【ĐỒNG NHÂN】Tầm quan trọng của 1 wingman
Đồng nhân
【 Hữu Dược 】 Tầm quan trọng của Wingman
Có cp: Chu Dung Cật x Lý Khắc, Tạ Lương x Phạm Ái Quốc, Lâu Chủ x Tả Văn Khởi
OOC
【Dự Vương phủ, đêm trước Thất Tịch 】
Phạm Ái Quốc bị các thị vệ bắt giữ, bí mật đem trước đến trước mặt anh, thành thật mà nói, Chu Dung Cật sẽ không bao giờ nghĩ rằng người này sẽ tự mình đến cửa nhà anh ta.
"Tôi thực sự biết Dự Vương, có vẻ không đúng nhưng tôi cũng biết Lý Khắc, Lý Khắc ý, các vị có biết anh ấy không?" Phạm Ái Quốc hoảng sợ nói với các vệ sĩ :"Cách xuất hiện của tôi có vẻ thực sự không hợp lý, cảm thấy có hơi mạo phạm các vị rồi."
Chu Dung Cật nhẹ nhàng giơ tay ra hiệu cho thị vệ thả Phạm Ái Quốc xuống. Nhận được lệnh từ chủ nhân thị vệ cũng buông Phạm Ái Quốc ra.
Phạm Ái Quốc vừa đặt chân xuống đất, anh ta lập tức đứng dậy, lật người như cá gặp muối và chửi vào mũi thị vệ: " Lão tử đã nói là có quen biết Dự Vương rồi mà, sao lại không hiểu tiếng người vậy, thật là........."
"Có việc?" Chu Dung Cật mặt không chút thay đổi ngồi ở chỗ đó, nếu không phải trước đó nghe được tiếng của Phạm Ái Quốc, hắn còn tưởng rằng là từ nơi nào đó phát ra.
Phạm Ái Quốc ho khan hai tiếng, nói: "Nói chuyện này có thể không tiện." nói xong, cậu lén lút chỉ vào hai tên thị vệ có mặt, nháy mắt với Chu Dung Cật ra hiệu.
Chu Dung Cật đưa chén trà trong tay lên môi nói: "Cứ nói đi, thị vệ của bổn vương đã được huấn luyện đặc biệt."
"Ngài và Lý Khắc định trải qua Thất tịch như thế nào vậy?"
Chu Dung Cật suýt chút nữa phun ra một ngụm trà, nhất thời nghẹn ở cổ họng, rất khó nuốt xuống.
"Tại sao ngài ấy không nói chuyện?" Phạm Ái Quốc quay lại và hỏi tên thị vệ.
"Nghẹn." Thị vệ A giải thích.
"Ồ."
Phạm Ái Quốc lại hỏi: "Mà Lý Khắc đâu rồi?"
"Đang vẽ tranh." Vừa dứt lời, Phạm Ái Quốc liền cảm thấy đang Chu Dung Cật nhìn mình, ánh mắt màu vàng kim lại lần nữa trở nên lạnh lùng.
【Hai ngày trước】
Lý Khắc vốn là một người rất thích chạy nhảy, đặc biệt là trong vương phủ nhàm chán của Dự vương cái năng lượng chân tay của cậu được thể hiện rất sống động.Lúc thì loanh quanh ở chỗ này, lúc thì lang thang ở chỗ kia.Khi có hứng thú, thì cậu trổ tài nấu nướng, chuẩn bị mấy món hắc ám cho Dự vương nếm thử, nghe nói người thử độc cho Dự vương đi mất mấy người, một số bỏ chạy, số còn lại thì lăn lóc bò lổm ngổm.
Nếu như không phải gần đây không có phát hiện hình bóng Lý Khắc ở vương phủ rộng lớn này.Chu Dung Cật cũng sẽ không bao giờ bước vào phòng của Lý Khắc. Phòng cậu lộn xộn, giấy trắng mực đen vương vãi khắp sàn. Ở giữa gian là một cậu trai đầu cúi xuống chăm chỉ làm gì đó___Lý Khắc.
"Em có vẻ rất bận." Chu Dung Cật nói.
Lúc này Lý Khắc mới ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng nõn cũng nhuốm đầy vết mực.
"A, chào buổi sáng, điện hạ."
Chu Dung Cật sững sờ.
Thị vệ B ở một bên nhắc nhở: "Lý Khắc huynh đệ, đã là cuối giờ mùi, đầu giờ thân rồi."
"Hả?"
"Ba giờ chiều." Chu Dung Cật giải thích.
"Ồ." Lý Khắc cúi đầu xuống, bỗng dưng phản ứng lại, ôm đầu kêu to: "Ba giờ chiều! Vẽ không kịp rồi. . . . . ."
Chu Dung Cật vô hình nhíu mày, nói: "Vẽ?"
"Vâng, hồi trước khi em quen biết được Phạm Ái Quốc, thấy cậu ấy viết tiểu thuyết . Tình cờ, chuyên ngành của em ở trường đại học là vẽ minh họa, vì vậy cậu ấy đã thuê em vẽ tranh minh họa cho cuốn tiểu thuyết đó. Em cũng nghĩ rằng ở đây không có việc gì để làm, kiếm thêm tiền cũng không tệ" cuối cùng cũng bắt tay vào công việc. Lý Khắc sốt ruột vò tờ giấy thành một quả bóng, cậu không nói câu cuối cùng mà nói thêm: "Anh yên tâm đi, mặc dù em Lý Khắc làm cái gì cũng không tốt, nhưng ở phương diện này em vẫn có thể xoay xở được, vậy nên sẽ mất năm ngày để hoàn thành... ......... "
Chu Dung Cật gật đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, nói một câu không rõ ràng ý : "Thất tịch đang đến gần, mùa thu hoa cúc cũng bắt đầu nở rồi. "
Lý Khắc cúi đầu, chuyển bút, không hiểu ý của anh trả lời: "Em biết."
Thị vệ ở cửa rốt cuộc nhịn không được, phá lên cười.
Chu Dung Cật nhìn hắn nói: "Ngươi cười cái gì?"
Thị vệ A vội vàng khom người nói: "Hồi bẩm điện hạ, thần vừa nhớ tới một chuyện vui."
Chu Dung Cật liếc hắn một cái, không truy cứu nữa, cuối cùng đưa mắt nhìn Lý Khắc, liền rời đi.
【Dự vương phủ, đêm trước Thất tịch】
Phạm Ái Quốc gần như hiểu ý của Dự vương ngay lập tức.
"Tranh vẽ phải hoàn thành trong vòng năm ngày?" Chu Dung Cật hỏi.
Phạm Ái Quốc đồng cảm gật đầu nói: "Nếu không phải có Tạ Lương.......có lẽ chỉ cần 5 tiếng."
"...............ngươi muốn 20 trượng trước?"
"...Ta còn chuyện muốn nói!!!" Phạm Ái Quốc vội vàng ngăn cản hắn, đột nhiên lại trở cấp bách: "Ừm, cho nên Thượng Đế phái ta, Phạm Ái Quốc, đến cứu ngài thoát khỏi khốn cảnh này." nói xong, hắn nhìn tình hình Chu Dung Cật với sự tự tin.
Thấy Chu Dung Cật không hề động tâm, Phạm Ái Quốc lại nói: "Không biết Dự Vương đã từng nghe qua chữ wingmanchưa?"
"Wingman?"
Sau khi Phạm Ái Quốc giải thích những nguyên tắc cơ bản để trở thành một wingman cho Chu Dung Cật, Phạm Ái Quốc lại nói: "Mặc dù tôi và ngài không biết rõ về nhau, nhưng đối với nhau là quá đủ để trở thành wingman."
Chu Dung Cật đáp: "Ngươi cần wingman sao?"
【Bốn ngày trước】
Phạm Ái Quốc ngồi vào bàn, ngậm bút vẽ, nhìn chằm chằm vào những tờ giấy trắng, khoanh tay, không nghĩ được cái gì.
"Ngươi một bút cũng không được, sau này lại phải gấp rút hoàn thành bản thảo" Tạ Lương liếc hắn một cái, đặt trà xuống, thúc giục.
"Có Lý Khắc trong tiến trình tiếp theo không?" Phạm Ái Quốc hỏi.
Tạ Lương gật đầu.
"Ồ, vậy thì không sao."
[Lý Khắc: Không cần lôi vị huynh đệ của ngươi vào đâu凸^-^凸]
Phạm Ái Quốc tựa hồ nghĩ tới cái gì, nói: "Híc, Thất Tịch không phải sắp tới sao?"
"Sắp rồi." Tạ Lương nói.
"Ta đang nghĩ đến việc viết một bài về Lễ Thất Tịch" Phạm Ái Quốc giả vờ trầm ngâm
nói: "Nhưng lão tử đã tự solo 20 năm, chưa từng tham gia lễ Thất tịch một lần nào, ta thực sự không có bất kỳ nguồn cảm hứng nào."
Tạ Lương nói: "Cho đến nay, điều quan trọng nhất vẫn là gấp rút hoàn thành bản thảo. Bản thảo của ngươi rõ ràng vẫn chưa hoàn thành."
"Vậy nếu ta hoàn thành bản thảo trước thời hạn thì sao?" Phạm Ái Quốc vẻ mặt lo lắng phàn nàn: "Mà tôi ở Tiêu Tương sơn trang mãi cũng chán, không tốt cho việc phát triển cảm hứng của ta đâu!"
"Hiện tại có vội vàng hoàn thành cũng không tính là sớm." Tạ Lương đỡ trán, "Mấy ngày trước ngươi đã hoãn lại."
"Nói một cách dễ hiểu, nếu ta đuổi kịp, thì có thể chơi bao nhiêu ngày?"
Tạ Lương tỏ vẻ khó hiểu, "Tùy cậu thôi." Phạm Ái Quốc không nói lời nào lấy bút ra khỏi miệng, bắt đầu viết thật nhanh, cảm hứng trong lòng đột nhiên tuôn ra, sau vài tiếng, bút đã viết xong.
【Dự vương phỉ, đêm trước Thất tịch】
"Sau đó hắn đồng ý?" Thị vệ thích ăn dưa hỏi 🍉.
Vẻ mặt Phạm Ái Quốc đau khổ: "Đồng ý mà lão tử vẫn đứng đây à."
【Bốn ngày trước , tiếp tục】
Sau khi hoàn thành bản thảo, Phạm Ái Quốc đã đặc biệt chuẩn bị đợi Tạ Lương trở lại. Rốt cuộc, anh tin vào một câu: chủ động trước có lẽ chính là ở kèo trên rồi.
Kết quả là Tạ Lương người vừa quay lại, sau đó lấy ra một xấp giấy trắng khác. "Cậu có ý gì?" Phạm Ái Quốc nhìn người trước mặt làm việc hỏi.
Tạ Lương nhìn anh và nói, "Ta đang chuẩn bị bản thảo tháng tới cho ngươi."
"Này!" Phạm Ái Quốc nói:"Không phải cậu đã đồng ý cho tôi chơi mấy ngày sao? Phúc hạnh đã hứa của ta đâu?"
"A..." Tạ Lương do dự một chút, thở dài nói: "Được, ngươi có thể ra ngoài đi chơi."
Phạm Ái Quốc chưa kịp nói thì đã bị đưa đến cổng sơn trang.
"Ta hẳn là biết rất rõ ngươi." Tạ Lương ý vị thâm trường vỗ vỗ vai hắn, đem dấu hiệu cổ vũ cho Phạm Ái Quốc nói: "Giấu kỹ." Nói xong liền đóng cửa lại. Khi Phạm Ái Quốc định thần lại, cậu đối mặt với cánh cổng lớn và hét lên: " Hiểu rõ cái đầu ngươi á!!"
【Dự vương phủ, đêm trước Thấy tịch 】
"Cách cậu ấy không chú ý đến tiểu tiết đã hủy hoại rất nhiều sự dịu dàng của tôi." Phạm Ái Quốc buồn bã nói.
"...Tại sao ngươi không trực tiếp nói với cậu ta?" Chu Dung Cật nói.
"Nam nhân à" Phạm Ái Quốc nói, "có phải muốn mất mặt không?"
"Cái mặt ngươi chẳng liên quan gì cả." Thị vệ B nói.
"Bất quá, ta thông minh, đã nghĩ ra biện pháp." Phạm Ái Quốc nói.
【Dự án Phạm Ái Quốc】
"Cái này có thể sao?" Chu Dung Cật do dự.
Phạm Ái Quốc vỗ ngực, "Không hẳn, lão tử 'cõng ngươi bay' cũng không phải chuyện tùy tiện, qua một hồi ngươi cứ đứng ở chỗ này không nhúc nhích, để lão tử 'carry', cần thiết thì phải thích ứng hoàn cảnh."
Cuối cùng cửa cũng mở ra, Tạ Lượng nghe đâu đó Phạm Ái Quốc ở phủ Dự vương có chuyện, vội vàng chạy tới như đón gió.
Phạm Ái Quốc thấy người đã đến, kỹ năng diễn xuất của hắn cũng xin phép xuất hiện___
__
"Gì cơ!" Phạm Ái Quốc che miệng, trong mắt tràn đầy kinh ngạc cùng hoang mang, nén giọng nói: "Điện hạ muốn mời hạ nhân đi chợ đêm vào lễ Thất Tịch sao?"
Cảnh tượng trước mắt đáng sợ tới mức không dám nhìn thêm, đôi mắt Chu Dung Cật chợt rơi xuống đất, dưới sự nhắc nhở điên cuồng và nhỏ nhẹ của Phạm Ái Quốc, vị vương gia uy nghiêm của Đại Lương chỉ còn cách gật đầu trong nước mắt .
"Điều này không tốt?" Phạm Ái Quốc giả vờ dè dặt, nói: "Thật sao?"
[Thị vệ:Đại ca ắt phải vậy à.]
"Này thì ai tin......?"
"Ta không đồng ý." Giọng nói ấm áp cuối cùng cũng truyền đến, Tạ Lương nhẹ nhàng chen vào giữa hai người, lặp lại: "Ta không đồng ý, Phạm Ái Quốc đã được mời rồi."
Dự vương ra hiệu cho thị vệ B, thị vệ B vội vàng đẩy thị vệ A. Thấy thị vệ A không để ý tới mình, thị vệ B cố nén giọng điệu run rẩy, cúi đầu nói: "Vậy ta phải cảm Tạ thiếu gia.", Chu Dung Cật gật đầu, bỏ chạy trong tuyệt vọng, nhanh chóng rời đi.
"Lão tử còn tưởng rằng có ngươi không có rảnh?" Phạm Ái Quốc dài ngoằng nói, mang theo một tia giễu cợt, "Ngươi nói là thật sao?"
"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy." Tạ Lương nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi muốn tìm một cô gái để dự lễ Thất Tịch." Thấy Phạm Ái Quốc không phản ứng, Tạ Lượng lại nói: "Nhưng ngươi đã tìm được Dự vương, ta cảm thấy hắn tựa hồ có chút đáng sợ lại khó tính" hắn suy nghĩ một chút: "Vậy nếu người ngươi muốn nam nhân, không bằng để ta tới."
"Ta có thể cảm ơn ngươi không..." Phạm Ái Quốc nói.
"Cảm ơn gì?"
" Cảm ơn ngươi là một quân tử"
"Không cần, là ta tự nguyện."
【Dự vương phủ , đêm trước Thất tịch 】
Khi Phạm Ái Quốc trở lại hoa viên, trời đã xế chiều. "Thành công rồi!" Phạm Ái Quốc thẳng lưng nói.
Phạm Ái Quốc cẩn thận nhìn Chu Dung Cật nói: "Sắc trời đã không còn sớm rồi, vì vậy ta chỉ có thể sử dụng chiêu thức đó, kỹ năng cuối cùng là đánh thẳng từng quả một!"
"Gì?"
【Fast ball】:thuật ngữ bóng chày
Phạm Ái Quốc lúc này đứng trước phòng của Lý Khắc, nhẹ nhàng nói: "Lát nữa ngài có thể tự ứng biến với hoàn cảnh."
Chu Dung Cật còn chưa kịp phản ứng, Phạm Ái Quốc đã đẩy cửa vào, không chút do dự nói: "Lý Khắc, Dự Vương nói dẫn ngươi đi mừng Thất Tịch, ngươi nói cho ta biết phải làm như thế nào!"
Khuôn mặt trắng bệch lạnh lùng của Chu Dung Cật trong nháy mắt tối sầm lại mấy phần: "Người đâu......"
Đây có phải là "Fast ball" không?
"Được chứ!" Lý Khắc dụi dụi mắt nói: "Em vừa mới vẽ xong, đang lo lắng không biết nên trải qua Thất Tịch như thế nào, không nghĩ tới có thể ra ngoài đi dạo! Đường phố của Thất Tịch nhất định rất vui vẻ! " xem Chu Dung Cật, dường như có những ngôi sao ẩn giấu trong mắt anh ấy, tỏa sáng rực rỡ.
Chu Dung Cật gật đầu, cảm thấy hai má hơi nóng, lại vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ.
Về sau, chúng ta hãy cùng du sơn ngoạn thuỷ.
【Small talk】
Không phải Phạm Ái Quốc không muốn đi gặp Lâu Chủ hay Tả Văn Khởi, mà là sau khi suy nghĩ một chút, anh ấy nói: "Cả hai người tên cũng đã xướng cùng nhau, mà vẫn cần một wingman?"
【Thiên hạ đệ nhất lầu, đêm trước Thất tịch】
"Ôi chaoooo......." Lâu Chủ giả vờ kêu lên, liếc nhìn Tả Văn Khởi phía sau, thấy anh ta không quan tâm lắm, lại lần nữa "Aiya.............." " Lâu Chủ eo của người lại đau à?" Tạ Văn Khởi lo lắng.
Lâu Chủ liếc nhìn rồi đưa mắt ra ngoài cửa sổ.
Vào đêm trước Thất tịch, đường phố đã sẵn sàng và tất cả những người bán hàng đều đang để mắt đến nó. Đúng vậy trên đường đã rải rác có mấy đôi rải cơm, ngươi đút cho ta một lát, ta cho ngươi ăn một lát, tránh làm đau chó. Lâu Chủ bị thương lầm bầm: "...không được hại động vật..."
"Lâu Chủ muốn đi chơi lễ Thất tịch sao?" Tạ Văn Khởi đột nhiên hỏi.
Lâu Chủ quay đầu lại nhìn hắn, bất mãn nói: "Đi ra ngoài để bị giết sao?" Hắn vươn vai nói: "Con người bây giờ thật là vô đạo đức, lễ Thất tịch không còn cách nào bày tỏ tình cảm, nhất định phải đi đến những nơi công cộng. Ầy kệ đi kệ đi."
"Ta sẽ bảo vệ người thật tốt." Tả Vân Khởi nghiêm túc nói: "Ta cảm thấy gần đây chủ nhà bận rộn công việc, muốn ngày mai mời ngươi đi chợ giải khuây, may mắn là chủ nhà nói cũng có lý, cho nên Vân Khởi có thể sắp xếp chuyện này."
"Ồ hô—— tiểu Vân Khởi, ngươi sẽ chơi hết mình chứ?" Lâu Chủ xoa đầu Tả Vân Khởi nhẹ nhõm nói, "Thật ra, đi chơi Thất Tịch cũng rất vui. Hãy xem những thứ này ......." Anh vỗ hai lần vào tờ rơi nhỏ trên bàn, "Đều là hoạt động quảng bá.Có phải rất sướng không?"
"Một nửa giá cho các cặp đôi?" Tả Vân Khởi đọc lại, "Bánh cho các cặp đôi......? Cậu ấy ngước mắt nhìn chủ nhà, "Người có chắc không?"
"Không quan trọng." Lâu Chủ khoát khoát tay, nói: "Dù sao ngày mai cũng chuẩn bị xong."
"Nhân tiện, nhân tiện, gọi Tiểu Tuyết ngày mốt hẵng quay lại." Lâu Chủ nói thêm.
"Được."
End
Cre: https://pidaobuxing.lofter.com/post/1fc7897e_1ca5e3508
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top