Chương 171-180

Chương 171: Tưởng Giang gia chúng ta dễ khi dễ thế sao

Diệp Oản Oản đứng cách xa mấy bước, lẳng lặng nhìn Thẩm Mộng Kỳ ngã ngồi ở chỗ đó.

Một lát sau, cô từng bước chậm rãi đi tới, vẻ mặt đầy đau lòng, mở miệng yếu ớt nói, "Mộng Kỳ... Tại sao có thể như vậy... Cậu làm sao sẽ làm ra loại sự tình này...

Anh trai của tớ thì sao đây? Anh trai của tớ có phải cũng là vì không có giá trị lợi dụng, mới bị cậu đá một cái bay ra ngoài đúng không? Chẳng lẽ... Bây giờ anh trai của tớ đối với cậu mà nói cũng là vỏ xe phòng hờ, bởi vì hắn còn có giá trị lợi dụng sao?"

Nghe đến đó, Thẩm Mộng Kỳ quả thật là đột nhiên thức tỉnh.

Không nghĩ tới Diệp Oản Oản lại hoàn toàn nói trúng tâm tư của cô ta, nhất thời nóng nảy không dứt mà giải thích, "Tớ không có! Oản Oản cậu phải tin tưởng tớ! Hết thảy các thứ này đều là hiểu lầm! Tớ làm sao sẽ đối với anh Mộ Phàm như vậy! Tớ là thật tâm giúp anh ấy đấy!"

Mọi người thấy Thẩm Mộng Kỳ đã có chứng cớ xác thật mà còn làm dáng, mọi người thấy mặt của cô ta rõ ràng càng thêm khinh bỉ.

Đều đi đến mức này, cũng chỉ có Diệp Oản Oản, cái kẻ người xấu xí này là còn có thể nghe Thẩm Mộng Kỳ nói lời ngon tiếng ngọt.

Nguyên lai đây là Thẩm Mộng Kỳ trước sau như một xem ai được thế liền đi cấu kết với người đó, một khi thấy tình huống không đúng ngay lập tức sẽ đi tìm cái vỏ xe phòng hờ khác.

Cách đó không xa, Giang Yên Nhiên mắt thấy Diệp Oản Oản một tay đem Thẩm Mộng Kỳ làm đến trình độ này, thế mà Thẩm Mộng Kỳ lại không có cảm giác, còn đang nóng nảy cùng với cô giải thích, nhất thời không nói nên lời.

Lúc này, Tống Tử Hàng ném Thẩm Mộng Kỳ ra, khóc ròng ròng mà vọt tới trước mặt Giang Yên Nhiên, "Yên Nhiên... Cầu xin em tha thứ cho anh... Anh không biết... Anh không biết mọi chuyện lại có thể như vậy... Anh là bị nữ nhân kia lừa... Anh thực sự không nghĩ tới cô ta giảo hoạt như vậy... Từ đầu tới cuối đều là cô ta không biết xấu hổ câu dẫn anh ... Cầu xin em tha thứ anh lần này đi..."

Giờ phút này Tống mẹ quả thật cũng sắp bị Tống Tử Hàng làm cho tức chết, con mình lại bị một tiểu phiến tử nha đầu chơi đến xoay quanh mình, mặt mũi của Tống gia đều bị hắn làm mất hết.

"Yên Nhiên a, cháu cũng thấy đấy, đều là cái tiểu tiện nhân này không biết xấu hổ câu dẫn Tử Hàng, coi như là nể mặt của a di, cháu tha thứ cho nó lần này đi, người đàn ông nào không phạm sai lầm chứ! Cháu xem, dì đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, nó về sau tuyệt đối là không dám, khẳng định thật tốt cùng cháu sống chung qua ngày! Cháu đi trở về giải thích cùng cha của cháu một chút, chuyện của công ty chúng ta thật sự không thể kéo thêm ngày nào được nữa a!"

Tống mẹ hời hợt nói, khiến cho Giang Yên Nhiên hơi nhíu mày, mấp máy môi, mở miệng nói, "Tống a di, xin lỗi, chuyện của công ty không phải là chuyện cháu có thể quyết định. Về phần hôn ước, quả thật giống như Tử Hàng từng nói, chẳng qua là các trưởng bối đùa giỡn, cho tới nay đều là cháu không thấy rõ mà thôi."

Thấy thái độ của Giang Yên Nhiên kiên quyết, sắc mặt Tống mẹ nhất thời trầm xuống, "Yên Nhiên, cháu thật muốn tuyệt tình như vậy sao? Dì cùng Tử Hàng đều đã nói xin lỗi với cháu như vậy, cháu còn nắm chặt không buông! Cũng bởi vì một chuyện nhỏ, muốn hủy tình ý hai nhà chúng ta nhiều năm như vậy?"

Lời Tống mẹ vừa rơi xuống trong nháy mắt, đối diện đột nhiên truyền tới một âm thanh giận dữ: "Yên Nhiên, mặt của con bị sao thế?"

Chỉ thấy Giang Hải Triều nóng nảy không dứt mà chạy tới, sau lưng còn đi theo cha của Tống Tử Hàng - Tống Quan Kiệt.

Giang Yên Nhiên nhìn thấy cha, có chút kinh ngạc, theo bản năng đưa tay che lại khuôn mặt sưng đỏ của mình, "Ba, sao ba lại tới đây? Con không sao..."

Giang Hải Triều nhìn đứa con gái mình từ nhỏ đến lớn đều đặt ở trong lòng bàn tay mà chiều chuộng, ngay cả đụng đều không nỡ, giờ lại bị người ta bạt tay, tức giận không kềm chế được quát, "Ai đánh con! Có phải là Tiền Như Lan hay không! Bà ta lại dám đánh con!"

Tống mẹ không nghĩ tới Giang Hải Triều sẽ đến, thần sắc nhất thời hoảng hốt, vội vàng giải thích, "Lão Giang, làm sao ông lại đích thân tới, đây là hiểu lầm, tôi không phải cố ý, thật ra thì từ đầu tới cuối cũng chỉ là một chút chuyện nhỏ mà thôi, thực sự không cần phải làm chấn động mọi người chung quanh như vậy ..."

Giang Hải Triều đem con gái che chở vào trong ngực, giờ phút này đã tức giận đến cực hạn, "A, chuyện nhỏ? Con gái của tôi bị con của bà khi dễ đến mức muốn tự sát, cái này gọi là chuyện nhỏ! Đêm hôm đó tôi cùng mẹ của Yên Nhiên nhận được điện thoại đều hồn phi phách tán mà đuổi tới trường học, nếu không phải là có người cứu Yên Nhiên, chúng ta thấy chính là thi thể của Yên Nhiên, cái này gọi là chuyện nhỏ? Nguyên lai đối với các người mà nói, mệnh Yên Nhiên nhà ta chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ! Tiền Như Lan, Tống Quan Kiệt, có phải hay không các người tưởng Giang gia chúng ta dễ khi dễ thế sao?"



Chương 172: Luôn có một hai người ngu ngốc như thế

"Lão Giang, tôi không phải là cái ý này, ông nói Yên Nhiên tự sát... Chuyện này... Tôi đây hoàn toàn không biết a..." Tống mẹ sửng sốt.

Tống Khiếu Uy nghe đến đó cũng hoàn toàn đổi sắc mặt, mặt đầy âm vụ nhìn lấy con trai cùng vợ, một cái hai cái đều làm hư việc nhiều hơn là thành công!

Hôm nay hắn thật vất vả mới thấy được Giang Hải Triều, vốn là đi hỏi tội, kết quả lại biết được căn bản chính là con trai nhà mình phản bội Yên Nhiên trước, làm cho hắn ở trước mặt Giang Hải Triều mất hết mặt mũi.

Hắn hao hết miệng lưỡi, thật vất vả thuyết phục Giang Hải Triều nhìn lại giao tình cùng mặt mũi của hai nhà đừng làm tận tuyệt như vậy, theo chân bọn họ hợp tác cái đó tờ đơn, ai mà biết, Giang Hải Triều lại đột nhiên nhận được một cú điện thoại, nói lão bà hắn chạy đi trường học gây chuyện!

Tống Khiếu Uy hung ác trợn mắt nhìn vợ con một cái, cũng chỉ có thể kiên trì đến cùng mở miệng, "Lão Giang a! Thật sự là xin lỗi, những chuyện này tôi cùng Như Lan thật sự là không biết chuyện, nếu chúng tôi biết, khẳng định không tha cho tiểu tử thúi này đấy!"

Giang Hải Triều liên tục cười lạnh, "Không biết chuyện! Các người dĩ nhiên không biết chuyện! Ngay cả tôi đều là trước đây không lâu mới vừa biết, con gái của tôi trong ngày thường cùng người giúp việ một dạng, rót nước giặt quần áo đưa cơm sáng cho con của ông, mới biết con của ông ngay trước mặt Yên Nhiên vượt quá giới hạn làm cho con của tôi khó chịu, con của người lại còn giúp nữ nhân khác nhục nhã con gái tôi, mới biết Yên Nhiên lại chịu nhiều ủy khuất như vậy! Tôi nói cho các người biết, Tống Khiếu Uy, Tiền Như Lan, chuyện này không xong đâu! Các người chờ phá sản đi!"

Giang Hải Triều nói xong lại không để ý tới người nhà họ Tống giải bày, che chở con gái rời đi, cũng không quay đầu lại.

Mọi người vây xem nghe từ trong miệng Giang Hải Triều mới biết đầu đuôi câu chuyện, nhất thời tất cả đều ánh mắt khinh bỉ hướng về phía ba người Tống gia chỉ chỉ trỏ trỏ.

Cái này cũng quá vong ân phụ nghĩa đi, tại sao có thể không biết xấu hổ như vậy, đúng là người một nhà mà.

...

Cửa trường học.

Giang Yên Nhiên trấn an thật lâu, cuối cùng là hóa giải được cơn tức giận của hca mình, đưa ông đưa trở về.

"Oản Oản, là cậu gọi điện thoại cho ba tớ à?" Giang Yên Nhiên hỏi.

Diệp Oản Oản gật đầu, "Là phòng ngừa vạn nhất, tìm một chỗ dựa tương đối an toàn."

"Cảm ơn." Giang Yên Nhiên cảm kích nói.

Diệp Oản Oản luôn đem hết thảy mọi chuyện đều suy nghĩ đến mức chu toàn.

"Đừng luôn nói cám ơn, tớ cũng là vì chính tớ." Diệp Oản Oản không thèm để ý nói.

Giang Yên Nhiên mở miệng nói, "Lần này coi như Thẩm Mộng Kỳ gian xảo có thiệt như vậy, sợ rằng cũng sẽ không có người nào tin cô ta nữa."

Diệp Oản Oản nghe vậy, hơi có chút nhức đầu nhéo một cái mi tâm, "Chung quy sẽ có một hai người ngu ngốc tin cô ta như vậy."

"Híc, ngươi là nói... Diệp học trưởng sao?" Giang Yên Nhiên lo âu hỏi.

Diệp Oản Oản từ chối cho ý kiến.

Dù sao trong yêu đương người chỉ số thông minh đều là số âm, điểm này chính cô thấu hiểu rất rõ.

Kiếp trước anh trai dù tận mắt thấy Thẩm Mộng Kỳ cùng người đàn ông khác mập mờ đều quyết chí thề không thay đổi, còn chỉ cảm thấy là chính bản thân hắn vô dụng, bảo vệ không tốt nữ nhân mình yêu quý.

Cô đã có thể tưởng tượng đến việc tẩy não cho anh mình có bao nhiêu khó khăn.

"Dù sao cậu và Diệp học trưởng là anh em ruột, cậu tốt nhất nói với anh ấy, anh ấy nhất định sẽ đứng về phía cậu nha." Giang Yên Nhiên an ủi.

Diệp Oản Oản hít sâu một hơi, ngay sau đó liếc nhìn thời gian trên điện thoại di động, "Không việc gì, tớ nếu có thể vạch trần Thẩm Mộng Kỳ một lần, liền có thể vạch trần cô ta lần thứ hai, đừng lo lắng tớ, ngược lại là cậu, trở về ngủ một giấc thật ngon, hoặc là tìm một chỗ buông lỏng tâm tình một chút."

"Ừ, lát nữa cậu có chuyện gì sao?" Giang Yên Nhiên thấy vậy hỏi.

"Hôm nay thứ bảy, tớ muốn đi đến nhà bà nội của bạn trai tớ ăn cơm, ngươi nếu cậu nếu có chuyện gì liền gọi điện thoại cho tớ."

"Được."

Cùng Giang Yên Nhiên tách ra, Diệp Oản Oản trở về nhà trọ thay bộ quần áo khác cùng tẩy trang, sau đó từ cửa sau đi ra ngoài.
Chiếc xe màu đen quen thuộc đã đậu ở chỗ cũ đợi cô.



Chương 173: Đụng ngã Đại Ma đầu

Diệp Oản Oản tóc dài như thác, mặc áo đầm màu trắng, vỗ mặt một cái, tiến vào trạng thái tiểu bạch thỏ.

Cô mới vừa đến gần, cửa xe bên ghế lái liền mở ra, Hứa Dịch bước nhanh xuống xe, thay cô kéo cửa xe chỗ ngồi phía sau ra, đồng thời không nhịn được mà nhìn cô nhiều thêm mấy lần.

Mặc dù đã không phải lần thứ nhất nhìn thấy bộ dáng cô thay đổi quần áo, nhưng mỗi lần vẫn cảm thấy thần kỳ.

Chỗ ngồi phía sau, Tư Dạ Hàn đang bận rộn, phía trước để laptop, trên người mang tai nghe Bluetooth, dường như đang mở hội nghị video.

Không biết có phải hay không là nội dung hội nghị không quá thuận lợi, thần sắc Tư Dạ Hàn cũng không dễ nhìn, giữa hai hàng lông mày mơ hồ hiện lên tia giận dữ, xung quanh đều là một cổ khí tức người lạ chớ có tới gần.

Diệp Oản Oản dĩ nhiên là không dám đi trêu chọc hắn, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh trong góc xe, tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân.

Trong lúc vô tình vừa nhấc mắt, cô đột nhiên phát hiện hôm nay trên xe ngoại trừ Hứa Dịch ra, Lưu Ảnh cũng ở đây.

Giương mắt thời điểm, vừa vặn đối với tầm mắt Lưu Ảnh phản chiếu ở trong kính chiếu hậu, ánh mắt trước sau như một giễu cợt và khinh thường.

Đối với ánh mắt như thế, Diệp Oản Oản đã sớm thành thói quen, bên cạnh Tư Dạ Hàn tất cả thủ hạ cùng tộc nhân đều coi cô là yêu phi Bao Tự Đát Kỷ hại nước hại dân.

Điểm bất đồng duy nhất so với kiếp trước đại khái chính là đời này cô khôi phục bộ dạng nguyên thủy của mình, càng phù hợp hơn với hình tượng là kẻ gây họa của cô, cũng càng kéo theo nhiều cừu hận vào người mình.

Mặc dù sớm đã thành thói quen, nhưng không có nghĩa là cô muốn tiếp nhận toàn bộ giống như kiếp trước.

Ánh mắt của người này thật sự là làm cho cô rất khó chịu!

Ha ha, trong lòng mắng cô là hồ ly tinh, mắng cô là tiểu yêu nữ không biết mắng bao nhiêu lần chứ?

Mẹ nó, rõ ràng là ông chủ nhà các anh cường đoạt dân nữ thì được xem là tốt sao? Rốt cuộc còn có đạo lý hay không!

Cô nếu đã không mang có cái tội danh này thì thôi, nếu có mà không làm gì hết, há chẳng phải là quá bị thua thiệt?

Diệp Oản Oản hướng bên cạnh Tư Dạ Hàn nhìn một cái.

Sắc mặt nam nhân đang lạnh giá hướng video bên kia nói chuyện, đôi môi nhỏ bé phun ra tất cả đều là những thứ từ ngữ nàng hoàn toàn nghe không hiểu.

Lưu Ảnh thấy cô vẫn nhìn Tư Dạ Hàn, ánh mắt càng cảnh giác cùng khinh bỉ.

Diệp Oản Oản khóe miệng nhỏ bé không thể nhận ra mà cong lên, một giây kế tiếp, đột nhiên cả người đều hướng Tư Dạ Hàn nhào tới.

Tư Dạ Hàn đang không có chút phòng bị nào, cứ như vậy bị cô đụng ngã.

Lông mày của anh nhấc lên, đang muốn mở miệng, lại bị một thân thể mềm mại ngọt ngào đặt lên...

Thần sắc Tư Dạ Hàn rõ ràng ngẩn ra, con ngươi thâm thuý cơ hồ trong nháy mắt chuyển thâm, giống như vòng xoáy to lớn.

Sau đó ngón tay thon dài dùng tốc độ cực nhanh ba một tiếng khép lại màn ảnh của máy vi tính xách tay, ngăn cách tầm mắt đầu bên kia.

Đầu bên kia của video hội nghị một bàn các quan chức cao cấp vốn là đang họp cách hết sức chăm chú, nhưng trong nháy mắt lại thấy hoa mắt, càng nhìn càng cảm thấy dường như có một nữ nhân hướng BOSS nhà bọn họ nhào tới.

Thời điểm muốn nhìn rõ thì màn ảnh lớn đã tối.

Đệt!

Nữ nhân?

Mới vừa rồi BOSS của bọn họ trong lúc họp lại bị một nữ nhân đụng ngã?!

Cùng lúc đó, so với màn hình còn đen hơn là mặt của Lưu Ảnh.

Ánh mắt tên kia trừng lên giống như Ngưu Linh, hai gò má nghẹn đến đỏ bừng, mặt đầy không cách nào tin tưởng, cả người cũng sắp nổ tung, hiển nhiên là bị hành động của Diệp Oản Oản, cái đồ không biết xấu hổ này cho sợ ngây người.

Hứa Dịch mặc dù đã bị cho ăn nhiều lần thức ăn cho chó, nhưng vẫn còn có chút lúng túng, vội vàng kéo màn che lên, ngăn cách hình ảnh phía sau.

"Hừ!" Ánh mắt xéo qua liếc về phía Lưu Ảnh mặt đen như đáy nồi, Diệp Oản Oản cuối cùng mới hơi hơi hả giận chút ít.

Bất quá, hết giận xong, cô phát hiện, sự tình lớn hơn ở đây chờ giải quyết ...

Diệp Oản Oản cứng đờ người nháy mắt một cái, nhìn về phía Đại Ma Đầu nào đó đang bị cô nhào đặt dưới thân thể ...

Xúc động là ma quỷ...

Cô thật là ăn gan hùm mật báo...

Dám nhào vào Tư Dạ Hàn...


Chương 174: Chính cung rộng rãi

Trong phút chốc, Diệp Oản Oản mồ hôi lạnh đều xuống, cái này thật là đả thương địch thủ tám trăm, tự làm mình bị thương một ngàn!

Nhưng là không có cách nào đứng dậy cả, dù sao cô nhào thì cũng đã nhào qua rồi, bây giờ chỉ có thể tiếp tục đập xuống mà thôi.

Diệp Oản Oản như phi tử bị lạnh nhạt nằm ở trên ngực của anh, nũng nịu lầu bầu than phiền, "Em đã tới lâu rồi mà anh đều không để ý đến em, cái này có gì để nhìn nha, anh lại một mực muốn nhìn, so với em có đẹp mắt hơn không? Rốt cuộc là em đẹp mắt hay là nó đẹp mắt?"

Thật là tiêu chuẩn lời kịch của kẻ gây họa.

Trong xe, tấm ngăn có thể ngăn cách tầm mắt nhưng không ngăn cách âm thanh, Lưu Ảnh vào lúc này nghe được phỏng chừng có thể tức chết.

Cô phảng phất có thể nghe được tiếng nghiến răng trước mặt.

Trên thực t,ế Diệp Oản Oản suy đoán không có sai.

Thanh kia nhuyễn kiếm tùy thân mang theo trên người của Lưu Ảnh đều đã ra tuốt ra khỏi vỏ, "Yêu nữ này!!!"

Ngay cả lời kịch mắng người đều được Diệp Oản Oản dự đoán không khác một tí nào.

Hứa Dịch nhanh chống đem người ngăn cản, khẩn trương không dứt mà thấp giọng, "Nhỏ tiếng một chút! Cũng không phải là lần đầu tiên cậu mới biết chuyện này, làm sao còn xúc động như vậy! Bị ông chủ nghe được làm sao bây giờ! Muốn tìm chết sao?"

Hứa Dịch chỉ thấy thanh niên bên người đã tức giận đến tóc cũng sắp bốc cháy rồi, làm sao có thể còn nhịn được, "Nữ nhân này gần đây đột nhiên cổ quái như vậy, rõ ràng cho thấy không có hảo ý, ông chủ làm sao hồ đồ như thế, một chút phòng bị cũng không có?"

Hứa Dịch vội vàng trấn an nói, "Một tiểu nha đầu, có thể nhấc lên sóng gió gì, cậu đừng quá khẩn trương!"

Lưu Ảnh cười tà, "A, không gây lên được sóng gió? Nữ nhân kia mới vừa rồi rõ ràng là cố ý! Cố ý làm cho tôi xem đấy! Cô ta đây là muốn khích bác ly gián! Khiêu khích quan hệ giữa tôi cùng Cửu gia!"

"Khích bác ly gián là cái quỷ gì? Cậu đừng nói giống như cô ấy là tình địch của người có được hay không? Chung quy là cậu phải tỉnh táo lại một chút, coi như cô ta là yêu phi, ông chủ của chúng ta còn có thể là hôn quân sao? Cậu đem ông chủ nhìn thành người nào?" Hứa Dịch mở miệng nói.

Nghe được một câu này, Lưu Ảnh tức giận mới thoáng hòa hoãn lại.

Dù sao ở trong mắt hắn Tư Dạ Hàn chính là một vị thần hoàn mỹ vô khuyết, tại sao có thể là hôn quân!

Nhưng mà, cơ hồ khi Hứa Dịch vừa mới dứt lời trong nháy mắt, hai người liền nghe được phía trước truyền tới thanh âm nam nhân khàn khàn trầm thấp, "Đương nhiên là em rồi."

Lưu Ảnh: "..."

Hứa Dịch: "..."

Hết lần này tới lần khác, vào lúc này Diệp Oản Oản còn không có ngừng, đoán chừng là nhìn thấy Tư Dạ Hàn không tức giận, lá gan của cô nhất thời lớn lên.

Diệp Oản Oản hướng phương hướng trước xe liếc mắt một cái, hừ hừ tiếp tục hỏi Tư Dạ Hàn, "Vậy nếu như có một ngày... Em cùng Lưu Ảnh đồng thời rơi xuống sông, anh trước cứu ai?"

Lưu Ảnh: "..."

Hứa Dịch: "..."

Thảo! Cái này CMN kêu vấn đề gì? Hắn đều sắp muốn quỳ trước mặt Diệp Oản Oản a!

Vạn vạn không nghĩ tới, nữ nhân này thuận theo thời điểm chủ động nói tiếp, làm sao so với thời điểm phản kháng cùng gây chuyện còn đáng sợ hơn!

Không khí ngưng trệ, sau một trận yên lặng, phía trước rốt cuộc truyền đến thanh âm của nam nhân, "Cứu em."

Lưu Ảnh: "..." Đao của ta đâu!!!

Hứa Dịch: "..."

Vào giờ phút này, biểu tình của Lưu Ảnh đã cùng oán phụ không có gì khác biệt, Hứa Dịch cơ hồ đều có thể nhìn thấy đỉnh đầu của hắn oán khí màu đen đã xông lên trời.

Rất sợ hắn mất khống chế thực sự chạy đi làm thịt Diệp Oản Oản, Hứa Dịch vội vàng vô cùng lo lắng mà khuyên.

"Lưu Ảnh! Buông đao xuống! Tĩnh táo một chút! Ông chủ vẫn là yêu cậu a! Ông chủ nói như vậy đó hoàn toàn là bởi vì cậu biết bơi căn bản cũng không cần ông chủ cứu a! Cậu ngàn vạn lần chớ cùng tiểu yêu tinh kia chấp nhặt! Cậu là chính cung phải có đại khí! Đại khí a!"

Hứa Dịch khuyên khuyên, đột nhiên cảm thấy, có phải hay không là lạ ở chỗ nào?


Chương 175: Người ta rõ ràng thuần lương như vậy

Hắc hắc hắc...

Nghe Tư Dạ Hàn không chút do dự chọn chính mình, Diệp Oản Oản cuối cùng có chút hài lòng.

Tư Dạ Hàn lấy tay đỡ lấy hông của cô, để tránh cho cô bị lăn xuống, âm thanh khàn khàn vang ở bên tai: "Náo đủ rồi chứ?"

A, gây chuyện bị phát hiện...

Diệp Oản Oản yếu ớt lẩm bẩm, "Ai bảo ánh mắt của hắn nhìn em như yêu phi hồ ly tinh kẻ chuyên đi gây họa, người ta rõ ràng thuần lương như vậy..."

Thuần lương?

Ánh mắt của Tư Dạ Hàn hướng về người nào đó tự xưng thuần lương nhàn nhạt quét tới.

Diệp Oản Oản ho nhẹ một tiếng, đại khái cũng cảm thấy lời nói này có chút chột dạ, bĩu môi nói, "Hắn không thích em, em còn ghét hắn đây!"

"Đừng trêu chọc hắn." Giọng nói của Tư Dạ Hàn mang theo nhàn nhạt cảnh cáo.

Diệp Oản Oản nhất thời bày ra vẻ mặt ủy khuất, "Anh thiên vị!"

Con ngươi Tư Dạ Hàn trong trẻo lạnh lùng không nhanh không chậm nhìn cô một cái: "Anh quả thật thiên vị."

Diệp Oản Oản: "..."

Được rồi được rồi, cô thừa nhận mới vừa rồi Tư Dạ Hàn đã vô cùng cho cô đủ mặt mũi, đủ nghiêng về phía cô.

"Tóm lại, người không phạm ta ta không phạm người a, nếu là hắn lại trừng em, em đây sẽ đi gieo họa ông chủ nhà hắn! Tức chết hắn!" Diệp Oản Oản mở miệng nói.

Tư Dạ Hàn: "..." Không khỏi nằm cũng trúng đạn.

Ông chủ của Lưu Ảnh - Tư Dạ Hàn, đại khái là chưa từng nghĩ tới còn có loại thao tác này.

Ừ, có nên cho Lưu Ảnh thêm một chút tiền lương không?

Rất nhanh xe lái đến nhà cũ.

Lúc xuống xe, Diệp Oản Oản như trong dự liệu của mình, đối mặt với ánh mắt tràn đầy sát khí lạnh lẽo kinh người của Lưu Ảnh.

Diệp Oản Oản biết hôm nay mối thù này coi như là kết xuống rồi.

Bất quá vậy thì thế nào, dù cô có là người hoàn mỹ vô khuyết, có Tần Nhược Hi như châu như ngọc ở phía trước, bất kể cô làm gì, tên kia cũng không có khả năng nhìn cô thuận mắt.

Cô chính là được sủng ái mà kiêu, chính là hại nước hại dân thế nào?

Kiếp trước, cô sợ nhất là Tư Dạ Hàn, trừ lần đó ra cũng cực sợ cỗ máy giết người này bên cạnh Tư Dạ Hàn.

Mỗi lần bị ánh mắt lạnh lẽo của Lưu Ảnh nhìn lấy, cảm giác phảng phất như mình đang bị lăng trì, chớ nói chi là còn ba ngày hai đầu bị cảnh cáo bị uy hiếp, bị trở thành kẻ gian luôn bị đề phòng.

Cho dù ở Cẩm Viên chờ đợi nhiều năm như vậy, cho dù Tư Dạ Hàn cho cô hết thảy tốt nhất, cô cũng chưa có lòng trung thành trong bất cứ một giây phút nào hết.

Lúc trước bị những thứ kia ám hại, đời này cô muốn đòi lại tất cả.

Nếu không thể trở về làm một thiếu nữ thuần lương, vậy cô sẽ làm một yêu phi cũng không ngại gì.

Sau khi vào nhà, lão thái thái nhìn thấy Diệp Oản Oản cùng Tư Dạ Hàn hai người đến, nhất thời lộ ra nụ cười, "Trở về á!"

Tư Dạ Hàn: "Ừm."

Lão thái thái oán trách liếc nhìn tôn tử tích chữ như vàng, ngay sau đó thân thiện mà kéo tay Diệp Oản Oản, "Oản Oản mau tới đây! Để cho bà nội nhìn một chút!"

"Bà nội!" Diệp Oản Oản ngọt ngào kêu một tiếng.

Cũng không thể trách lão thái thái đối với cô ấn tượng không tệ, ngoại trừ bởi vì một đời này cô không phạm sai lầm, còn có một nguyên nhân trọng yếu, Diệp Oản Oản ăn mặc vô cùng thuỳ mị, dung mạo và khí chất vô cùng tốt, khiến người khác muốn chiếm tiện nghi a.

Nhìn qua vô cùng nhu nhược nhu thuận, thuần lương vô hại, để cho người khác theo bản năng liền buông lỏng cảnh giác, hơn nữa không nhịn được sinh lòng trìu mến.

"Không sai, cũng còn khá ốm nên mập một chút! Cháu quá gầy, nhất định phải ăn nhiều một chút!" Lão thái thái kéo cô đánh giá, hài lòng gật gật đầu.

Ngày trước Diệp Oản Oản thật sự là quá gầy, gầy đến một trận gió cũng có thể thổi chạy, trong khoảng thời gian gần đây đã nuôi mập lên không ít, bất quá tổng thể vẫn còn có chút hơi gầy.

Bất quá lấy sức ăn của Diệp Oản Oản sau khi sống lại, không cần hoài nghi, nuôi thịt chẳng qua là vấn đề thời gian, hơn nữa nếu như một mực không thèm tiết chế mà ăn uống, thì cô có thể mập giống như lúc trước.

"Cháu biết rồi bà nội, cháu có ăn nhiều cơm mà."

"Ngoan ngoãn! Nha đúng rồi, bà nội thiếu chút nữa đã quên rồi, Oản Oản a, đến, bà nội giới thiệu cho cháu một người!" Lão thái thái vẻ mặt tươi cười mà dẫn cô đi vào trong phòng.


Chương 176: Rốt cuộc lại gặp mặt

Bà nội muốn giới thiệu cho cô một người sao?

Có thể để cho lão thái thái cố ý giới thiệu, người này sẽ là ai?

Diệp Oản Oản sắc mặt nghi ngờ đi theo bên cạnh lão thái thái.

Đi qua phòng khách, bước vào sân trong, một bóng người quen thuộc vội vàng không kịp chuẩn bị mà đập vào mắt cô.

Chỉ thấy đứng trước mấy bụi mẫu đơn trân quý trước mặt, là một bóng người cao gầy tinh tế.

Nữ tử có mái tóc quăn màu nâu, mặc áo khoác nhẹ màu nâu nhạt, tướng mạo cũng không quá kinh diễm, lại đoan trang rộng rãi, khí chất trầm ổn, trong lúc giơ tay nhấc chân tự nhiên lộ ra vẻ cao quý ưu nhã, dáng vẻ này chỉ có được từ uẩn thế gia mới có thể hun đúc mà ra, người này vừa có vẻ đoan trang ưu nhã của phụ nữ, đồng thời cũng có khí chất ác liệt không gì thua nam tử.

Đây chính là đệ nhất danh viện đế đô - Tần Nhược Hi!

Sống lại lâu như vậy, rốt cuộc lần nữa gặp mặt.

Thấy rõ người kia trong nháy mắt, con ngươi của Diệp Oản Oản chợt co rúc lại, ánh nhìn của cô như nhìn thấy khắc tinh, có thể làm cho cô nhất thời bày ra tất cả cảnh giác cùng phòng bị.

"Oản Oản, đây là cháu gái của bà, Tần Nhược Hi, cũng là bạn tốt của tiểu Cửu!" Lão thái thái hướng cô giới thiệu, trong giọng nói rõ ràng khó nén kiêu ngạo cùng tự hào.

Cho đến khi lão phu nhân mở miệng, đại não của Diệp Oản Oản thoáng cái lạnh thêm vài phần, vô số ký ức kéo tới dồn dập.

Ông nội của Tư Dạ Hàn đã qua đời, có người huynh đệ kết nghĩa, tên Tần Bỉnh Tùng, Tần Nhược Hi là cháu gái của Tần Bỉnh Tùng.

Thân phận của Tần Nhược Hi không chỉ dùng một câu hời hợt "Bạn của tiểu Cửu" trong miệng lão thái thái là có thể nói hết được.

Cô ấy là trợ thủ đắc lực của Tư Dạ Hàn, địa vị bên cạnh Tư Dạ Hàn không người nào có thể thay thế.

Vô luận là ở công ty, gia tộc hay là góc tối thế lực, Tần Nhược Hi đều có uy vọng cực cao, cơ hồ là trong mắt tất cả mọi người đều xem cô ấy là chủ mẫu tương lai.

Nhưng là, kiếp trước Tư Dạ Hàn lại cưới mình mà không phải cô ấy.

Nam nhân Tư Dạ Hàn nam nhân mặc dù đáng sợ, nhưng thỉnh thoảng cũng ôn nhu cho nên lực sát thương đối với nữ nhân khó mà lường được, nhất là khi hắn không để ý sự phản đối của tất cả mọi người mà cưới cô, cho cô thân phận Tư thái thái, cô không phải là không có giao động qua.

Kiếp trước, cô đã từng nghĩ, nếu không sửa đổi được, vậy liền thỏa hiệp cùng tiếp nhận đi.

Nhưng là, thực tế lại để cho cô một lần lại một lần mất hết ý chí.

Lấy đạo hạnh của Tần Nhược Hi, không có khả năng trực tiếp xuống tay với cô, dù sao nếu dùng loại phương thức cấp thấp này chọc Tư Dạ Hàn không thích, Tần Nhược Hi chỉ cần mấy câu nói thì sẽ có vô số người thay cô ấy ra tay.

Lưu Ảnh chính là ví dụ tốt nhất.

Huống chi, sự tồn tài của nữ nhân này cũng đủ đem cô nghiến thành bụi trần, xóa bỏ tất cả ánh sáng của cô.

Đối với một người mà nói, đáng sợ nhất không phải là hành hạ trên thân thể, mà là tinh thần.

Nếu như nói Tư Dạ Hàn đoạt đi tự do của cô, nữ nhân này chính là tự mình hủy diệt nhân cách của cô, để cho cô cho dù có chiếm được vị trí Tư thái thái quang minh chính đại, nhưng vẫn là sống như một con chim hoàng yến, không có một người nào có tư tưởng nhớ đến.

Đáy mắt Diệp Oản Oản dâng lên sóng ngầm mãnh liệt nhanh chóng bị đè xuống, thái độ tự nhiên lên tiếng chào hỏi, "Tần tiểu thư, tiểu thư khoẻ không?"

Tần Nhược Hi khóe môi cong lên, mỉm cười một cái, "Gọi tôi Nhược Hi đi, nguyên lai cô là người mà bà nội cứ một mực đề cập với tôi, Diệp Oản Oản, thật giống như bà nội hình dung, thật đẹp mắt, A Cửu thật có phúc! Lần đầu gặp mặt, đây là một chút lễ ra mắt."

Tiếp đó, liền có người giúp việc bưng một cái hộp tinh xảo đi tới.

Sau khi mở ra chỉ thấy bên trong là một bộ vòng tay phỉ thúy, óng ánh trong suốt, thủy đầu mười phần, phỉ thúy tràn đầy sắc thủy tinh, chỉ riêng màu sắc này, giá cả trong thị trường hiện tại khoảng 8 triệu, tương lai khả năng giá trị còn có thể tăng lên.

Biết rõ cô là bạn gái của Tư Dạ Hàn, thậm chí Tư Dạ Hàn đã mang cô gặp qua bà nội, cái này có ý vị như thế nào, Tần Nhược Hi không có khả năng không biết.

Thế mà thái độ của cô ta từ đầu tới cuối không có một chút nào ghen tị bất mãn.

Đây mới thực sự là khí độ của vợ cả trong truyền thuyết đây!


Chương 177: Ôm chặt bắp đùi vàng

"Cảm ơn chị Nhược Hi, vòng tay rất đẹp." Diệp Oản Oản đậy nắp lại, làm bộ như không có cảm giác.

"Cô thích thì tốt rồi." Tần Nhược Hi cùng với cô chào hỏi bắt chuyện xong, liền chuyển hướng Tư Dạ Hàn.

Thời điểm nhìn về phía Tư Dạ Hàn, thái độ của Tần Nhược Hi lúc đầu xa cách khách khí nhất thời thân mật không ít, ánh mắt cũng trong nháy mắt nhu hòa, "A Cửu, chuyện bên kia đã làm xong, tình huống cụ thể buổi tối em sẽ tỉ mỉ nói với anh."

"Khổ cực cho em em rồi." Tư Dạ Hàn ung dung thản nhiên mà thu hồi ánh mắt trên người Diệp Oản Oản.

Trong lúc anh mới nhìn đến Tần Nhược Hi một cái chớp mắt kia, biểu tình của Diệp Oản Oản, rất không tầm thường.

"Thật cảm thấy em khổ cực nhưng ngoài miệng chỉ nói một chút?" Tần Nhược Hi nhíu mày.

Tư Dạ Hàn hướng Hứa Dịch nhìn một cái, Hứa Dịch lập tức xuất ra đồ đã chuẩn bị xong, là một vò rượu ngon.

Tần Nhược Hi thấy vật kia, nhất thời vẻ mặt mừng rỡ, "Thất ca cất Trúc Diệp Thanh! Lần trước em muốn cầm một quyển sách y cổ học không xuất bản nữa đổi với hắn mà hắn cũng không chịu! Anh là làm sao lấy được?"

"Hứa Dịch làm."

"Anh lại khi dễ Hứa Dịch, luôn sai bảo hắn làm những chuyện khó như lên trời!"

Diệp Oản Oản lẳng lặng đứng ở một bên Tư Dạ Hàn, nhìn hai người nói chuyện với nhau thật vui, người bên cạnh hoàn toàn không có cơ hội để nhúng tay vào.

Lúc này, từ cửa truyền tới thanh âm hưng phấn của Lưu Ảnh, "Nhược Hi tiểu thư! Cô trở về lúc nào!"

Lưu Ảnh vừa nhìn thấy Tần Nhược Hi như thấy được người đáng tin, ánh mắt nhất thời sáng lên.

Tần Nhược Hi cười nói, "Vừa tới, nghe nói cậu gần đây mới học một bộ quyền pháp? Theo tôi đi luyện một chút?"

"Được!" Lưu Ảnh lập tức gật đầu.

"Cái hầu tử này, trở lại một cái liền tìm người đánh nhau, một chút bộ dáng của nữ hài tử cũng không có!" Lão thái thái vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn ra ngoài sân, bất quá trong giọng nói có sự cưng chìu rõ ràng cho thấy không có bất kỳ trách cứ.

Đối với nữ nhân mà Tư Dạ Hàn lựa chọn lại không phải là Tần Nhược Hi, mà là một tiểu nha đầu không biết từ đâu xuất hiện, lão thái thái chắc là thất vọng đi.

Chẳng qua là dầu gì có một người, bất kể là ai, có được hay không, dù sao cũng tốt hơn việc Tư Dạ Hàn độc thân nhiều năm như vậy không gần nữ sắc.

Lão thái thái nói xong liền đi đến phòng bếp bận rộn chuẩn bị đồ ăn, Diệp Oản Oản theo Tư Dạ Hàn ngồi xuống bên bàn gỗ dưới giàn trồng hoa.

Giờ phút này, Tần Nhược Hi bỏ đi áo khoác trên người, đang cùng Lưu Ảnh đối chiêu.

Diệp Oản Oản không xương tự đắc ngồi ở trên ghế mây, lẳng lặng nhìn hai bóng người đang tùy ý tiêu sái kia.

Đây là lần đầu tiên gặp mặt, Tần Nhược Hi ở trong phòng cho cô thấy vẻ vân đạm phong khinh, thì giờ lại cho cô thấy một cái vẻ uy phong mãnh liệt mà gió thổi hạ.

Dù cô có theo Tư Dạ Hàn thì sao chứ, đến cả lão thái thái, Hứa Dịch, Lưu Ảnh, không có một ai ở đây tuyên thệ chủ quyền của cô, như là đang nói cho cô biết, bên cạnh Tư Dạ Hàn, căn bản vị trí đó cũng không phải của cô.

Trong thế giới của Tư Dạ Hàn, cô cho tới bây giờ đều là một thân một mình, tứ cố vô thân.

Kiếp trước chính là như vậy, Tần Nhược Hi nhìn như không có làm bất cứ chuyện gì tổn thương tới cô, nhưng lại từng chút một đưa cô lập cô đến mức khiến cô cơ hồ muốn nổi điên.

Bất quá, cũng là chính cô quá ngu xuẩn.

Coi như Tần Nhược Hi thu mua tất cả mọi người bên cạnh Tư Dạ Hàn thì thế nào, cô chỉ cần bắt một người, liền có thể đứng ở thế bất bại.

Diệp Oản Oản suy nghĩ trong đầu, nhìn về phía người bên cạnh phảng phất đang chiếu lấp lánh như bắp đùi vàng, "Tư Dạ Hàn, em muốn ăn hạt dưa ~"

Tư Dạ Hàn mới vừa phát hiện khí tức trên người cô không đúng, chẳng qua là anh còn chưa kịp bắt, liền biến mất.

Nguyên bản như có điều suy nghĩ đang đánh giá cô, lại nhìn thấy nữ hài đột nhiên ngửa lên khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm, mang theo nụ cười ngọt ngào làm nũng với anh, làm cho anh cảm thấy phảng phất mới vừa rồi trong một cái chớp mắt kia chỉ là ảo giác.

Diệp Oản Oản quơ quơ cánh tay anh, "Gần đây bài tập rất nhiều, trong tay em đau, giúp em bóc đi mà ~~~"



Chương 178: Cầu đút ăn

Người luyện võ thính lực cũng không tệ, dù đang cùng Tần Nhược Hi đối chiêu, Lưu Ảnh vẫn rõ ràng nghe được Diệp Oản Oản mới vừa nói cái gì.

Động tác của hắn nhất thời rối loạn một cái, thật không dễ dàng nhịn xuống tức giận lúc nãy, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, "Càn rỡ! Sao cô ta lại để cho ông chủ làm loại chuyện này!"

Tần Nhược Hi ung dung thản nhiên mà ra chiêu ngăn cản hắn, "Lưu Ảnh, đừng xúc động!"

Lưu Ảnh tức giận, "Nhược Hi tiểu thư, ngay cả cô cũng muốn ngăn tôi! Hôm nay tôi đã nhẫn đủ rồi! Chẳng lẽ cô liền không có chút tức giận nào sao?"

Tần Nhược Hi ánh mắt phong khinh vân đạm hướng cách đó không xa nhìn một cái, "Thân phận địa vị của A Cửu như vậy, bên người có mấy người nữ nhân là việc không thể bình thường hơn."

"Nhưng... Nhưng là nữ nhân này không giống nhau!" Lưu Ảnh lo lắng cãi lại.

Tần Nhược Hi nghe vậy, sắc mặt hơi rét, bất quá thoáng qua liền khôi phục bình tĩnh, "Có cái gì không giống nhau? Lưu Ảnh, cậu nhớ cho rõ, cô ta cũng không có cái gì bất đồng, không cần để ý như thế."

Lưu Ảnh vốn còn muốn nói chuyện nhưng không lên tiếng phản bác nữa, chẳng qua là trong lòng căn bản là không có cách nào bình tĩnh.

Cô ta nơi nào một dạng!

Ông chủ lại thực sự bóc hạt dưa cho cô ta, lột 78 viên!!!

Đôi tay của ông chủ dùng để lật mây đổi mưa, tại sao có thể dùng để bóc hạt dưa!

Quan trọng nhất là, bên cạnh ông chủ chưa bao giờ có nữ nhân, nhưng nữ nhân này cái gì cũng sai, không biết điều, nữ nhân này chỉ biết gây chuyện lại có thể tồn tại bên cạnh ông chủ suốt hai năm.

Nguyên bản hắn cũng không có đem nữ nhân này coi ra gì, chỉ xem là ông chủ vì nhất thời nổi hứng muốn nuôi như đồ chơi.

Ai ngờ ông chủ lại đem cô dẫn tới trước mặt của lão phu nhân.

Để có tư cách cho ông chủ dẫn đến trước mặt lão phu nhân, chỉ có thể là đương thời chủ mẫu tương lai.

Ông chủ mang loại nữ nhân này tới gặp lão phu nhân là có ý gì?

Bên này Lưu Ảnh đã sắp muốn tức điên, bên kia, Diệp Oản Oản đang giương mắt nhìn Tư Dạ Hàn giúp nàng bóc hạt dưa.

Cái kia ngón tay thon dài dùng sức, một cái chớp mắt bóc một viên, nhân bên trong của hạt dưa đầy đặn, rơi vào cái đồ sứ trắng đắt tiền lịch sự tao nhã kia, càng lúc càng nhiều, nhìn qua thật sự là quá... Mê người.

Không có cách nào a, lão Thiên có lúc chính là không công bình như vậy, có mấy người chỉ bóc hạt dưa thôi cũng có thể làm điên đảo chúng sinh!

Mặc dù là vì cầu sinh mới không thể không ôm bắp đùi, bất quá Diệp Oản Oản cảm giác mình vẫn có thể hưởng thụ được.

Nghĩ như vậy, ngược lại cũng thăng bằng không ít.

Cảm nhận được bên người mình có ánh mắt một mực rơi ở trên người chính mình, động tác trên tay Tư Dạ Hàn hơi ngừng, ngước mắt hướng nữ hài nhìn một cái, sau đó, ánh mắt của anh liền đối mặt ánh mắt vô cùng nóng bỏng của nữ hài tử.

Con ngươi của cô trong suốt vô ,áng ngời lóe lên, chữ viết mặt đầy: Cầu đút ăn!

Quen biết lâu như vậy, anh đã thấy không biết bao nhiêu bộ dáng của cô, có sợ hãi, có lạnh nhạt, có căm ghét, có né tránh ...

Nhưng vẻ mặt của cô vào thời khắc này quá sống động, quá sinh động, cũng quá làm người ta...

Diệp Oản Oản vốn là đang nhìn chằm chằm tay Tư Dạ Hàn bóc hạt dưa, kết quả phát hiện Tư Dạ Hàn đột nhiên bất động, vì vậy mang theo bất mãn ngẩng đầu lên.

Làm sao không lột nha? Còn không đủ ăn đây...

Không đợi Diệp Oản Oản mở miệng, đỉnh đầu đột nhiên rơi xuống một bóng người, nam nhân đang phủ lên đôi môi nhỏ bé của cô, mang theo nhiệt độ hơi lạnh, chậm rãi rơi vào trên môi của nàng...

Con ngươi của Diệp Oản Oản trong nháy mắt phóng đại, nháy mắt một cái, lại nháy mắt một cái, không biết xảy ra chuyện gì.

Lúc này, thanh âm khàn khàn của anh đang dán môi của cô vang lên, "Ai cho phép em ... Dùng loại ánh mắt này nhìn anh ..."

Diệp Oản Oản: "..."

Cô thì thế nào ...

Cô chính là muốn ăn cái hạt dưa thôi mà!



Chương 179: Vì sắc sở mê

Một giây kế tiếp, cách đó không xa truyền tới "Phanh" một tiếng vang thật lớn.

Diệp Oản Oản liếc mắt nhìn qua thấy rõ, bên cạnh Lưu Ảnh, vách tường hở ra từng đạo khe hở...

Thanh niên gắt gao siết quả đấm, hướng phương hướng của Diệp Oản Oản gắt gao trừng mắt một cái, sau đó không để ý Tần Nhược Hi lo lắng hỏi thăm, quay đầu liền đi.

A, bị tức giận bỏ đi...

Diệp Oản Oản: "..."

Thật ra thì mới vừa rồi, cô thật sự chỉ muốn ăn hạt dưa mà thôi.

Như đã nói qua, cho dù tận mắt thấy cảnh cô cùng Tư Dạ Hàn thân mật, nhưng Tần Nhược Hi vẫn có thể ung dung thản nhiên như cũ, ngược lại còn đi khuyên giải an ủi Lưu Ảnh, cũng khó trách Tần Nhược Hi có thể lăn lộn đến vị trí này.

Nội ngoại kiêm tu, có văn có võ, còn không có chút tính tình ghen của nữ nhân, quả thực chính là một người hoàn mỹ.

Ngay cả cô cũng đều cảm thấy Tư Dạ Hàn có phải ánh mắt có vấn đề hay không, chứ đừng nói đến tâm phúc cùng người tùy tùng của anh.

Cho đến khi trên môi đột nhiên đau xót, suy nghĩ đang bay xa của Diệp Oản Oản lúc này mới thu hồi lại, "A..."

"Đang suy nghĩ gì vậy?" Phát hiện cô phân tâm, giọng nói của nam nhân rõ ràng mang theo bất mãn.

Cái này còn cần phải hỏi sao? Tiểu Lưu Ảnh nhà anh tức giận đến mức huỷ đi vách tương, anh không thấy được à?

Diệp Oản Oản thầm than trong lòng một tiếng, sau đó thầm nói, "Đang suy nghĩ ánh mắt chọn lựa nữ nhân của anh có phải hay không có chút vấn đề..."

Hai con người của Tư Dạ Hàn híp lại, mở miệng nói, "Em ngược lại nói một chút, nơi nào có vấn đề?"

Diệp Oản Oản do dự trong chốc lát, sau đó lấy can đảm mở miệng, "Tại sao anh không chọn một nữ nhân nội ngoại kiêm tu, có văn có võ, lên được phải phòng khách, xuống được phòng bếp, lại chọn một một người mị hoặc triều cương, kẻ chuyên gây họa đầu độc thánh tâm như em chứ?"

Tư Dạ Hàn nghe vậy, ánh mắt trầm ngâm nhìn chằm chằm gương mặt của nữ hài.

Diệp Oản Oản bị ánh mắt kia nhìn đến kĩ càng, rốt cuộc nghe được đối phương không nhanh không chậm mở miệng, trở về cho cô bốn chữ: "Vì sắc sở mê."

Diệp Oản Oản nhất thời bị câu trả lời này chế trụ, "Khục... Cái này dường như không phải là minh quân nên làm chứ?"

"Ai nói anh là minh quân?"

"..." Diệp Oản Oản nhất thời không phản đối được.

Cơm tối được dọn lên, Tư Dạ Hàn trước sau như một tích chữ như vàng.

Mà Tần Nhược Hi chính là giống như không có chuyện gì phát sinh cả, vẫn trò truyện với lão thái thái mấy câu chuyện lý thú, thỉnh thoảng chọc cho lão thái thái cởi mở cười to.

Hiển nhiên Tần Nhược Hi cũng biết rõ tầm quan trọng của lão thái thái.

Diệp Oản Oản trong lòng biết rõ, sự yêu thích của lão thái thái đối với cô là do "Yêu ai yêu cả đường đi lối về", chẳng qua là chỉ mặt ngoài, Tần Nhược Hi trở lại một cái, dù cô trước đây ở bên cạnh lão thái thái thì độ hảo cảm liền hóa thành mây trôi.

Đối với chuyện lần này cô cũng đã sớm có chuẩn bị tâm lý, địa vị của Tần Nhược Hi tại Tư nhà đã ăn sâu bén rễ, không thể vì cô mà có thể một sớm một chiều liền dao động.

Sau bữa cơm chiều, Diệp Oản Oản móc ra bài thi, nằm ở trên bàn sách bắt đầu làm tác nghiệp.

Trong tay Tư Dạ Hàn có một chồng tài liệu, ngồi ở cách đó không xa trên ghế sa lon liếc nhìn.

Tiếng gõ cửa vang lên, Tần Nhược Hi đi vào, xem bộ dáng là tới báo cáo công việc.

"A Cửu, sự tình ở thành ..." Tần Nhược Hi vừa nói, lại hướng Diệp Oản Oản đang làm bài tập nhìn một cái.

Ý tứ rất rõ ràng, chuyện cơ mật như vậy, Diệp Oản Oản dĩ nhiên hẳn là nên tránh đi.

Diệp Oản Oản đang muốn thu dọn đồ đạc rời đi, Tư Dạ Hàn thả văn kiện trong tay xuống, nâng lên con ngươi nhìn Tần Nhược Hi một cái rồi nói: "Ngồi xuống."

Anh hoàn toàn không có đề cập chuyện để cho Diệp Oản Oản rời đi.

Diệp Oản Oản lặng lẽ tò mò ngẩng đầu hướng hai người đối diện nhìn một cái, tâm có chút hoảng loạn.

Thật ra thì, cô thực sự hy vọng Tư Dạ Hàn có thể để cho mình tránh đi a, cô không muốn biết những chuyện cơ mật kia chút nào!



Chương 180: Điệu bộ của hôn quân

Nhưng là, mọi chuyện đều giống kiếp trước, Tư Dạ Hàn vô luận làm chuyện gì đều chưa bao giờ cấm kỵ cô.

Sự tình cực kỳ cơ mật đến đâu, thậm chí phòng ngủ của anh, thư phòng trọng yếu nhất hay phòng tối của anh, tất cả đều không có một chút kiêng kỵ bày ra trước mặt cô.

Bất quá cô cũng có thể lý giải được.

Có người nào sẽ phòng bị nuôi tiểu miêu tiểu cẩu chim tước nhỏ chính mình nuôi sao? Dĩ nhiên là không rồi.

Tần Nhược Hi nghe vậy, hướng phương hướng của Diệp Oản Oản nhìn một cái, chỉ trầm mặc trong một cái chớp mắt, cuối cùng cũng không nói gì, bắt đầu cùng Tư Dạ Hàn báo cáo chi tiết cụ thể.

Trong thư phòng an tĩnh, chỉ còn lại âm thanh mạch lạc rõ ràng của Tần Nhược Hi, thỉnh thoảng xen lẫn vài lời đáp lại của Tư Dạ Hàn.

Diệp Oản Oản cũng không để ý tới hai người kia nữa, bắt đầu làm bài tập của mình.

Số học cùng bài tập của cô đều chất đống thành núi, không có hơi sức đi quản người khác.

Không biết qua bao lâu, trong không khí đột nhiên vang lên "Đông" một tiếng vang.

Tần Nhược Hi cùng Tư Dạ Hàn đồng loạt ngẩng đầu, hướng phương hướng của Diệp Oản Oản nhìn lại.

Sau đó liền thấy, trên đầu của Diệp Oản Oản, cách một tấm bài thi mong mỏng, đập ở trên bàn.

Nữ hài vành mắt đỏ hoe, nước mắt lả chả nhìn chằm chằm tờ bài thi số học, ánh mắt kia giống như cùng nó có thù giết cha.

Chốc lát yên lặng đến quỷ dị, Tư Dạ Hàn nhéo mi tâm một cái, ra hiệu Tần Nhược Hi tạm ngừng, ngay sau đó đứng dậy hướng Diệp Oản Oản đi tới.

Tư Dạ Hàn đi tới bên người nữ hài: "Đề này giải không được sao?"

Diệp Oản Oản sửng sốt một chút, khổ sở nâng lên cái trán, "A?"

"Đề này không biết làm." Tư Dạ Hàn lặp lại, đồng thời đưa ra ngón tay thon dài, chân mày nhíu chặt mà an ủi săn sóc hướng cái trán có chút hồng của cô.

Diệp Oản Oản rụt cổ một cái, phản xạ có điều kiện mà trả lời: "A, đề thứ nhất, đề thứ hai, đề thứ ba, đề thứ tư, đề thứ năm, đề thứ sáu đề..."

Tư Dạ Hàn: "..."

Tư Dạ Hàn lấy hòm thuốc trong ngăn kéo ra, bôi thuốc lên chỗ trán sưng đỏ của cô, ngay sau đó bắt đầu giảng giải đề mục cho.

Mười phút sau, ánh mắt Diệp Oản Oản nhìn Tư Dạ Hàn đã chiếu lấp lánh, giống như sau lưng của anh mọc ra một đôi cánh trắng.

Nguyên bản cô chẳng qua chỉ là thuận miệng hỏi một chút, kết quả không nghĩ tới những thứ công thức tối tăm khó hiểu cùng vấn đề khó khăn kia sau khi từ trong miệng anh nói ra, nhất thời khó khăn biến thành đơn giản.

Trong lúc vô tình, nửa giờ trôi qua.

Một mực ngồi ở trên ghế sa lon an tĩnh chờ đợi, Tần Nhược Hi rốt cuộc mở miệng, "A Cửu..."

Tư Dạ Hàn theo trên tờ giấy nháp ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tần Nhược Hi nói, "Em đi về trước đi."

Từ đầu tới cuối đều thờ ơ như thường, Tần Nhược Hi sau khi nghe được câu này, trong con ngươi rốt cuộc hiện lên một tia chấn động, "Nhưng là sự tình ở sâu thành tối nay nhất định phải..."

"Anh có chừng mực."

Tần Nhược Hi bị đánh gảy câu nói kế tiếp, sắc mặt hơi cương lên, trầm mặc mấy giây sau, rốt cuộc đứng lên, "Ừ."

Thu thập tài liệu trên bàn uống trà, Tần Nhược Hi rời khỏi thư phòng.

Thấy Tần Nhược Hi đi, Diệp Oản Oản cũng thật ngoài ý liệu của mình a.

Tần Nhược Hi mới vừa nói sự tình khẳng định rất trọng yếu, trên thực tế, sự tình do Tần Nhược Hi phụ trách cũng có chút trọng yếu, nhưng Tư Dạ Hàn vì dạy cô làm bài tập nên loại chuyện này bị dời lại?

Đây cũng là... Thật có điểm gì đó giống điệu bộ của hôn quân a...

Phát hiện cô phân tâm, khớp xương ngón tay của Tư Dạ Hàn gật một cái trên mặt bàn, "Nghe rõ chưa vậy?"

"A? Không... Không có! Có thể lặp lại lần nữa không!" Diệp Oản Oản vội vàng tập trung sự chú ý.

Liền như vậy, không cần quản Tư Dạ Hàn nghĩ như thế nào, cô đang rầu rỉ số học làm sao bây giờ, bây giờ cơ hội khó được, vì vậy cô phải nắm lấy cơ hội thật chặt.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top