TRỪ KHỬ

Rõ ràng cô vẫn đang trong thời gian đi học, nhưng Joshua luôn có một sức hút đặc biệt nào đó khiến con đường từ trường về nhà của cô biến thành con đường đến Pledis. Dẫu biết không phải lúc nào cũng được gặp anh, nhưng quan điểm của cô là "Giết nhầm còn hơn bỏ sót". Hôm nay có lẽ là ngày vô cùng đặc biệt khi cô không hề ghé qua Pledis một giây một phút nào luôn, nhưng cũng có lẽ là ngày cô không thể nào quên.

Đã 7h rồi, cũng chưa phải là đã muộn nhưng trời đã khá tối. Cô bước đi trên con đường về nhà một mình, ánh đèn đường chói loá khắp mấy con phố, cô nhẩm lời bài hát "Oh my!", nghĩ lại lúc Joshua bị crack giọng lúc ở Radio khiến cô tự cười một mình.
"Bụp"
Gáy cô đau đau, như kiểu có viên đá vào ném vào cô, cô nghĩ chắc mấy bọn dở hơi ném đá chẳng may bay ra ngoài thôi! Cô tặc lưỡi, bước tiếp, "bụp"... lại nữa, hai lần, rồi ba lần, bốn lần, ... lần này thì cô không chịu nổi được nữa.
- Nài, mấy đứa có thôi đi không vậy?
Không một tiếng đáp lại, cô yên tâm đi tiếp, "bụp".... lại tiếp tục. Lần này chắc chắn là không phải ngẫu nhiên mà do ai đó cố tình làm. Cô vội né vào cây cột điện gần đó. Đợi một lúc, một đám con gái, khoảng 2 3 đứa ra khỏi chỗ trốn chạy ra ngoài đường.
- Hey, where is she? (Chị ta đâu rồi?)
- I don't know. (Tao đâu có biết)
- Find her NOW!!! (Vậy thì tìm chị ta NGAY!!!)
- Don't need to find me! (Không cần phải tìm tôi đâu)
Cô bước ra nơi có ánh đèn, đối mặt với những người con gái mới lớn. Cô nhận ra đó là Clary và 2 đứa bạn chắc là người nước ngoài.
- Hoá ra là em à!
- That's right!!
- Em cũng được đấy, dám cả gan trêu chị đây!
- Chị cũng gớm thật đó, dám đem chuyện của tôi ra làm trò, lại còn dám nói cho Joshua biết!
- Chuyện gì của em chứ! Chị chả biết chuyện gì?
- Đừng có mà nói vậy, chả phải chị bảo tôi hút thuốc lá sao? Chứ không tự dưng Joshua đến nói với tôi mấy lời đó làm gì!
- Ờ đấy! Chị nói đấy, có sao không? Muốn được debut thì bỏ ngay cái thói hư tật xấu đó đi nha em!
- Bỏ hay không là chuyện của tôi, còn bây giờ tôi muốn bỏ Joshua ra khỏi đầu chị. Bọn mày, cho bà ta một trận
- Này, hơn nhau bao nhiêu mà dám gọi là bà hả?
Hai đứa con gái lớn hơn cô khá nhiều từ đâu xông ra, cô cũng hơi bị động, thoạt đầu chỉ biết cắm đầu vào chạy, nhưng mệt quá rồi! Cô đứng lại, lần này sẽ phải quyết đấu với bọn trẻ ranh này. Đứa đầu tiên tay cứ đấm loạn xạ làm cô chóng hết cả mặt, né được của đứa này thì gặp phải một đứa mặc váy nhưng cứ giơ chân lên đá. Từng đi học võ nhưng cô cũng chả nhớ được nhiều, chủ yếu chỉ biết né đòn thôi! Cầu mong nó đánh vào đâu thì đánh chứ đánh vào mặt thì Joshua chả dám nhìn mặt cô lần nào nữa đâu. Xử lí xong hai đứa kia thì người cô đã chi chít vết bầm dập. Đến lúc này Clary mới ra mặt, nó đứng trước mặt cô, khoanh tay nhìn cô.
- Chị đã hiểu cái giá phải trả chưa?
- Xem ra em còn non nớt lắm!
Vừa dứt lời, Clary vả một cú thật đau dành cho Yiwon, con bé đó không phải dạng vừa đâu. Cú tát ấy khiến cô cảm thấy thật đau đớn, nhưng không vì thế mà cô để cho Clary một mình lộng hành như vậy. Cô đứng dậy, nhìn Clary một cách khinh thường, toang định mở miệng thì bị Clary đá cho một phát vào bụng. Lần này cô không thể tự đứng dậy được nữa. Hai đưa còn lại xốc nách cô lên, Clary cứ như vậy mà đấm cô, tát rồi giật tóc cô nữa chứ! Cô quá bất lực, không thể phản kháng lại dù chỉ một giây.
- Đi thôi! Để chị ở đây! Tự mà bò về nhá! Bye unnie!!
Bò á, giờ lết cũng chả nổi chứ nói gì đến bò! Lần sau gặp lại thì đừng có mà trách cô tàn nhẫn.

Yiwon nằm sõng soài ngoài đường, con đường này hầu như chỉ có người đi bộ qua lại mà sao hôm nay lại vắng vẻ đến thế, ánh đèn đường vẫn sáng, tiếng xe cộ ngoài đường lớn vẫn đang inh ỏi, không ai thấy cô sao! Nước mắt lăn dài khoé mi, cô khóc bây giờ thì làm được gì chứ! Làm ơn, có ai đó thấy cô đi mà! Rồi dìu cô về nhà! Nhà cô cũng gần đây thôi. Cô dùng mọi sức lực chống tay nhưng cánh tay không chịu nghe lời mà cứ khuỵu xuống hoài, cô cắn chặt răng mà nước mắt không ngừng rơi. "Lại nào! Nhất định lần này mình phải làm được" cô luôn tự nhủ với bản thân như vậy nhưng đó không phải điều đơn giản. Lần này thì khác, có bàn tay ai đó đã đỡ Yiwon dậy.
- Là anh sao?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top