CHAP 4

Tên Truyện: Có  Vẻ  Anh  Lạnh  Lùng Với  Em.

(4) Tiếp nha~

Chiều, bố mẹ đi làm hết, còn mỗi tôi ở nhà. Lôi quyển sổ từ cặp ra, ngồi lên giường, tôi thở dài và bắt đầu đọc.:

-"Nhật kí, ngày...tháng...năm....

.....

Hix, con trai mà viết nhật kí thì nó cứ kì kì thế nào ý. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có mỗi cách này thì mình mới lưu giữ được những kỉ niệm giữa mình và Như Anh chứ. Rồi sao này mình đưa quyển sổ này cho con cái mình và bảo chúng 'Đấy, bố mẹ yêu nhau như thế đấy'

Hehe......

Begin my dairy...."

Đọc xong trang đầu, tôi khẽ cười. Vì muốn giữ kĩ niệm với tôi nà anh ấy viết nhật ký, làm cái chuyện anh ấy thấy "kì kì" ư? Vậy anh ấy đưa lại cho tôi có ý gì? Muốn từ bỏ tất cả hay muốn tôi giữ mãi những kỷ niệm về anh? Tôi nên vui hay nên buồn đây? Mắt tôi cảm thấy cay cay. Các trang sau đều viết về những ngày chúng tôi đi chơi, hầu như không thiếu một ngày nào. Tôi chỉ đọc lướt qua thật nhanh vì không muốn những kỉ niệm ấy lại ập về.....Một trang nhật kí làm tôi để ý. Nó không khác các trang kia, chỉ có điều nó có những viết ố nhỏ nhỏ. Có thể thấy rất nhiều "giọt nước" đã rơi xuống trang này. Nước hay nước mắt? Và rồi tôi khẳng định, đó là nước mắt. Tôi đọc kĩ trang đó...........

-"Nhật kí, ngày...tháng...năm...

Thật không thể tin nổi, mình bị bệnh thật sao??? Mình đâu nghĩ rằng những lần chóng mặt và chảy máu mũi khi ở lớp cũng như khi đi chơi với Như Anh lại là triệu chứng của bệnh bạch cầu giai đoạn cuối........."

Tôi giật mình, không thể thế được.  Những lần đi chơi với tôi á? Tôi vội lật nhanh những trang trước, và đọc cẩn thậm chúng. Ngoài những chuyện giữa tôi và Quân, nhiều chỗ Quân viết về chứng chóng mặt và ra máu cam của mình. Hôm nào triệu chứng ấy cũng xuất hiện. Vậy sao tôi không nhận ra nhỉ? Hay là vì tôi quá vô tâm???

-".....Không đi chơi với Như Anh, mẹ mình kéo đi khám tổng thể mỗi và phát hiện ra cái sự thật phũ phàng ấy. Bác sĩ bảo nghi ngờ bệnh mình từ lâu nhưng vì mình lâu không đi khám nên không phát hiện ra sớm, để đến bây giờ là giai đoạn cuối rồi, chắc mình không sống được tháng nữa. Mẹ sau khi biết tin đã ngất lên ngất xuống nhiều lần. Bố thì luôn bên cạnh an ủi mẹ. Nhìn ông mạnh mẽ như vậy, nhưng mình biết, trong lòng ông đang rất đau. Còn mình, mình không sợ chết, mình sợ bà không thể chịu đựng được khi tới ngày "định mệnh". Mình lo cho Như Anh. Làm thế nào bây giờ? Không thể Như Anh dồn hết tình cảm vào một con bệnh sắp chết như mình được.

Phải làm sao đây.......Quân! Mày đang khóc à? Mày không được khóc. Mày là con trai cơ mà, mày mà còn khóc thì làm sao mẹ mày, làm sao Như Anh không đau khổ được chứ. KHÔNG ĐƯỢC KHÓC...."

Nước mắt tôi chảy ra lúc nào không hay. Vậy mà tôi đã trác Quân không quan tâm đến tôi, trong khi đó, Quân bị bệnh nặng mà tôi cũng không biết. Tôi thật là một đứa chẳng ra gì. Tôi là một con tồi.....Các trang sai, bệnh tình của Quân tăng lên rõ rệt........

Tiếp?
#Hân

(Càng ngày càng kịch tính nha)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top