Chương 9
Hyuk: Này Hanbin, anh làm gì vậy? Sao lại chạy ra đây như vậy? Có biết xe đang đi lại không hả?- Hyuk chạy theo mà kéo lấy cánh tay của Hanbin.
Hanbin không quan tâm cậu ta nói gì, cậu vẫn cứ quay qua lại tìm kiếm những bóng hình đó, cậu... liệu có phải vì quá áp lực mà cậu sinh ra ảo giác không. Nhìn một hồi vẫn là không thấy ai, chỉ có những đoàn xe nối đuôi nhau qua lại và lác đác những người đi bộ hai bên đường. Hanbin thất vọng buông thõng hai cánh tay xuống, đầu cậu cúi gằm xuống mặt đường.
Eunchan: Sao anh lại chạy qua nhanh như vậy, xe cộ đi lại sẽ nguy hiểm lắm.
Eunchan và những người còn lại chạy ra sau cũng lên tiếng lo lắng cho anh, ban nãy lúc anh chạy qua họ như vậy mà lao ra ngoài, thực sự đã doạ họ sợ chết khiếp. Suýt nữa thì cái ô tô đó lao phải anh rồi. Hanbin chẳng nghe lọt tai lời nào, trong đầu anh chỉ nghĩ đến hình ảnh ban nãy anh nhìn thấy, là tụi nhóc nhà anh thật mà...
HYUK: Hanbin à... Mặt trời nhỏ của em ơi...
Hanbin giật mình bởi tiếng gọi đó, cái... cái này, chỉ có tụi nhóc mới gọi anh như vậy. Hanbin máy móc quay đầu lại phía sau, hình ảnh trước mặt làm nước mắt anh không tự chủ được mà rơi xuống. Đúng rồi... Đúng là mấy đứa nhóc nhà anh rồi... Tụi nó đang đứng trước mặt anh này...
LEW: Hanbin... Hướng dương của em... Tới đây nào...
Lập tức Hanbin để lại sáu con người đang ngỡ ngàng phía sau mà chạy thật nhanh, lao thẳng vào vòng tay của LEW và mấy đứa nhóc đang dang ra chờ anh.
Hanbin: Là mấy đứa... Là mấy đứa thật rồi... Hức... Tại sao... Tại sao bây giờ mấy đứa mới tới... Hức... Oa huhu... -Anh ôm chặt lấy LEW mà bật khóc thật to, đây rồi, những vòng tay ấm áp luôn bao bọc anh đây rồi, không phải anh nhìn lầm... đúng là tụi nhỏ rồi...
LEW và những người còn lại cũng siết chặt tay mà ôm lấy anh, người anh của các cậu, trân quý của các cậu... các cậu đã tìm thấy anh rồi.
HYEONGSOEP: Hanbin à, anh gầy quá, trông anh gầy đi nhiều quá. - HYEONGSOEP tay quẹt nước mắt mình, cũng nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt anh mà hỏi.
HYUK: Hức... Hức... Anh ơi... Chắc anh đã sợ lắm đúng không... Em xin lỗi... Em lại để anh một mình rồi...- HYUK vẫn ôm chặt lấy Hanbin không buông, cậu là sợ buông tay là anh sẽ biến mất như trong mấy cơn ác mộng mà cậu đã gặp phải.
EUNCHAN cứ liên tục nhìn ngắm anh từ trên xuống dưới, anh của cậu khác quá... chắc bởi vì một mình tới nơi xa lạ này, không thể nương tựa vào ai, nên nhìn anh không còn dáng vẻ lúc bên các cậu nữa, cái dáng vẻ lúc nào cũng nhí nhảnh, đáng yêu trêu chọc các cậu.
TAERAE nãy giờ đứng im ở bên cạnh mà chẳng nói gì, cậu cũng không dám đưa tay ôm lấy anh, cậu cũng sợ nếu đưa tay chạm vào anh, anh sẽ biến mất, đã rất nhiều lần cậu đã bị như vậy, TAERAE sợ lắm...
HWARANG: Không phải là mơ... Thực sự không phải là mơ, bảo bối của em đây rồi. - HWARANG bây giờ mới dám đưa cánh tay đang không ngừng run rẩy của mình lên mà ôm chặt lấy anh. Xoa xoa tấm lưng của anh, ôm anh thật chặt như muốn khảm anh vào người cậu vậy, để anh mãi mãi sẽ không biến mất khỏi tầm mắt của cậu nữa.
Hanbin: Mấy đứa gầy quá, mấy đứa sao lại để bản thân thế này. Sao lại không chăm sóc tốt cho bản thân vậy hả? - Hanbin đau lòng mà đưa tay sờ nhẹ lên khuôn mặt của các thành viên. Chả ai có thể biết được anh đang vui mừng tới cỡ nào.
Bên này là cảnh đoàn tụ hạnh phúc, thì bên kia là hình ảnh sáu con người đang đứng trôn chân tại chỗ mà chứng kiến một màn khó tin này. Sao... Sao những người đó lại giống các cậu đến vậy... Sao Hanbin lại khóc như thế kia... Và... họ nói vậy là sao chứ.
Mãi cho tới một lúc lâu, cứ như vậy đứng nhìn Hanbin và những người giống mình đến kì lạ kia, giờ họ mới kịp định thần lại và đi về phía đó. Hyuk là người đầu tiên lên tiếng gọi Hanbin.
Hyuk: Han... Hanbin à, anh... anh làm gì vậy? Tụi em ở đây mà...
Hanbin nghe tiếng gọi mình thì quay lại nhìn, xong lại quay người ôm chặt lấy HYUK mà không đáp. Cả nhóm nãy giờ tập trung vào Hanbin nên cũng không để ý đến những người phía sau cậu này. Lúc nhìn thấy họ các cậu cũng có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
HYUK cảm thấy hình như là do chính mấy cái người giống các cậu trước mặt này biến Hanbin của cậu thành như vậy. Cậu ôm chặt lấy anh hơn rồi đưa mắt nhìn một loạt mấy người phía trước. Xoa xoa đầu anh đang úp chặt vào ngực mình rồi lên giọng nói.
HYUK: Có vẻ là chúng ta cần nói chuyện rồi.
Hiện tại họ đang ngồi trong phòng khách của kí túc xá, suy nghĩ một hồi, vẫn là ở đây sẽ an toàn hơn. Hai bên nhìn chằm chằm nhau thật lâu, rồi vẫn là trưởng nhóm lên tiếng nói trước.
LEW: Chắc mấy người bất ngờ lắm khi nhìn thấy tình cảnh này, để tôi giải thích sơ qua cho mấy người hiểu.
LEW nói sơ qua về hai thế giới song song, và nói việc Hanbin đã bị đưa đến đây như thế nào, các cậu đã tìm kiếm anh ra sao và làm cách nào các cậu tới được đây.
Lew: Như vậy có nghĩa là Hanbin không phải là người ở thế giới của bọn tôi.
HYUK: Đúng vậy, anh ấy là Hanbin của bọn tôi. Bọn tôi đã rất khó để có thể tìm được anh ấy. - HYUK vừa nói vừa đưa tay lau đi giọt nước mắt còn đọng trên mí mắt anh.
Hanbin hiện tại có lẽ vì khóc quá nhiều, hoặc cũng có lẽ do đêm qua anh chẳng ngủ được nên giờ đã thiếp đi trong vòng tay của EUNCHAN. Nhìn anh như vậy các cậu thực sự xót lắm. Bảo bối của các cậu, các cậu chẳng lỡ để anh phải rơi dù là một giọt nước mắt nào, ấy vậy mà hôm nay anh lại khóc nhiều như vậy, thật là lòng họ đau chết đi được.
Nhìn anh đang nằm trong vòng tay người khác và được nâng niu như vậy trong lòng họ thấy khó chịu quá. Phải chăng là ghen tị ư.
Hyuk: Nếu nói như vậy thì Hanbin ở thế giới bọn tôi đang ở thế giới của mấy cậu sao?
HYEONGSOEP: Không! Hắn ta không có ở thế giới bọn tôi, giờ hắn ta ở đâu chúng tôi cũng không rõ.
EUNCHAN: Nhưng việc anh Hanbin của chúng tôi tới thế giới này chắc hẳn là có liên quan đến hắn ta.
TAERAE: EUNCHAN, anh để em bế anh ấy đi, em muốn bế anh ấy, đưa em nào.
EUNCHAN đành trao Hanbin cho TAERAE, hơn ai hết cậu biết rõ đứa em út này đã đau khổ ra sao khi anh Hanbin biến mất, lúc nãy nó còn không dám chạm vào anh vì sợ anh sẽ biến mất, nên giờ để nó ôm anh thì có lẽ nó sẽ bớt sợ hãi hơn.
TAERAE đón lấy Hanbin, chỉnh lại tư thế sao cho anh thoải mái nhất, nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên trán của anh. Hành động này đã làm sáu con người nào đó bất ngờ, họ không ngờ các cậu lại tự nhiên mà làm những hành động thân mật như vậy với anh. Xong xuôi tất cả TAERAE mỉm cười thật nhẹ sau đó ngẩng đầu lên nhìn người giống mình đang ngồi đối diện.
TAERAE: Hẳn là mấy người đã khiến anh ấy buồn nhiều lắm nhỉ.
Sáu con người nào đó chỉ có thể im lặng, họ biết nói gì bây giờ.
HWARANG: Cũng không thể trách họ được, dẫu sao thì họ cũng không biết anh ấy vốn không phải là Hanbin ở thế giới này, mà Hanbin ở thế giới này tệ vậy mà.
Hwarang: Bọn tôi... Thực ra bọn tôi đã từng nghĩ anh ấy không phải là Hanbin mà chúng tôi quen biết rồi, chỉ là vì có chuyện xảy ra nên chúng tôi đã bỏ suy nghĩ đó.
LEW: Đó cũng là lí do mấy cậu làm anh ấy buồn à.
Hyeongsoep: Chúng tôi...
Bọn họ cúi gằm mặt xuống mà chẳng thể nói được gì nữa. Một không khí im lặng bao trùm lấy tất cả, mãi về sau mới có người lên tiếng.
Hyuk: Nếu... Nếu thế, giờ mọi người muốn xử lí chuyện này thế nào?
HYUK: Đương nhiên là bọn tôi phải đưa anh ấy trở về rồi.
Hyuk: Vậy... Vậy còn bọn tôi thì sao đây?
HYUK nheo mắt nhìn mấy người đối diện, ý của họ là sao.
HWARANG: Việc của mấy người, mấy người tự lo đi chứ, tại sao lại phải hỏi tụi tôi.
Đúng nhỉ, sao mà có thể nghĩ rằng anh ấy sẽ ở lại đây giúp bọn họ chứ, anh ấy đâu phải là người ở thế giới này đâu, nói gì đến việc anh ấy là của bọn họ chứ. Họ là đang tham lam điều gì?
Hyeongsoep: Mấy cậu tính trở về ngay trong hôm nay sao?
HYEONGSOEP: Chắc là không thể rồi, chúng tôi là tự mình tới đây nên mới có thể tự do trở về, nhưng Hanbin là do người khác nên anh ấy mới tới đây, phải tìm được người đó thì anh ấy mới có thể trở về được.
Taerae: Vậy... Vậy là phải mất thời gian tìm người đó nữa phải không?- Không hiểu sao cậu lại cảm thấy vui mừng khi nghe thấy điều này.
TAERAE: Nhưng rất nhanh thôi chúng tôi sẽ tìm được người đó.
Hwarang: Người đó là "Hanbin" phải không?
HWARANG: Đúng thế.
LEW: Vậy nên trong khoảng thời gian đó, anh ấy sẽ ở cùng bọn tôi.
Lew: Mọi người tính ở đâu?
LEW: Chắc là sẽ ở khách sạn.
Lew: Cái này không được an toàn cho lắm, dù sao thì chúng tôi cũng là nghệ sĩ, mà các cậu lại giống chúng tôi như vậy, sẽ rất dễ bị người khác bắt gặp, có thể sẽ để lộ sơ hở, sẽ khó tìm được "Hanbin" hơn.
HYEONGSOEP: Cậu nói cũng có lí.
Hyeongsoep: Mấy cậu cứ ở lại kí túc xá này đi, nơi này có lẽ là an toàn nhất rồi.
HWARANG: Gì cơ? Thế là thành 13 con người chui rúc trong cái chỗ chật hẹp này á.
Hwarang: Sao cậu lại hét lên như tên ngốc thế?
HWARANG: Cậu mắng tôi?
Hwarang: Chứ còn ai vào đây?
HWARANG: Cậu... Cậu muốn chết...
Hanbin: Sao vậy HWARANG? - Hanbin đã giật mình thức dậy sau tiếng cãi nhau ầm ầm của hai người kia.
Hwarang + HWARANG: Là do hắn... - Hai người cáo trạng nhau, đưa tay chỉ vào đối phương mà liếc mắt nhìn nhau hằm hằm.
Hanbin: Được rồi, được rồi, đừng cãi nhau nữa.
Hwarang + HWARANG: Dạ!
Hanbin: LEW ơi anh đói...
Lew + LEW: Vậy mình đi ăn nha. - Nói xong hai người quay qua nhìn nhau, một ánh nhìn "trìu mến".
Có vẻ là sẽ rắc rối rồi đây.
*******************************************
Chap này có vẻ sẽ hơi khó hiểu chút nên có gì mọi ngưới cứ cmt thắc mắc nha. Yêu ạ🫶❤️
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top