chương 1.3
Edit : HaiYan
Beta : HaiYan
Cô cho rằng khóa kéo balo lại rơi xuống đất, đi đến ghế sô pha bên cạnh ngồi xổm xuống chuẩn bị nhặt lên, lại phát hiện là một sợi dây chuyền vàng và dây đai balo gắn với nhau dọc theo ghế sô pha rủ xuống, rơi trên mặt đất.
Tạ Tiểu Diên cúi người nhặt lên.
Đây không phải thương hiệu quý hiếm gì , tay nghề cũng không tinh tế, chẳng qua là một cái dây mạ bạc, phần cuối có một cái hình tròn......
Đồng hồ mini ư?
Cô tò mò đem yếm khoá mở ra, phát hiện bên trong khảm lấy một cái ảnh chụp thu nhỏ , là một cặp mẹ con
Cậu bé bảy tám tuổi đứng ở sau lưng người mẹ xinh đẹp, hai người thần thái cực kỳ giống, đều trầm tĩnh.
Tạ Tiểu Diên đem ảnh chụp đóng lại, đồ vật trọng yếu như vậy vẫn là giao cho cục cảnh sát là được rồi.
Cô vừa mang thứ đó đặt trên bàn trà, bỗng nhiên cảm thấy sai sai.
Đây là cô lúc nào lầm mang đi ? Quán bar? Cục cảnh sát? Tại sao nó được đeo bên ngoài túi?
Không phải một mực để tại trên người ư, chỉ có khi đó......
! ! ! !
Tạ Tiểu Diên lập tức trợn tròn hai mắt.
Hà.
Tạ Tiểu Diên nhướng nhướng mày, bỗng dưng nở nụ cười.
Thật là trời không tuyệt đường người.
Cô tắm rửa xong, ngồi ở ghế xoay bên trong thư phòng thưởng thức sợi dây chuyền này.
Nhìn kỹ một chút, cái hình dáng thật đúng là cùng người kia người có điểm giống.
Tạ Tiểu Diên cầm lấy kính lúp cẩn thận nghiên cứu, trong miệng ục ục thì thầm, hết sức chăm chú, tập trung tinh thần.
Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa.
Là gõ, không phải đập.
Người đến chính là người văn minh.
Tạ Tiểu Diên có chút hé mắt, so với tưởng tượng của cô nhanh hơn....
Cô đem đồng hồ nhét vào bên trong túi áo ngủ hài lòng vỗ vỗ.
Tỷ tỷ tương lai phải dựa vào ngươi rồi, tiểu liệm (dây chuyền)
Tạ Tiểu Diên bước đi giống mấy vị đại tỷ đến mắt mèo xác nhận , vặn mở cửa chống trộm.
"Vị này ——"
Cô lãnh diễm mà nhíu mày, ngay lúc cô mở cửa liền sợ hãi lùi về sau hai bước bởi khoảng cách lúc nãy suýt làm cô đâm vào ngực người kia.
Ngọa tào (*khó vào đời, câu cửa miệng của dân đi làm khi gặp khủng hoảng kinh tế) người này như thế nào đứng gần như vậy! ?
Đối phương cũng có chút ngoài ý muốn, có chút nhíu nhíu mày, lui một bước.
Tạ Tiểu Diên lấy lại bình tĩnh, giương mắt ánh mắt vào trên người người này, trong lúc nhất thời đã quên chính mình muốn nói gì.
Nói thật, cô biết mục tiêu của mình lớn lên rất tốt , nhưng không phải là của cô.
Hành lang ngoài cửa cũ nát chiếu ra ánh sáng thập phần ảm đạm mờ nhạt, bụi bặm quá nhiều. Nhưng người đàn ông này lại thanh lịch ưu nhã ôn nhạt, áo len cổ cao tối màu, mặc một chiếc áo khoác vest đen giản dị ,quần tây chỉnh tề. Các đường viền của khuôn mặt quá anh tuấn, hốc mắt hơi sâu. Cặp mắt hổ phách đẹp hút hồn. Nhưng đây không phải là một phần nghìn tính khí của anh ta
Nói như thế nào.
Hơn nữa Tạ Tiểu Diên một mét sáu chín, cô dùng thân thể của mình đo, người này ít nhất phải cao 1m86 trở lên......
Cô suy nghĩ một giây ,mở miệng trước đối phương lao ra cầm tay của người đàn ông!
Kích động giống như người không có chỗ giải oan : "Đại ca, đối với chuyện tối nay, tôi không có......"
"Tôi chính là hối hận, tôi vô cùng hối hận! "
Ôn Biệt ‘......’.
Anh mới là hối hận, hôm nay vì sao lại không mang cái bao tay đi ra ngoài?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top