng liền vang tiếng “Tích”, cửa phòng bị người ta đẩy ra, ngay sau đó lại khôi phục sự an tĩnh.

“Ừ…”

Ở cửa, đột nhiên truyền tới âm thanh ngữ nhân nữ nhân cao giọng phóng túng, đều là nam nữ trưởng thành đều biết đối phương đang làm ra cái âm thanh mập mờ gì.

Phản ứng lại trước âm thanh mập mờ của đôi nam nữ, gò má của Diệp Mộ Phàm nhất thời không khống chế được nóng lên, hung tợn trừng mắt về phía muội muội.

Ngược lại ko phải là hắn thuần khiết quá hay da mặt hắn mỏng, mà là vào lúc này em gái hắn cũng đang ở đây.

Diệp Oản Oản buông lỏng tay ra, Diệp Mộ Phàm lập tức thấp giọng mở miệng, “Diệp Oản Oản, não ngươi có phải không! Lại dẫn ta tới nhìn lén loại hình ảnh này!”

Âm thanh bên tai càng ngày càng lớn, trên mặt của Diệp Oản Oản không có chút biểu cảm gì, “Gấp cái gì?”

“Ngươi…” Diệp Mộ Phàm muốn tiếp tục mở miệng, biểu tình trên mặt lại đột nhiên lại cứng đờ.

Tại sao giọng của nữ nhân này nghe thật giống như có chút quen tai?

“A… Tuấn thành… …”

Tuấn thành? Hà Tuấn Thành?

Còn có chuyện này… Cái thanh âm này rõ ràng là…

Mộng Kỳ?

Hà Tuấn Thành hòa… Mộng Kỳ…

Sao… Làm sao có thể…

Nhất định là hắn nghe lầm…

“Mộng Kỳ, ngươi thật đẹp…” Hà Tuấn Thành ở trên người Trầm Mộng Kỳ hung hăng xoa một cái, sau đó một tay đem Mộng Kỳ ôm lấy.

Nương theo lấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, hai người theo cánh cửa đi tới phòng ngủ…

Chương622: Nhìn biểu hiện của ngươi

Diệp Mộ Phàm xuyên thấu qua khe hở của rèm cửa sổ, nhìn chòng chọc vào phương hướng cửa phòng ngủ, một giây kế tiếp, bóng của một nam một nữ không mảnh vải che thân liền đập vào mắt khiến hắn không kịp chuẩn bị.

Trầm Mộng Kỳ bị Hà Tuấn Thành thô lỗ ném tới trên chăn, sau đó gầm nhẹ một tiếng, không kịp chờ đợi lần nữa đánh về phía thân thể của cô ta, bắt đầu chinh phạt một lần nữa…

Mà Trầm Mộng Kỳ một mực phóng đãng cao giọng thét lên, trên mặt đầy biểu tình hưởng thụ…

Trong ấn tượng của Diệp Mộ Phàm trước đây chỉ có một Trầm Mộng Kì ngây thơ, vậy mà Trầm Mộng Kỳ của lúc này đang nằm dưới thân Hà Tuấn Thành, biểu tình trên mặt chỉ còn là một mảnh trống rỗng, não càng là “ong” một tiếng nổ vang, hoàn toàn không cách nào phản ứng lại, tự nhìn lại đến hoàn cảnh xung quanh.

Bên cạnh, Diệp Oản Oản mở miệng  lạnh như băng, “Diệp Mộ Phàm, xem cho thật kỹ… Đây chính là người ngươi yêu… Đây chính là nữ nhân đơn thuần thiện lương trong miệng ngươi sao?”

Trên giường, Hà Tuấn Thành vừa động vừa nói, “Mộng Kỳ, cảm thấy như thế nào? Ta lớn hay không lớn? Có phải hay không là so với tên oắt con vô dụng Diệp Mộ Phàm đó càng có thể để cho ngươi thoải mái hơn?”

“Ghét ghê, mọi người đều nói Diệp Mộ Phàm không có đụng qua nhân gia một ngón tay a!”

“Hừ, cái đó nhỏ vậy, tự nhiên không có tư cách đụng ngươi! Ta còn không phải là sợ ngươi đùa mà thành thật sao, người ta vì ngươi, nhưng là không tiếc lấy trộm bí mật thương nghiệp của nhà mình đây! Nhắc tới, thời điểm Diệp Thiệu Đình phá sản bị đuổi ra khỏi nhà, ngươi vậy mà cũng không rời bỏ nó đấy!”

Trầm Mộng Kỳ cùng Hà Tuấn Thành chẳng qua là quan hệ bạn tình, ở trước mặt hắn ngược lại cũng không có gì giấu giếm, khẽ xì một tiếng nói, “Ha ha, đùa mà thành thật? Ta nhìn thấy tên phế vật kia bọc mủ bộ dáng liền ác tâm, làm sao có thể đùa mà thành thật! Không còn Diệp gia, hắn cũng chẳng còn là cái gì cả, chẳng qua chỉ là một con chó nhà có tang!

Lúc trước vì tiếp cận hắn, ta bị tiểu tiện nhân Diệp Oản Oản cái ở trước mặt đè đầu cưỡi cổ như thế nào? Không nghĩ tới thậm chí ngay cả Diệp Thiệu An đều không thể thắng, hại ta uổng phí sức lực! Quả nhiên người một nhà đều là phế vật!”

Nghe Trầm Mộng Kỳ gằn từng chữ, Diệp Mộ Phàm trước ngực kịch liệt chập trùng, não vo ve nổ vang, con ngươi chợt co rúc lại.

Không có khả năng…

Không thể nào…

Hết thảy mọi thứ đều là giả…

Đều là giả!!!

Chỉ nghe được trong phòng ngủ Hà Tuấn Thành nhất thời cười lớn, “Ha ha, bất quá cũng không thua thiệt gì, phế vật kia dầu gì cũng coi như có chút giá trị lợi dụng, sớm biết như vậy, liền đem đấu giá đặt đến bảy ngàn tám trăm lẻ một mao tiền, như vậy còn có thể tiết kiệm được một trăm ngàn đây! Một trăm ngàn! Sợ là cái tên rác rưởi đó cũng đổi không tới một trăm ngàn!”

“Ừ… Ừ… Ngươi đừng có mà hả hê… Vạn nhất Diệp gia muốn cho hắn ngồi tù… Ta nhìn ngươi làm sao bây giờ… hết thảy những tác phẩm kia của ngươi, nhưng tất cả đều là hắn làm…”

Hà Tuấn Thành mặt hơi biến sắc mặt, “Đáng chết, ta ngược lại thật quên mất chuyện này rồi! Nếu là hắn ngồi tù, ai tới làm tay súng của ta!”

Hà Tuấn Thành nói vậy cũng tà mị cười một tiếng, “Tiểu yêu tinh, ngươi khẳng định có biện pháp có đúng hay không?”

Trầm Mộng Kỳ cười duyên, “Không nói cho ngươi…”

“Ha ha, không nói cho ta?” Hà Tuấn Thành đột nhiên đẩy mạnh một cái, “Có nói hay không? Có nói hay không!”

“A… Hảo ca ca… Ta nói… Ta nói là được…” Trầm Mộng Kỳ mặt đỏ ửng, sắc mặt đắc ý mở miệng nói, “Vậy còn chẳng phải đơn giản hay sao! Đến lúc đó ta chỉ cần để cho Diệp Mộ Phàm về nhà khuyên ba hắn Diệp Thiệu Đình thế hắn gánh tội thay không được sao? Ngược lại ta nói cái gì hắn cũng nghe!”

“Ý kiến hay! Như vậy thì vẹn toàn đôi bên rồi! Ngươi nhất định phải giúp ta theo dõi tình hình tiến độ mới nhất của hắn, ta còn muốn chỉ bộ này kịch cầm thưởng đây!”

Trầm Mộng Kỳ mập mờ trên ngực nam nhân, “Vậy sẽ phải, nhìn biểu hiện của ngươi rồi…”


Chương 623: Hắn chính đồ Ngu!

“Vậy sẽ phải, nhìn biểu hiện của anh rồi…”

Hà Tuấn Thành làm sao chịu được khiêu khích như vậy, nhất thời gầm nhẹ một tiếng rồi nhào tới…

Trong phòng ngủ lại vang lên âm thanh làm cho người ta nôn mửa…

Vào giờ phút này, Diệp Mộ Phàm nghe Trầm Mộng Kỳ cùng Hà Tuấn Thành đối thoại, huyết sắc trên mặt đều đã bị rút đi cả, hai con ngươi đỏ ngầu trông rất đáng sợ, thân thể run rẩy kịch liệt.

Hà Tuấn Thành tham lam ở trên người Trầm Mộng Kỳ xoa nắn, “Cục cưng, trên cổ em là cái gì, thật là cản trở!”

Trầm Mộng Kỳ ngữ khí khinh bỉ, giống như nhìn thấy cái vật gì đáng ghét, “Ách, cái này? Là hàng phế phẩm mà Diệp Mộ Phàm đưa! Ha ha, anh biết không? Phế vật kia còn muốn cưới em, thật là cười chết người!”

Hà Tuấn Thành nhất thời cũng cười lớn, “Ha ha ha… Cũng không phải là ngu ngốc sao! Trên đầu đều xanh thành thảo nguyên rồi, vẫn còn đang thức đêm giúp anh làm thiết kế!”

“Ha ha…” Trầm Mộng Kỳ bị trêu chọc cười duyên không thôi.

Hà Tuấn Thành đem sợi dây chuyền từ trên cổ Trầm Mộng Kỳ kéo xuống, nặng nề ném xuống dưới đất.

Sợi dây chuyền tinh xảo bị kéo đứt, nằm ở trên sàn nhà, phát ra một tiếng “Đùng”, giống như nặng nề mà nện ở lòng của người ta, đập ra một cái hố mà máu chảy đầm đìa.

Vành mắt Diệp Mộ Phàm đỏ lên, nhìn chằm chằm sợi giây chuyền kia, sắc mặt vì thế mà dần trở nên âm lãnh.

Cả người hắn giống như bị ngâm trong nước biển lạnh giá, trong lòng bàn tay máu chảy tí tách rồi lăn xuống, nhưng là, vẫn như cũ tự đứng đó làm tổn thương mình rồi lại ngơ ngá́c ở đó, gắt gao tiếp tục nhìn chằm chằm vào giường lớn trong phòng ngủ của Trầm Mộng Kỳ cùng Hà Tuấn Thành cẩu thả – hợp hình ảnh…

Trong đầu, từng hình ảnh hắn cùng Trầm Mộng Kỳ gặp nhau bắt đầu tựa như đèn kéo quân thoáng chút thổi qua.

Thời điểm lần đầu cùng cô gặp mặt, cô gái nhỏ thuần khiết e lệ khuôn mặt nhỏ nhắn…

Thời điểm xác định quan hệ, ánh mắt cô gái mừng rỡ tung tăng…

Thời điểm khó khăn nhất cô gái ấm ấp buông lời khích lệ…

Nhưng giờ phút này những hình ảnh không thể chấp nhận trong phòng ngủ là như thế nào? Đem hết thảy những kí ức cũ lật đổ, từng hình ảnh trong đầu tất cả đều ở trước mắt tân thành bột phấn…

Lục phủ ngũ tạng Diệp Mộ Phàm kịch liệt cuồn cuộn, cả thế giới sụp đổ…

Tại sao… Tại sao hắn không có sớm phát hiện ra điểm này…

Ha……

Không sai……

Oản Oản nói không sai…

Hắn chính là một kẻ ngu ngốc…

Một kẻ ngu ngốc từ đầu đến cuối…

Một giây kế tiếp, “Phanh ——” một tiếng vang thật lớn,  cửa kính ở ban công trước người Diệp Mộ Phàm bị hắn cứng rắn đá một cước, toàn bộ mảnh thủy tinh đều rơi xuống đất, chia năm xẻ bảy…

“A a a ——” trên giường lớn, bất thình lình bị tiếng vang làm Trầm Mộng Kỳ sợ hãi hét ầm lên.

Hà Tuấn Thành hiện tại đang trong lúc chạy nước rút, cũng trong nháy mắt bị sợ tới mềm nhũn, kinh hoảng thất thố mà che vị trí quan trọng nhìn về phía ban công, “Mẹ nó! Chuyện gì xảy ra! Người nào?”

Trầm Mộng Kỳ cùng Hà Tuấn Thành nhìn theo hướng âm thanh truyền tới, sau đó chỉ thấy, ban công nửa bên cửa bị đạp thành tanh bành, đứng thẳng bên cạnh là một bóng người thật cao ráo.

Người đàn ông đứng ở nơi đó, quanh thân tản ra khí tức lạnh lẽo.

Hai người nhìn hồi lâu, cuối cùng cũng nhận ra được người này là ai.

Khi thấy rõ người đàn ông kia là ai, sắc mặt Trầm Mộng Kỳ đột nhiên thay đổi, luống cuống tay chân nhặt chiếc chăn bên cạnh che kín thân thể của mình, “Mộ… anh Mộ Phàm…”

“Diệp Mộ Phàm?” Hà Tuấn Thành cũng đổi sắc mặt.

Hai người vẫn còn đang kinh ngạc, lại thấy một bóng người nữa từ sau cửa đi ra, chính là Diệp Oản Oản.

Nhìn thấy Diệp Oản Oản lại cũng ở đây, mặt Mộng Kỳ thần sắc càng thêm kinh ngạc, “Cô… Hai người các cô sao lại ở đây…?”



Chương 624: Mau chóng tỉnh ngộ

Vốn là đang ở một trạng thái hưng phấn của làm tình, trong phòng lại đột nhiên xuất hiện ra hai người, bất kể là ai cũng sẽ bị cảnh này làm cho sợ đến hồn phi phách tán.

Hà Tuấn Thành gương mặt vẫn còn mê man, gương mặt thật giống như gặp quỷ.

Trầm Mộng Kỳ sau khi phản ứng được, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy thống khổ ủy khuất, hốt hoảng bắt đầu giải thích, “Em… Anh Mộ Phàm…..Anh nghe em giải thích… Sự tình không phải như anh nghĩ!”

Trên mặt của Diệp Mộ Phàm không có chút biểu tình nào, bình tĩnh đứng ở nơi đó, “Không phải là như vậy?”

Trầm Mộng Kỳ một bên thương tâm khóc nức nở một bên lên tiếng nói, “Thực sự, anh Mộ Phàm xin anh tin tưởng em, buổi tối công ty em mở tiệc ăn mừng, em uống say, cái gì cũng không biết…”

Diệp Mộ Phàm nhìn cô gái một bộ dáng thương tâm, nếu như là ở ngày thường, thấy cô ta khóc thương tâm như vậy, hắn đã sớm dùng hết tất cả biện pháp để đổi lấy nụ cười của cô ta.

Nhưng, vào giờ phút này, cô gái có gương mặt đơn thuần nhỏ nhắn kia, lại làm dạ dày hắn dâng lên từng trận nôn mửa.

Diệp Mộ Phàm hơi hơi nghiêng người, muốn che lại cảm giác buồn nôn, đột nhiên nở nụ cười trầm thấp, “Ồ, thật sao? Cô không biết? Cô không biết hắn so với tên oắt con vô dụng này có thể càng làm cho cô thêm thoải mái hay sao?”

Nghe được lời nói của Diệp Mộ Phàm, Khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn nước mắt của Trầm Mộng Kỳ bỗng trở nên cứng đờ trong chớp mắt.

Diệp Mộ Phàm vẫn tiếp tục mở miệng, “Cô không biết… Cô thấy tên phế vật này bọc mủ bộ dáng liền làm cho cô một trận ác hàn? Cô không biết… Coi như bán cái tên rác rưởi này… Cũng không đáng giá một trăm ngàn?”

Mặt của Trầm Mộng Kỳ hoàn toàn cứng đờ khi nghe đến đó.

Tên phế vật Diệp Mộ Phàm, lại nghe được toàn bộ…

Cái này liền chứng minh hắn không nhảy vào từ cửa sổ, hắn là đã đứng núp trong phòng từ trước đó.

Diệp Mộ Phàm cầm bình hoa ở trên tủ phía đầu giường, dùng sức đập nó vào phía bức tường đối diện, “Trầm Mộng Kỳ! Tôi đối với cô như thế nào, vì cô, cái gì tôi cũng làm được, con mịa nó liền ngay cả bí mật thương nghiệp của nhà mình đều có thể trộm cho cô! Cô lại có thể… Đi theo tên mặt trắng này tư thông! Con mịa nó từ đầu tới cuối cô đều đang đùa bỡn tôi, lợi dụng tôi!”

“A!!!” Bình hoa bị đập vào mặt tường vang lên khiến cho Trầm Mộng Kỳ vùi đầu vào gối mà gào lên, “Diệp Mộ Phàm, anh điên rồi!”

Đáng chết…

Trầm Mộng Kỳ ánh mắt hung tợn hướng tới Diệp Oản Oản trừng một cái. Diệp Mộ Phàm căn bản không phải là kẻ có đầu óc như vậy, cái tên ngu ngốc  này cho tới bây giờ cũng không có hoài nghi chính mình, làm sao có thể đột nhiên chạy tới bắt gian, nhất định là Diệp Oản Oản ở bên trong dở trò.

Trầm Mộng Kỳ vốn là còn chút ít chột dạ, giờ phút này nếu như đã hoàn toàn bị vạch trần, liền chỉ có thể thẹn quá hóa giận, “Tôi tìm tiểu bạch kiểm thì như thế nào? Dù sao cũng hơn em gái của anh không biết xấu hổ lại lấy đàn ông!

Anh là loại như thế nào, trong lòng mình cũng nên tự biết? Chỉ bằng anh cũng xứng với tôi sao? Thực ra tôi còn muốn cùng anh chơi một chút, nếu anh không thức thời, cũng đừng có trách tôi!”

Lúc này, Hà Tuấn Thành cũng ung dung mở miệng, “Diệp thiếu gia, anh đây là cần gì chứ! Chỉ cần anh ngoan ngoãn tiếp tục giúp tôi, tôi cuối cùng cũng sẽ không thiếu anh một miếng cơm! Chuyện ngày hôm nay, tôi cũng có thể coi như chưa từng xảy ra!”

“A… Ha ha ha…” Nghe loại ngôn ngữ vô sỉ của hai người, Diệp Mộ Phàm trầm thấp nở nụ cười, một giây kế tiếp, “Phanh” một đấm rơi trên mặt của Hà Tuấn Thành.

“A ——” Hà Tuấn Thành nhất thời gào thét bi thương, vừa muốn bò dậy, lại nặng nề bị một đấm nện xuống.

Diệp Mộ Phàm giống như một con sư tử giận dữ, quả đấm điên cuồng hướng về mặt của Hà Tuấn Thành đập tới.

Mãi cho đến khi Hà Tuấn Thành luôn miệng cầu xin tha thứ, Diệp Mộ Phàm mới dừng lại, từng bước từng bước đi tới phía Trầm Mộng Kỳ.


Chương 625: Dựa theo nhưng gì Ta nói mà Làm

“Anh… Anh muốn làm cái gì? Diệp Mộ Phàm, tôi cho anh biết, anh nếu dám làm cái gì đối với tôi, anh nhất định phải chết!”

“Quét” một tiếng xé gió.

“A ——” Trầm Mộng Kỳ la lên.

Một cú đấm lướt qua mặt của cô ta, dùng sức đập vào bức tường phía sau lưng.

Diệp Mộ Phàm nắm đấm nhất thời máu me đầm đìa, con ngươi đen nhánh không có chút nhiệt độ nào nhìn chằm chằm vào cô gái trước mắt, mãi đến khi trong mắt chẳng còn tia sáng nào.

Ba giây sau, Diệp Mộ Phàm chậm rãi ngồi dậy, từng bước từng bước rời khỏi căn phòng này. Diệp Oản Oản nhìn Trầm Mộng Kỳ cùng Hà Tuấn một cái, cũng rời đi.

Sau khi hai người rời đi, Trầm Mộng Kỳ giận đến nỗi rít gào.

“Đáng chết!”

Vốn là kế hoạch ban đầu của cô đều rất hoàn mĩ, kết quả bị hủy như vậy.

Cũng may coi như Diệp Mộ Phàm có trở mặt cũng không có bất kỳ chứng cớ nào, chuyện này tuyệt đối sẽ không liên lụy đến cô ta.

Chính là tự nhiên lại mất đi một cái nhân viên miễn phí, làm tâm tình cô ta quả thực không tốt…

“Mộng Kỳ, hiện tại anh làm sao bây giờ? Diệp Mộ Phàm đã phát hiện chuyện của chúng ta, chắc chắn sẽ không sẽ giúp anh làm việc!” Hà Tuấn Thành bắt đầu trở nên nóng nảy.

“Im miệng, không còn Diệp Mộ Phàm anh liền chính mình làm, chính anh cũng là thợ trang điểm, không còn hắn, chẳng lẽ anh còn không làm được cái gì?” Trầm Mộng Kỳ tức giận nói.

“Tôi…” Hà Tuấn Thành bị chặn lời nói, đáy mắt một mảnh âm u.

Đáng chết, quả thực không được, hắn cũng chỉ có thể đi tìm tên phế vật Diệp Mộ Phàm kia, uy hiếp rồi cho hắn chút tiền, chẳng lẽ còn sợ hắn không đáp ứng?

Nghĩ tới đây, Hà Tuấn Thành lại khôi phục một cái biểu tình không đáng lo ngại.

Ban đêm, rất hiếm bóng người trên đường phố.
Diệp Mộ Phàm thất hồn lạc phách mà đi lảo đảo dọc theo đường, như một du hồn.

Diệp Oản Oản đi ở sau lưng hắn cũng không nói một lời.

Cũng không biết đi bao lâu rồi…

Lúc đi qua một cái quảng trường, đột nhiên truyền tới tiếng hoan hô.

Nguyên lai là một đôi tình nhân nhỏ, nam cầm lấy hoa cùng chiếc nhẫn, nửa quỳ ở nơi đó, đang cầu hôn một cô gái…

“Em nguyện ý…”, thấy cô gái nói lời này ra, cả đám người hưng phấn reo hò lên.

Diệp Mộ Phàm đứng chôn chân ngơ ngác ở đây nhìn thấy một màn như thế, mãi cho đến khi trên quảng trường đã không còn một bóng người.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại di động reo lên.

Diệp Mộ Phàm máy móc mà tiếp điện thoại, bên đầu kia liền truyền tới một âm thanh cứng nhắc, âm lạnh như băng: “Diệp Mộ Phàm tiên sinh, tôi là luật sư được chủ tịch Diệp Hồng Duy ủy thác, sáng ngày mai lúc tám giờ, xin anh tới công ty một chuyến.”

“A… Ha ha… Không sai… Tôi là ngu ngốc… Tôi chính là một kẻ ngu…” Diệp Mộ Phàm cười điên cuồng, chiếc điện thoại di động trong lòng bàn tay rơi xuống đất.

Sau đó, hắn chậm rãi ngồi xổm người xuống, bả vai lay động, rốt cuộc cũng mất khống chế gào thét mà khóc lên…

Diệp Oản Oản hít sâu một hơi, không thể nhịn được nữa xách cổ áo của đối phương lên, đem kẻ bị tê liệt đang khóc rống Diệp Mộ Phàm kéo lên, “Con mẹ nó khóc cái gì khóc! Anh có phải là đàn ông hay không?”

“A… Ha ha… Xong rồi… Oản Oản… Anh xong rồi… Hoàn toàn xong rồi… Vì một phụ nữ như vậy, anh phá hủy cuộc sống của mình, làm liên lụy ba mẹ… Anh thật sự không còn mặt mũi sống trên thế giới này nữa…”

Diệp Thiệu An tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nhược điểm này.

Oản Oản nói không sai, hắn muốn gánh vác như thế nào? Hắn làm sao gánh vác nổi?

Vô luận là ai đi gánh vác, ai đi ngồi tù, nhà của bọn họ đều sẽ bị phá hủy…

Diệp Oản Oản trừng mắt liếc hắn một cái: “Ai nói anh xong rồi?”

Diệp Mộ Phàm nghe vậy, vẻ mặt khẽ run nhìn về hướng của Diệp Oản Oản.

Diệp Oản Oản mặt không thay đổi mà mở miệng: “Ngày mai sau khi tới công ty, làm như lời em nói, không có người nào có thể truy cứu trách nhiệm của anh.”




Chương 626: Nói chuyện yêu đương, thật tốn chất xám!

Sắc mặt Diệp Mộ Phàm trở nên tuyệt vọng, “Làm sao có thể… Bọn họ có màn hình giám sát làm chứng…”

Diệp Oản Oản vừa hận vừa tức nhìn người đàn ông trước mắt một cái, đưa một một cái khăn giấy tới, “Bớt nói nhảm, em nói có thể liền có thể!”

Diệp Mộ Phàm nhận lấy khăn giấy, đứng lên, sắc mặt sợ sệt, lại thấy một ánh mắt tự tin sáng chói của cô gái trước mắt.

Bắt đầu từ khi nào, em gái của hắn, người luôn sống dưới cánh chim bảo hộ của gia đình, đã trưởng thành đến như vậy, hắn lại không chút nào phát hiện…

Đêm khuya, Diệp Oản Oản đem Diệp Mộ Phàm đưa về nhà trọ, sau đó rất nhiều lần nhắc nhở hắn phải làm như thế nào, sau đó mới rời khỏi.

Trở lại Cẩm Viên.

“Xong việc rồi?” Trên ghế sa lon, Tư Dạ Hàn ánh mắt hướng về cô gái nhỏ.

Diệp Oản Oản lấy ly nước trái cây ở trên bàn, uống một hơi cạn, ngay sau đó mở miệng nói, “Giải quyết! Nhìn một trận xuân cung đồ, ánh mắt em cũng sắp mù! Ai, anh trai ngốc của em a, đỉnh đầu đều xanh thêm hai cái sừng khi nào cũng không biết…”

Tư Dạ Hàn dường như muốn nói lại thôi, cân nhắc nửa ngày trời mới mở miệng, “Chuyện lấy trộm bí mật thương nghiệp, em chuẩn bị giải quyết như thế nào?”

Một bên Hứa Dịch thấy vậy than thở, haizzz, ông chủ, người muốn giúp Oản Oản tiểu thư liền nói thẳng ra, sao còn vòng vo?

Là ai ban đầu định ra quy tắc, không cho Oản Oản tiểu thư chủ động tới tìm người hỗ trợ, hiện tại thì hay rồi, muốn giúp người ta cũng không được.

Bất quá, hắn phát hiện, lấy năng lực của Oản Oản tiểu thư, dường như cũng không cần…

Chẳng qua là, lần này tựa hồ có hơi khó giải quyết chứ?

Chứng cớ đều đã được xác thực rồi, cô muốn làm sao cho Diệp Mộ Phàm thoát khỏi tội danh này?

Diệp Oản Oản nháy mắt một cái, “Anh đoán nha?”

Tư Dạ Hàn suy nghĩ một chút, sau đó mở miệng: “Làm Diệp thị phá sản.”

Đối với Tư Dạ Hàn mà nói, Diệp thị không còn, vậy thì căn bản có thể giải quyết được vấn đề.

Nhìn Tư Dạ Hàn không giống như đang nói đùa, sắc mặt của Diệp Oản Oản nhất thời đen như đáy nồi, “Cũng không phải là không được!”

Đại ca! Nào có người bình thường nào động một chút là để cho công ty người ta phá sản như anh sao? Nếu để cho người này tức lên thì anh còn sẽ náo tới như thế nào nữa.

Hơn nữa đây cũng là công ty nhà cô đấy! Cô còn muốn đoạt lại a!

Tính toán một chút, vẫn là không nên hỏi anh…

Diệp Oản Oản cũng không đùa anh, con ngươi chuyển động một vòng, ngay sau đó nâng cằm lên, mở miệng nói, “Em không cần tốn một đồng tiền nào cũng như không làm hại mọi người, liền có thể giả̉i quyết chuyện này, hơn nữa còn làm cho tất cả mọi người ở Diệp gia xin lỗi anh em, anh có tin không?”

Tư Dạ Hàn nghe vậy, hơi nhíu mày, nhìn sắc mặt kia, rõ ràng là không tin.

Một bên Hứa Dịch lau mồ hôi, mặc dù hắn tin tưởng năng lực của Oản Oản tiểu thư, nhưng là lời nói này… Có chút chơi lớn quá rồi đó?

Diệp Oản Oản nháy mắt một cái, hưng phấn mở miệng nói, “Hừ hừ, liền biết anh không tin, không bằng chúng ta tới đánh cược đi!”

Tư Dạ Hàn nhìn con ngươi linh động giảo hoạt của tiểu hồ ly này, liền nói “Đánh cược gì?”

Diệp Oản Oản mở miệng nói, “Anh không phải là không tin tưởng em có thể làm được không phải sao? Nếu như anh thắng rồi, anh có thể làm bất cứ cái gì với em, nếu như anh thua, liền vô điều kiện đáp ứng em mọi chuyện!”

Tư Dạ Hàn nhìn cô gái một cái, ngay sau đó mở miệng: “Tiền đặt cược như vậy không có ý nghĩa!”

Diệp Oản Oản bất mãn, “Hả? Tại sao không có ý nghĩa chứ?”

Tư Dạ Hàn nhấp một ngụm trà: “Tự mình nghĩ!”

Đầu óc của Diệp Oản Oản vòng vo thật lâu, cuối cùng, rốt cuộc hiểu rõ…

“A, ý của anh là… Coi như không đánh cược… Anh cũng sẽ vô điều kiện đáp ứng em bất cứ chuyện gì… Đúng không?”

Tư Dạ Hàn ho nhẹ một tiếng, không nói gì, coi như là thầm chấp nhận.

Diệp Oản Oản không nói gì che mặt, “Em nói bảo bối a, anh nói thương yêu em, thì liền trực tiếp hơn có được không nha?

Nói chuyện yêu đương, cô thực sự phải tốn rất nhiều chất xám đấy…


Chương 627: Chỉ cần anh mặt dày
 

Hứa Dịch khóe miệng co giật mở miệng, “Như vậy, Oản Oản tiểu thư, biện pháp của cô rốt cuộc là cái gì?”

Diệp Oản Oản cười nói, “Thật ra thì biện pháp cũng vô cùng đơn giản, chính là để cho anh trai có chết cũng không nhận tội ở trước mặt ông nội bà nội. Camera chỉ ghi lại hình ảnh anh trai đi vào thư phòng, lại không có ghi được sau khi đi vào làm cái gì,̀ dựa vào gì nói anh ấy sau khi đi vào thì nhìn trộm thư cạnh tranh?

Tôi có hỏi qua anh trai, tên anh trai ngốc kia coi như cũng có chút não, đeo một cái bao tay, lúc xem thư cạnh tranh không có để lại vân tay. Anh ấy dù sao cũng là cháu đích tôn của Diệp gia chú́ng tôi, nhất là bà nội, đặc biệt thích anh ấy, ban đầu đem anh trai đuổi ra khỏi nhà, chẳng qua là do thấy anh ấy không có sự cầu tiến, mới để cho anh ấy ở bên ngoài luyện tập một chút, chỉ cần ngày mai anh ấy dựa theo lời của em mà làm, kỹ thuật diễn xuất OK, vô lại một chút, thảm thương một chút, tuyệt đối giải quyết được!”

Tư Dạ Hàn: “…”

Hứa Dịch: “…”

Cái này cũng được?

Hứa Dịch nghe xong thực sự không nói gì.

Khụ khụ, quả nhiên là… Phù hợp với phong cách hành xử của Oản Oản tiểu thư…

“Hắc hắc, A Cửu, em thông minh không?” Diệp Oản Oản đưa mặt lên yêu cầu được khích lệ.

Tư Dạ Hàn nhìn thấy con ngươi của tiểu hồ ly linh động như vậy, thời điểm mỉm cười trên gương mặt như ẩn như hiện lúm đồng tiền, bất cứ lúc nào cũng đều xán lạn như ánh mặt trời, một bộ dáng tràn đầy sức sống, thần sắc của anh lại hơi có chút hoảng hốt, “Ừ, thông minh.”

Hứa Dịch trong lòng cảm khái nhìn hai người sống chung thật ấm áp.

Lúc trước Diệp Oản Oản luôn mang một lòng oán khí, hận đời, nhưng bây giờ dường như đã biến thành một người khác.

Không chỉ cứu lấy chính cô, cũng cứu lấy người bên cạnh.

Sáng ngày thứ hai.

Tập đoàn cao ốc Diệp thị.

Ở bên ngoài cửa kính, Diệp Mộ Phàm chôn chân tại chỗ, vẻ mặt rõ ràng rất thấp thỏm.

Bên cạnh, Diệp Oản Oản nhìn anh một cái, “Thế nào?”
ads by ants

Diệp Mộ Phàm chân mày nhíu chặt, “Oản Oản… Biện pháp của em… Thực sự có thể không?”

Có chứng cớ xác thật vẫn còn liều chết không nhận? Làm sao có thể a!

Diệp Thiệu An cùng Lương Mỹ Huyên những người đó cũng không phải người ngu…

Diệp Oản Oản vân đạm phong khinh mà nhìn anh một cái, “Chỉ cần da mặt anh đủ dày!”

Diệp Mộ Phàm: “…”

Bên trong phòng họp.

Diệp gia Nhị lão, Diệp Thiệu An, Lương Mỹ Huyên, Diệp Y Y, cùng với Diệp Thiệu Đình cùng Lương Uyển Quân tất cả đều đã có mặt.

Luật sư cầm lấy đơn khởi tố đã được chuẩn bị xong, mặt lạnh đứng ở một bên.

Nhìn điệu bộ này, rõ ràng chuẩn bị truy cứu tới cùng rồi.

Diệp Thiệu Đình gấp giọng mở miệng, “Ba, cầu xin người ngàn vạn tha thứ Mộ Phàm một lần này đi, nếu như để nó lưu lại một cái án như vậy, cả đời đều sẽ bị phá hủy rồi…”

Diệp Hồng Duy rõ ràng đã tới cực hạn, cũng không muốn cùng ông nhiều lời, “Anh câm miệng cho ta! Bây giờ biết cuống cuồng, sớm đã làm gì?”

“Ba… Ba…”

Thấy lão gia tử quyết tâm, Lương Uyển Quân hướng về Đàm Nghệ Lan mà khóc, “Mẹ, mẹ người là hiểu rõ Mộ Phàm nhất, xin người tha cho Mộ Phàm lần này đi…”

Ánh mắt của Đàm Nghệ Lan như lưỡi dao sắc bén hướng về phía Lương Uyển Quân, đáy mắt tràn đầy vẻ chán ghét.

Lúc trước bà vốn là đã thay con trai lớn sắp xếp một mối hôn sự khác, kết quả con trai lại cố ý muốn kết hôn cùng Lương Uyển Quân, bà không cưỡng cầu, chỉ có thể thuận theo ý của nó.

Bà ngay từ đầu cũng rất không thích đứa con dâu quá mức xinh đẹp này, huống chi khi đó gả tới Diệp gia Lương Uyển Quân đến mấy năm vẫn không thể sinh con.

Ngược lại lúc đó ở trong nhà còn có Lương Mỹ Huyên hiếu thuận hiểu chuyện, thường xuyên ở bên cạnh bà.

Sau đó Mỹ Huyên ngoài ý muốn mang thai, bà liền để cho con trai lớn ly dị, kết quả con trai lớn một lần nữa không vâng lời của bà, thế nhưng ngay cả ruột thịt cốt nhục cũng không cần, cuối cùng vẫn là đứa thứ hai đứng ra cưới Mỹ Huyên, mới bảo vệ được Y Y.


Chương 628: So tài một chút xem ai càng không biết xấu hổ hơn!!!
 

Lúc trước Thiệu Đình nếu nghe lời bà, sớm ly dị, cưới Mỹ Huyên, làm sao sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy? Nói không chừng hiện tại cũng không chỉ có Y Y, con trai cũng có tới mấy đứa.

Hiện tại quả nhiên đúng như lời nói ban đầu của bà, Lương Uyển Quân coi như sinh ra đứa trẻ, cũng là hai kẻ bất tài, đem Diệp gia làm loạn một trận.

Nghĩ đến đây, Đàm Nghệ Lan không kiềm được sự tức giận, nặng nề mà đẩy tay của Lương Uyển Quân, “Đều nói lấy vợ cưới hiền, đời này sai lầm lớn nhất của tôi, chính là ban đầu không có ngăn cản Thiệu Đình cưới cô, mới để cho con trai lớn của tôi, cả cháu trai, đều bị hủy ở trong tay của cô!”

Nghe đươc lời nói đau lòng như vậy, Lương Uyển Quân trái tim nhất thời quặn đau, “Mẹ…”

Đàm Nghệ Lan giận đến kịch liệt thở hổn hển, “Cút ngay, đừng gọi tôi là mẹ!”

Lương Mỹ Huyên cùng Diệp Y Y đúng lúc đi tới.

Diệp Y Y mặt đầy lo âu vỗ nhẹ lưng của Đàm Nghệ Lan, “Bà nội, người đừng nóng giận!”

Lương Mỹ Huyên nhìn thấy Lương Uyển Quân bị mắng té tát, đáy mắt là vẻ đắc ý bị giấu kĩ, “Mẹ, xin người bớt giận, đừng bị chọc tức hại thân thể!”

Nhìn thấy Lương Mỹ Huyên cùng Diệp Y Y, Đàm Nghệ Lan sắc mặt mới hòa hoãn thêm vài phần, “Từ nay về sau, ta chỉ có một đứa con dâu là Mỹ Uyên, chỉ có một đứa cháu gái là Y Y!”

Lương Uyển Quân mặt đầy nước mắt mà ngồi sụp xuống đất, ngón tay của Diệp Thiệu Đình gắt gao bóp ở trong lòng bàn tay, máu me đầm đìa.

Lương Mỹ Huyên trên cao nhìn xuống Lương Uyển Quân, “Chị hai, chị chính là nói ít mấy câu đi! Nhất định phải tức chết mẹ mới cam tâm sao? Mộ Phàm đứa nhỏ này tôi xem chắc là bị hủy, không cho nó một chút giáo huấn, sớm muộn nó cũng gây ra chuyện lớn!”

Diệp Y Y ôn nhu nói, “Bác hai, bác gái, các người không nên trách ông nội bà nội nhẫn tâm, thật ra thì ông bà nội cũng là vì tốt cho Mộ Phàm.”

Diệp Thiệu An đi tới trước mặt Diệp Thiệu Đình, vỗ vai ông, “Anh hai, phạm sai lầm, nên trả giá thật lớn, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, anh không thể ỷ vào cha mẹ mềm lòng liền không có sợ hãi!”

Lúc trước anh vi phạm nguyên tắc của ba, dám lấy công ty nhà mình đi rửa tiền, tại Las Vegas thiếu nợ liền đòi dùng tiền của công, hiện tại con trai lại lấy trộm cơ mật của công ty!

Anh rốt cuộc đem công ty làm thành cái gì? Anh cho đây là ngân hàng tư nhân sao? Đây chính là cơ nghiệp cả đời của ba đấy! Này…”

Mắt thấy sự tình đã hoàn toàn không thể vãn hồi, Diệp Thiệu Đình sống lưng thẳng tắp, “Cha không dạy con tốt là con sai, Mộ Phàm phạm lỗi, con nguyện ý một mình gánh chịu! Ngồi tù cũng tốt, bồi thường cũng tốt, đều do người cha này tới chịu trách nhiệm đi!”

Nghe được lời nói của Diệp Thiệu Đình, Diệp Thiệu An cùng Lương Mỹ Huyên liếc nhau một cái.

Nếu như cho Diệp Thiệu Đình ngồi tù mà nói, ngược lại cũng không tệ.

Có một người cha là tù nhân, như vậy vết nhơ này, Diệp Mộ Phàm cùng Diệp Oản Oản đời này cũng lật không nổi sóng gió.

Đúng lúc này, cánh cửa truyền tới một loạt tiếng bước chân.

Diệp Oản Oản cùng Diệp Mộ Phàm một trước một sau mà đẩy cửa đi vào.

Nghe người một nhà Diệp Thiệu An nói năng vô sỉ, Diệp Oản Oản đáy mắt lười biếng xẹt qua một tia lãnh ý.

A, ban đầu rõ ràng là bọn họ một tay hãm hại cha, cái gì rửa tiền, dùng tiền của công trả khoản nợ, tất cả đều do Diệp Thiệu An làm hại, lại hãm hại đến trên đầu của cha, giờ phút này vẫn còn có thể đường đường chính chính nói ra những lời này, thật là đẳng cấp cuối cùng của sự vô sỉ.

Nhìn thấy Diệp Mộ Phàm lững thững tới chậm, Diệp Thiệu An nhất thời giễu cợt mở miệng, “Đại thiếu gia của tôi, anh đến rồi à!”

Diệp Mộ Phàm người mặc một âu phục màu lam nhạt, một tay để vào trong túi, cà nhỗng mà đi đến bên trong phòng họp, tất cả mọi người nhìn lướt qua, “Yo, ngày hôm nay mọi người làm sao lại tề tụ đông đủ như vậy? Kêu tiểu gia tới làm gì?”


Chương 629: Mời anh bắt đầu biểu diễn!
 

Nhìn thấy Diệp Mộ Phàm khoan thai, một bộ dáng không lo ngại, thực giống kẻ bất cần đời, vẻ mặt Lương Mỹ Huyên dâng lên một nụ cười lạnh, chẳng lẽ vị đại thiếu gia này, còn tưởng rằng mình có thể xoay chuyển một chuyện lớn như vậy?

Lần này Diệp Mộ Phàm lấy trộm thư cạnh tranh, đã hoàn toàn đem Nhị lão chọc giận, một nhà Diệp Thiệu Đình, coi như đã hoàn toàn bị phá hủy, mà Diệp Mộ Phàm, còn phải đi ăn cơm tù, ngồi bóc lịch!

Nghĩ đến đây, đáy mắt Lương Mỹ Huyên chợt hiện lên một nụ cười.

Diệp Thiệu An coi như đã thật không kiên nhẫn mới bắt đầu mở miệng, “Nếu mọi người đều tới đông đủ, bây giờ sẽ bắt đầu xử lý chuyện kia đi, anh là muốn tự thú, hay là phải ra tòa đây?”

Diệp Oản Oản không nhanh không chậm hướng về phía của Diệp Mộ Phàm.

Tiếp nhận được ánh mắt của em gái, Diệp Mộ Phàm hơi gật đầu, biểu tình trên mặt nhất thời càng thêm bất cần đời rồi.

“Tự thú?” Diệp Mộ Phàm quan sát bốn phía, thần sắc kinh ngạc: “Ai muốn tự thú? Làm sao, Diệp gia chúng ta đã có người phạm pháp rồi hả?”

Diệp Thiệu An cùng Lương Uyển Quân đồng thời sững sờ, đứa nhỏ Mộ Diệp Phàm này chẳng lẽ bị dọa sợ rồi, nhưng lời nói này của Diệp Thiệu An rõ ràng là nói với nó a…

“Diệp Mộ Phàm, cậu muốn làm bộ cái gì, người phạm tội của Diệp gia, chính là cậu!” Diệp Thiệu An nổi giận.

“Tôi?” Diệp Mộ Phàm sững sờ tại chỗ, theo bản năng chỉ mình: “Tôi phạm tội?”

“Nói nhảm!” Lương Mỹ Huyên tức giận nói.

“Thím à, chẳng lẽ thím chưa tỉnh ngủ hay sao?” Diệp Mộ Phàm nhíu chân mày lên: “Tôi là giết người, hay vẫn là phóng hỏa rồi hả?”

Lương Mỹ Huyên cười lạnh một tiếng, “Diệp Mộ Phàm, cậu diễn xuất thực sự tốt! Trộm thư cạnh tranh của Diệp gia, cậu không phải là đã quên rồi chứ?”

“Thư cạnh tranh?” Diệp Mộ Phàm mặt đầy vẻ nghi hoặc, chợt nhìn về phía Diệp Oản Oản: “Oản Oản, thím ba nói thư cạnh tranh là có ý gì?”

Diệp Oản Oản lười biếng mở miệng phối hợp: “Hình như là Hào Quang thư cạnh tranh.”

“Ồ… Hào Quang cạnh tranh tôi trước đây cũng đã nghe nói qua, làm sao, Diệp gia chúng ta cũng tham dự?” Diệp Mộ Phàm gật đầu.
ads by ants

“Là tham dự, bất quá lại bị Trầm gia lấy được.” Diệp Oản Oản thở dài nói.

“Trầm gia?” Diệp Mộ Phàm chậc chậc mở miệng: “Tiểu nghiệp của Trầm gia, há có thể tranh qua Diệp gia ta? Lần này Hào Quang cạnh tranh đến tột cùng là người nào chịu trách nhiệm, quả thật là chính là một tên phế vật!”

“Cậu…!” Lương Mỹ Huyên không nghĩ tới Diệp Mộ Phàm vô liêm sỉ như thế, không chỉ giả vờ ngây ngốc, còn nói đểu mắng bọn họ là phế vật!

“Nếu không phải anh là cái tên ăn cây táo rào cây sung bạch nhãn lang, đem thư cạnh tranh trộm cho Trầm gia, Trầm gia làm sao biết chúng tôi đấu giá!” Lương Mỹ Huyên cả giận nói.

“Ồ tôi hiểu được, ý bà muốn nói là, thư cạnh tranh bị tôi trộm, là tôi cố ý để cho Trầm gia lấy được Hào Quang?!” Diệp Mộ Phàm làm một bộ dáng như một người vừa mới tỉnh ngộ.

“A… Anh đóng kịch cái gì, chẳng lẽ mọi chuyện không phải là như vậy hay sao?” Lương Mỹ Huyên cười lạnh.

“Thả chó của bà rắm thối!” Lúc này, Diệp Mộ Phàm nổi giận gầm lên một tiếng.

“Ba —— ”

Sau đó, chỉ nghe một tiếng tiếng vang lanh lảnh, ở bên trong phòng vang vọng.

Chỉ thấy Diệp Mộ Phàm trở tay một cái, trực tiếp giáng một cái tát vào trên mặt Lương Mỹ Huyên.

Không chỉ là Nhị lão sững sờ tại chỗ, chính là Diệp Thiệu Đình cùng Lương Uyển Quân cũng ngây dại.

Một bên Diệp Oản Oản chính là khóe miệng hơi hơi co quắp một cái.

“Tiểu súc sinh, anh muốn làm phản, anh dám đánh tôi?!” Lương Mỹ Huyên trợn to cặp mắt, che lấy má trái, trong miệng cao giọng hét lên.

“Thím à, tôi không nghĩ tới thím độc ác như vậy, lại hãm hại tôi!” Diệp Mộ Phàm lớn tiếng gầm thét, so với Lương Mỹ Huyên còn kích động hơn, giơ tay lên lại muốn đánh xuống một cái.

Bất quá, lần này, lại bị Diệp Oản Oản kéo lại: “Anh, anh làm sao có thể như vậy, đây chính là thím ba a!”



Chương 630: Người nọ là tôi sao?
 

“Thật là thím ba, thím lại ở trước mặt ông nội bà nội vu khống cho tôi, rõ ràng muốn giết tôi! Quả thật là già mà không ra gì!” Diệp Mộ Phàm nổi điên hầm hừ.

Cái gì? Mình già?

Lương Mỹ Huyên giận đến mặt đều vặn vẹo.

“Anh, anh chớ nói bậy bạ, em nghĩ, trong này nhất định có hiểu lầm, chú ba thím ba làm sao sẽ làm ra loại chuyện này đây?” Diệp Oản Oản sắc mặt lo lắng mở miệng nói.

“Diệp Oản Oản!” Diệp Mộ Phàm quát lạnh: “Em rốt cuộc là em của ai, em lại có thể không tin anh!”

“Anh, em không phải không tin anh, em chẳng qua là cảm thấy trong này nhất định là có hiểu lầm gì đấy!” Diệp Oản Oản vội vàng giải thích.

“tất cả toàn bộ im hết đi!” Diệp Hồng Duy đập một cái lên mặt ghế, tức giận trách mắng.

Mắt thấy lão gia tử nổi giận, Lương Mỹ Huyên cùng Diệp Mộ Phàm rốt cuộc yên tĩnh lại.

“Thư cạnh tranh, tôi không có trộm qua!” Diệp Mộ Phàm xụ mặt lạnh rên lên một tiếng.

Một bên Diệp Thiệu An nhất thời giận đến liên tục cười lạnh, “Ha ha, chưa làm qua? Thời điểm lần trước, không phải cậu cũng nói như vậy, khi đó cậu rõ ràng đều đã thừa nhận.”

“Lần trước tới tôi thừa nhận?” Diệp Mộ Phàm hướng về Diệp Thiệu An phun một cái: “Diệp Thiệu An, ông nói tôi thừa nhận? Lần trước tôi nói với ông tôi thừa nhận chính mình trộm, ông chính là cố ý hãm hại tôi!”

“Cậu đánh rắm!” Diệp Thiệu An cả giận nói.

“Ông đánh rắm!” Diệp Mộ Phàm cười lạnh.

Lương Mỹ Huyên cao giọng giễu cợt, “Tôi thật là coi như được mở mang tầm mắt, đến thời điểm này còn mạnh miệng ngụy biện! Đánh chửi trưởng bối, ở Diệp gia, cậu quả thực là tên lưu manh!”

Diệp Mộ Phàm lập tức đáp ngược lại, “Tôi nhìn thấy được, các người bởi vì sự vô năng của mình, mới bị bại bởi Trầm gia, cảm giác chính mình không có cách nào lấy lại mặt mũi, cũng sợ bị ông bà nội trách mắng, nên mới nói thư cạnh tranh bị trộm đi cố ý vu hãm tôi, loại người như vậy, tự xưng trưởng bối vậy mà cũng không thấy ngại à?”

“Ông nội, bà nội… Con chưa làm qua, con làm sao có thể sẽ làm loại chuyện này, bọn họ là muốn hãm hại, giết chết con đó!” Diệp Mộ Phàm mặt liền biến sắc, mang theo tiếng khóc nức nở nói.

Làm ngực nở mà không phẫu thuật. Đến các bác sĩ cũng kinh ngạc

Cách triệt lông vĩnh viễn tại nhà, đơn giản mà hiệu quả. Xem ngay
Thấy vậy, Diệp Hồng Duy cùng Đàm Nghệ Lan chân mày nhíu lại, nhìn Diệp Mộ Phàm biểu hiện này, không giống giả…

“Ông nội bà nội, bọn họ luôn miệng nói là con làm, cái kia liền lấy ra chứng cớ tới!” Diệp Mộ Phàm hừ lạnh.

“Chứng cớ?” Lương Mỹ Huyên nhất thời cười lạnh: “Được, cậu muốn chứng cớ đúng không, chúng ta có camera!”

“Tới a, lấy ra a!” Diệp Mộ Phàm mặt đầy tàn bạo.

Diệp Thiệu An lập tức đưa cho luật sư một cái dĩa.

Không lâu lắm, luật sư liền lấy ra laptop, mở ra một đoạn video.

Chỉ thấy trong video, một người đàn ông cùng Diệp Mộ Phàm hình dáng không sai biệt lắm, lén lút xuất hiện tại thư phòng Diệp gia.

Người thanh niên mặc quần áo đen, mang cái bao tay, trên đầu còn mang mũ lưỡi trai, dù chưa nhìn thấy ngay mặt, nhưng hình dáng cùng mặt bên, cùng Diệp Mộ Phàm giống nhau y hệt.

Diệp Hồng Duy cùng Đàm Nghệ Lan nhìn xong video sau, mặt mũi hiện lên tức giận, nhìn thẳng Diệp Mộ Phàm.

“Anh tên tiểu súc sinh này, tiếp tục nguỵ biện a!” Lương Mỹ Huyên đắc ý nói.

“Ha ha ha ha…” Không có dấu hiệu nào, Diệp Mộ Phàm chỉ trong máy vi tính video, mở miệng cười to: “Bà nói đây là tôi?”

“Không phải là anh còn có thể là ai, chứng cớ xác thật, anh còn muốn giãy giụa?!” Lương Mỹ Huyên cả giận nói.

“Oản Oản, em nhìn người nọ là anh sao?” Diệp Mộ Phàm nhìn về phía Diệp Oản Oản.

“Ừ… Bóng lưng cùng mặt bên có chút tương tự, thật ra mà nói nếu như có người thật muốn hãm hại anh, có thể tìm một hình dáng tương tự cùng mặt bên tương tự anh giả mạo.” Diệp Oản Oản nói.

“Ba mẹ, các người nhìn, người nọ là con sao?” Diệp Mộ Phàm hướng về Lương Uyển Quân cùng Diệp Thiệu Đình nói.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top