end.

Ánh nắng vàng ươm như mật ngọt rót xuống trần gian rồi vỡ ra thành từng mảnh trong tiếng chim ca ríu rít và âm thanh rộn ràng của những người nông dân trên cánh đồng lúa mạch. Alicia vươn vai hít một hơi thật sâu, để mùi hương ngọt ngào của hoa thược dược lấp đầy khoang phổi trống rỗng. Nắng sớm phủ lên người con bé một màu sắc tươi sáng, khiến mái tóc vốn đã hoe hoe đỏ của nó càng thêm rực cháy. Xách cái giỏ đựng đầy hoa quả bản thân vừa mua được trong thị trấn, Alicia tung tăng chạy ngang qua cánh đồng lúa chín vàng, vui vẻ giơ tay vẫy chào mấy cô bác nông dân đang bận rộn với cái liềm sắc bén.

"Alicia, ở nơi này thế nào? Có tuyệt hơn ở thành phố không?"

"Rất tuyệt! Cháu khoái nơi này lắm!"

Alicia đang ở một vùng quê xinh đẹp cùng với người bà ngoại yêu dấu và hưởng thụ kỳ nghỉ hè tuyệt vời, trong khi cô chị gái của con bé, Rachel, đang phải vật lộn với mớ tiếng Pháp khốn nạn để chuẩn bị thi vào trường đại học danh tiếng trong năm tới.

Nghĩ đến việc bản thân sẽ không bị chị gái cằn nhằn về mấy việc linh tinh vớ vẩn nào đó như không được ăn quá nhiều đồ ngọt hay không nên ngồi khoanh chân khi mặc váy, Alicia lại vô cùng vui vẻ mà vung vẩy hai cánh tay bé xíu của mình, khiến mấy quả táo trong giỏ suýt văng ra ngoài. Bóng dáng khom khom quen thuộc vừa lọt vào mắt, con bé đã hào hứng chạy tới, bổ nhào vào lòng bà ngoại. Olive dang tay đón nhận đứa cháu gái bé bỏng, cười hiền từ.

"Bà ngoại! Bà đã hứa là sẽ kể chuyện cho cháu nếu cháu mua được táo. Cháu mua được rồi nè! Bà phải kể chuyện cho cháu nghe đấy!"

Alicia giơ chiếc giỏ đựng đầy táo lên, đôi mắt màu bầu trời lóe lên những tia sáng lấp lánh. Olive dịu dàng vuốt ve mái tóc xoăn tít, rối bù bằng bàn tay nhăn nheo đầy vết chai của mình, ôn tồn nói:

"Được rồi. Vậy bà sẽ kể cho cháu nghe một câu chuyện này nhé?"

"Vâng!"

Hai mắt Alicia sáng lên. Con bé nằm ra sàn, hai tay chống cằm háo hức nhìn bà ngoại. Olive khẽ mỉm cười, giọng nói chậm chạp vang lên giữa khu vườn thanh vắng, mang theo chút gì đó kỳ bí và huyền ảo:

"Đó là một câu chuyện từ rất lâu về trước, ở một nơi vô cùng xa xôi. Nơi con người và động vật cùng chung sống trong thế giới phép thuật diệu kỳ. Tiếng cười ở khắp mọi nơi, ai ai cũng hạnh phúc, cuộc sống luôn muôn màu muôn vẻ, tựa như thế giới thần tiên vậy. Người đứng đầu vương quốc đó là Nữ hoàng Queenie I. Bà là một người vô cùng tài giỏi với nhiều phép thuật cao siêu và có một tấm lòng nhân ái không ai bì được. Nhờ có tài trị vì của bà, vương quốc đó ngày càng trở nên rộng lớn và tràn ngập niềm vui. Người dân sống trong an bình, không có đói khổ, cũng chẳng có chiến tranh.

Đối diện với vương quốc của họ là một vương quốc hoàn toàn trái ngược. Người dân ở đó quanh năm suốt tháng sống trong đói khổ và bệnh tật. Kẻ ác hoành hành khắp nơi, ai cũng chỉ biết phần mình mà không bao giờ quan tâm tới người khác. Ông vua của họ, Hoàng đế Darkin là một kẻ tàn bạo và vô nhân tính. Ông ta luôn tìm mọi cách để đánh chiếm vương quốc thần tiên. Nữ hoàng Queenie I biết bản thân không thể sống mãi được, và bà lo sợ một ngày nào đó vương quốc bóng đêm sẽ đưa quân sang vương quốc của bà. Vì vậy, Nữ hoàng đã dùng toàn bộ sức mạnh của mình tạo ra một ranh giới giữa hai vương quốc để ngăn chặn âm mưu của gã Hoàng đế độc ác. Bất cứ ai bước qua ranh giới đó đều phải nhận lấy sự trừng phạt thích đáng."

"Thật tuyệt," Alicia ôm hai má kêu lên. Con bé hưng phấn nhìn Olive: "Sau đó thì sao nữa hả bà?"

"Sau đó thì…."

Ánh nắng vàng tươi vắt ngang qua tán lá cây nặng trĩu tiếng chim.  Âm thanh đều đều của người bà vang lên trong không gian tĩnh lặng của buổi ban trưa, tựa như đưa người ta vào thế giới của những câu chuyện huyền ảo.

***

"Chưa đủ! Mạnh nữa lên! Không được thả lỏng! Phải dồn sức mạnh vào thanh kiếm trên tay ngài!"

Những tiếng trầm đục của gỗ va chạm với nhau vang lên, kèm theo giọng nói già dặn mà nghiêm nghị. Thiếu niên tay cầm cây kiếm làm bằng gỗ cứng, không ngừng tấn công người đàn ông phía đối diện. Mồ hôi ướt đẫm trán, lăn dài trên gương mặt điển trai vẫn còn giữ lại mấy phần non nớt. Cậu ta há miệng thở dốc vài cái rồi lại tiếp tục vung kiếm.

"Kyaaaaa!"

Khuôn mặt của người đàn ông không một chút mảy may mệt mỏi, cánh tay giơ lên đỡ lấy những đòn kiếm mạnh mẽ của thiếu niên, rồi đột ngột tấn công.

Lạch cạch.

Thanh kiếm rơi xuống đất, tạo ra thứ âm thanh gãy gọn. Thiếu niên ngồi bệt xuống đất, thở dốc.

"Hôm nay đến đây thôi. Chúng ta sẽ tiếp tục vào ngày mai, thưa điện hạ."

"C-cảm ơn ngài."

"Đây là công việc của tôi."

Người đàn ông khẽ cúi người chào rồi cất bước rời đi. Thiếu niên đón lấy chiếc khăn từ tay nữ hầu, lau mồ hôi trên mặt.

"Điện hạ, Nữ hoàng cho gọi ngài."

"Mẫu hậu? Được rồi, ta đã biết. Ngươi lui trước đi. Ta sẽ tự tới đó."

Thiếu niên khoát tay, đưa chiếc khăn cho người hầu rồi bước về phía cung điện của Nữ hoàng Elise III.

Bên trong cung điện vô cùng im ắng. Hương hoa nhài phảng phất, nương theo không khí mà đi vào trong khứu giác của người thiếu niên. Vị ngọt thanh nhẹ nhàng thấm vào da thịt, khiến người khác cảm thấy như khỏe ra vài phần.

Hít một hơi thật sâu, thiếu niên chầm chậm bước tới trước giường làm từ gỗ quý khảm kim cương, quỳ một chân xuống nền đất trải thảm lông mềm mại:

"Mẫu hậu, người cho gọi con?"

Bóng người sau màn che chậm chạp chuyển động. Bàn tay đưa ra vén tấm lụa làm bằng vải nhung thơm mùi hoa nhài, để lộ một người phụ nữ dung nhan kiều diễm. Mái tóc vàng óng như tơ, đôi con ngươi lục bảo xinh đẹp tựa nữ thần Aphrodite. Thời gian đã bào mòn đi phần nào nét trẻ trung của bà. Những năm tháng ngồi trên ngai vàng đã tôi luyện người phụ nữ mảnh mai trở nên kiên cường và sắc bén.

"Anthony, con đến rồi."

"Mẫu hậu, trông người không được khỏe cho lắm. Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Nữ hoàng khẽ mỉm cười. Bà vỗ nhẹ lên chỗ trống bên cạnh bản thân:

"Lại đây."

Anthony đứng dậy, bước tới rồi ngồi xuống cạnh Nữ hoàng. Bà đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của người con trai, giọng nói tràn ngập sự dịu dàng:

"Anthony, con đã lớn rồi."

Không để thiếu niên cất tiếng đáp lại, bà tiếp tục: "Ta nhớ, khi con còn bé, con rất thích bánh ngọt ta làm. Mỗi khi ta bận việc không thể làm bánh cho con, con đều chạy tới trước phòng ta khóc lóc ầm ĩ, cho đến khi nhìn thấy ta mới thôi."

Hai má Anthony xuất hiện vài vệt đỏ ửng. Cậu ngượng ngùng nói:

"Khi đó con vẫn chưa hiểu chuyện, khiến mẫu hậu phải nhọc lòng."

Nữ hoàng khẽ cười, vươn tay xoa đầu cậu thiếu niên, chậm rãi tiếp tục:

"Lớn lên một chút, con đi theo ngài Henrik học tập võ thuật cùng kiếm thuật, hôm nào trở về cũng thương tích đầy mình, khiến ta thật sự rất đau lòng. Nhưng ta biết, muốn trở thành một vị vua tốt, con phải trải qua những thử thách khắc nghiệt, rèn luyện bản thân thật nhiều thì sau này mới có thể gánh vác được vương quốc. Vì vậy, ta không còn cách nào khác ngoài việc tránh xa con."

Anthony khẽ ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt tràn ngập sự yêu thương và hiền từ, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Ban đầu con cứ nghĩ là do mẫu hậu không thương con. Nhưng khi nhìn thấy người ngất trong phòng làm việc, con cảm thấy con mới là người có lỗi. Mẫu hậu đeo trên lưng là cả vương quốc, chứ không phải chỉ có mình con. Con không thể mãi ích kỷ như thế được. Con phải mạnh hơn, hiểu biết hơn, vậy thì mới có thể giúp mẫu hậu chia sẻ những khó khăn vất vả của người."

"Con lớn thật rồi, Anthony của ta."

Nữ hoàng mỉm cười, chậm rãi đứng dậy, bước tới trước bàn trang điểm. Bà nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn khắc trên chiếc hộp làm bằng gỗ rồi đặt lên tay Anthony.

"Đây là…."

Anthony khẽ mở hộp. Bên trong đặt một chiếc khuyên tai hình thoi rất lớn, viên đá màu lục biếc xinh đẹp tỏa ánh sáng nhàn nhạt lấp lánh.

"Đó là chiếc khuyên tai chứa sức mạnh pháp thuật rất lớn, được truyền lại từ thời Nữ hoàng Queenie I, và chỉ có duy nhất một chiếc dành cho vị vua tương lai. Bởi vì trước đó chưa có một hoàng đế nào là nam giới nên nó không có hình dạng khác. Có thứ này trong tay, con có thể ra lệnh cho bất cứ ai, kể cả người đó có quyền cao chức trọng đến đâu đi chăng nữa."

Anthony mở to mắt, kinh ngạc ngẩng đầu: "Nhưng mà mẫu hậu, không phải người vẫn đang——Tại sao người lại đưa cho con thứ này?"

Nụ cười trên môi bà có chút gì đó đau thương và chua xót. Nữ hoàng đưa mắt nhìn tấm màn che mềm mại màu rượu chát, giọng nói trở nên nhẹ tâng: "Ta….đã sắp không trụ vững được nữa rồi."

Hai mắt Anthony mở to, tràn ngập hoảng hốt và kinh hãi.

"K-không thể nào! Mẫu hậu, người——"

"Thân thể của ta đang dần đi tới giới hạn cuối cùng. Chẳng bao lâu nữa, toàn bộ phép thuật trong cơ thể ta đều sẽ tan biến."

"Mẫu hậu…."

Vẻ thê lương trên khuôn mặt Nữ hoàng khiến Anthony cảm thấy lòng ngổn ngang chua xót. Lời nói vừa đưa tới đầu lưỡi lại không có cách nào thoát ra, chỉ có thể nuốt ngược vào trong. Bà cúi đầu nhìn người con trai duy nhất của mình, mỉm cười: "Đây vốn là——"

Một trận choáng váng bỗng ập tới, đánh gãy câu nói còn đang dang dở. Nữ hoàng lảo đảo vài giây, rồi gục ngã.

"Mẫu hậu!"

Anthony hoảng hốt, lập tức đưa tay ra đỡ lấy thân thể mềm mại không còn một chút sức lực. Nhìn khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của bà, thiếu niên vội vàng hô to:

"Người đâu! Mau truyền thái y!"

….

Cung điện một mảng tĩnh lặng. Nữ hầu chạy ra chạy vào đều không dám phát ra một chút âm thanh. Anthony nôn nóng đứng ngoài cửa, thần sắc lo lắng hiện rõ trên gương mặt tuấn tú hãy còn non trẻ.

Đôi mắt dán chặt vào cánh cửa bằng gỗ khắc hoa văn tinh xảo, một chút cũng không buông. Bàn tay nắm chặt thành quyền, gân xanh cùng mạch máu nổi lên chi chít, trông đến ghê rợn.

Uỳnh.

Âm thanh tựa như tiếng sấm nổ vang trời, mặt đất đột nhiên chao đảo. Cả tòa cung điện lắc lư dữ dội. Anthony hơi mất thăng bằng, ngả người về phía trước.

"Điện hạ, ngài có sao không ạ?"

Cơn chấn động vừa qua đi, binh lính gác bên ngoài liền chạy vào. Anthony lắc đầu, đứng dậy: "Xảy ra chuyện gì?"

"Tâu điện hạ, vừa rồi hình như là động đất."

"Cấp báo!!!"

Tên lính gác vừa dứt lời, một gã binh sĩ đã hớt hải chạy vào: "Điện hạ! Ranh giới, ranh giới đột nhiên bị nứt vỡ, quân lính từ vương quốc bóng đêm đã tràn vào rồi!"

"Cái gì?!?"

Sầm.

Cánh cửa bỗng mở toang, kèm theo thanh âm vội vã của người hầu: "Điện, điện hạ! Không xong rồi! Nữ hoàng ngài ấy——"

Anthony không để nữ hầu nói hết câu, xô ngã cô gái rồi chạy vào bên trong. Nữ hoàng Elise III nằm trên giường lớn, bên cạnh là thái y đang gấp rút dùng phép thuật điều trị.

"Mẫu hậu! Mẫu hậu, xin người hãy cố gắng lên!"

"A-Anthony….."

Thở từng hơi đứt quãng, Nữ hoàng mở mắt nhìn người thiếu niên tóc vàng kim. Bà nở một nụ cười yếu ớt:

"Ta có lẽ sắp….."

"Mẫu hậu, xin người đừng nói nữa! Người sẽ khỏe lại nhanh thôi! Những chuyện còn lại con sẽ gánh vác! Con sẽ không để bất cứ kẻ nào động tới vương quốc của chúng ta! Vì vậy, vì vậy, mẫu hậu, xin người, đừng rời bỏ con!"

"Con trai của ta, ta….xin lỗi con….. Con chắc chắn….sẽ là một vị vua tốt…."

Bàn tay vô lực tuột khỏi tay Anthony, rơi xuống tấm nệm rồi bất động. Đôi mắt tuyệt mỹ dần dần khép lại, mãi mãi chìm vào giấc ngủ ngàn thu. Thái y rũ mắt thu tay, thấp giọng nói: "Điện hạ, Nữ hoàng…. đã băng hà."

"Không, không. Không thể nào," Thiếu niên lẩm bẩm, nước mắt ứa ra, lăn dài trên gò má. Cậu ôm lấy bàn tay đang dần trở nên lạnh lẽo, nghẹn ngào: "Mẫu hậu, người đang lừa con có phải hay không? Mẫu hậu, tỉnh lại đi. Con sẽ khóc mất, mẫu hậu, xin người đừng đùa con như vậy. Mẫu hậu…."

"Điện hạ, xin ngài hãy nén bi thương."

Nước mắt như những viên pha lê rơi xuống nệm trắng, loang lổ từng mảng đậm màu. Thiếu niên ngửa cổ lên trời, tiếng hét bi thương hòa vào với tiếng sấm ì ùng.

"A a a a a a a a a a a a a!!!"

….

Mây đen phủ kín bầu trời trong xanh một màu đặc quánh. Binh sĩ vội vã chạy vào trong phòng, bộ giáp vừa ướt vừa nặng va vào nhau kêu loảng xoảng: "Điện hạ! Quân địch đã tràn đến thị trấn Dreamliner! Quân sĩ ở gần đó đều đã bị chúng giết chết rồi!"

Anthony lặng người nhìn thi thể Nữ hoàng quá cố, một lúc sau mới đưa tay gạt nước mắt.

"Mẫu hậu, xin người hãy an nghỉ. Con sẽ thay người bảo vệ vương quốc."

Giọng nói có chút khàn khàn, mà tràn ngập quyết tâm cũng kiên cường. Đôi mắt màu lục bảo lóe lên tia sáng lạnh lẽo, Anthony xoay người ra lệnh: "Lập tức triệu tập toàn bộ quân sĩ! Ta sẽ đích thân ra chiến trường!"

"Rõ, thưa điện hạ!"

….

Bầu trời tối đen. Mưa không ngừng rơi, mang theo hương vị nồng ẩm của đất. Quân lính xếp thành từng hàng đều tăm tắp, khuôn mặt ai nấy đều mang thần sắc nghiêm trọng. Anthony đứng trên tầng cao, bộ giáp sắt sáng loáng bao bọc thân hình có chút gầy gò, đơn bạc của thiếu niên. Vẻ non nớt ngây ngô đã không còn, chỉ còn lại sự uy nghiêm khí phách của một vị vua tương lai.

"Điện hạ," Tướng quân Henrik cúi đầu nói: "Tất cả đều đã sẵn sàng chờ đợi mệnh lệnh của ngài."

Henrik âm thầm quan sát vẻ mặt của thiếu niên, khẽ thở dài. Cái chết của Nữ hoàng tới quá đột ngột, và nó đã ảnh hưởng không nhỏ tới hoàng tử Anthony. Tuy rằng điện hạ trưởng thành như vậy ông rất vui mừng, nhưng không biết điều đó sẽ dẫn đến hệ quả gì trong mai sau. Nếu không, đến lúc đó vương quốc sẽ sụp đổ hoàn toàn.

"Cảm ơn ngài, tướng quân Henrik."

Anthony nói, đôi lông mày vẫn không hề dãn ra lấy một chút. Cậu bước tới phía trước, cất cao giọng:

"Tám trăm năm trước, Nữ hoàng Queenie I đã sử dụng toàn bộ pháp lực của mình tạo ra ranh giới giữa hai vương quốc, ngăn chặn sự xâm chiếm của vương quốc bóng đêm. Tám trăm năm nay, vương quốc bóng đêm không ngừng tìm cách phá hủy ranh giới. Bây giờ chúng đã thực hiện thành công và đang không ngừng ra sức tấn công vương quốc chúng ta hòng chiếm lấy nơi này. Nay ta kêu gọi mọi người cùng góp sức chống lại lũ giặc đang tàn phá quê hương của chúng ta. Mọi người có muốn cùng ta đánh tan quân địch, bảo vệ vương quốc hay không?"

"Đánh tan quân địch! Bảo vệ vương quốc!"

"Đánh tan quân địch! Bảo vệ vương quốc!"

"Đánh tan quân địch! Bảo vệ vương quốc!"

Tiếng hô dõng dạc như sấm dội vang trời, át đi âm thanh ồn ào của mưa bão. Anthony giơ cao thanh kiếm trên tay, hô to:

"Xuất quân!"

***

Lá cây nương theo ngọn gió lả lướt rơi xuống mặt đất. Alicia mặt mũi lem nhem nước mắt, không nhìn được òa khóc:

"Huhuhu, Nữ hoàng đáng thương quá. Anthony cũng đáng thương nữa."

"Đừng khóc," Olive dùng khăn lau nước mắt trên mặt con bé, dịu dàng nói: "Anthony xác thực đáng thương. Nhưng cũng nhờ vậy mà cậu bé mới có thể trưởng thành."

"Hức. Sau đó thì thế nào hả bà? Anthony có chiến thắng được vương quốc bóng đêm không? Người dân ở vương quốc thần tiên có được sống trong hòa bình nữa không vậy bà? Cho cháu biết đi."

Alicia sụt sịt mũi, mở to mắt nhìn bà ngoại. Olive nhẹ nhàng cười, vỗ vỗ cái đầu bé xíu của cô cháu gái nhỏ.

"Đương nhiên là Anthony đã chiến thắng vương quốc bóng đêm rồi. Người tốt sẽ được đền đáp, không phải sao? Được rồi, chúng ta kết thúc câu chuyện này ở đây. Có vẻ như canh khoai tây của bà đã chín rồi đấy."

"Oa! Cháu thích canh khoai tây!"

Alicia hai mắt tỏa sáng. Con bé gạt câu chuyện sang một bên, hào hứng chạy vào phòng bếp. Olive chầm chầm bước theo sau, ánh nắng vàng tươi xuyên qua từng tán lá, in xuống mặt đất những bông hoa mộng ảo xinh đẹp. Màu nắng rực rỡ phủ lên vùng quê thanh bình, tựa như mái tóc của chàng thiếu niên.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top