Chương 2: Ngày khai giảng của Tiểu Uyên
Đồng hồ báo thức kêu inh ỏi khi chỉ mới 6 giờ sáng, cô gái nhỏ mệt mỏi lăn qua lăn lại trên chiếc giường của mình như để cố thêm 5 phút nữa. Bầu trời mùa thu tuy còn sớm nhưng đã có vài vệt nắng chiếu qua ô cửa sổ, gió buổi sáng mơn man, nhẹ dịu thổi làm đung đưa cánh rèm cửa. Minh Uyên uể oải ngồi dạy, lê từng bước nặng nhọc vào nhà tắm để làm vệ sinh cá nhân. Bình thường khi còn ở Mỹ, giờ học khá thoải mái nên cô thường vùi đầu trong chăn ngủ cho đến khi mặt trời nướng khét cả mông ^^ Nhưng hôm nay lại khác, đây là Việt Nam, và cô hôm nay phải đến trường mới để làm lễ Khai giảng và nhận lớp.
Làm VSCN xong, cô thay bộ đồ ngủ bằng bộ đồng phục học sinh mang logo của Trường TH Thế Vũ. Quản gia Trương chọn cho cô ngôi trường này vì chất lượng học tập ở đây luôn đứng đầu thành phố, với những giải thưởng danh giá hàng năm về các cuộc thi từ thành phố đến quốc gia. Đặc biệt hơn, ngôi trường này thuộc quản lí của tập đoàn Hoàng Đại nên tập trung toàn bộ các cậu ấm cô chiêu, con cái nhà khá giả và có chức quyền về đây học tập. Thay xong, cô đứng trước gương ngắm ngía lại mình. Cô gái nhỏ nhắn với nước da trắng hồng, khuôn mặt tròn với đôi mắt màu xám khói được thửa hường từ mẹ Huyên, đôi môi nhỏ cùng sóng mũi cao tạo nên một khuôn mặt tuy không nổi bật nhưng lai rất hài hòa. Cô chỉnh lại chiếc áo sơ mi và chiếc váy màu kem sữa xếp tầng cho chỉnh tề rồi khoác áo vest vào rồi xách cặp xuống nhà.
Mẹ cô đang ngồi uống trà, nhẹ nhàng gọi cô vào:
- Tiểu Uyên, con chuẩn bị xong hết cho buổi nhập học đầu tiên chưa?
- Rồi mẹ ạ.
- Từ hôm nay chú Tô sẽ đưa đón con đi học.
- Vâng.
- Vào ăn sáng đi con!
Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ kéo ghế ngồi xuống. Thật ra cô chẳng hứng thú gì với việc đến trường, đơn giản vì cô đã học toàn bộ những kiến thức cần có ở Mỹ rồi. 10 năm sống và học tập ở Mỹ, cô chỉ biết làm bạn với sách vở, vùi mình vào những kiến thức để quên đi nỗi đau mất đi người cha yêu quý của mình. Vì vậy mà cô cũng chẳng có một người bạn nào. Từ đó mà cô trở nên lạnh lùng và ít nói. Nhưng khi về nhà, mẹ cô lại chính là điểm tựa để cô chia sẻ mọi nỗi đau của mình, là chỗ mà cô có thể khóc và cười một cách tự nhiên nhất. Đối với cô, bà Huyên là 1 nửa cơ thể của mình rồi.
- Con ăn xong rồi, chào mẹ con đi học. Con yêu mẹ!
- Ừ, con đi nhớ cẩn thận.
Chiếc xe ô tô màu đen chở cô đi chạy trên con đường cao tốc quen thuộc, vẫn con đường của 10 năm trước nhưng nay đã có quá nhiều thay đổi. Các căn nhà cao tầng mọc lên nhiều hơn, quán xá tấp nập hơn trước. Sống mũi cô bỗng cay cay, như kéo cô trở về thực tài, chú Tô nói:
- Tới trường rồi thưa cô chủ! Tan học tôi sẽ đến đón.
- Vâng, chào chú. Chú về bình an.
Cô bước ra khỏi xa rồi đứng một lúc để quan sát ngôi trường. Quả không hổ danh là ngôi trường bậc nhất của thành phố, với hai dãy nhà cao tầng được bao bọc bởi toàn là kính, khu căn tin riêng biệt với khu phòng học đã lớn bằng nhà của cô. Phòng hội trường lớn cũng nằm ngay cạnh đó. Sáng nay sân trường được trang trí vô cùng đặc biệt, nào là băng rôn, bóng bay, rồi cả cái bục phát biểu cũng được đặt vô cùng chễm chệ trên đó, chắc chắn là chuẩn bị cho lễ khai giảng. Cô gật gật đầu tỏ vẻ thán phục, rồi thẳng chân bước vào phòng giáo vụ để nhận lớp.
- Chào cô!
- Em cần cô giúp gì không?
- Em là học sinh mới từ Mỹ chuyển về, hôm nay em đến nhập học thưa cô!
- À, em là con của chủ tịch Huỳnh.
- Vâng.
- Cô là Dương Ý Nhi, giáo viên chủ nhiệm của e, em chờ cô rồi cùng lên lớp.
Cô chủ nhiệm rạng rờ xòe tay ra với ý muốn chào hỏi thân mật, đáp lại cô là khuôn mặt không cảm xúc với cái nhìn lạnh lùng từ đôi mắt màu xám khói ấy, cô bé chỉ cuối chào rồi đi đến cuối phòng ngồi chờ. Cô giáo cười một nụ cười chữa ngượng, thầm nghĩ ra một lí do vô cùng không liên quan:
" Chắc cô bé chưa quen với khí hậu và con người ở đây thôi, học chung rồi sẽ thân thiết hơn thôi"
Xong việc, cô và Minh Uyên cùng chuẩn bị đi xem lớp. Đang đi thì từ sau cô có tiếng hò reo thất thanh của bọn con gái: " A, Hoàng Tuấn Đạt và Trương Hạo Thiên kìa", "A, đẹp trai quá"... Cô hơi bất ngờ rồi quay sang hỏi cô Nhi:
- Có chuyện gì vậy hả cô?
- Là hai học sinh nam ưu tú nhất khối của chúng ta đấy. Từ khi hai đứa con trai đó nhập học vào đây, lúc nào xuất hiện thì lại nghe hú ré như vậy đấy.
- Vâng.
Tiểu Uyên chỉ gật gù rồi theo cô về lớp. Cô Nhi thấy học sinh mới đã có vẻ thân thiện hơn lúc nãy, bất chợt trên môi nở nụ cười.
Còn 30p nữa mới vào lễ khai giảng , cô quyết định lên căn tin để xem thử. Vừa ra khỏi khu nhà học chính, ập vào mắt cô là hình ảnh một đám nữ sinh còn đông hơn khi nãy đứng hú réo inh ỏi, cô nghĩ chắc lại là hai anh chàng lúc nãy làm tâm điểm của bọn con gái vô duyên này. Tên gì ấy nhỉ? Cô vừa vào căn tin vừa thử nhớ lại cái tên ban nãy, chọn một bàn gần nhất để xem thử hai tên đó là ai mà lại có sức ảnh hưởng đến vậy.
- "A, Trương Hạo Thiên kìa. Đẹp trai quá".
Câu nói của cô gái đứng mua bánh bên cạnh cô làm cô ngước lên để nhìn thử. Ồ, đó là Trương Hạo Thiên hay sao. Cô cười nhếch miệng, rồi nhìn thẳng vào cậu ta. Đúng là một nhan sắc đúng chuẩn mỹ nam. Làn da trắng hồng nhưng vô cùng nam tính, bờ vai rộng và cánh tay săn chắc được chiếc áo sơ mi khoe trọn. Mái tóc undercut màu đen được chải kĩ càng ra phía sau. Sống mũi cao, gương mặt đầy góc cạnh. Hắn nở nụ cười khẩy, rồi nháy mắt một cái. Ôi trời ạ. Tiếng hú réo càng lớn hơn sau cái nháy mắt ấy, cô thầm nghĩ:
-" Lại cái chiêu nháy mắt đưa tình để bao em tự đổ dưới chân đây mà".
Cô cuối xuống uống xong hộp sữa của mình, bỗng có ai đó chạy va vào cô làm cô va người vào bàn, ngước lên thì chẳng thấy ai cả, đang định hình lại thì có tiếng hét như muốn "nổ tùng" cả cái căn tin thót lên, khiến cô giật mình làm ngã cả hộp sữa của mình:
-" Á á á, Hoàng Tuấn Đạt, là Hoàng Tuấn Đạt kìa".
Tiểu Uyên lại đưa mắt về phía đó, đập vào hình ảnh của người con trai mang tên Hoàng Tuấn Đạt đó làm cô đứng hình mất vài giây. Tên trước nếu cô cho rằng là một mỹ nam, thì tên này đúng hơn là một thiên thần. Cùng có làn da trắng và bờ vai rộng,nhưng hắn lại nổi bật hơn hẳn Trương Hạo Thiên. Khuôn mặt không hề mang một chút gì đó có vẻ thư sinh mà hoàn toàn, vô cùng nam tính. Đôi mắt nâu như biết cười, mái tóc màu nâu được chải ra sau, hơi xoăn và rối làm ra một bức tranh không thể nào hoàn hảo hơn được nữa.Và rồi hắn nở nụ cười, một nụ cười tỏa nắng với hai chiếc răng khểnh không thể nào duyên hơn được nữa. Chợt hình ảnh về đứa trẻ chơi đùa trên xích đu cùng cô lại ùa về khiến cô nheo mắt lại, tuy khuôn mặt không giống với đứa trẻ nhưng đôi mắt nâu và nụ cười đó lại giống đến kinh ngạc, hai hình ảnh đó làm đầu óc cô hình thành nên những nghi vấn lạ lùng. Rồi cô cười nhạt, đầu lắc lắc vài cái để xóa bỏ mấy cái ý nghĩ điên rồ đó, mang cặp đứng dậy để đi về phía lễ đài.
Học sinh bắt đầu đứng đông nghịt cả sân trường, nhốn nháo qua lại nói cười ầm ĩ khiến cô cảm thấy hơi phiền phức. Sau khi ổn đinh được chỗ ngồi cho tất cả học sinh, một thầy giáo trung niên mặt vest đen bước ra trong tiếng vỗ tay không ngớt của học sinh. Nhìn hết từ chỗ này sang chỗ kia, thầy bắt đầu bài phát biểu của mình:
-" Chào tất cả các em học sinh thân yêu của Trung Học Thế Vũ. Tôi là Lý Kiên, hiệu trưởng của trường này. Tôi rất vui khi hôm nay được đứng đây để chào mừng các học sinh mới đến với trường chúng ta. Tôi rất mong muốn các em sẽ nối tiếp được thành công rực rỡ của các năm học trước để làm rạng danh trường chúng ta".
Thầy vừa ngắt lời, tiếng vỗ tay lại nỗi lên.
-" À, còn một điều tôi muốn thông báo. Năm nay tôi sẽ đích thân chọn ra Chủ tịch Hội học sinh trường mình. Không phải là một học sinh dày dặn khối 12 như hằng năm nữa. Sẽ là một học sinh khối 11, đã đủ kinh nghiệm rút ra từ năm học trước và có trách nhiệm với công việc của mình, giữ vững phong độ cho tới khi tốt nghiệp khỏi trường. Chào mừng Chủ tịch Hội học sinh năm này, lớp 11A1, Hoàng Tuấn Đạt.
Lần này tiếng hò reo cùng tiếng vỗ tay vang cả sân trường. Có vài suy nghĩ là hình thành trong đầu của Tiểu Uyên, hắn ta là ai mà lại có sức ảnh hưởng như vậy chứ. Đúng là con người khiến người ta cảm thấy vô cùng tò mò.
Hắn thư thái bước lên lễ đài, hai tay đút túi quần với dáng vẻ đầy kiêu ngạo. Kiểu này thôi cũng đủ khiến bao trái tin cũng phải tan chảy rồi.
-" Xin chào tất cả thầy cô và các bạn, tôi là Hoàng Tuấn Đạt, là học sinh lớp 11A1, tôi rất vinh dự khi được các thầy cô tín nhiệm và giao cho chức vụ quan trọng này. Tôi xin đảm bảo với trách nhiệm của mình, sẽ không để xảy ra bất cứ vấn đề lớn nhỏ gì ảnh hưởng tới nhà trường. Xin cảm ơn!
Kết thúc bài phát biểu của mình, hắn nở một nụ cười tười và cuối chào.
(Ôi mẹ ơi. Rầm!Rầm!Rầm. Bao nhiêu nữ sinh đã ngã gục trước nụ cười đó mất rồi ^^)
Tiểu Uyên từ đầu đến cuối luôn nhìn theo hắn. Không hiểu vì sao hình ảnh đứa bé trai đó lại xuất hiện trong đầu cô. Cô chỉ mới nhìn thấy hắn, còn hình ảnh đứa bé đó đã theo cô suốt 10 năm nay. Có lúc cô đã hỏi mẹ, nhưng bà chỉ nói là do cô xem phim nên mơ thấy vậy thôi. Nhưng hình ảnh đó càng ngày càng rõ ràng làm cô cảm thấy vô cùng tò mò. Cô cũng đã hỏi Quản gia Trương, nhưng ông lại luôn nói không biết trong khi ánh mắt vô cùng hỗn loạn. Cho đến bây giờ, hình ảnh đó giống với tên kia một cách kì lạ. Cô luôn mang theo suy nghĩ khó hiểu đó cho đến khi kết thúc buổi lễ khai giảng và chờ chú Tô tới đón mình.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top