Chap 32: Đoạn Đường Ấy
Chap 32: Đoạn đường ấy..
Ba đứa học trò khẽ nhăn trán, vậy là môn thi cuối cùng của học kỳ 1 cũng xong. Tiếng chuông báo hết giờ làm bài vang lên, cô Nhi ghé vào cửa lớp khẽ cười một cái, rồi lại chuyển ánh nhìn xuống một chiếc bàn trống. Cũng theo ánh nhìn của cô, cả lớp hướng tầm mắt về phía chiếc bàn gần cuối lớp. Phải,cách đây hơn 1 tuần, cô gái nhỏ với mái tóc màu rêu cùng đôi mắt màu xám khói dễ thương vẫn còn ngồi đó. Tiểu Yến kể từ ngày hôm ấy chả còn vui tươi như lúc trước, cậu nhìn bạn gái mình mà đau lòng. Nhưng có một tên khác làm cậu buồn bực không kém. Hắn như một con người khác, im lặng chả nói một lời nào, cũng chẳng buồn nói chuyện với cậu. Cậu bực lắm, ai mà chả đau lòng, nhưng nếu cả ba người đều như thế này, cô có thấy vui hay không?
**********************
Anh và bà Huyên chỉnh sửa lại quần áo, dường như họ đang chuẩn bị ra ngoài. Ngay lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên. Quản gia Trương hối hả chạy ra, ông mỉm cười nhẹ nhàng với họ:
" Chào các cô cậu. Mời mọi người vào trong"
3 đứa gục đầu chào ông, rồi đi vào trong. Dường như không phải bất ngờ đến, họ là có hẹn trước với nhau. Anh cười chào với ba người họ, rồi nói:
-"Chúng ta ra xe rồi đi thôi, thời tiết hôm nay không ủng hộ cho lắm".
Họ lên xe, trong xe vẫn im lặng, chẳng có ai nói với ai lời nào. Anh như muốn phá cái bầu không khí u ám này, khẽ đùa:
-" Có ai muốn uống cái gì đó trước khi đến đó hay không?"
Ai cũng từ chối, bà Huyên khẽ nói với anh:
-" Ghé lại tiệm hoa cho mẹ một chút".
Vẫn là tiệm hoa của những lần trước, lần này ngoài salem tím quen thuộc, bà chọn thêm một đoá xuyến chi trắng nhẹ. Chẳng mấy chốc, họ tới khu mộ. Hôm nay hình như còn có một vị khách quen nữa, chiếc xe màu đen ấy, chiếc xe của ba hắn, ông Triều cũng đã đến đây.
Bà Huyên cùng 4 người đi đến ngôi mộ của nhà mình, dường như muốn để cho ba có không gian riêng nên hắn không tới gặp ba mình trước. Bà để bó xuyến chi lên ngôi mộ, mỉm cười nhẹ nhàng, khẽ lau vài hạt bụi vướn trên đó. Chưa bao giờ bà cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng như lúc này. Rồi họ cuối chào ngôi mộ, bước đến chỗ một ngôi mộ khác. Hắn bước lên trước, đặt bó salem xuống mộ. Bầu trời xám kịt, giống như lòng người lúc này, buồn bã, đầy nỗi u sầu. Không một ai khóc, không một nét mặt nào đau buồn, nhưng lòng họ chẳng thể nào nở nụ cười. Họ đã giải quyết mọi thứ hiểu lầm với nhau, họ đã cùng đứng chung một nơi với nhau mà không có sự hận thù nữa, đó có phải là điều đáng mừng không?
Một bàn tay to lớn khẽ chạm vào tấm di ảnh, đôi mắt đen láy ấy vẫn êm dịu, khẽ chào: " Tạm biệt em".
Họ cùng nhau ra về, họ vẫn còn một nơi nữa phải đi, nơi mà họ vẫn còn đặt rất nhiều hi vọng.....
**********************
Một tuần trước.
Đèn báo hiệu trên cánh cửa phòng phẫu thuật đã tắt. Đúng hơn là nó đã tắt được gần 1 giờ. Kể từ lần cuối họ gặp bác sĩ Lâm đã là 4 tiếng đồng hồ, sao ông còn chưa ra? Sự mất kiên nhẫn thể hiện rõ trên khuôn mặt của những người bên ngoài. Họ ghét phải chờ đợi, họ ghét phải cứ tưởng tượng cái cảnh 50% kia xảy ra với con bé. Họ ghét phải thấy con bé yếu ớt một mình chống chọi với đau đớn. Nhỏ dường như đang thiếp đi, tựa khẽ vào vai cậu. Ông Nghị dù không muốn vẫn bị anh đón taxi cho về nhà vì sợ trời tối. Chỉ còn 2 người con trai ngồi vững vàng,khuôn mặt lạnh tanh, đôi mắt hướng mãi về phía cánh cửa phòng phẫu thuật....Tiểu Uyên à, em có cố gắng đấy không chứ?
"CẠCH"
Tiếng cửa mở ra, họ đồng loạt đứng phắc dậy. Vài cô y tá mệt mỏi bước vội ra khỏi, làm lơ cả họ. Họ không trách cứ gì, người họ cần gặp bây giờ là cô và bác sĩ Lâm. Vị bác sĩ với chiếc áo phẫu thuật màu xanh bước ra, gương mặt ông không giấu nỗi sự mệt mỏi và lo lắng. Họ chạy về phía ông, không hỏi lời nào, chỉ đưa mắt nhìn ông xin một câu trả lời...
" Tôi có 2 tin..."
" Tin tốt trước." Hắn ngắt lời ông, đây không phải là lúc hắn muốn nghe điều hắn đang lo sợ.
" Ca phẫu thuật cho tới hiện tại đã thành công gần 70%..l" ông bác sĩ ngập ngừng.
" Vậy 30% đó là gì? Tin không tốt của ông là gì?"
Ông nhìn bà Huyên, ông biết nỗi lòng của bà lúc này, có lẽ bà không biết, chính ông đã là người bác sĩ năm ấy thực hiện ca phẫu thuật cho chồng bà cách đây 10 năm, sự thất bại của lần đó đã khiến ông cố gắng và day dứt tới mức từ bỏ chức viện trưởng của bệnh viện thành phố không lâu sau đó. Khi biết cô chính là con gái của người bệnh nhân xấu số năm ấy, ông đã dốc hết những gì mình có để cứu giúp cô. Ông thở một hơi dài, ông nói:
"Tôi đã cố gắng để khống chế xuất huyết não. Hiện giờ máu đã ngừng chảy, nhưng không có nghĩa nó sẽ ngừng hẳn. Màng não con bé bị tổn thương khá nặng, trong vòng một giờ tới, nếu máu trong não vẫn chảy, tôi e rằng màng não con bé sẽ bị nứt. Nếu tình trạng xấu nhất, có lẽ tôi phải tiến hành cuộc phẫu thuật thứ hai. Tuy nhiên, tôi không biết vì sao mọi người lại để con bé tới tình trạng như vậy mới đưa nó tới đây. Bây giờ, tôi chỉ có thể chờ đợi. Tôi xin lỗi.
Nghe ba mình nói xong, nhỏ như suy sụp, khuỵ cả hai chân xuống đất. Ai nấy đều như bất động, cái con nhỏ yếu ớt đó làm sao trụ nổi nếu tình trạng trở nên tồi tệ hơn. Lòng anh như vụn vỡ, con em gái anh hết mực yêu thương, sao lại trở nên như thế này. Cậu vừa lo cho bạn gái, vừa đưa mắt nhìn hắn, mặt hắn hiện lên sự thất vọng. Hắn đột nhiên đứng dậy, bước thẳng đến cảnh cửa phòng phẫu thuật. Anh hơi bất ngờ, nhưng cũng đủ kịp ngăn hắn lại:
" Cậu định làm gì?"
" Tôi muốn xem tình trạng của cô ấy" hắn đáp.
Nếu là lúc bình thường, hẳn là anh sẽ cho tên điên này một cú cho bừng tỉnh rồi. Anh cười như méo, nói với hắn:
" Đây là bệnh viện, không phải ở nhà cậu. Hơn nữa, đó là phòng phẫu thuật"
Anh thả tay hắn ra,hắn cứ đứng đó, chả động đậy nhúc nhích. Ừ nhỉ, đây là bệnh viện, đây là phòng phẫu thuật. Em đang nằm đó, dây nhợ quấn chằng chịt trên người em có đúng không? Em đau lắm có đúng không? Em có nghe tiếng mọi người lo cho em không? Em, cũng là đang đau đớn vì tôi lắm có đúng không? Mọi suy nghĩ đánh bật sự cứng cỏi của hắn, hắn ngăn không cho giọt nước mắt tệ hại lăn xuống. Bà Huyên nhìn hắn mà lòng đau gấp bội. Hai đứa trẻ ấy, chúng nó có tội tình gì, mà cho đến lúc gặp lại, vẫn chẳng thể hạnh phúc bên nhau?
Một tiếng đồng hồ sắp trôi qua, sự căng thẳng sắp làm nổ tung nơi này rồi. Bác sĩ Lâm, ông đang ở đâu?
Cánh cửa phòng phẫu thuật lần nữa mở ra, lần này chiếc giường được đẩy ra, trên đó có một thân hình nhỏ bé đang nhắm nghiền mắt, khuôn mặt gầy gò trắng chệch làm ai nấy không khỏi đau lòng. Cô bị hàng đống thứ dụng cụ y tế quấn quanh người, trông cô chả khác nào bệnh nhân vừa bước ra khỏi một vụ tai nạn tàn khốc. Họ chỉ có thể đi cùng cô tới ngõ rẽ, y tá đẩy cô vào phòng chăm sóc đặc biệt. Ông Lâm đã thay lại chiếc áo blouse trắng, gỡ khẩu trang, nở một nụ cười mãn nguyện với họ. Họ biết, nụ cười của ông chứa đầy hi vọng cho họ.
" Con bé bình an rồi ".
**********************
Chiếc xe dừng hẳn lại nhà xe của bệnh viện. Họ lôi vài thứ đồ đã mua trên đường đến đây xuống. Kể từ hôm phẫu thuật thành công, đây là lần đầu ba người bạn của cô được anh cho phép đến thăm, vì họ còn phải thi học kỳ. Đã 4 ngày không gặp, tình trạng cô bây giờ như thế nào là điều họ quan tâm nhất.
Bước vội đến trước cửa phòng 101, cả ba nhẹ nhàng mở cửa. Tiếng máy móc vẫn tít...tít đều đều, chỉ có cô là vẫn nằm yên ở đó, gương mặt nhẹ nhàng. Hắn khẽ vuốt má cô, đã lâu lắm rồi hắn mới được gần cô như vậy. Mẹ và anh cô chỉ đứng bên ngoài, hắn khẽ lấy ghế ngồi cạnh cô, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Hạo Thiên và Tiểu Yến chỉ đứng một lát, rồi ra ngoài với anh và mẹ cô. Hắn vuốt ve nhẹ nhàng, như sợ chỉ cần nắm chặt một phát thì tay cô sẽ vỡ ra mất. Bàn tay này, sao có thể gầy gò và nguội lạnh đến thế? Con bé lạnh lùng của hắn đi đâu rồi? Con bé với nụ cười đánh gục trái tim hắn đi đâu rồi? Hắn ngồi rất lâu, chỉ để thu lại mọi ánh nhìn về cô vào trong trí nhớ của mình. Hắn khẽ đặt vào tay cô một nụ hôn khẽ, hắn nói thì thầm:
" Xin lỗi vì đã để em đi xa khỏi tôi quá lâu. Xin lỗi vì đã yêu em, lại làm cho em đau khổ đến dường ấy. Xin lỗi vì đã không thể ở cạnh em lúc em đau đớn nhất. Tôi thề, dù có chuyện gì xảy đến đi nữa, tôi sẽ ở bên cạnh và yêu em. Em nhất định phải tỉnh lại, tôi chờ em."
Cánh cửa phòng mở ra, anh khẽ nói với hắn:
" Về thôi."
Hắn luyến tiếc rời đi, bóng lưng rộng lớn của hắn đầy sầu não và u buồn. Tiểu Uyên ơi..........
" Em sẽ chờ lúc người đến và lại nói yêu em"
~ Nhân duyên chính là thứ, mà dù bạn đã quay lưng đi, nó vẫn sẽ kéo bạn lại nơi nó đặt để bạn. Tình cảm mà chính bạn cắt đứt, trái tim bạn sẽ đau lắm, bạn biết không. Đoạn đường tình mà con người nhẫn tâm bỏ mặt nhau mà quay đi, nhân duyên sẽ nối hai bạn về điểm xuất phát ❤️"
Việt Nam, 18/7/2018
14:06 pm... -Cáo-
Nếu được, hãy để lại cho tôi một lời nhận xét nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top