Chương 8

Hanbin tỉnh dậy vì cơn đau đầu chuyền đến, ngơ ngác nhìn cảnh vật xung quanh, đây là phòng khách kí túc xá mà. Hôm qua anh nhớ rằng mình đang đi dạo thì đã bị một ai đó đánh ngất, sao giờ anh lại xuất hiện ở đây. Lắc lắc cái đầu đang đau nhức của mình, Hanbin loạng choạng đứng dậy đi về phòng mình, bước vào phòng anh đã thấy Hyuk ngồi trên giường, mắt cậu có vẻ hơi sưng thì phải. Hanbin nhẹ giọng gọi hỏi cậu nhưng cậu không trả lời, mà đi qua anh ra khỏi phòng, còn để lại một câu nói.

Hyuk: Anh mau tắm rửa cho sạch hết mùi kinh tởm trên người đi.

Bây giờ Hanbin mới nhận thấy rằng trên người anh toàn mùi rượu, nhưng tại sao Hyuk lại có thái độ như vậy chứ, không phải là hôm qua vẫn còn đang tốt sao.

Lúc tắm rửa xong và xuống nhà, Hanbin đã thấy các thành viên ngồi sẵn ở xô pha, và sắc mặt của họ đều không được tốt. Hanbin lên tiếng hỏi.

Hanbin: Mấy đứa bị sao thế, mấy đứa thấy không khoẻ sao?

Hwarang: Đừng diễn nữa, bộ anh không thấy mệt sao. - Hwarang đưa cặp mắt chán ghét đó nhìn anh rồi bỏ ra xe.

Các thành viên cũng bỏ lại anh đang ngây ngốc chưa kịp hiểu lời nói của Hwarang mà ra xe. Anh ngẩn người trước câu nói của Hwarang, diễn gì chứ, sao mọi người lại nhìn anh với ánh mắt như vậy. Hanbin dường như nhận ra là đã có chuyện gì đó rồi.

Trên xe, anh không ngừng hỏi các thành viên là đã xảy ra chuyện gì, nhưng chẳng một ai đáp lại anh cả. Họ còn chẳng thèm nhìn mặt anh nữa. Hanbin cảm thấy bất an hết sức, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì chứ.

Hôm nay tất cả thành viên đều không nói chuyện với anh, trừ những lúc cần nói mấy câu thoại khi quay chương trình ra thì họ dường như là hoàn toàn bơ anh. Họ lại quay sang đối xử rất tốt với Hajoon. Trong lúc quay chương trình, Hajoon đã giả bộ té ngã và lựa góc máy quay để khiến nó giống như là Hanbin đã cố tình đẩy ngã cô ta, làm Hanbin bị cả đoàn quay chỉ trích, kể cả các thành viên cũng vậy. Taerae đã lên tiếng quát anh

Taerae: Thôi đi Hanbin, anh đừng có mà tự phụ như vậy nữa, chơi đùa với chúng tôi còn chưa đủ sao.

Hanbin cảm thấy tủi thân vô cùng, rõ ràng là cô ta cố tình mà, anh đã làm gì đâu, họ cũng có thể nhìn ra mà. Tại sao họ lại bênh vực cô ta chứ. Nhưng anh vẫn là chẳng thể nói ra, nhìn các thành viên đang bao quanh cô ta mà hỏi han lo lắng, Hanbin như trực khóc tới nơi. Anh vội kìm nước mắt rồi hít thở sâu để lấy lại tinh thần.

Mấy ngày sau đó cứ liên tục như vậy, họ lại giống như trước kia, gay gắt với anh hơn. Họ còn chẳng thèm nghe anh nói chuyện, cứ liên tục tránh mặt anh. Anh cứ làm gì là họ lại bắt đầu lên tiếng chỉ trích anh, còn liên tục nói anh đừng diễn nữa. Hanbin chẳng hiểu gì cả, tại sao chỉ sau một đêm mà họ lại thay đổi như vậy. Đã rất nhiều lần anh muốn tìm hiểu nguyên do nhưng họ đều né tránh anh.

Hôm nay lại còn tệ hơn nữa, họ còn buông lời sỉ nhục anh, họ nói anh là đồ kinh tởm, họ nói anh là thứ lăng loàn, họ nói anh không xứng ở cùng một nhóm với họ, họ còn nói không có anh sẽ tốt hơn. Thậm chí họ còn nói muốn anh biến mất, đừng xuất hiện trước mặt họ. Lúc nghe được những lời đó, có trời mới biết Hanbin đã đau như thế nào, nước mắt anh không tự chủ được mà rơi đầy khuôn mặt nhỏ nhắn ấy, những lời nói của bọn họ luôn vang lên trong đầu anh. Rốt cuộc anh đã làm gì sai chứ, ai đó làm ơn cho anh biết lí do đi mà, làm ơn nói với anh rằng tất cả chỉ là giấc mơ được không. Hanbin mệt mỏi quá, mọi chuyện mới tốt lên không lâu, sao giờ nó lại tệ hơn trước chứ. Anh lại khóc nữa rồi, từ lúc tới đây anh đã khóc rất nhiều, anh đã từng có suy nghĩ từ bỏ việc tìm cách quay lại thế giới của anh, quay lại nơi có những người thật lòng yêu quý anh, nơi có những đứa nhóc ngày đêm đấu đá tranh giành anh nhưng vẫn luôn trân thành đối xử với nhau. Nhưng giờ đây anh lại muốn trở về, muốn lập tức trở về và lao vào vòng tay của mấy đứa nhóc ấy, muốn tự nhiên khóc thật to mà kể hết những uất ức trong lòng ra.

Hyuk âm trầm đứng trên cầu thang mà nhìn xuống phòng khách, hắn thấy anh đang khóc. Hỏi hắn có đau lòng không, có chứ, hắn đau lắm chứ, hắn biết là anh đã khóc rất nhiều. Nhưng lí trí hắn không cho phép hắn lại gần ôm lấy anh, an ủi anh, hắn vẫn bị những lời nói trong đoạn ghi âm hôm đó ám lấy hắn. Nó như thôi miên hắn rằng anh chỉ đang diễn trò mà thôi. Nhưng thấy anh khóc nhiều như vậy, hắn đã sinh ra nghỉ ngờ rồi, hắn đã suy nghĩ rất nhiều, nếu như anh là người lừa gạt bọn hắn, nếu như anh thật sự muốn rời khỏi nhóm thì sao anh không lợi dụng cơ hội này mà rời khỏi đây, mà rời khỏi nhóm chứ. Hắn cảm thấy bản thân nên đi tìm hiểu về đoạn ghi âm đó rồi, hắn muốn hy vọng một lần nữa rằng những thứ đó không phải là sự thật.

*******************************************

LEW giật mình tỉnh dậy sau một giấc mộng dài, cậu lại mơ thấy Hanbin rồi. Hơn một tháng nay, họ không ngừng thử để có thể tìm đến chỗ anh, nhưng nó vẫn liên tục thất bại. Người đó nói là thời gian chưa tới, ông ta nói rằng chưa tới lúc để bọn cậu tới được chỗ của anh Hanbin. Nhưng thời gian đó là lúc nào chứ, bao giờ thì mới tới lúc đây, cậu sắp không chịu được nữa rồi. Từ lúc anh biến mất, cả nhóm cậu đã tạm dừng mọi hoạt động lại để tìm kiếm anh. Các thành viên trong nhóm đã suy sụp tinh thần rất nhiều, nhìn họ ai cũng gầy đi, ai cũng bơ phờ thiếu sức sống như vậy.

HYUK: Hanbin aaaaa, huhu, hức... hức....

LEW bị giật mình bởi tiếng hét của người anh nằm giường bên, có lẽ anh ấy lại mơ thấy anh Hanbin rồi.

HWARANG: HYUK à, anh ổn chứ.

Mọi người đều giật mình thức giấc bởi tiếng hét của HYUK, từ lúc anh Hanbin biến mất, họ đã luôn ở phòng của anh, họ cứ liên tục thử đi thử lại cách để đến chỗ của anh, rồi mệt quá mà nằm vật ra bừa chỗ nào đó mà ngủ đi, đói thì gọi gì đó về ăn, gọi là ăn cũng chỉ là nhét cho đầy bụng thôi, chứ họ cũng chả có tâm trạng mà ăn uống gì.

HYUK: Em... Em đã mơ thấy anh Hanbin, anh ấy... anh ấy khóc nhiều lắm, anh ấy nói anh ấy nhớ chúng ta, anh ấy thấy cô đơn lắm. Làm sao đây, Hanbin... Hanbin của em, anh ấy đang chỉ có một mình thôi. Anh ấy... Anh ấy chắc sợ hãi lắm. Hức... Hức... Huhu.

Cả nhóm chỉ biết nhìn HYUK khóc mà chẳng thể làm gì, biết nói gì đây bởi chính họ cũng lo sợ như vậy.

TAERAE: Em... Em có linh cảm rằng hôm nay... hôm nay chính là lúc mà chúng ta có thể tới tìm anh Hanbin rồi. Chúng... Chúng ta thử lại đi, chắc chắn là sẽ tới được chỗ anh ấy. - TAERAE cũng mếu máo mà lên tiếng nói

EUNCHAN: Đúng, đúng thế. Em cũng thấy vậy, em cũng cảm nhận được rằng chúng ta sẽ đến được chỗ anh ấy.

HYEONGSOEP: Vậy thì chúng ta thử lại lần nữa. - HYEONGSOEP đứng lên, dọn dẹp qua chỗ vừa nằm rồi lên tiếng nói.

HYUK: Đợi chút, nếu giờ tới chỗ anh ấy mà chúng ta lại trong tình trạng này, anh ấy thấy sẽ không vui đâu, anh ấy sẽ lo lắng lắm đó.

HWARANG: Đúng vậy, chúng ta phải thật chỉn chu, không thể để lôi thôi như thế này được.

LEW: Nếu vậy thì mọi người mau sửa soạn một chút đi. Một tiếng sau tới đây chúng ta làm lại.

EUNCHAN: Được.

*******************************************

Lại một ngày mới tới, Hanbin đã khóc đủ nhiều rồi, anh đã suy nghĩ cả đêm qua rồi. Giờ anh không thể để bản thân như thế được, anh không biết vì lí do gì mà bọn họ lại đối xử với anh như thế. Anh sau khi bị họ sỉ nhục như vậy thì thực sự đã chết tâm rồi, giờ anh sẽ chỉ sống để thực hiện ước mơ của mình. Anh sẽ tiếp tục tìm cách quay trở lại thế giới của anh bởi có lẽ thế giới này vốn không có vị trí của anh. Đúng như họ nói, anh không nên xuất hiện tại đây. Anh không biết được từ lúc nào mà anh lại có những suy nghĩ tiêu cực và bi quan như thế, anh đã từng vui tươi, thoải mái, tận hưởng cuộc sống như thế mà giờ đây anh lại biến thành một con người với đống suy nghĩ tiêu cực.

Hanbin rời giường đi vệ sinh cá nhân, nhìn bản thân trước gương mà cười khổ. "Hanbin à Hanbin, sao mày lại biến bản thân thành thế này chứ." Vỗ nước lên mặt để tỉnh táo hơn, anh tự vỗ vào mặt mình mấy cái rồi lấy lại tinh thần. "Hanbin cố lên! Không sao hết, họ dù có đối xử với mày thế nào thì mày cũng phải tốt với bản thân mày trước. Cố lên, mình là Hanbin mà, không sao hết."

Hôm nay là ngày cuối cùng họ quay chương trình hợp tác cùng cô nàng Hajoon kia rồi, nốt hôm nay là sẽ ko bị cô ta làm khó nữa. Hanbin đi xuống nhà và cậu mở tủ lạnh, tự thưởng cho mình một bữa sáng tuyệt vời chắc sẽ làm tâm tình vui hơn đó. Hanbin tự chuẩn bị bữa sáng cho mình và ăn một cách ngon lành. Anh biết là vẫn có những ánh mắt đang nhìn mình, nhưng mà kệ chứ, anh đã quyết tâm muốn bỏ qua tất cả rồi, giờ anh sẽ sống vì bản thân mình. Hyuk và Lew nãy giờ luôn nhìn theo từng cử chỉ và hành động của anh, Lew cảm thấy khó chịu khi anh lại có thể vui tươi mà thoải mái ăn uống như thế. Còn Hyuk, nói sao nhỉ, cậu... cảm thấy có chút bất an khi thấy anh như thế. Cậu là đang sợ hãi điều gì, sợ rằng anh sẽ không quan tâm đến cậu nữa sao. Hôm qua cậu đã tìm hiểu về đoạn ghi âm đó, cậu đã nhờ một người bạn của mình phân tích đoạn ghi âm đó. Bạn của cậu nói rằng nó có dấu hiệu giả giọng của AI, nhưng không chắc chắn, cậu ấy sẽ phân tách thử giọng thật ra xem như thế nào. Hyuk thấy rằng có lẽ bọn họ đã hiểu lầm anh rồi, nhưng cậu vẫn chưa thể chắc chắn.

Hôm nay anh hoàn toàn bơ đẹp bọn họ, anh mặc kệ bọn họ, mà chỉ tập trung làm tốt công việc của mình. Anh vẫn rất vui tươi mà chào hỏi và trò chuyện cùng các nhân viên công tác, nhưng lại không hề quan tâm đến bọn họ nữa. Lúc Eunchan và Hwarang té ngã, nếu là bình thường anh sẽ chạy lại mà lo lắng cho họ, nhưng hôm nay anh chỉ liếc nhìn một cái rồi thôi. Hwarang thấy khó chịu lắm, tại sao anh lại không tiến tới mà bắt chuyện với cậu như mọi khi, tại sao kể cả cậu bị ngã xước tay chân anh cũng không quan tâm. Hậm hực mà giậm chân đẩy cô ả Hajoon kia ra, rồi cáu kỉnh nói với đạo diễn.

Hwarang: Tôi bị thương rồi, chương trình hôm nay có thể tạm nghỉ quay không?

Đạo diễn: Ờ... Ờm... Cũng... Cũng được. Mọi người có thể nghỉ ngơi rồi mai chúng ta tiếp tục.

Cả nhóm cậu bước ra khỏi công ty, bọn họ không ngừng để ý Hanbin đi phía sau, họ thực sự cảm thấy rất khó chịu khi bị anh ngó lơ như vậy. Gương mặt không ngừng cau có, cuối cùng vẫn là không chịu được mà lên tiếng.

Hwarang: Này Hanbin, anh...

Còn chưa để Hwarang nói hết câu, đã thấy Hanbin từ xa chạy lại chỗ các cậu đang đứng, Hwarang và mấy thành viên còn lại không thể không tỏ ra đắc ý, biết là anh sẽ không lỡ xa bọn họ mà.

Nhưng Hanbin lại chạy qua bọn họ mà chạy thẳng ra ngoài, anh dáo dác nhìn xung quanh. Liệu có phải là nhìn nhầm không, anh... anh vừa thấy tụi nhóc nhà anh, tụi nhóc vừa ở ngay trước cửa công ty này. Anh... Anh đã thực sự thấy tụi nhóc đó, không... không phải nhìn lầm đúng chứ...

*******************************************

Hehe, xin chào mọi người.
Chuyện là Tempest vừa debut Nhật rồi, nhạc siêu siêu hay và cực cháy luôn. Mê quá trời quá đất. Chúc Tempest sẽ debut Nhật đại thành công nhaaaa. Yêu yêu❤️🫶

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top