CHAP 15: có vẻ không xứng
Đến tối Asher có mở lời mời cậu đi ăn chung, nhưng giờ này cậu làm gì còn tâm trạng mà ăn uống nữa chứ. Vậy là họ rời đi, để lại cậu ngồi trên thềm ghế đã lạnh lẽo cạnh khu vui chơi.
Trời tối, khu vui chơi cũng bắt đầu đóng cửa, tất cả ánh đèn lộng lẫy trong phút chốc đã tắt ngúm, để lại một mảng đen u tối vây lấy cậu.
Ngồi một mình nhìn mọi người tấp lập qua lại, cậu bỗng thấy mình thật nhỏ bé và cô đơn. Cậu đã chuẩn bị mọi thứ cho buổi đi chơi hôm nay, chỉ mong Asher có chút ấn tượng đẹp đẽ nào đó về mình, nhưng Asher lại dẫn bạn gái theo.
Cả buổi đi chơi cậu luôn tươi cười vì không muốn làm mất không khí vui vẻ này, cũng coi như cười chính bản thân mình đã quá ngu ngốc. Chỉ dựa vào vài hành động cưng chiều của Asher dành cho mình mà ngỡ bản thân là người quan trọng.
Cậu sai rồi, bất thẩy những hành động đấy Asher chỉ coi cậu như một người em trai mà dốc lòng chăm sóc. Tình yêu chưa kịp chớm mà đã tan thành mây khói, còn gì đau đớn hơn...
Cậu thu chân lên ghế gục mặt vào đầu gối, bờ
vai gầy run lên, cậu khóc mất rồi.
Cậu vừa thút thít vừa lấy điện thoại ra gọi cho Mew.
- Alo... hức... anh ra khu vui chơi đón tôi được không.... hức...
Vừa nghe máy đã nghe thấy tiếng khóc từ đầu dây bên kia, hắn không nói nhiều mà phi ngay tới chỗ cậu.
Chiếc xe vừa bắt máy, hắn liền bước ra ngoài với dáng vẻ gấp gáp. Trước mắt là một khoảng không tối đen như mực, hắn đảo mắt liên tục tìm thân ảnh quen thuộc.
Mất mấy giây hắn liền định vị được vị trí của cậu. Hắn bước vào khoảng tối, thấy cậu úp mặt vào đầu gối khóc thút thít. Một cảm giác lo lắng đến khó tả dấy lên trong lòng hắn. Chân bước thẳng tới chỗ cậu, hắn không chần chừ một quỳ một chân xuống đất, trông bản thân hắn thật yếu kém.
Dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo bỗng biến mất trong phút chốc, hắn hạ mình trước cậu, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt đang giấu kia lên.
- Làm sao? Nói tôi nghe.
Như vỡ oà, cậu ôm chặt lấy hắn mà khóc lớn như một đứa trẻ. Lần đầu thấy cậu như vậy hắn thoáng hoảng loạn.
Tay hắn vuốt nhẹ tấm lưng đang run rẩy kia, miệng không ngừng hỏi.
- Em làm sao? Đừng im lặng.
Lúc này cậu mới ngửng mặt lên, khuôn mặt trông thật thương.
- Tôi... tôi muốn uống rượu... hức.
- Được, về nhà tôi cho em uống.
Hắn đứng dậy định dắt cậu tới xe nhưng người kia lại không chịu đứng.
Cậu dang hai tay ra trước mặt, hắn hiểu liền bế phốc cậu lên.
Gulf được đà càng siết chặt hắn hơn, nhìn cậu cứ nức nở như vậy hắn cũng thấy hơi xót.
Mew nhanh chóng đưa cậu về nhà, cả quãng đường cậu chỉ lẳng lặng ngồi trong lòng hắn, hắn sợ hỏi cậu lại khóc nên cũng im lặng lái xe về nhà.
Đến nơi hắn đỡ đầu cậu, sợ cậu cộc đầu vào nóc xe. Bế cậu vào nhà, hắn đi một mạch lên phòng. Khi đã đặt cậu ngồi ăn toạ trên giường, hắn định đi thay đồ nhưng cậu nắm góc áo kéo lại.
- Đừng đi... hức. - Cậu đưa tay gạt nước mắt nhưng nó vẫn cứ theo bản năng mà chảy nhiều hơn.
- Đừng khóc, tôi thay đồ rồi ra ngay. - Hắn xoa má cậu trấn an.
- Không... hức. - Cậu lắc đầu, nắm chặt lấy tay hắn.
Mew nhìn cậu, bộ dạng bây giờ thật thảm hại, rốt cuộc chuyện gì mà lại khiến cậu thân tàn ma dại thế này.
- Ngồi ngoan tôi thay đồ cho dễ ngủ.
Bình thường hai người cũng chỉ mặc quần lót đi ngủ nên việc thay đồ cho cậu diễn ra khá nhanh. Xong xuôi hắn nhẹ nhàng nằm xuống ôm cậu, hai cá thể trần trụi ôm lấy nhau, rất dễ để cảm nhận được hơi thở và nhịp tim của đối phương.
Cậu nằm trong vòng tay của hắn cảm thấy rất thoải mái, sự an toàn từ hắn đem lại khiến cậu an tâm.
Bàn tay lớn vuốt nhẹ trên tấm lưng mịn màng, hắn không khỏi lo lắng.
- Hôn em.
Trong không gian vắng lặng, câu nói của cậu cất lên liền làm hắn chú ý.
Hắn nhìn cậu, nhìn thẳng vào con người màu nâu kia. Không suy nghĩ, hắn cúi mút lấy môi cậu, họ trao nhau mật ngọt nơi đầu môi.
Không khí dần trở nên ám muội, hắn di chuyển người nằm đè lên cậu, hôn từ cổ dọc xuống bụng, cậu nhắm hờ mắt cảm nhận từng xúc cảm hắn đem lại.
- Asher... - Cậu vô thức gọi tên Asher.
Hắn ngay lập tức dừng lại. Khoái cảm đang ập đến bỗng dừng lại, lúc này cậu mới ý thức được mình vừa nói gì.
- Mew... em...
Chưa để cậu nói hết câu, hắn nói.
- Em ngủ đi. - Hắn đắp chăn cho cậu rồi xuống giường rời đi.
Cậu thất thần nhìn hắn.
Lần này cậu sai thật rồi.
Mew bước vào thư phòng, hắn ngồi vào bàn làm việc, ánh mắt có phần vô hồn nhìn vào màn hình máy tính trước mặt, tim hắn đau đến khó thở, tựa như có người bóp nghẹn.
Cảm xúc trong lòng rối rắm, ngước nhìn đồng hồ cũng đã 3h sáng.
Hắn nhẹ nhàng mở cửa phòng đi vào lấy quần áo. Dù đã đi rất nhẹ nhưng vẫn bị cậu phát hiện ra, thực chất cậu cũng không ngủ mà đang nằm chờ hắn.
- Anh đi đâu?
Hắn im lặng mở tủ quần áo. Lấy ra một áo sơ mi và một quần tây. Hắn bước vào nhà vệ sinh thay đồ rồi bước ra. Cậu vội nhảy xuống giường níu lấy tay hắn.
Hắn đưa mắt nhìn cậu rồi đưa tay gỡ tay cậu ra.
- Ngủ đi. - Dứt lời hắn liền mở cửa đi mất.
Sự tội lỗi vây lấy tâm trí cậu, nghe thấy tiếng khởi động xe, cậu chạy vọt ra cửa sổ, thấy hắn phóng xe đi ngay trong đêm.
Cậu nhìn giờ trong điện thoại đầy lo lắng, cậu muốn gọi cho hắn nhưng lại không biết lấy tư cách gì.
Chồng nhỏ?
Có vẻ cậu không xứng...
Cậu ngồi xụp xuống góc tường, cảm thấy bản thân thật trơ trẽn...
...
Sáng nay cậu xin chị Syn nghỉ một hôm, lấy lý do nhà có việc. Cậu tranh thủ đi siêu thị mua đồ về nấu bữa trưa cho hắn.
Cậu mua dâu chất đầy tủ lạnh, đặc biệt nẫu những món hắn thích, còn cận thận cho vào túi giữ nhiệt mang đến cty.
Chuyện cậu mang cơm cho hắn cả cty đều biết, đến cậu chỉ việc đi thẳng thang máy tư đi lên, không cần thông qua ai cả.
Cốc cốc cốc.
- Vào đi.
Hắn ngước mặt lên thấy cậu thì liền cúi xuống nhìn vào đống tài liệu, ánh mắt muôn phần lạnh lùng.
- Em đem cơm tới cho anh, ra ăn cho nóng.
- Không cần, mang về đi. - Hắn không thèm để cậu vào mắt, trực tiếp muốn đuổi người trước mặt ra ngoài.
- Không ăn sẽ hại cho dạ dày, anh ăn một chút đi.
Hắn đưa mắt nhìn cậu, ánh mắt khiến cậu chột dạ không dám nhìn thẳng.
- Bị đàn ông làm tổn thương em liền tìm tới tôi để chữa lành? - Câu nói tưởng chừng nhẹ nhàng nhưng mang nặng tâm sự và sự tủi hờn của hắn.
- Em... em không cố ý.
- Không cố ý? Trong lúc ân ái với tôi em gọi tên người đàn ông khác là vô tình? Nực cười.
- Em nói thật! Asher với em hoàn toàn không có gì cả. Asher cũng đã có bạn gái rồi. - Mắt cậu dâng lên một tầng nước, tựa như chỉ cần chớp một cái sẽ ngay lập tức trào ra.
- Đây không phải lần đầu. Em đừng cố biện minh nữa. Giờ thì về đi.
Cậu gấp gáp bước tới chỗ hắn, nước mắt từ khi nào đã rơi lả tả.
- Đừng đuổi em mà... hức
- Em muốn tôi phải thế nào đây!?
Trong vô thức họ đã thay đổi cách xưng hô, tưởng chừng như một bước tiến lớn kéo hai người lại với nhau, nhưng thực chất lại đẩy nhau ra xa vì nhưng lý do không đáng có.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top