Chương 96-100
Nguồn:ddlqd
Chương 96: Cùng nhau tẩy chay
Sáng ngày thứ hai.
Diệp Oản Oản đi tới phòng học giống như thường ngày.
Mặc dù đã là ngày thứ ba, nhưng chuyện của cô và Lăng Đông vẫn bị chú ý, lúc Lăng Đông còn chưa tới, mọi người cũng đã ở đó xì xào bàn tán, bàn luận xem chờ lát nữa Lăng Đông đến rồi lại sẽ làm ra chuyện gì kinh người nữa.
Mãi đến khi sắp vào học, Lăng Đông mới lững thững tới chậm.
Nam sinh với hai vành mắt đen thật lớn, sắc mặt nhìn qua rất tiều tụy, một bộ dáng thất hồn lạc phách, sau khi vào cửa thiếu chút nữa đụng vào khung cửa.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Lăng Đông bước vào cánh cửa, lúc đi ngang qua Diệp Oản Oản, bước chân hơi dừng một chút, tựa hồ là muốn nói, nhưng không biết đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhất thời bỏ đi ý nghĩ nói chuyện, vùi đầu bước chân vội vã đi, giống như sau lưng có cái gì đang đuổi theo vậy.
Nhìn thấy tư thế Lăng Đông như tránh không kịp, Diệp Oản Oản thở dài nhẹ nhõm.
Cái đóa hoa đào này bị bóp nát so với trong tưởng tượng của cô còn nát hơn nữa.
Bất quá cũng khó trách, cô thế nhưng ngay cả lưỡi hái Tử Thần đều tế ra, đừng nói chẳng qua là cắt một nhánh hoa nhỏ, mộ tổ tiên đều có thể đào ra cho hắn!
Mà biểu hiện này của Lăng Đông, ở trong mắt những người khác liền trở thành loại suy đoán khác.
"A, hôm nay Lăng Đông tại sao không lấy lòng cái con ma kia nữa?"
"Ha ha ha~ xem ra là xấu xí bị vứt bỏ rồi! Cái này cũng quá nhanh đi! Lúc này mới được có ba ngày!"
"Cái quái gì vậy? Não của Đông ca rốt cuộc cũng thức tỉnh! Thật đáng mừng nha!"
. . .
Ngoại trừ đối với tin nhảm này ra, một việc của một nhà khác tương đối được chú ý là, hôm nay Tư Hạ không có tới lớp học.
Từ lúc bắt đầu buổi sáng, cũng đã có không ít nữ sinh lớp khác đến nhìn lén Tư Hạ thất vọng mà quay về, nữ sinh lớp mình càng là lo lắng từng chút, hận không được phóng tới nhà trọ nam sinh nhìn Tư Hạ một chút xem rốt cuộc ra sao.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt liền đến buổi chiều, Tư Hạ như cũ không có đến rồi.
Các nữ sinh càng ngày càng lo âu, tất cả đều trông mòn con mắt mà nhìn ngoài cửa sổ.
"Hôm nay tại sao Tư Hạ đến bây giờ còn không có tới? Là có chuyện gì xảy ra sao?"
"Sẽ không phải là bị bệnh chứ?"
Lúc này, Trình Tuyết không nhanh không chậm mở miệng nói, "Cũng sẽ không đi, tối hôm qua lúc tớ thấy Tư Hạ cậu ấy còn rất tốt mà!"
Mặc dù tất cả mọi người biết thái độ của Tư Hạ đối với Trình Tuyết khác biệt nhất, nhưng nghe đến đối phương nói tối hôm qua cùng Tư Hạ gặp nhau, lời nói mập mờ như thế, đều lộ ra thần sắc ghen tỵ.
Nữ sinh bên cạnh Trình Tuyết đầu tiên là hướng phía Diệp Oản Oản hung ác trợn mắt nhìn một cái, ngay sau đó thuận theo lời nói của Trình Tuyết cao giọng mở miệng nói:
"Mỗi ngày giờ học đều ngồi cạnh một con ma chán ghét, tan học cũng không cách nào thoát khỏi cô ta, còn phải bị buộc hôn cô ta, đổi lại là các cậu, các cậu sẽ nguyện ý đi lên lớp học sao?"
Lời nói của nữ sinh nhất thời lấy được sự gật đầu phụ họa của tất cả mọi người, Diệp Oản Oản trong nháy mắt bị ánh mắt phẫn hận của các nữ sinh làm cho chôn vùi.
"Cái kia... Tư Hạ sẽ không phải là sau này cũng không có tới chứ! Thật là quá đáng! Trường học chẳng lẽ không quản sao? Mặc cho cái con xấu xí đó đem chướng khí mù mịt tới cho lớp!"
"Hội diễn Văn nghệ quan trọng như vậy, tại sao có thể để cho Diệp Oản Oản dính vào? Đến lúc đó lãnh đạo cùng các danh nhân đến nhiều như vậy, nói nhỏ một chút thì là vứt đi mặt mũi của lớp F chúng ta, nói lớn một chút chính là ném toàn bộ mặt mũi của Thanh Hòa chúng ta á!"
"Không bằng chúng ta cùng nhau tẩy chay đi! Tớ cũng không tin mọi người chúng ta cùng nhau tẩy chay, trường học đều sẽ không quản!"
"Đúng! Tẩy chay! Mọi người cùng nhau tẩy chay! Hiện tại liền viết một phần thư tẩy chay, chờ lát nữa toàn bộ mọi người ký tên!"
. . .
Mọi người vốn là có chút ít kiêng kỵ Lăng Đông, nhưng xem thái độ của Lăng Đông hôm nay, rõ ràng đã đối với Diệp Oản Oản không có hứng thú, cho nên liền không có sợ hãi nữa.
Một đám người ngay tại trước mặt Diệp Oản Oản bắt đầu nháo nhác khởi nghĩa, không đến chốc lát, phần kia cái gọi là thư tẩy chay liền viết xong, sau đó tất cả mọi người bắt đầu ký tên.
Chương 97: Giải trừ phong ấn
Lúc thư tẩy chay truyền tới Lăng Đông, nét mặt của hắn ngọ nguậy hồi lâu, cuối cùng vẫn là không để ý, nhắm mắt làm ngơ mà ném tới bên cạnh.
Nghĩ đến tối hôm qua lúc ánh mắt của người đàn ông kia nhìn mình chằm chằm, toàn thân của hắn đến bây giờ còn phát rét, lại suy nghĩ một chút gương mặt của nam nhân đó, cái thân khí phách kia, càng là tâm tư gì cũng không dám có...
Về phần bản thân Diệp Oản Oản, nhìn thấy những người đó đang nháo nhác, kích động đến cặp mắt chiếu lấp lánh, không nhịn được âm thầm xoa xoa suy nghĩ của mình.
Quá tốt, vội vàng cùng nhau tẩy chay đi, tôi cũng có thể ký tên một cái sao?
Đương nhiên, những người đó sợ cô hủy thi diệt tích, sẽ không đem thư tẩy chay truyền cho cô.
Chờ thư tẩy chay truyền một vòng, đã lít nhít ký đầy tên, người hầu nhỏ của Trình Tuyết được làm đại biểu, hưng phấn đem thư tẩy chay đưa đi chỗ Lương Lệ Hoa, lúc đi qua Diệp Oản Oản, khuôn mặt đắc ý cùng giễu cợt.
Rất nhanh liền tới một tiết học cuối cùng của buổi chiều.
Diệp Oản Oản do tâm tình kích động nhất thời ỉu xìu bĩu môi một cái.
Tiết học cuối cùng là lớp số học của Triệu Tinh Châu.
Thật sự muốn trốn tiết a...
Nhưng là, vừa nghĩ tới nếu cô không thể thi vào một cái trường đại học trâu bò nổi tiếng, căn bản không có mặt mũi về nhà, nhất thời lại cắn răng, đem sách giáo khoa mở ra.
Sống lại tới nay, mỗi ngày mỗi đem cô đều điên cuồng muốn thấy cha mẹ mình, muốn quỳ trước mặt bọn họ sám hối, nhưng cô đã làm những chuyện vô học kia nên căn bản cũng không xứng đáng nhận được sự tha thứ của bọn họ.
Cô không có mặt mũi, càng không muốn lấy loại tư thái vừa chật vật vừa đáng thương này trở về, cô muốn trở thành sự kiêu ngạo của bọn họ mà không phải gánh nặng cùng điểm nhơ của bọn họ.
Triệu Tinh Châu để cho cán sự bộ môn lớp số học phát một bộ sách luyện tập đi xuống, "Tiết này mọi người tự mình làm bài, làm xong thầy sẽ giảng giải tại chỗ!"
Diệp Oản Oản đối với toán học cũng không phải hoàn toàn một chữ cũng không biết, chẳng qua là thấy con số liền tê cả da đầu, trốn tránh theo bản năng, vào lúc này đang ép chính mình đọc đề, trong lớp đột nhiên vang lên một tràng thốt lên ——
"A —— Tư Hạ!"
"Tư Hạ đến rồi!"
"A! Ông trời của tôi! Tôi thế nào cảm giác Tư Hạ hôm nay... Hôm nay..."
"Đẹp trai phát bạo à!"
. . .
"Xin lỗi thầy, em tới trễ." Cánh cửa truyền tới âm thanh réo rét của thiếu niên.
Diệp Oản Oản bị tiếng huyên náo quấy rầy, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn xuyên qua cánh cửa.
Một giây kế tiếp, trong nháy mắt Diệp Oản Oản cảm giác trước mắt mù một cái.
Chợt xuất hiện một cái liền mù rồi.
Khó trách những nữ sinh này đột nhiên kích động thành như vậy.
Tiểu gia hoả trước mắt này...
Rõ ràng vẫn như thường ngày ăn mặc không khác biệt cho lắm, nhưng cô lại cảm giác Tư Hạ hôm nay có chỗ nào không giống nhau?
Bình thường Tư Hạ đẹp trai thuộc về soái ca, nhưng dầu gì cũng ở trong phạm vi loài người, nhưng hôm nay, trên người Tư Hạ giống như có một tầng kết giới cùng ngụy trang mịt mù, đột nhiên biến mất, giống như cả người được giải trừ phong ấn, trình độ quyến rũ người nổ tung trong nháy mắt, giơ tay nhấc chân thậm chí một ánh mắt cũng đủ làm cho người ta điên cuồng.
Triệu Tinh Châu không thèm để ý chút nào mà cười ha hả nói, "Không việc gì không việc gì, bạn học Tư Hạ, vào đi, em cúp tất cả giờ học, duy chỉ có giờ học của thầy lại chạy tới, thầy rất vui vẻ yên tâm a!"
Diệp Oản Oản nghe vậy nhất thời khóe miệng giật một cái, lời này có phải hay không không đúng chỗ nào?
Một học sinh nói như vậy mà thầy nói không thành vấn đề sao?
Cũng không sợ bị giáo viên bộ môn vây đánh sao...
Đang trong lòng nói hỏng bét, Triệu Tinh Châu cố ý hướng phía của cô nhìn một cái, "Một số bạn học, nếu có thể có 1% sự nhiệt tình đối với toán học như bạn học Tư Hạ đây, coi như là thầy cắt thận cũng phải cấp tài trợ cho một trăm bộ đề thi cùng gói quà lớn!"
Diệp Oản Oản: "....."
Thật không cần đâu thầy, cảm ơn...
Sau khi cùng Triệu Tinh Châu chào hỏi, Tư Hạ đi tới trước mặt của cô.
Sau khi đến gần, cái cảm giác bức người đến mê người nhất thời càng thêm mãnh liệt, Diệp Oản Oản bị gương mặt đó làm cho hoa mắt một cái, vội vàng đứng lên, để cho cậu ta vào chỗ ngồi.
Chương 98: Tớ có thể dạy cậu
Mãi đến khi Tư Hạ trở lại chỗ ngồi, các nữ sinh vẫn còn đang ríu ra ríu rít, sắc mặt Triệu Tinh Châu nhất thời nghiêm túc mở miệng nói, "Được rồi được rồi, tất cả yên lặng một chút, sao mà lúc thầy đến lại không thấy các em kích động như vậy chứ?"
"Thầy, bởi vì thầy không đẹp trai!" Lập tức có nữ sinh phản bác.
"Bạn học này, em mới vừa nói cái gì? Em hãy dũng cảm lớn tiếng lặp lại lần nữa!" Giọng của Triệu Tinh Châu rõ ràng mang theo uy hiếp.
"Thưa thầy, ngài đẹp trai nhất!" Nữ sinh bị dọa phải mau hô to.
"Rất tốt! Tiếp tục làm bài đi!"
. . .
Sau một hồi náo loạn, mọi người lại bắt đầu vùi đầu vào làm bài, nhưng rõ ràng, các cô gái trong lớp vì mê trai đã không có một người nào chú ý trên bài học.
Sau khi Tư Hạ ngồi xuống, đem bài tập từ đầu tới cuối liếc qua một lần liền không xem nữa, giống như thường ngày nằm tại chỗ này bắt đầu ngủ.
Diệp Oản Oản ở một bên nhìn đến ghen tị không thôi, so với việc cô nộp giấy trắng là hai nguyên nhân khác nhau, người này là bởi vì biết làm hết.
So sánh lần trước cô may mắn xem qua đề gốc nên trúng tủ đúng câu trả lời mới đạt được Max điểm, số học của Tư Hạ ngoại trừ bởi vì thiếu kiểm tra, mỗi lần đều là Max điểm.
Ở trong mắt cô, thứ người như vậy nhất định chính là tên biến thái.
Quả nhiên Tư gia không có một người nào bình thường!
Diệp Oản Oản đang đau khổ một bên làm bài một bên oán thầm trong lòng, đột nhiên cảm giác bả vai của mình bị đè lên, trong hô hấp truyền tới một mùi hương sạch sẽ tươi mát.
Diệp Oản Oản cứng đờ nghiêng đầu nhìn xem, ngay sau đó liền phát hiện Tư Hạ không biết từ lúc nào đã đổi tư thế ngủ, không tìm đường chết thì sẽ không phải chết, không cẩn thận tựa vào trên vai của cô!!!
Trong phút chốc, những âm thanh binh đinh loảng xoảng trong phòng học liên tiếp vang lên, sự chú ý của các nữ sinh một mực ở trên người Tư Hạ thì tiếp theo đều đem mắt kính và cằm rơi đầy đất, ánh mắt của Trình Tuyết càng là sắp có thể giết người.
"Ôi đệch! Tư Hạ lại... Lại lại dựa vào bả vai của cô ta!"
"Diệp Oản Oản con tiện nhân này!
"Ai cũng đừng cản tôi, bà đây muốn đi cào nát mặt của con ma kia!"
. . .
Diệp Oản Oản hứng chịu ánh mắt như muốn giết người của nữ sinh cả lớp, vội vàng dè đặt cố gắng đem người đẹp ngủ trong rừng trên bả vai mình dời đi.
Giời ạ! Chết sớm mất!
Mắc mớ gì đến cô chứ, cô cũng là người bị hại có được không?
Nhưng nếu cô thật sự nói ra lời này, liền có thể bị người ta đánh chết, vì vậy chỉ có thể nuốt khổ vào bụng mình thôi.
Cũng còn khá, khi dời được một nửa, Tư Hạ tự mình tỉnh.
Khuôn mặt kia với đôi mắt lim dim buồn ngủ thật là... Quá đặc biệt phạm quy!
Nhớ lại lúc cô hướng về phía gương mặt đó của Tư Dạ Hàn nhìn nhiều năm như vậy, tự nhận là đối với sắc đẹp đã miễn dịch, nhưng giờ vẫn là bị mê mẩn rồi.
Bàn về khí chất, Tư Hạ và Tư Dạ Hàn đúng là không cách nào so sánh được, nhưng hai người hoàn toàn là loại hình bất đồng.
Tư Dạ Hàn là Đại ma vương nguy hiểm thần bí, lạnh lùng kiêu ngạo, mà giờ phút này Tư Hạ chính là vương tử sống sờ sờ làm điên đảo con tim của ngàn vạn thiếu nữ.
Sau khi Tư Hạ tỉnh lại, lười biếng chống đỡ lấy trán, ánh mắt rơi vào trên sách bài tập của Diệp Oản Oản, "Câu này..."
Diệp Oản Oản có chút kinh ngạc nhìn sang, "Cái gì?"
"Câu này làm sai rồi, còn có câu này, câu này cũng không đúng..."
Thấy Tư Hạ liên tục chỉ ra vô số bài sai, lông mày của Diệp Oản Oản giật giật, hít sâu một hơi, "Cậu cứ nói tớ làm đúng câu nào đi!"
Ngón tay thon dài trắng nõn của Tư Hạ chỉ vào hai đề một cái, "Hai câu này chọn đúng rồi."
"Hai câu này... Là tớ chọn bậy!" Diệp Oản Oản trong lòng chua xót đến thật là muốn đập đầu vào bàn.
Cô còn cho là số học mình cũng không đến nổi kém tới mức này đấy!
"Tớ có thể dạy cậu." Tư Hạ mở miệng cười.
Chương 99: Cậu thích tớ sao?
Nghe nói như vậy, Diệp Oản Oản nhất thời giật mình một cái, rốt cuộc cũng phát hiện hôm nay Tư Hạ dường như là lạ ở chỗ nào, chính là ngày trước cậu ta ngày ngày gục xuống bàn ngủ, cả ngày nhìn cũng sẽ không nhìn cô một cái.
Nhưng hôm nay lại đột nhiên chủ động nói nhiều lời với cô như vậy, còn muốn dạy cô môn số học?
"Khụ khụ, không cần, tôi cũng không muốn chết không có chỗ chôn! Lại nói... Hôm nay cậu bị gì vậy? Làm sao mà tiết cuối cùng mới đến? Nữ sinh toàn trường muốn cậu đều sắp điên rồi!"
Trọng điểm là những người đó đem việc Tư Hạ không tới đều đổ hết tất cả trách nhiệm lên người cô!
Diệp Oản Oản vừa nói vừa xem xét, nếu quả thật Tư Hạ là bởi vì mình mới không tới, việc đó cô phải đi đề cập với cô giáo chủ nhiệm đổi chỗ ngồi là được rồi, còn diễn tập, chính cô cũng không có cách nào từ chối, nhưng muốn đổi chỗ ngồi mà nói, hẳn là có thể thử một chút.
"Thật sao?" Tư Hạ nhẹ giọng mở miệng.
"Đúng thế!" Diệp Oản Oản gật đầu, sau đó thuận thế hỏi, "Hôm nay cậu không tới, không phải là bởi vì..."
Nhưng mà, lời tiếp theo Diệp Oản Oản còn chưa nói hết, liền nghe được Tư Hạ đột nhiên cắt đứt lời cô, hỏi một câu: "Vậy còn cậu?"
"À? Tôi làm sao?" Diệp Oản Oản nhất thời không phản ứng kịp ý của Tư Hạ.
Tư Hạ sâu kín nhìn cô: "Cậu thích tớ sao?"
Diệp Oản Oản ngây người như phỗng: "....."
Cmn!!!
Rốt cuộc não hắn có vấn đề ở chỗ nào à!
Diệp Oản Oản toàn thân mồ hôi cùng lông tơ đều dựng hết lên, nhanh chóng lui về phía sau co rụt lại, mặt đầy biểu tình hoảng sợ, "Cậu... Có phải cậu bị sốt hay không?"
"Được rồi, mọi người đều dừng lại đi! Thầy bắt đầu giảng giải, trong quá trình làm bài có câu nào không hiểu, lúc thầy giảng thì tất cả đều phải chú ý nghe kỹ một chút!"
Trên bục giảng, lời nói của Triệu Tinh Châu cắt đứt bầu không khí quỷ dị lúc này.
Diệp Oản Oản che ngực, khuôn mặt nghi ngờ không thôi, hù chết cô rồi!
Người này là thuận miệng đùa bỡn cô đúng chứ?
Thật vất vả rốt cuộc cũng chịu đựng đến hết giờ tan học, ánh mắt của các nữ sinh kia trợn mắt nhìn cô giống như sắp có thể ăn thịt người rồi.
Mặc dù không nghe được Diệp Oản Oản cùng Tư Hạ khi đi học rốt cuộc nói cái gì, nhưng hôm nay Tư Hạ không những không cẩn thận tựa vào bả vai của cô ta, lại còn phá lệ nói chuyện với cô ta, bất luận một cái nào đều đủ để cho người khác muốn đem Diệp Oản Oản ném trên bàn cắm đinh sắc nhọn.
Nữ sinh toàn trường có một nhận thức chung, Tư Hạ là của tất cả các cô, ai cũng không cho phép cướp, nếu không thì sẽ trở thành tình địch của tất cả học sinh nữ.
Cho nên dù có nữ sinh mưu đồ gây rối, cũng chỉ dám nhân lúc không có ai len lén đi theo Tư Hạ tỏ tình, mà tuyệt đối không dám để người khác phát hiện.
Một khi bị phát hiện, vậy thì không thể ở lại trong trường học lăn lộn.
Có thể tưởng tượng được, Diệp Oản Oản lại dám ở ngay trước mặt mọi người cấu kết cới Tư Hạ, phải nhận lấy sự hận thù của biết bao nhiêu người.
Đương nhiên, thật ra thì sự thật hoàn toàn là Tư Hạ không cẩn thận dựa vào trên vai cô, cũng là Tư Hạ chủ động tìm cô nói chuyện, nhưng sẽ không có người nào để ý cái này, nếu sai thì nhất định vẫn là Diệp Oản Oản!
Diệp Oản Oản vốn tưởng rằng tan học liền thoát nạn, ai biết Tư Hạ đã liên tục chừng mấy ngày không có tới tập diễn, hôm nay lại đúng hạn trình diện.
Diệp Oản Oản một bên không yên lòng tập diễn, một bên âm thầm cau mày, không khỏi có loại dự cảm không tốt...
Tư Hạ ngồi ở chỗ gần cửa sổ, giống như mọi ngày bị một đám nữ sinh vây ở nơi đó ân cần hỏi han, bất bình thay cậu.
"Tư Hạ, cái con ma kia thật là càng ngày càng quá phận, thậm chí ngay cả lên lớp cũng dám quấy rầy cậu!"
"Tư Hạ cậu đừng lo lắng, chúng tớ đã nộp thư tẩy chay, cùng nhau yêu cầu bỏ cũ thay mới Diệp Oản Oản, cô giáo Lương nhất định sẽ tôn trọng đề nghị của chúng tớ đấy!"
"Thật ra thì hôm nay cậu cũng không cần tới, ngày mai cô giáo Lương sẽ trả lời chúng ta!"
"Đúng vậy đúng vậy, không bằng cậu cứ trở về nghỉ ngơi cho khỏe đi, mới vừa rồi giờ số học khẳng định ghê tởm quá mức rồi!"
Trong lúc nói chuyện, những người khác đã kết thúc tập diễn, đến phiên phần diễn của Tư Hạ.
Lớp trưởng đi tới trước mặt Tư Hạ, yếu ớt mà mở miệng hỏi, "Cái đó... Tư Hạ, đến lượt cậu, hôm nay cậu... Muốn xếp hàng tập diễn sao?"
Dưới ánh nhìn soi mói của tất cả mọi người, Tư Hạ chậm rãi đứng lên từ chỗ ngồi, ánh mắt rơi vào trên sân khấu: "Dĩ nhiên."
Chương 100: Thật sự muốn được nam thần hôn cho tỉnh
Diệp Oản Oản cho là hôm nay Tư Hạ sẽ không tập diễn, cho nên tô son môi màu tím.
Thấy Tư Hạ đi tới, theo bản năng hỏi một câu, "Cái đó, có cần tôi đổi màu khác không?"
Cô nhớ lần trước Tư Hạ rất khó mà tiếp nhận cái màu sắc này.
Tư Hạ hướng phía cô nhìn một cái, nhiệt độ trong ánh mắt chớp động khác thường, "Không cần, rất đẹp mắt."
Diệp Oản Oản: "...!!!"
WTF? Đẹp mắt?
Ai đó làm ơn tới cứu cô với!
Diệp Oản Oản bị hù dọa đến mức phải mau trang điểm lại ép cho đỡ sợ, tay bên dưới run rẩy vẽ lệch ra mấy nét bút, son môi cũng tô đi tô lại vài lần.
Tư Hạ nhìn khuôn mặt của Diệp Oản Oản, thần sắc ôn nhu trên mặt không dễ dàng phát giác xuất hiện một kẽ hở, bất quá chẳng qua là thoáng qua rồi biến mất, hít sâu một hơi mở miệng nói, "Bắt đầu tập diễn đi!"
Bởi vì là do Tư Hạ chính mình muốn diễn, những nữ sinh kia bất mãn đi nữa cũng không có cách nào, chỉ có thể không cam lòng ngồi ở đó nhìn.
Cuối cùng một tuồng kịch "tình cờ gặp gỡ hoàng tử" bắt đầu diễn tập.
Sau khi công chúa Bạch Tuyết bị trúng độc, một vị hoàng tử cưỡi bạch mã xông vào rừng rậm, dưới tình huống quỷ thần xui khiến đi tới trước nhà gỗ nhỏ, thấy bảy chú lùn đang thương tâm trông coi công chúa Bạch Tuyết.
Tư Hạ chậm rãi đi tới cái bàn trước mặt mà Diệp Oản Oản đang nằm, đưa mắt nhìn dung nhan cô gái, con ngươi bên trong như lưu ly tràn đầy thâm tình cùng vẻ đau thương.
Tất cả mọi người vây xem thấy vậy đều là mặt đầy thán phục.
Đệt! Kỹ thuật diễn xuất của nam thần hôm nay bùng cháy à!
Phải biết Diệp Oản Oản gia nhập chính là đem vở kịch diễn trên sân khấu này độ khó tăng lên đến level MAX, tất cả mọi người tưởng tượng một chút phải đem một con ma này biến thành nàng công chúa Bạch Tuyết xinh đẹp nhất trần gian là cái hình ảnh gì...
Tiếp đó, một màn kinh sợ nhất lại bắt đầu, hoàng tử thật lòng hôn xuống, khiến cho công chúa Bạch Tuyết tỉnh lại.
Tư Hạ đưa tay ra, khẽ vuốt ve sợi tóc của cô gái, một tay chống đỡ bên người cô gái, ngay sau đó chậm rãi cúi người...
Tư thế như vậy khiến cho tất cả học sinh nữ đến vây xem nhìn cũng đỏ mặt tim đập loạn, tất cả đều hận không thể xông lên đem Diệp Oản Oản đạp lộn nhào, sau đó chính mình nằm trên đó.
"Gào! Tức chết tôi rồi! Tôi cũng muốn được nam thần hôn cho tỉnh!"
"Nam thần cũng quá tốt quá hiền lành, còn miễn cưỡng tự mình đi tới tập diễn như vậy!"
"Nhưng có người lại lợi dụng sự hiền lành của nam thần, không biết xấu hổ còn được voi đòi tiên!"
Mọi người một bên cắn răng nghiến lợi, một bên quan tâm thương yêu không dứt mà chuẩn bị cho Tư Hạ nước suối và giỏ rác.
Thời điểm Tư Hạ khẽ vuốt sợi tóc của cô gái, không cẩn thận đụng phải da thịt trên cổ của cô gái, ngón tay nhất thời cứng lên trong nháy mắt.
Da thịt trên cổ của Diệp Oản Oản trở xuống không có bôi lên phấn lót dày, hẳn là màu da lúc đầu của cô, cái màu da trắng nõn giống như sữa dê, xúc cảm trong nháy mắt làm cho trong đầu Tư Hạ nhanh chóng hiện lên bốn chữ "vô cùng mịn màng".
Thiếu niên giống như bị đả thương vậy, nhanh chóng thu ngón tay lại, lỗ tai hơi có chút nóng lên, ngay sau đó tâm tình bình ổn, nghiêng thân qua, hướng phía cô gái đến gần hơn một chút...
Trên khán đài, Trình Tuyết nhất thời xoạt một cái đứng lên. Chuyện gì đang xảy ra!
Những nữ sinh khác thấy vậy cũng sợ ngây người.
Lần này Tư Hạ thế nào lại không giống thường ngày, vừa mới đến gần liền chịu không được chạy đi, còn càng ngày càng đến gần?
Mọi người mắt thấy hai người chỉ còn lại có khoảng cách ngửi được hô hấp của nhau, coi như là né vị cũng không cần gần như vậy.
Đệt! Rốt cuộc đây là tình huống gì! Chẳng lẽ Tư Hạ chuẩn bị làm thật?
Ngay cả Lăng Đông trong góc một mực không yên lòng thấy một màn như vậy cũng thay đổi sắc mặt.
Diệp Oản Oản mặc dù nhắm mắt lại, nhưng vẫn có thể cảm giác được hô hấp của đối phương gần trong gang tấc, thời điểm phát hiện có gì đó không đúng, cô vội vàng mở mắt, một giây kế tiếp liền đối mặt với khuôn mặt lấp lánh chói lọi kia của Tư Hạ được phóng đại ngay trước mặt của mình...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top