Chương 46-50
Chương 46: Không có đẹp trai bằng một phần mười ngàn của anh
Beta:Yee
Ăn xong điểm tâm, Diệp Oản Oản hướng phía phòng học đi tới.
Thời điểm cách cửa phòng học còn có vài chục bước , xa xa Diệp Oản Oản thấy cửa sổ có mấy cái đầu dáo dác mà ngó ra nhìn quanh bên ngoài .
Sau khi thấy cô, mấy cái đầu kia giống như bị kinh ngạc, vèo vèo vèo tất cả đều rụt trở về, trong phòng học truyền tới một trận âm thanh huyên náo.
Sau đó, là một trận an tĩnh quỷ dị.
Diệp Oản Oản đứng cách xa cửa phòng học ba bước, đang muốn tiếp tục đi phía trước bước chân đột nhiên dừng lại, ánh mắt như có như không mà hướng trên đỉnh đầu khung cửa nhìn một cái.
Tại thời điểm cô dừng chân không tiến lên, trong phòng học từ đầu đến cuối yên lặng không có một tia âm thanh, giống như tất cả mọi người đều đang đợi cảnh tượng trọng đại gì đó.
Cô ngày hôm qua mới vừa xui xẻo nhận trúng một đại phiền toái như vậy, những người đó không muốn chỉnh lại cô mới có quỷ đây.
Diệp Oản Oản cũng không cuống cuồng, vẫn tiếp tục đứng ở cửa không di chuyển.
Một lát sau, quả nhiên có một cái đầu không nhịn được nữa thò ra quan sát dò xét, sau đó lập tức cẩn thận mà rụt trở về.
Rất nhanh, tiếng chuông vào học vang lên.
Sau lưng truyền tới âm thanh bị dọa sợ đến gần chết , "Ôi trời ơi! Dọa tôi một hồi! Diệp Oản Oản. . . Là em a. . ."
Triệu Tinh Châu trong tay ôm lấy một quyển sách số học, che ngực, vẻ mặt kinh hoảng nhìn chằm chằm mặt của cô, dáng dấp nhìn bị dọa sợ không nhẹ, "Đều sắp vào học, tại sao còn đứng ở cửa không vào đi?"
"Suy tư một chút đời người, lão sư người trước." Diệp Oản Oản lễ phép lui về phía sau một bước.
Thái độ của Triệu Tinh Châu đối với cô biểu thị rất hưởng thụ, "Hừ hừ, số học thi 0 điểm, bây giờ biết áy náy?"
Triệu Tinh Châu vừa nói chuyện, một bên đưa tay đẩy cửa phòng học ra.
Một giây kế tiếp, "Rào" một tiếng, một thùng nước lớn vỗ đầu che mặt mà hướng về phía Triệu Tinh Châu tạt xuống, nhất thời đem hắn giội thành ướt như chuột lột.
Triệu Tinh Châu thừ ra một giây đồng hồ, ngay sau đó cả người đều nổ, "Ta. . . Thảo! Lão tử buổi sáng mới vừa đi làm kiểu tóc mới! Cái thằng nhóc con nào! Cút ra đây cho lão tử!"
Bên trong phòng học đầu tiên là một trận thất vọng thổn thức, ngay sau đó không ít người đều mặt đầy kinh hoảng.
Đệt! Thế nào đẩy cửa chính là lão sư số học ? Xong đời!
Tất cả mọi người lớp F đều biết, thà đắc tội chủ nhiệm lớp, cũng đừng đắc tội vị nhìn luôn là cười híp mắt rất dễ nói chuyện số học lão sư này, nếu không tuyệt đối bị hành hạ đến sống không bằng chết!
Triệu Tinh Châu lau nước trên mặt, cười lạnh, "Không ra đúng hay không? Chờ để lão tử tự tra được, vậy thì không dễ nói chuyện như vậy đâu!"
Qua thật lâu sau, rốt cuộc có ba nữ sinh cùng một nam sinh rụt rè e sợ mà đứng lên.
"Mấy người các em, cùng lão tử ta tới ban công nói một chút!"
Đi ngang qua Diệp Oản Oản thời điểm, Triệu Tinh Châu nhìn chòng chọc nàng chừng mấy giây, ánh mắt tương đối u oán.
Diệp Oản Oản nháy mắt một cái, vẻ mặt nghiêm nghị cùng vô tội.
Sau khi Triệu Tinh Châu mang theo mấy học sinh gây chuyện rời đi, Diệp Oản Oản dưới sự căm ghét căm tức của các nữ sinh trong lớp, thẳng hướng phía chỗ bên cạnh Tư Hạ đặt mông ngồi xuống.
Đại khái là bởi vì tan học muốn diễn tập, Tư Hạ hôm nay mặc một thân đồng phục phong cách anh quốc, trắng phao đế , men theo biên áo là viền vàng , kiểu cổ áo cấm dục nút áo cài tận đến nút trên cùng, tương đối phù hợp với vai diễn vương tử mà cậu sắp diễn.
Nhất là trên người cậu có khí chất cao cao tự thượng vẻ mặt ngạo mạn bẩm sinh tự phụ.
Bất quá cũng là khó trách, dù sao cũng là hậu bối duy nhất của Tôn gia, tụ tập ngàn vạn sủng ái vào một người, không có bất kỳ người nào có thể để cho cậu coi ra gì.
Đương nhiên, cái này không bao gồm Diệp Oản Oản.
Cơ hồ là trong nháy mắt thấy Diệp Oản Oản, nam sinh vốn ánh mắt chói lóa , gương mặt soạt một cái liền xanh biếc.
Diệp Oản Oản thừa dịp lão sư không có ở đây, không nói hai lời móc ra điện thoại di động, bắt đầu gửi tin nhắn cho Tư Dạ Hàn , cô phải hành động trước khi Thẩm Mộng Kỳ động thủ, tiên hạ thủ vi cường mà.
Tư Hạ thật vất vả mời từ cái bộ dạng kinh thiên động địa kia tỉnh lại một lần, liền thấy Diệp Oản Oản đang không biết gửi tin nhắn cho ai, hơn nữa đúng lúc thấy rõ nội dung nàng viết . . .
[ Baby, trường học gần đây tổ chức hội diễn văn nghệ , mỗi lớp cho ra một cái tiết mục, ta bị chọn trúng vai diễn công chúa Bạch Tuyết, hắc hắc lợi hại ~ chỉ tiếc, cùng ta diễn vai diễn vương tử dáng dấp quá khó coi, đều không đẹp trai bằng một phần mười ngàn của ngươi đi ~]
Chương 47: Chưa từng thấy hắn cười qua
Beta:Yee
Thấy tin nhắn của Diệp Oản Oản, Tư Hạ một ngụm máu giấu ở cổ họng, thiếu chút nữa miễn cưỡng đem chính mình chết ngộp.
Từ nhỏ đến lớn, cậu đi tới nơi nào đều không phải là ông sao vây quanh ông trăng, còn chưa bao giờ bị bêu xấu qua như thế này!
Nếu như cô gái xấu này là muốn gây chú ý vơi cậu, như thế, thì cô đã thành công.
"A. . . Khó coi?"
Nghe được âm thanh bên cạnh, Diệp Oản Oản mới phát hiện nội dung tin nhắn của mình bị thấy được rồi, bất quá ngược lại cô không chột dạ chút nào, cất điện thoại di động, cười híp mắt quay đầu đối với một cái Hot Boy bị tái xanh mặt mở miệng nói, "Không cần tự ti, thật ra thì dung mạo ngươi cũng còn có thể á..., chính là cùng bạn trai ta so sánh, vẫn là kém quá nhiều!"
". . ." Tư Hạ tự nhiên không có khả năng nói là để cho cô đem bạn trai của mình gọi ra so một lần ai đẹp trai loại này lời nói ngu xuẩn, hít sâu một hơi, trực tiếp nhắm mắt đi ngủ tiếp, lại tiếp tục cùng con nhỏ trí chướng này nói chuyện một chút, cậy phỏng chừng sẽ bị tức chết.
Diệp Oản Oản bĩu môi một cái, sách, lại không tin ta ~
Cùng lúc đó, nhà cũ Tư gia.
Tư Dạ Hàn vừa hoàn thành theo thông lệ kiểm tra một lần.
Ngoại trừ Mặc Huyền ra, hiện trường còn có một bác sĩ lớn tuổi , ngồi ở đối diện bên cạnh Tư Dạ Hàn là một lão thái thái tầm bảy tám chục tuổi.
Lão thái thái tóc bạc trắng, trong tay vân vê một chuỗi phật châu, giờ phút này đang mặt đầy ưu sầu mà nhìn chằm chằm cháu trai.
Vị bác sĩ lớn tuổi bắt mạch cho Tư Dạ Hàn, sắc mặt càng ngày càng ngưng trọng, lão thái thái thấy bác sĩ sắc mặt không được tốt, vẻ mặt cũng càng ngày càng thêm âm trầm.
Ngược lại Tư Dạ Hàn, sau khi bắt mạch xong trên mặt vẫn không có có bất kỳ vẻ mặt nào mà ngồi ở trên ghế sa lon uống trà, tựa hồ với thân thể của mình không hề quan tâm.
Lão thái thái thần sắc lo lắng hỏi, "Bác sĩ Mặc, bác sĩ Tôn, hai người các ngươi biết điều liền nói cho tôi biết, không cho nói một chữ nói láo, thân thể tiểu Cửu rốt cuộc đến trình độ nào rồi hả?"
Mặc Huyền hướng phía Tư Dạ Hàn nhìn một cái, ho nhẹ một tiếng, không dám lên tiếng.
Lão thái thái thấy vậy nhất thời trừng mắt liếc Mặc Huyền một cái, "Cậu nhìn nó làm gì! Tôi hỏi cậu nói đi!"
Mặc Huyền cân nhắc chọn lời một chút, sau đó mở miệng trả lời, "Hồi lão phu nhân, vẫn là như cũ."
Lão thái thái lạnh rên một tiếng, "Cậu đừng lừa bịp tôi! Cậu nói cho tôi biết, nó ngày hôm qua ngủ mấy giờ, ngày hôm trước ngủ mấy giờ, còn có hôm kia!"
Mặc Huyền không có cách nào chỉ có thể từng cái trả lời, "Hôm kia, thôi miên thất bại, ngày hôm trước. . . Cũng thất bại. . . Về phần đêm qua, Tư thiếu là khoảng ba giờ sáng trở về Cẩm Viên, cũng không để cho tôi đi qua điều trị. . ."
Lão thái thái sắc mặt biến, "Ba ngày! Tại sao ba ngày lại vẫn không ngủ rồi!"
Mặc Huyền không dám nói, suốt một tuần lễ này giấc ngủ củaTư Dạ Hàn đều tương đối tệ hại.
Hắn phán đoán ngày hôm qua hẳn là tiếp nhận cực hạn rồi, một mực đang lo lắng thân thể của người ông chủ này sẽ lại có vấn đề lớn, cho nên xem trạng thái hôm nay của Tư Dạ Hàn lại cũng không có như trong tưởng tượng của hắn bết bát như vậy , trong lòng khó tránh khỏi có chút kinh ngạc.
Vị bác sĩ lớn tuổi bên cạnh thở dài nói, "Lão phu nhân, tôi cũng không dối gạt người, hai năm qua Cửu thiếu gia thân thể thiếu hụt đến càng ngày càng lợi hại, nếu lại không tìm được phương pháp hiệu quả, trễ thì chịu đến dầu cạn đèn tắt, tôi đây sớm liền nói với người qua, ngươig là rõ ràng."
Lão thái thái nhất thời bị bốn chữ "Dầu cạn đèn tắt" kích thích, "Tôi biết, Tôi chỉ biết thì có có tác dụng gì! Các người ngược lại nghĩ một cái biện pháp a! Các người không phải là đều rất lợi hại sao? Chẳng qua chỉ là bệnh vặt ngủ không yên giấc mà đều không trị hết?"
Mặc Huyền Nhất mặt bất đắc dĩ, "Lão phu nhân, Cửu thiếu đây là tâm bệnh, thời điểm tâm tình của cậu ấy tốt liền có thể ngủ nhiều nhiều chút, tâm tình một khi u buồn, liền một phút đều không cách nào chìm vào giấc ngủ."
"Vậy thì nghĩ biện pháp để cho tâm tình của nó tốt lại!"
Mặc Huyền nghe vậy cười khổ, trong đầu nghĩ ngài cũng không phải không biết người cháu này của ngài tính tình tệ hại đến bao nhiêu, muốn cho tâm tình của anh tốt? Nói dễ vậy sao!
Nói thật, hắn đi theo bên người ông chủ này lâu như vậy rồi, thậm chí một lần cũng không thấy ông chủ cười qua có được không?
Thời điểm bầu không khí trong phòng khách bầu càng ngày càng ngưng trệ, trên ghế sa lon, Tư Dạ Hàn thần sắc lạnh giá hờ hững nhìn lấy điện thoại di động, đột nhiên nhẹ nhàng cười nhẹ một tiếng, "A. . ."
Chương 48: Cửu thiếu yêu?
Yee
Mặc Huyền mới vừa nghĩ như thế, liền trơ mắt thấy người căn bản giống như không có tình cảm loài người, Đại thiếu gia lại đang cười.
Không phải là nụ cười âm trầm đáng sợ, không phải là kiểu cười lạnh hung ác kinh người, mà là một nụ cười bình thường đến không tưởng tượng nổi, trong nháy mắt giống như vạn dặm đóng băng sơn trong nháy mắt tan mất rồi...
Nếu như nói Tư Dạ Hàn mặt lạnh đã là thịnh thế mỹ nhan, Tư Dạ Hàn cười lên như thế thật là có thể là yêu mị khiến nam nữ say mê.
Ngoại trừ Mặc Huyền ra, kinh hãi nhất không ai bằng là lão thái thái.
Lão thái thái thân thể run rẩy, bỗng nhiên đỏ cả vành mắt, bà đều đã bao lâu... Bao lâu không thấy tiểu Cửu cười qua.
"Tiểu Cửu a! Đang nhìn cái gì đây? Cao hứng như thế?" Lão thái thái vẻ mặt khẩn trương, vô cùng cẩn thận hỏi, sợ rằng mình mới vừa nhìn thấy chẳng qua là ảo giác.
Trên mặt Tư Dạ Hàn như cũ sót lại một tia sắc màu ấm, ngay cả ngữ khí đều so với ngày thường ôn hòa hơn, "tin nhắn của bạn gái."
Lão thái thái nghe một chút, đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó mặt đầy kinh hỉ, "Bạn gái! Tiểu Cửu con có bạn gái? Khó trách... Khó trách bà nhìn con thật giống như có chỗ nào đó không giống nhau đây! Nguyên lai là yêu! Đối phương là kiểu cô gái như nào,ở đâu, công việc gì? Trong nhà là làm gì ? Tên gọi là gì à?"
Mặc Huyền bên cạnh nghe được lời nói Tư Dạ Hàn, nhất thời sững sốt.
Bạn gái?
Hắn nói tới sẽ không phải là cái đó sử dụng não không được tốt lắm nữ nhân Diệp Oản Oản chứ ?
Tư Dạ Hàn ngón tay thon dài nhẹ nhấp điện thoại di động một cái: "Oản Oản, Diệp Oản Oản."
Mặc Huyền: "..." Thật đúng rồi a!
Lão thái thái mặt đầy nghiêm túc gật đầu một cái, "Oản Oản? Giảo Ti Bàng cái đó oản sao? Tên ngược lại thật là dễ nghe! Con đứa nhỏ này, kiếm được bạn gái thế nào cũng không nói cho bà nội, bà nội liền mong đợi con xác định, có thể có một nữ hài tử ở bên cạnh chiếu cố ngươi, bên người từng cái một tất cả đều là mấy tên già đầu thô kệch, làm sao có thể chiếu cố ngươi được! Mau chóng đem người ta mang về cho bà nội nhìn một chút a!"
Tư Dạ Hàn tâm tình đại khái quả thật không tệ, nghe vậy ngược lại cũng không có cự tuyệt, "con hỏi cô ấy một chút."
Lão thái thái vô cùng vui vẻ, "Được được được, con tốt nhất cùng người ta nói a, đừng dọa đến người ta, không cần khẩn trương, chính là tùy tiện gặp mặt!"
"Ừm."
" Oản Oản thích ăn cái gì? Có ăn kiêng cái gì sao? Bà trước thời hạn để cho phòng bếp chuẩn bị thật tốt!"
Tư Dạ Hàn đáy mắt trong xẹt qua một tia nhu sắc, "Cô ấy không xoi mói lựa chọn, cái gì cũng thích ăn."
"Không kén ăn a, được được được!"
Biết được cháu trai lại biết yêu rồi, lão thái thái cả người tinh thần đều phấn chấn, cũng hoàn toàn ngồi không yên, lúc này liền bắt đầu xếp đặt để cho tất cả người làm chuẩn bị thật tốt, lại đi phòng bếp dặn dò người giúp việc trước thời gian đi mua nguyên liệu nấu ăn.
Chờ sau khi hết bận rộn, bà để cho Hứa Dịch cho người kêu tới.
"Lão phu nhân, ngài gọi tôi?" Hứa Dịch vẻ mặt thấp thỏm.
Lão thái thái mặt đầy bất mãn noi: "Ngươi là làm chuyện gì? Ngày ngày cậu ở bên người tiểu Cửu, thậm chí ngay cả chuyện yêu đương của hắn, việc lớn như vậy cũng không biết sao?"
"À? Cửu gia... Yêu?" Hứa Dịch vẻ mặt tưởng chừng như là đang nằm mơ vậy.
Nhìn cái bộ dạng này của Hứa Dịch, lão thái thái càng tức, "Chính là cùng cô gái tên Diệp Oản Oản đó, mới vừa rồi tiểu Cửu chính miệng nói với ta!"
Diệp Oản Oản? !
Hứa Dịch thật là có khổ khó nói a.
Diệp Oản Oản, hắn dĩ nhiên biết, cô gái này sống ở bên người của Cửu thiếu cũng đã gần hai năm rồi, nhưng phải nghiêm khắc định nghĩa mà nói, hoàn toàn chính là Cửu thiếu một phương diện cưỡng bách người ta chứ ? Hai người ngay cả bạn chăn gối đều chưa nói tới, cái này cũng có thể gọi là yêu đương?
Hơn nữa Cửu thiếu không phải là nghiêm cấm bọn họ ở trước mặt bất kỳ người nào loạn tước cái lưỡi, nhấc lên có liên quan đến chuyện của Diệp tiểu thư sao?
Chương 49: Giống như là sắp bị cô lăng nhục vậy
-----Yee-------
Sau khi tan học, sân khấu kịch tiến hành tập luyện ở hội trường nhỏ của trường học.
Ngoại trừ mấy diễn viên ra, trong lớp một chút Fan chết trung thành của Tư Hạ và đội cận vệ của Tư Hạ cũng ở đây, Trình Tuyết cầm đầu một đám nữ sinh đỏ mặt đứng vòng quanh Tư Hạ, lại nhỏ nhẹ ấm áp hỏi thăm hắn, an ủi hắn bởi vì phải cùng Diệp Oản Oản cùng diễn kịch mà tâm hồn phải bị thương.
"Lão sư cũng thiệt là, dùng rút thăm quyết định thật sự là quá làm loạn!"
"Đúng vậy đúng vậy! Lại thật sự để cho Diệp Oản Oản tới diễn, đơn giản là làm nhục đối với Tư Hạ !"
"Tư Hạ, bạn đừng khổ sở, nếu không tập thể chúng ta đi tìm lão sư kháng nghị đi?"
. . .
Diệp Oản Oản trong miệng ngậm một nhánh kẹo que đứng ở cửa, nghe lời nói của những nữ sinh kia, khóe miệng co rút một chút.
Xem điệu bộ của đám nữ sinh này, thế nào làm thật giống như là Tư Hạ sắp bị người khác lăng nhục như vậy?
Bên tai tất cả đều là tiếng nữ sinh ríu ra ríu rít, thần sắc Tư Hạ càng ngày càng lạnh, giữa hai làn lông mày tràn đầy không kiên nhẫn, đang muốn mở miệng, chung quanh lại đột nhiên an tĩnh quỷ dị .
Giương mắt hướng phía cửa nhìn lại, quả nhiên thấy, là Diệp Oản Oản đến rồi.
Diệp Oản Oản vừa xuất hiện, trong nháy mắt hấp dẫn tất cả hỏa lực, mấy cô gái khí thế hung hăng hướng phía cô xông tới.
"Diệp Oản Oản, ngươi còn biết xấu hổ hay không, lại thật dám đến!"
"Chuyện hồi sáng nay còn không có tính sổ với ngươi đây!"
"Đoạt đi nhân vật của tiểu Tuyết chúng ta còn tới diệu võ dương oai, thật sự coi chúng ta không làm gì được ngươi có phải hay không?"
Diệp Oản Oản khẽ liếc mắt nhìn ba nữ sinh đang xông lên.
Ba người này chính là ba người buổi sáng đùa dai nữ sinh, một nam sinh khác chưa từng xuất hiện, đoán chừng là đem tất cả mọi chuyện đều chịu hết rồi, vào lúc này chắc còn bị Triệu Tinh Châu trừ điểm.
Ba nữ sinh này đều là người của Trình Tuyết, người nam sinh kia là Trình Tuyết ở trường học nhận là anh, ở khu vực Thanh Hòa hơi có mấy phần thế lực, la Tiểu Bá Vương trường học , không người dám đắc tội.
Lần này nếu không phải cô một cước chặn ngang, vô luận là theo gia thế, hay là ở mạng giao thiệp thế lực của trường học, vai diễn này cuối cùng tám phần mười là rơi vào tay của Trình Tuyết.
Cho nên, cũng khó trách Trình Tuyết đem cô hận đến kịch liệt như vậy.
Trình Tuyết ăn mặc một bộ DR cao cấp làm riêng, váy dạ hội nhỏ làm bằng tơ lụa, đứng ở sau lưng một đám nữ sinh bảo vệ nàng, da thịt trắng noãn mắt như hạnh nước, làm cho ngũ quan càng tinh xảo , cùng Tư Hạ đứng chung một chỗ vô cùng có cảnh đẹp ý vui, hai người thật sự giống như là hoàng tử công chúa bên trong thế giới nhi đồng.
Giờ phút này, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay của Trình Tuyết tràn đầy ủy khuất không cam lòng, cho dù là đáy mắt căm ghét để cho cô nhìn có vài phần âm u dữ tợn, nhưng bởi vì bề ngoài đẹp đẽ này, như cũ làm làm người thương tiếc.
Trình Tuyết không chỉ là hoa hậu lớp của lớp F, còn là hoa khôi của trường trung học Thanh Hòa .
Diệp Oản Oản nhớ, Trình Tuyết này gia thế không đơn giản, cùng Tư Hạ từ nhỏ nhận biết, kiếp trước sau đó hai người hình như là đính hôn.
Diệp Oản Oản trong lòng tuổi tác dù sao đã 27 tuổi, giờ phút này nhìn lấy một đám tiểu nữ sinh, có loại cảm giác đang cùng tiểu hài tử gây gổ, bĩu môi nói, "Sách, chẳng qua cảnh diễn chỉ có mấy giây, cần thiết hay không?"
Mấy giây cảnh diễn! ?
Cảnh diễn của Vương tử cùng công chúa Bạch Tuyết quả thật ít vô cùng, cho đến công chúa Bạch Tuyết ăn trái táo độc ngủ mê man sau, vương tử mới xuất hiện ở trước mặt nàng.
Nhưng là!
Mấy giây cảnh diễn kia nhưng là diễn hôn a, diễn hôn!
Nghĩ tới đây, Trình Tuyết quả thực muốn đem hàm răng đều sắp cắn nát, Diệp Oản Oản nói lời này đơn giản là cố ý khiêu khích, "Diệp Oản Oản! Cô đừng khinh người quá đáng! Tư Hạ, bạn thật muốn cùng thứ người như vậy đồng thời diễn xuất?"
Giọng điệu này, đều là tức giận tràn đầy như vật sở hữu của mình bị đoạt đi.
Sắc mặt Tự Hạ một trận khó coi, nếu không đây? Cậu một người nam nhân còn có thể đưa ra phản đối?
"Được rồi, giấy là tôi rút ra, tất cả đều im miệng cho tôi, bây giờ bắt đầu tập luyện, không muốn diễn bây giờ liền cút ra ngoài cho tôi!"
Chương 50: Thật muốn hôn sao?
Beat: Yee
Bởi vì Tư Hạ lên tiếng, diễn tập rốt cuộc tiếp tục tiến hành.
Những người khác mặc dù không tình nguyện, nhưng là bởi vì uy tín của Tư Hạ, cũng chỉ có thể nén giận ngoan ngoãn bắt đầu tập luyện.
Diệp Oản Oản thờ ơ nhún vai một cái, diễn liền diễn chứ, nhìn ngươi có thể chống đỡ đến lúc nào.
Phần diễn củaTư Hạ không nhiều, trong lúc đó lại đến chỗ ở bên cửa sổ vị trí mà ngủ, cho đến lúc cuối cùng, mới bị người khác cẩn thận đánh thức.
"Cái đó... Tư Hạ, đến phần diễn của bạn..."
Sau đó cảnh diễn là bảy chú lùn mang công chúa Bạch Tuyết đặt ở trong quan tài thủy tinh, vương tử nước láng giềng cưỡi bạch mã chạy tới, dùng nụ hôn thâm tình để cho công chúa Bạch Tuyết sống lại.
Tư Hạ hơi nhíu mày mà mở mắt, sau đó liền phải đối mặt tất cả ánh mắt của mọi người phảng phất sự đồng cảm,thương hại, mặc niệm.
Ánh mắt này là có ý gì đây?
Diệp Oản Oản ngồi lên một cái bàn bản đã chuẩn bị trước, lắc lư hai chân, móc ra túi trang điểm, "chờ một chút ha, ta trang điểm bổ sung một cái!"
Ánh mắt càng sâu, quai hàm càng đỏ thêm, lại thêm một cái son môi màu tím, hiệu quả từ từ tăng lên MAX!
"OK, ta chuẩn bị xong." Thoa môi son xong , Diệp Oản Oản ngửa mặt nằm xuống.
Nữ sinh ở bên dưới ánh mắt đều là muốn giết người , Tư Hạ xoa xoa mái tóc có chút rối bời sau khi ngủ, phiền não mà giật nút áo ở cổ áo, từng bước từng bước đi tới trước mặt cô gái.
Nhìn chằm chằm kiểu tóc màu xanh lá cây của Diệp Oản Oản, khuôn mặt trang điểm kiểu Metal head thì giống như nữ quỷ, khắp người không chỗ nào không có hình xăm đầu lâu, cùng với đôi môi đánh son màu tím kia, trong dạ dày của cậu xuất hiện một trận phiên giang đảo hải.
Ôm lấy ý nghĩ chết sớm sớm siêu sinh, Tư Hạ hít sâu một hơi, chậm rãi cúi người...
Chính mình rút ra thẻ rút thăm, quỳ xuống cũng phải diễn !
"A, không muốn a!" Có nữ sinh bị dọa sợ đến trực tiếp nhắm hai mắt lại, phảng phất đây không phải là truyện cổ tích trong mơ, mà là phim kinh dị gì đó.
"Cmn không phải thật muốn hôn đi! Chúng ta nhưng là học sinh trung học phổ thông, không thể tiêu chuẩn quá lớn, diễn hôn giả là được rồi a!"
"Nói nhảm, dĩ nhiên muốn giả! Nhưng vấn đề là giả cũng không cách nào chịu đựng được không?"
...
Giả? Cậu đến gần cô ba bước trong khoảng cũng đã là kỳ tích...
Cơ hồ là mới vừa cúi người đến gần một chút, Tư Hạ liền đột nhiên quay lưng lại, một trận ho khan kịch liệt, nữ sinh chung quanh thấy vậy tất cả đều thương tiếc không dứt đứng dưới đất chuyển nước chuyển khăn lông.
Trình Tuyết hung hãn trợn mắt nhìn Diệp Oản Oản, biểu tình nhìn về phía Tư Hạ thật là đều thương tiếc sắp khóc, "Tư Hạ, yêu cầu bạn đừng làm khó mình có được hay không?"
Diệp Oản Oản trở mình một cái bò dậy, mặt đầy vô tội, "Ai? Làm sao vậy?"
Tư Hạ uống hết cả một cái chai nước mới hòa hoãn lại, khó khăn mở miệng nói, "Ngươi... Đổi son môi màu khác..."
Diệp Oản Oản nháy mắt một cái, "Ăn trái táo độc trúng độc, môi đương nhiên là tím rồi, cực kỳ hợp lý a!"
Giữa hai hàng lông mày của nam sinh mơ hồ hiện lên thần sắc sắp tan vỡ, "Im miệng, cho cô đổi thì cô liền đổi!"
"Được rồi, đổi liền đổi ~" Diệp Oản Oản bĩu môi một cái, một vẻ mặt thật khó phục vụ , cuối cùng vẫn là móc ra bông trang điểm, lau son môi màu tím, đổi lại một lần so sánh tương đối giống màu đỏ .
"Lần này được chưa?"
Tư Hạ nhắm mắt một cái, "Thử một lần nữa."
"Ồ." Diệp Oản Oản chỉ có thể lại lần nữa nằm xuống.
Tư Hạ lần nữa đi về phía Diệp Oản Oản, lần nữa cúi đầu xuống chậm rãi đến gần...
Nhìn chằm chằm khuôn mặt trang điểm quá đà kia , cùng với cách tô son làm cho cái miệng to như chậu máu, lần này, Tư Hạ trực tiếp xông ra khỏi phòng học.
Không biết qua bao lâu, Tư Hạ mới rốt cục giống như thật là mệt lả trở lại, nhìn phảng phất cả người đều đã bị móc sạch.
Diệp Oản Oản thấy vậy, hơi có chút không nói gì, người này cũng là thật đủ chuyện, vì chút xíu mặt mũi của đàn ông mà đi liều chết, cần thiết hay không?
Trực tiếp đi theo lão sư kháng nghị muốn đổi người thì bớt bao nhiêu chuyện biết a, cô cũng không cần phí thời gian lâu như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top