Chap 20

Joohyun ngồi bên bờ sông lạnh vắng, không biết đã bao lâu rồi. Chân nàng tê đến nỗi không thể đứng lên, những làng gió mạnh đã làm khô đi nước mắt nhưng nàng vẫn cảm thấy đau rát cổ họng. Nàng bấm điện thoại tay hơi run. Đầu dây bên kia là một giọng nói ấm áp khẽ vang lên:
- Alo! Joohyun hả con?
Sau vài giây im lặng, Joohyun cắn chặt môi, thanh âm của nàng không còn trong trẻo như thường ngày nữa, giọng nàng khàn đục:
- Bố, có phải bố đã gây tai nạn hại chết bố của cô ấy không?
Ở đầu dây bên kia không một tiếng động, sự im lặng lạnh lẽo bao trùm. Ông Bae thở dài:
- Con đã biết hết rồi sao?
Joohyun không đè nén được cảm xúc, nàng khóc nấc lên:
- Phải, con biết hết rồi, chúng con cũng đã kết thúc rồi. Nhưng sao con mãi chẳng tin được đây là sự thật. Bố nói cho con biết mọi chuyện chỉ là mơ đi, là ác mộng phải không bố?
Ông Bae nén chặt lòng mình, ông biết lúc này con gái ông đang đau đến dường nào:
- Bố xin lỗi!
Joohyun nghẹn ngào:
- Sao bố chưa từng nói cho con biết, sao lại đẩy con đi để âm thầm chịu đựng một mình? Sao bố khiến con trở thành một người bất hiếu đến thế này?
- Xin lỗi con, bố đã quá ích kỉ, quá mất cảnh giác để phạm phải một sai lầm khiến cuối cùng con phải chịu hậu quả do bố gây ra, bố thật sự không có can đảm để nói ra sự thật với con!
Joohyun cố giấu đi tiếng nấc xót xa bên trong cổ, lòng nàng như đang cuộn chặt lên, trái tim dường như cũng đang vỡ vụn:
- Cô ấy đi rồi, con phải rời xa cô ấy thôi! Đau lắm bố ạ, con chưa từng nghĩ nó lại đau đến mức ấy! Con phải làm gì bây giờ, chẳng thể chạy đến bên cô ấy rồi nép vào lòng như một đứa trẻ tìm nơi ấm áp. Chúng con chỉ có thể bước cùng nhau tới đây thôi!
Đầu dây bên kia, ông Bae dường như cũng cảm nhận được nỗi đau của Joohyun, việc mà ông làm lại khiến nàng phải chịu tổn thương. Ông liệu có thể làm gì được, đáng kể ra ông nên chết từ giây phút trên tòa năm đó thì có lẽ mọi việc cũng không đi tới bước đường ngày hôm nay.
....
Chaeyoung nhẹ nhàng khoác chiếc áo lên người Joohyun, nàng dường như không còn sức để khóc nữa. Joohyun tựa đầu vào vai Chaeyoung.
Chaeyoung lặng nhìn ra chiếc xe đằng xa. Seulgi đang ngồi ở đó, cô tin chắc tình cảnh của Seulgi cũng chẳng khá hơn Joohyun là bao. Vừa rồi cô mới biết Jennie là Phu Nhân chủ tịch của tập đoàn Kang Gia. Seulgi gọi điện cho cô, giọng cô lạc đi vội vàng nhờ đến chỗ Joohyun.
Cảm nhận được nỗi đau của Joohyun, Chaeyoung chỉ ngồi im lặng bên nàng. Hoàng hôn buông xuống, Chaeyoung khẽ nói với Joohyun:
- Tối rồi, chúng ta về nhà thôi!
Joohyun không hề phản kháng. Nàng đứng dậy bước đi bên Chaeyoung như một cái máy, đôi mắt trống rỗng vô hồn.

Seulgi trở về nhà sau khi thấy Joohyun đã đến nhà của Chaeyoung. Cô ở bên ngoài bờ sông nhìn thấy vai nàng run lên từng hồi lại càng đau lòng hơn. Đến khi Chaeyoung đưa Joohyun về nhà cô cũng không dám bước đến, cô sợ cô nhìn thấy cô lại càng phẫn uất nhiều hơn. Nỗi đau mà cô gây ra cho nàng quá lớn. Cô đã từng lo sợ mọi việc xảy ra ngày hôm nay rất nhiều lần, lần nào cũng khiến cô ngủ không ngon giấc. Cô cứ nghĩ sẽ giấu được nàng cả đời nhưng không ngờ mọi việc lại xảy ra nhanh đến vậy. Có lẽ cô đã làm quá nhiều việc có lỗi khiến nàng và cô mãi không thể đi hết cuộc đời cùng nhau được.
Seulgi đấm tay lên vô lăng, cô phải làm sao nàng mới có thể quay về? Joohyun, cái tên thân thuộc đó, biết bao giờ cô mới có thể đứng trước mặt nàng gọi lên...
Ngày ngày sau khi tan làm Seulgi thường về rất sớm. Cô ngồi trong quán cà phê gần công ty Joohyun chờ cô. Có thể sẽ trễ một chút nhưng chắc chắn gương mặt của nàng sẽ hiện lên trước mặt cô. Vẫn đôi mắt còn ươn ướt nỗi buồn, vẫn nụ cười còn hơi gượng gạo nhưng nàng đã mạnh mẽ hơn lúc trước. Cô chầm chậm đi theo chiếc xe buýt chở nàng về nhà, lâu hơn một chút sẽ theo nàng đến cửa hàng ăn nhanh. Cô ngồi lặng rất lâu nhìn nàng qua tấm cửa kính. Nàng có thói quen ăn mì sau khi chúng nó hết. Cô đã nhắc nàng rất nhiều lần nhưng nàng chỉ cười bảo làm vậy mì sẽ nhiều hơn. Sau khi nàng rời xa cô, khoảng thời gian chờ mì chín lại dài hơn một chút. Cô không biết nàng sẽ vui hơn hay buồn hơn nữa.
Chaeyoung gọi điện cho cô, bảo Joohyun đang tìm vật gì đó rất quan trọng. Nàng cứ vô thức tìm trong khi Chaeyoung biết nó đang ở nhà cô. Nghe vậy, Seulgi vội vàng trở về nhà lấy giúp nàng. Cô với qua phòng mẹ mình thấy cửa mở, cô định vào chào một tiếng rồi đi nhưng chợt một giọng nói khác vang lên trong phòng khiến cô dừng lại. Là Bora. Sao cô ta lại ở đây?
-Mọi chuyện hình như không ổn cho lắm! Joohyun cũng đã rời đi nhưng sao Seulgi mãi không ngó ngàng gì đến cháu vậy hả bác?
Là giọng của Bora, cô ta đang nói gì vậy? Sao lại có Joohyun ở đây? Seulgi chưa kịp hiểu ra điều gì thì Kang Phu Nhân lên tiếng:
- Bora, cháu an tâm đi. Nó chỉ đang đau khổ một thời gian, một thời gian nữa nó sẽ hiểu ra và đến bên cháu thôi!
Bora thở dài:
- Chúng ta đã tốn sức đến thế, cả việc mạo hiểm tính mạng cũng bày ra, nếu cô ấy còn không quay lại thì đúng là quá uổng công rồi.
Bày ra?
Bora đang nói gì vậy, lẽ nào việc cô ta bị thương đều là được sắp đặt từ trước sao. Seulgi không tin nổi vào tai mình.
Tiếng mẹ cậu đều đều:
- Con bé đó cũng rất tốt nhưng tiếc là nó và Seulgi không thể đến bên nhau, bác chỉ mong cháu chăm sóc tốt cho Seulgi thôi! Nói cho con bé đó biết sự thật đúng là quá tàn nhẫn.
Đến lúc này Seulgi không thể nhịn nổi, cô đẩy cửa bước vào, sắc mặt không bao giờ u tối đến thế. Cả Bora và bà Kang đều giật mình kinh ngạc. Giọng cô giận dữ:
- Thì ra mọi việc đều là một màn kịch. Mẹ và cô ta đã lừa con.
- Cô!_Cô chỉ vào Bora đang run lên: Cút ngay lập tức cho tôi!
Bora hoảng sợ vội chạy tới níu áo Seulgi, cô ta van xin:
- Seulgi, em biết em sai rồi nhưng tất cả cũng chỉ vì em quá yêu Seulgi! Em không muốn mất Seulgi! Hãy tha lỗi cho em, trở về bên em, quên cô gái đó! Cô ta không xứng có được Seulgi!
Seulgi cười giễu cợt:
- Là tôi không xứng có cô ấy, năm năm không gặp cô đúng là quá trơ trẽn, suốt cuộc đời tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô, biến đi ngay đừng để tôi thấy thêm lần nào nữa!
Bora ngã khuỵu xuống sàn. Cô ta không ngờ kế hoạch cô ta dày công sắp đặt tỉ mỉ lại bị cô trong phút chốc nhìn thấu. Cô ta khóc nấc lên nhưng đối với cô bây giờ những giọt nước mắt đó chỉ là giả tạo, một sự giả tạo khiến người ta ghê tởm.
Kang Phu Nhân ở bên cạnh thấy thế vội đỡ lời:
- Con đừng trách con bé, nó chỉ là...
- Cả mẹ nữa, con không ngờ mẹ lại cùng cô ta khiến Joohyun tổn thương. Bọn con giờ đã chia tay rồi, mẹ vui chưa?
- Seulgi, con bé đó không hợp với con, đừng nghĩ đến nó nữa!
Seulgi cười đau khổ:
- Mười năm trước khi bố ra đi, rồi cô ta cũng rời khỏi, đối mặt với cảnh công ty đứng bên bờ vực phá sản, mẹ có nhớ con đã từng nói điều gì không? Con từng nói mình đã lựa chọn con đường bất hạnh nhất, đi ngược lại với chính bản thân con, cố gắng làm mọi cách không từ thủ đoạn đấu tranh với những kẻ đang lăm le muốn cướp công ty. Con cứ ngỡ rằng mình suốt đời sẽ nhẫn tâm tàn độc như vậy cho đến khi con gặp cô ấy, con nhục mạ cô ấy biết bao lần, làm cô ấy đau khổ biết bao nhiêu lần nhưng khi cô đề nghị muốn giải thoát cho cô ấy thì cô ấy không ngại mà ở bên con. Trái tim lương thiện ấy sao mẹ lại có thể bóp chặt nó. Mẹ biết không cô ấy đau con còn đau hơn!
Bà Kang sững sờ, bà không nghĩ người con gái nhỏ bé ấy lại có thể khiến con bà hạnh phúc. Không sai, lúc chồng bà, chủ tịch Kang quá cố ra đi, cả công ty hỗn loạn vô cùng, Seulgi lúc đó đã không từ thủ đoạn đàn áp lũ cáo già trong công ty đang lăm le cướp đi Kang Gia. Xây dựng được tập đoàn lớn mạnh như hôm nay, không biết cô đã đắc tội biết bao nhiêu người. Bà cứ nghĩ rằng cô dồn nén hận thù để sống hạnh phúc với con gái kẻ thù nhưng bà đã nhầm. Nhìn những giọt nước mắt hiếm thấy rơi trên khuôn mặt cô, bà không khỏi xót xa. Cuối cùng người khiến cô bất hạnh nhất chính là bà.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #seulrene