CHAP 17: yêu rồi

Mew cẩn thận bế cậu đặt lên giường, người cậu mềm oặt ra như bún, quăng đâu cũng nằm.

Từ lúc nhận được câu trả lời mình mong muốn, tâm trạng hắn vui vẻ thấy rõ. Hắn vừa lau người cho cậu vừa cười tủm tỉm, chính hắn cũng không biết vẻ mặt ngốc nghếch bây giờ của mình.

- Em nằm yên cho tôi lau người.

Gulf hết xoay bên này rồi lại trườn sang bên kia làm hắn có chút chật vật. Hắn nhẹ nhàng lật ngửa người cậu ra, bắt đầu cởi từng cúc áo từ cổ đến eo.

Đột nhiên cậu chộp lấy hắn, ánh hắn lờ đờ cố mở ra.

- Nè.... định làm gì đó? - Chất giọng của cậu không thể say xỉn hơn, bị hơi men trong người thâu tóm rồi.

- Lau người cho em chứ làm gì.

- Không muốn lau người.

Cậu gạt tay hắn ra, tự mình ôm ngực không cho người kia đụng vào. Ánh mắt cậu nhìn như thể trước mắt là người xấu.

- Ngoan, để tôi lau người cho rồi đi ngủ, còn chậm trễ là cảm lạnh.

Hắn ôn nhu xoa xoa mu bàn tay đang nắm thành quyền để trước ngực kia.

- Muốn hôn.

Chụt.

Cậu muốn hắn sẽ chiều, hôn chụt vào môi cậu một cái.

- Muốn ôm.

Hắn vòng tay ôm cậu vào lòng.

- Giờ thì nằm ngoan nào.

- Không chịu.

- Em muốn gì? Đã nửa đêm rồi, còn không mau đi ngủ. - Giọng hắn răn đe, mặt cậu liền mếu máo.

- Anh quát em...

- Tôi là đang quan tâm em, không quát.

- Đừng cau mày... - Cậu ngồi dậy vươn tay xoa mẹ đôi lông mày đang dính chặt vào nhau.

Với khoảng cách này, hắn thấy rõ từng đường nét trên khuôn mặt của cậu. Mắt to, sống mũi cao, môi chúm chím hồng hồng căng mọng, đôi gò má vì hơi men mà đỏ lựng.

Vậy mà trước đây hắn không hề để ý, hoá ra bản thân đã cưới được một cực phẩm trần gian.

Cậu nhích người ngồi vào lòng hắn, đặt cầm lên bờ vai vững chãi kia mà thủ thỉ.

- Đừng bỏ em nha?

Tấm lưng nhỏ bắt đầu run rẩy, hắn xót xa xoa tấm lưng gầy.

- Tôi không bỏ em, đừng sợ.

- Rất sợ...

Hắn đỡ cậu thẳng lưng đối diện nhau.

- Nói tôi nghe, điều gì khiến em sợ đến vậy?

Câu nói của hắn như đạt đến giới hạn chịu đựng của cậu, nước mắt lưng tròng, cậu nhìn hắn mắt ngập nước mắt, bắt đầu nói.

- Em... em sợ bị bỏ rơi... hức...

- Đừng khóc, kể tôi nghe. - Hắn vươn tay lau nhẹ hàng nước mắt kia.

- Từ nhỏ.... ba mẹ hay đi công tác nên toàn bỏ em ở nhà một mình, ngay cả... hức... những người em yêu thương đều bỏ rơi em...

Đúng thật là như vậy. Trải qua vài ba mối tình trống vánh, cậu đều yêu hết lòng hết dạ, nhưng cậu nhận lại là sự cợt nhả, họ chỉ qua đường cho vui rồi nhanh chóng bỏ cậu.

Cũng vì lý do này mà trái tim cậu chai lì, bắt đầu ăn chơi và phóng khoáng hơn, cậu cũng quen vài người qua đường.

Kẻ tổn thương làm tổn thương người khác.

Không chỉ trong tình yêu, tình bạn của cậu cũng chả mấy khả quan. Cậu thật tâm coi họ là bạn, nhưng họ chỉ coi cậu như một cái thẻ ATM rút mãi không hao.

Chơi với cậu đều là có mục đích cả, cho mãi đến khi Win phát hiện ra, cậu đều một mực không tin, nhưng rồi cũng sáng mắt. Giờ cậu chỉ bạn là Win và anh Mild, nhất là Win, nó luôn ở bên cậu mỗi khi cậu buồn, thật sự là không kể hết sự tốt bụng của nó được.

Sau tất thẩy những việc đó, cậu bị ám ảnh, sợ bị bỏ rơi, sợ một mình, sợ bóng tối,... Bao nhiêu thứ ám ảnh phát sinh, nhìn cậu cứ vô lo vô nghĩ như vậy thôi, chứ nội tâm là cả một bầu trời giông bão.

Cậu hầu như chả mở lòng chia sẻ những tủi hờn cho ai, nói đúng hơn là không bao giờ. Chỉ duy nhất có anh Mild, Win và người thứ ba là Mew, ngay cả ba mẹ cậu cũng chẳng hề biết những nỗi sợ của con trai mình.

Hắn thở nhẹ.

Nhìn bạn nhỏ trước mặt khóc đến sưng cả mắt thật là không nỡ.

- Đừng khóc, cũng đừng lo sợ việc tôi sẽ bỏ em, sẽ không bao giờ có chuyện đó.

- Hứa được làm được. - Cậu đưa ngón tay út lên.

- Móc ngoéo.

Hắn phì cười.

Cũng thật trẻ con.

Hắn cũng đưa ngón út lên ngoắc vào ngón út của cậu.

- Thành giao.

Cậu cười híp mắt ôm chặt lấy hắn lắc lư cái đầu tròn.

- Giờ thì đi ngủ thôi.

Hắn nhanh tay lau người cậu rồi đặt cậu nằm xuống giường, thuần thục kéo chăn qua ngang eo, vỗ vỗ nhẹ vào mông như bông trẻ con.

- Ngủ ngoan, tôi đi tắm.

Cậu níu lấy tay hắn, ánh mắt long lanh đang nhấp nháy nhìn hắn.

- Sẽ nhanh quay lại. - Hắn vỗ vào mu bàn tay cậu trấn an.

Ôn nhu quá rồi!

Giận nhau mấy hôm làm cả hai mất ăn mất ngủ, giờ thì ổn rồi. Ôm chặt cứng nhau trên giường thế kia cơ mà.

...

Ánh nắng le lói từ ngoài cửa sổ hắt vào, chiếu thẳng vào hai thân ảnh đang chùm chăn kín mít kia. Cậu quen giấc cựa mình tỉnh dậy, vén chăn ló mái đầu bông xù ra ngoài, cậu vội nheo mắt vì bị luồng ánh sáng kia làm chói mắt.

Dụi mắt, cậu quay sang thấy hắn vẫn đang say giấc nồng. Cậu gõ gõ mấy cái vào đầu, hôm qua uống nhiều quá, đến bây giờ ong hết cả đầu.

Cậu rón rén vén chăn toan xuống giường thì đâu ra một bàn tay dùng lực kéo lọt thỏm cậu vào trong lòng.

- Đi đâu? - Mắt vẫn nhắm, giọng ngái ngủ, hắn hỏi.

- Em... em đi làm. - Cậu lúng túng.

- Nghỉ một hôm.

- Không được, em vừa nghỉ hôm nọ rồi.

- Nhớ gì không?

- Dạ? - Cậu ngước mặt nhìn hắn.

- Đêm hôm qua, em còn nhớ gì không?

- Không... không ạ.

Hắn liền mở mắt, nhìn chằm chằm làm cậu mất tự nhiên mà mắt đảo tứ phương.

- Thật sự là không nhớ?

Cậu e dè gật đầu, không dám nhìn hắn.

- Vậy coi như tôi mơ đi.

Nghe chua xót làm sao...

Hắn nới lỏng lực tay, xoay người bước xuống giường, như có gì thúc đẩy, cậu vội nắm lấy tay hắn.

- Em... em nhớ.

Cậu nhớ hết đấy, nhưng mà vì ngại nên cứ lảng tránh vấn đề.

- Nhớ là tốt rồi, không phải tự tôi đa tình.

Đa tình?

Vỏn vẹn vài chữ, khiến đại não cậu như nổ tung.

Hắn nói như vậy.... ý là cũng có tình cảm với cậu đúng không!!??

Cậu bụm miệng cười tủm tỉm.

Một bước tiến bức phá!

Cậu nhanh chóng xuống giường, đứng ngoài cửa nhà vệ sinh, ló mỗi cái đầu vào.

- Vậy là.... yêu rồi đúng không? - Cậu không giấu nổi niềm vui trong lòng, khoé miệng cứ dương cao, không tài nào hạ xuống.

Hắn đang đánh răng quay ra nhìn cậu.

- Đúng... yêu rồi. - Hắn hôn cái chụt làm cậu đứng hình mất mấy giây.

Hắn chủ động hôn cậu!

Chết rồi, trái tim nhỏ bé này đập loạn xạ vì hắn rồi!

- Dính... dính hết kem đánh răng lên mặt người ta rồi. - Cậu vội đưa tay lên lau má để che đi sự ngại ngùng trên mặt.

- Là người khơi mào, em ngại cái gì.

- Kệ người ta! Tránh ra coi.  - Cậu ngượng chín mặt, tay chân cuống cuồng lấy kem đánh răng.

Hắn chỉ biết nhìn mà cười.

Trông cậu cứ ngốc ngốc, nhưng lại đáng yêu vô cùng.

Bạn nhỏ chỉ giỏi làm tim người ta loạn nhịp thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top