Chương 4
Hanbin mở mắt tỉnh dậy lúc nửa đêm, anh cảm thấy nóng và có chút khó thở. Anh dường như lại mơ thấy ác mộng rồi, anh cứ liên tục mơ thấy mấy đứa nhỏ nhà anh. Chắc tụi nó lo cho anh lắm, nên anh mới mơ thấy tụi nhỏ liên tục như vậy. Hanbin bước xuống giường, vịn tay vào tường mà đi xuống nhà tìm nước uống. Mới bước đến cầu thang, anh đã nghe tiếng ai đó gọi anh mà giật mình suýt thì bước hụt bậc thang.
Lew: Ai thế? Sao lại không bật điện lên vậy?- Với tay bật đèn lên, Lew mới nhìn rõ người trước mặt.
Lew: Hanbin? Anh đi đâu vào giờ này vậy? Anh cần gì sao?
Hanbin: A... Anh khát nước, muốn đi lấy chút nước uống.
Lew: Vậy sao. Chân anh không tiện, để em đỡ anh.
Hanbin: Không... Không cần đâu. Anh tự đi được mà.
Lew: Anh ngoan đi nào, hay để em bế anh.- Nói đoạn, cậu tiến lại gần và nhấc bổng anh lên, đặt anh ngồi lên xô pha rồi vào bếp lấy nước cho anh.
Hanbin: Anh cảm ơn. Sao giờ này em còn chưa ngủ thế?- Anh nhận lấy ly nước từ tay cậu, nâng nó bằng hai bàn tay rồi nhẹ giọng hỏi
Lew khá bất ngờ khi nhìn thấy gương mặt dịu dàng này từ anh. Dù biết là anh đã dần thay đổi trong một tháng này nhưng cậu vẫn thấy bất ngờ khi một người lại có thể thay đổi nhanh đến như vậy.
Lew: Em có chút phiền muộn nên khó ngủ thôi.
Hanbin: Nếu có phiền muộn gì có thể tâm sự với mọi người, hoặc là với anh này rồi cùng tìm ra hướng giải quyết. Đừng thức muộn như vậy, không tốt cho sức khoẻ chút nào.- Hanbin đưa tay lên xoa đầu cậu. Cảm thấy cậu hơi khựng lại, cứng đờ. Hanbin mới giật mình hạ tay xuống, anh quên mất mà theo thói quen cũ ở thế giới cũ. Ở thế giới của anh, LEW cũng hay tâm sự với anh, thằng nhỏ nói rằng sau khi tâm sự với anh, được anh xoa đầu, nó có thể an tâm ngủ ngon hơn. Mà mỗi lần thấy anh xoa đầu LEW là mấy đứa còn lại lại xông vào ăn vạ "Sao anh xoa đầu nó mà không xoa đầu em". Đấy, anh lại nhớ tụi nó rồi.
Thoát khỏi đống suy nghĩ, Hanbin thấy Lew vẫn ngồi im như thế, tưởng là cậu đang tức giận, anh vội vàng xin lỗi cậu.
Hanbin: Anh... Anh xin lỗi. Anh không cố ý đâu. Tại... Tại anh quen rồi nên là... - Nói đến đây Hanbin tự vỗ trán mình một cái " Trời ơi! Hanbin ơi là Hanbin, giải thích kiểu gì thế không biết"
Lew: À, không sao đâu, em không giận, chỉ là có hơi bất ngờ chút. - Thấy anh cứ luống cuống đến mức tự vỗ vào đầu mình. Lew cũng phì cười mà nói để anh thấy không có lỗi.
Hanbin: Vậy... Vậy mình đi ngủ thôi ha.
Lew: Ừm... Để em bế anh lên phòng nhé.
Hanbin: Thôi... Không cần đâu. Anh... Anh vẫn tự đi được mà.- Hanbin xua tay lắc đầu nguầy nguậy.
Nhưng là Lew vẫn đưa tay bế Hanbin lên, xốc anh lên mà bế thẳng lên phòng. Vừa đi cậu vừa nói.
Lew: Anh để cho Hwarang bế mà lại không muốn em bế anh à. Anh chê em đó hả? Mà anh nhẹ quá, anh gầy đi rồi.
Hanbin: Không có, anh vẫn mập mà.
Lew: Không mập chút nào. Mập thêm chút mới đáng yêu.
Hanbin ngại ngùng mà cúi gằm mặt xuống, không đáp lại Lew nữa.
Bế anh vào phòng, Lew lại được một phen ngạc nhiên. Mặc dù cậu đã vào phòng anh mấy lần rồi, nhưng lần nào cũng là đứng ngay ngoài cửa mà chưa vào hẳn trong. Không ngờ là trong phòng anh lại gọn gàng và sạch sẽ như vậy. Nó còn có một mùi hương rất dễ chịu, hương hướng dương này như giúp cậu giải toả căng thẳng vậy. Đột nhiên cậu muốn ôm người trong lòng này, nằm tại căn phòng này, ngủ một giấc thật ngon. Đặt Hanbin xuống giường, Lew ngồi xuống cạnh anh, ngỏ ý muốn ngủ lại ở đây
Lew: Hanbin à, em... em... em...
Hanbin: Sao thế? Em muốn gì hả?
Lew: Em hơi khó ngủ, mà mùi hương trong phòng anh thực sự rất dễ chịu. Hay... Hay là anh cho em ngủ lại đây 1 tối được không?
Hanbin bất ngờ khi Lew nói muốn ngủ lại, anh tưởng cậu không ưa anh chứ nhỉ. Nhưng anh vẫn là không từ chối cậu.
Hanbin: Nếu em muốn thì cứ ngủ lại đi, không sao hết.
Lew: Vậy... Vậy em nằm ở đây nhé- Cậu chỉ vào sàn nhà ngay cạnh chân giường.
Hanbin: Sao lại nằm đó. Em cứ lên giường mà nằm, giường cũng còn rộng mà.- Nói rồi anh ngồi dịch vào phía trong, vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh mình
Hanbin: Lên đây, nằm đây nè.
Lew cũng gật nhẹ đầu mà trèo lên nằm cạnh anh.
Hanbin nằm xuống, anh nằm ngửa nhìn lên trần nhà, nghĩ nghĩ gì đó, sau đó nói câu chúc ngủ ngon với cậu rồi chìm vào giấc ngủ. Lew thấy anh đã ngủ say thì mới nhẹ quay mình, nhìn anh thật lâu rồi đưa tay ôm anh vào lòng. Mỉm cười thật nhẹ chúc anh ngủ ngon và sau đó nhắm mắt. Có lẽ đây là giấc ngủ ngon nhất của cậu từ trước đến nay.
Sáng hôm sau
Hwarang: Hanbin, anh dậy chưa? Em giúp anh vệ sinh... cá... nhân... - Vừa gọi vừa mở cửa phòng anh ra, Hwarang bàng hoàng "Gì đây? Cái gì đây? Cậu bị ảo giác sao? Ai kia? Ai... Ai đang ôm Hanbin ngủ kia...? Lew? Lew sao?"
Nghe thầy tiếng Hwarang gọi, Lew tỉnh dậy, nhẹ nhàng đứng dậy, đắp lại chăn cho anh rồi ra phía cửa kéo tên đang đứng nghệch mặt ra, miệng thì há hốc kia ra ngoài. Đóng cửa phòng lại rồi quay qua nói với Hwarang vẫn còn ngơ ngơ chưa hiểu chuyện gì xảy ra
Lew: Đêm qua anh ấy ngủ muộn với mệt rồi. Nay không có lịch trình gì, cứ để anh ấy ngủ thêm đi.
" Hả? Gì cơ? Sao lại ngủ muộn? Đêm qua hai người làm trò gì mà mệt? Là sao cơ? What? What? What?" - Hwarang đang nghi ngờ nhân sinh.
Lew bỏ mặc Hwarang vẫn đang quay trái quay phải, ngơ ngác với đầy câu hỏi mà về phòng mình. Không ngờ cậu lại ngủ ngon như vậy, bình thường giờ này cậu đã dậy từ lâu mà đi khua các thành viên khác dậy rồi. Vậy mà hôm nay lại ngủ sâu đến như vậy. Có vẻ mùi hương của anh thực sự đã có thể giúp cậu ngủ ngon hơn.
Còn về phần Hwarang, cậu vẫn giữ gương mặt ngờ nghệch đó mà đi về phòng mình. Bước vào phòng, Hyeongsoep thấy gương mặt đó của Hwarang thì lên tiếng hỏi
Hyeongsoep: Em bị sao vậy? Không phải qua phòng giúp anh Hanbin sao? Sao lại về nhanh vậy?
Hwarang: Anh... Anh biết gì không. Em vừa mới thấy... thấy...
Hyuk: Thấy gì nói lẹ lên. Cứ ấp a ấp úng mãi- Hyuk từ phòng tám đi ra thấy Hwarang cứ mãi không nói ra được thì có phần hơi cáu.
Hwarang: Em thấy Lew ôm anh Hanbin ngủ, Là ôm đi ngủ đó.
Ôi mẹ ơi, đúng là tin chấn động nha, Hyuk và Hyeongsoep quay qua nhìn nhau rồi lại nhìn Hwarang. Không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu trong người, "Sao tên Lew đó dám ôm anh Hanbin đi ngủ chứ".
Hanbin vươn người tỉnh dậy, anh hú vía khi nhìn thấy Hwarang đã đứng sẵn ở đầu giường anh.
Hanbin: Hwa... Hwarang à, sao em lại đứng ở đây?
Hwarang: Em qua giúp anh vệ sinh cá nhân. Chân anh đâu có tiện.
Hanbin: Không... Không cần đâu. Anh vẫn có thể tự làm được mà.
Hwarang: Thế sao. Em tưởng anh có người giúp rồi nên không cần.
Hanbin: Ai cơ, đâu có ai đâu.
Hwarang: Còn không phải sao, không phải là Lew còn sang hẳn đây ôm anh ngủ để tiện giúp anh à.
Hanbin: Hả?
Hwarang: Sáng nay em đã thấy anh và Lew ôm nhau ngủ ngay trên chính cái giường này. Lew còn bảo đêm qua anh đã mệt rồi nên để anh ngủ nữa chứ. Hai người đã làm cái gì vậy.
Hanbin ngơ ngác, anh chả hiểu mô tê gì cả, bọn anh làm gì, nào có làm gì đâu.
Hwarang: Hừ! Nếu không cần thì thôi. Em ra ngoài.
Cậu nói bằng giọng điệu hờn dỗi rồi bước nhanh ra ngoài đóng sầm cửa lại. Cậu chả hiểu sao mình lại khó chịu như thế nữa, càng nghĩ càng thấy bực mình.
Ngồi trong phòng mà Hanbin vẫn chưa hiểu chuyện gì. Sao Hwarang lại tức giận chứ. Anh đã làm gì đâu. Lật đật dậy đi vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà kiếm gì đó ăn thôi. Bụng anh đã biểu tình nãy giờ rồi.
Xuống bếp đã thấy Eunchan ngồi sẵn tại bàn ăn, trên tay là hộp sữa chuối uống dở. Thấy Hanbin đang khập khiễng đi xuống cầu thang, Eunchan đứng lên, muốn tiến lại đỡ anh.
Eunchan: Anh đi đâu vậy? Để em giúp anh.
Hanbin: Cảm ơn em, anh muốn xuống bếp kiếm thứ gì đó ăn, anh thấy hơi đói.
Eunchan gật đầu rồi đỡ anh xuống bếp.
Eunchan: Anh muốn ăn gì? Em nấu giúp anh.
Hanbin nhìn vào chiếc tủ lạnh trống khi Eunchan mở ra, cậu hỏi
Hanbin: Còn gì có thể nấu sao em?
Eunchan đóng tủ lạnh lại, quay qua Hanbin gãi đầu cười ngại
Eunchan: Em quên mất là trong nhà hết đồ ăn rồi.
Hanbin: Hưmmm... Hay là mình đi siêu thị đi, anh muốn mua đồ làm bánh.
Eunchan: Làm bánh sao? Anh biết làm bánh hả?
Hanbin: Ừm, anh vẫn hay làm mà.
Eunchan: Hửm? Anh làm lúc nào cơ?
Hanbin: À... À... Anh... Mà thôi, mình đi siêu thị thôi, không là muộn đó. Để... Để anh đi thay đồ. - Nói rồi, anh bước vội lên phòng mà quên mất chân mình đau, đi được ba bước thì suýt lao người về phía trước, may mà có Eunchan kịp đỡ anh không thì giờ mặt anh đã hôn cái sàn nhà rồi.
Eunchan: Sao anh lại vội thế, chân đau mà anh cũng hấp tấp quá ha. - Một tay bế xốc anh lên kiểu công chúa rồi bước lên phòng anh. Đặt anh đứng xuống sàn rồi lại nhẹ giọng bảo
Eunchan: Anh thay đồ đi rồi lát em qua đón anh, mình đi siêu thị mua đồ.
Hanbin không đáp mà chỉ gật nhẹ đầu rồi khập khiễng tới tủ quần áo lấy đồ.
Tươm tất xong hết thì Eunchan cũng qua để đỡ anh đi. Mặc dù Hanbin đã nói rằng anh vẫn có thể đi được, chỉ là hơi khập khiễng một chút nhưng Eunchan vẫn là nhất quyết muốn bế anh cho bằng được. Hanbin chỉ có thể thuận theo mà để Eunchan bế ra xe, chứ với sức của anh thì làm sao mà đấu lại con cá heo hai mét này được.
Tới siêu thị thì Hanbin cũng được tự do đi lại chứ không bị bế như lúc ở nhà nữa rồi. Anh đẩy chiếc giỏ hàng đi phía trước xem xét nguyên liệu cần mua rồi nhặt liên tục cho vào giỏ, xong lại đẩy xe qua khu hoa quả mua thêm chút hoa quả, qua chỗ bán mì, nhặt một loạt các loại mì. Rồi lại dạo một vòng qua khu đồ ăn vặt, mua một chút sữa, một chút snack, một chút kẹo, một vài loại nước ngọt mà tụi nhỏ thích, Hanbin chẳng để ý mà cứ mua theo sở thích của nấy đứa nhỏ ở thế giới của anh. Trùng hợp thay nó cũng là sở thích của bọn họ. Eunchan đi phía sau anh, ánh mắt không rời khỏi anh một chút, cậu khá bất ngờ khi Hanbin lại có thể mua thức ăn hợp với sở thích của các cậu như vậy. Mà cậu lại không biết sự thật phía sau rằng chỉ là trùng hợp thôi.
Đi gần hết khu siêu thị thì giỏ hàng cũng đã đầy chật ních rồi. Đang ra khu thành toán thì ánh mắt Hanbin va phải chiếc máy ảnh phía trước. Muốn với tay lấy nó mà nó hơi cao, chân anh lại đau nữa chứ. "Haizzz... Sao lại để cao như vậy chứ, để như này làm gì có ai muốn mua chứ, à còn có anh đây". Eunchan thấy anh cứ đứng nhìn cái gì đó rồi lại thở dài, bèn lại gần hỏi
Eunchan: Anh muốn lấy gì sao Hanbin?
Hanbin: À... Đây rồi. Eunchan à, em có thể giúp anh lấy cái đó được không. Nó cao quá mà chân anh lại đau nên không có kiễng lên được.
Eunchan nhìn theo cái chỉ tay của anh, thấy anh đang muốn mua một chiếc máy ảnh thì với tay lấy nó giúp anh, đưa cho anh mà vẫn không khỏi thắc mắc
Eunchan: Anh biết chụp ảnh sao?
Hanbin: Ừmm... Anh biết. Anh còn rất thích chụp ảnh nữa đó. Cảm ơn em- Nhận lấy nó từ tay Eunchan, anh nở một nụ cười rạng rỡ cảm ơn cậu.
Nhìn thấy nụ cười của anh, Eunchan thấy tim mình tự nhiên đập nhanh quá, cậu bị làm sao thế này. Đặt tay lên ngực trái của mình, cảm nhận nhịp tim một lúc một nhanh mà ánh mắt thì cứ chăm chăm nhìn Hanbin đang đẩy giỏ hàng về quầy thanh toán. Cậu hình như bị thần Cupid bắt tên trúng rồi.
******************************************
Xin lỗi mọi người huhu😭
Hôm qua mình tính tối đăng thêm chấp này mà máy tính của mình hỏng mất tiêu, nên phải đi sửa. Mình phải viết lại bằng điện thoại nên không có kịp đăng, huhu, xin lỗi mọi người nhiều🥹🥹
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top