Chương 8: Cô ấy không biết làm thì cậu làm không phải là được rồi sao?
" Em muốn mặn chết tổng tài của em sao? " Anh nghi hoặc hỏi.
" Cà phê sao lại mặn nhỉ? " Cô ngây thơ đáp.
" Em lại đây bưng cà phê đi đi tôi không uống nữa "
Cô nghe thế thì tưởng Thiên Yết không nghi ngờ cô nữa thì mau chóng bước đến bưng cà phê đi.
Không ngờ cô vừa bước đến liền bịThiên Yết ôm ngồi lên đùi. Anh không nhanh không chậm nhấp một ngụm cà phê rồi cúi xuống hôn cô. Cô muốn đứng lên nhưng không được có một cánh tay đang ôm siết eo cô.
Thiên Yết nhanh chóng cho thứ chất lỏng màu đen chảy vào miệng cô rồi buông cô ra. Chờ cô nuốt xong Thiên Yết hỏi: " Vậy xin hỏi em - tiểu thư Nhan Kim Ngưu, cà phê này có vị gì? " Anh nghiêng đầu hỏi cô.
Cô nhanh chóng đứng dậy khỏi đùi anh rồi thầm than " Cà phê này đúng là mặn chết tui mà nhưng không sao dù sao cũng trả đũa được anh ta rồi ". Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng cô vẫn trả lời anh: " Sao cà phê này lại mặn vậy nhỉ? "
" Chuyện này không phải em nên rõ nhất sao? "
" Sao lại là tôi? " Cô vẫn cố chấp ngây thơ.
" Em pha cà phê cho tôi! " Anh gằn từng chữ như đe dọa cô.
" Cà phê là tôi pha nhưng mặn thì liên quan gì chứ? " Cô cố tình đánh trống lảng.
" Tôi lập tức hủy hợp đồng giữa hai chúng ta " Anh cúi đầu đọc tài liệu nhưng giọng đầy tính doạ người.
" Thôi được là tôi làm " Cô thở dài đáp.
" Vậy còn nói là không làm? "
" Tôi làm là tôi làm đó được chưa? " Cô tức quá hoá giận hét lên.
" Em bưng cà phê ra ngoài đi. Tối về sẽ trừng phạt em sau! "
Cô hậm hực bưng ly cà phê ra ngoài. Bảo Bình từ phòng mình thấy cô bước ra thì kêu cô lại đi theo mình. Vừa đi vừa nói: " Nhan tiểu thư ký, cô theo tôi vào phòng lấy tài liệu sau đó soạn bản hợp đồng này rồi đưa tôi để tôi duyệt, chuyện sau đó tôi sẽ tự đưa cho Lãnh tổng "
" Tôi đã rõ rồi "
Cô cầm lấy tài liệu Bảo Bình đưa ra khỏi phòng thư ký nhanh chóng mang ly về phòng nước rồi quay lại làm việc. Bước vào phòng cô nhanh chóng ngồi xuống đánh máy không thèm để ý đến vị tổng tài nào đó.
Cô đánh máy một hồi thì làm sau liền đưa đến phòng Bảo Bình. Thấy tiếng mời vào, cô nhanh nhẹn bước vào nói: " Bảo thư ký tôi đã soạn xong rồi "
Bảo Bình thấy cô làm nhanh rất vui vẻ vì cô gái này cũng không đến nỗi không có năng lực nhưng mọi việc thì đâu như vậy.Bảo Bình xem xong thì....gần như tức giận nói: " Như thế này là soạn hợp đồng? "
" Sai ở chỗ nào sao Bảo thư ký? "
Thấy cô nói như vậy Bảo Bình gần như quát lên: " Cô không biết làm thì hỏi tôi, im im rồi chả biết làm ra cái quái gì nữa. Mau ra ngoài đi "
Cô mặt ủ rũ bước ra đúng lúc vị tổng tài nào đó đang ra khỏi phòng tìm cô vì thấy cô đi lâu như thế vẫn chưa quay lại. Thiên Yết thấy cô mặt ủ rũ bước ra từ phòng Bảo Bình thì nghi hoặc hỏi: " Em sao vậy? "
" Tôi không sao? "
" Bảo Bình mắng em? "
" Tại tôi làm sai nên anh ấy mới làm vậy "
" Vậy tại sao em làm sai tôi chưa mắng em, em liền phản kháng như vậy? " Anh đùa cợt nói
" Tôi, tôi... "
Cô vừa bị mắng cũng không muốn cãi nhau với Thiên Yết nên lắp bắp nói. Thiên Yết thấy thế bảo cô vào gọi Bảo Bình vào phòng tổng tài giúp anh. Cô đi gọi Bảo Bình, anh trở về phòng tổng tài. Không đến năm phút sau thấy Bảo Bình và Nhan Kim Ngưu gõ cửa bước vào. Anh kêu cô tránh đi một lát. Bảo Bình thấy mặt anh có biểu hiện kì lạ liền hỏi: " Lãnh tổng, gọi tôi có việc? "
" Cậu nói xem? " Giọng nói anh vẻ đe dọa vô cùng cao.
" Lãnh tổng có gì xin chỉ giáo ? " Bảo Bình run run nói rồi thầm than " Biết ngay lại có ai chọc đến vị Boss này mà "
" Vừa rồi cậu vừa mắng Nhan Kim Ngưu? " Anh nghiêng đầu hỏi.
" Cô ta rõ ràng không biết làm nhưng không hề hỏi tôi " Bảo Bình biết lý do thì hắng giọng nói.
" Cô ấy không biết làm thì cậu làm không phải là được rồi sao? " Giọng Thiên Yết trở nên âm trầm.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top