Chương 17

Cách ngày thi tốt nghiệp một tuần , Bách Vỹ Dạ liền sắp xếp việc ở công ty , cả ngày ở nhà chuyên tâm ôn tập giúp cô . Lâm  Nhã Vy ôn tập với hắn rất tốt , cũng rất dễ hiểu . Bách Vỹ Dạ thông minh như vậy , ôn tập giúp cô chính là lợi thế của cô .

" Đồ ngốc ! Câu này em dùng sai công thức rồi! "

Bách Vỹ Dạ gõ cây bút lên trán cô , lạnh giọng . Lâm Nhã Vy sờ sờ trán , bĩu môi :

" Ai yo , đừng đánh nữa , tôi biết rồi ... "

" Còn ngốc nữa thì đừng trách tôi độc ác ! "

Bách Vỹ Dạ lạnh lùng đe dọa . Sau đó hắn nhìn cô làm đề cương , lại nói :

" Khi nào làm xong đưa tôi kiểm tra ! "

" Biết rồi ! "

Bách Vỹ Dạ bước tới giường ngồi xuống , cầm laptop lên làm việc . Mười ngón tay thon dài tinh tế gõ lạch cạch trên bàn phím.

Lâm Nhã Vy chuyên tâm giải đề , vừa tới trang mười lăm , liền có chút thắc mắc . Cô ngẩng đầu lên định gọi Bách Vỹ Dạ thì phát hiện hắn đã dựa đầu vào thành giường ngủ từ lúc nào .

Cô có chút ngẩn người . Nhìn hắn một lúc , liền phát hiện hóa ra người này cũng đẹp như vậy . Đẹp hơn cô từng nghĩ .

Nhìn dáng vẻ mệt mỏi kia của hắn , không hiểu sao thấy xót xa . Lâm Nhã Vy buông bút , bước tới giúp hắn điều chỉnh lại tư thế . Cô nhìn đồng hồ , cũng không còn sớm nữa , liền thu dọn sách vở trên bàn . Sau đó Lâm Nhã Vy ôm chăn gối sang phòng khách ngủ .

Thẳng tới sáng hôm sau . Bách Vỹ Dạ thức dậy trên giường , đưa mắt nhìn xung quanh không thấy Lâm Nhã Vy đâu . Hắn bước xuống giường , vào phòng tắm thay quần áo ra một lượt . Sau đó hướng hệ thống mà ra lệnh :

" Lâm Nhã Vy , em có hai phút để xuất hiện ! "

Lâm Nhã Vy đang thay quần áo trong phòng tắm liền có chút khẩn trương . Khi cô đến trước mặt Bách Vỹ Dạ , đã là bốn phút sau . Khuôn mặt đẹp trai của hắn có chút không vui , thanh âm lạnh lùng :

" Em đi đâu ? "

" Tôi sang phòng khách ngủ . Không được à ? "

Lâm Nhã Vy đáp . Bách Vỹ Dạ vẫn không vui như vậy , có chút ngang ngược và bá đạo :

" Tại sao không ngủ ở đây ?"

" Anh ngủ mất rồi , sao tôi ngủ được ? "

Lâm Nhã Vy chớp chớp mắt nhìn hắn , có chút phức tạp . Bách Vỹ Dạ lập tức nhíu mày :

" Ngủ chung thì có sao ? "

" Anh gọi tôi đến đây là vì chuyện này thôi ? "

" Không hẳn . Tôi có chuyện muốn hỏi em ! "

" Vậy , anh hỏi đi ! "

" Sau khi tốt nghiệp , em có muốn đến công ty tôi làm ? "

Bách Vỹ Dạ đứng trước gương vừa chỉnh lại áo sơ mi vừa nói . Lâm Nhã Vy lộ ra nét vui vẻ :

" Thật sao ? "

" Ừ , vẫn còn trống một vị trí ! "

Trên khuôn mặt đẹp trai kia có nét cười , thanh âm nhàn nhạt như cũ vang lên . Lâm Nhã Vy cười càng thêm tươi , thanh âm cũng trở nên mềm mại ngọt ngào hơn :

" Thật vậy sao ? Cảm ơn anh , Bách Vỹ Dạ ! "

" Không cần , tôi giúp em chuẩn bị ! "

Bách Vỹ Dạ cong khóe môi nói rồi rời khỏi phòng . Lâm Nhã Vy vui vẻ đến mức cười híp cả mắt . Cô mở điện thoại , gọi đến cho Lâm Hiên Phong .

[ Alo ! Tiểu Vy ]

" Bố ạ ! Sắp tới ngày con thi tốt nghiệp rồi . Còn có , con vừa tìm được một chỗ làm tốt ! "

[ Thật a ? Tiểu Vy , con cũng thật may mắn đi ! Tuần sau thi tốt nghiệp , tập trung một chút , cũng đừng căng thẳng quá . Cố lên ! ]

" Bố , thật ra con gọi còn muốn hỏi . Hiện tại mẹ thế nào rồi ? "

Lâm Nhã Vy bất giác thấy buồn , giọng cô cũng vì vậy mà lộ ra nét buồn bã ủ rũ . Lâm Hiên Phong mỉm cười nói :

[ Nhờ có bạn con cả đấy ! Bác sĩ giỏi , môi trường điều trị lại tốt , hiện tại mẹ con khá lên rất nhiều . Hôm qua bác sĩ còn nói , mẹ con sớm sẽ tỉnh lại . ]

" Vâng , vậy bố chăm sóc mẹ nhé ! Thi xong , con lại về với bố ! "

[ Ừm , cố lên , bố tin con ! ]

" Tạm biệt ! "

Lâm Nhã Vy tắt máy . Từ tận đáy lòng vô cùng cảm kích Bách Vỹ Dạ . Cô bỏ điện thoại vào túi , buộc lại mái tóc rồi đi xuống phòng khách .

" Bác ơi , Bách Vỹ Dạ đâu ạ ? "

Không nhìn thấy Bách Vỹ Dạ , Lâm Nhã Vy liền lên tiếng hỏi . Quản gia Lý quay người nhìn cô cười hiền :

" Chủ tịch gọi thiếu gia về có chút chuyện . Thiếu gia nói cháu cứ nghỉ ngơi một chút , đợi cậu ấy trở về ! "

" Nếu anh ấy có chuyện bận , vậy cháu có thể ra ngoài tự học không ạ ?"

" Cháu muốn đi đâu ? "

" Cháu đến nhà bạn học . Có được không ạ ? "

" Cháu có thể trực tiếp gọi hỏi thiếu gia . "

" Vâng ạ ! "

Lâm Nhã Vy gật đầu rồi mở điện thoại lên . Không tới hai tiếng chuông , liền có người bắt máy :

" Alo , Vỹ Dạ ! "

[ Có chuyện gì vậy ? ]

" Tôi có thể ra ngoài tự học không? "

[ Ở đâu ? ]

" Nhà của Bối Ngọc Giản , có được không? "

[ Tôi giúp em ôn tập , không tốt sao? ]

Bách Vỹ Dạ lạnh lùng hỏi . Lâm Nhã Vy cắn môi dưới , vội vội vàng vàng giải thích :

" Không phải . Anh ôn tập giúp tôi rất tốt ... "

Lời còn chưa nói xong, thanh âm lạnh lùng kia đã chen vào :

" Vậy sao còn muốn ra ngoài ? "

" Ây da , anh cũng nên được nghỉ ngơi một chút chứ? Mấy hôm qua anh mệt lắm rồi , không phải sao ? "

Lâm Nhã Vy chậm rãi nói . Thật ra khi nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Bách Vỹ Dạ , cô rất không đành lòng . Ở đầu dây bên kia , Bách Vỹ Dạ nhàn nhạt mở miệng nói tiếp :

" Em đang lo lắng cho tôi ? "

" Ừ , tôi lo lắng cho anh . Dù sao cũng phải biết giữ gìn sức khỏe một chút chứ ! "

Nghe câu nói đó của Lâm Nhã Vy , Bách Vỹ Dạ cảm thấy tâm tình trở nên tốt hơn . Không kiềm được mà khóe môi cong lên , thanh âm cũng trở nên ôn nhu hơn :

" Sau khi học xong , tôi đến đón em? "

" À ừ , vậy cũng được ! "

Lâm Nhã Vy gật đầu . Bách Vỹ Dạ tắt máy , mân mê cái điện thoại trong tay , vô thức cong môi mỉm cười .



Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top