Chương 15: Hàn Như Thiên PK An Vũ Phong

Hội trường lúc 2h 55'

Hội trường hôm nay ấm cúng một cách quái đản. Điều hòa đã đành, nhiệt lượng của những cơ thể đứng đó cũng làm nóng bầu không khí nhanh đến mức khủng khiếp. À mà sử dụng từ theo nghĩa đen thì là nóng nực ấy ạ. Chẳng là hôm nay cái hội trường này được hưởng nhiều, hơi bị nhiều học sinh nhìn vào với đôi mắt sắp rơi tròng ra ngoài. Cũng tức là ngoại trừ có đứa nào cùng quẫn, cấp bách quá phải nhảy từ cửa sổ tầng 5 này xuống để đi ra ngoài, chứ một con kiến, con ruồi cũng chưa chắc lách nổi qua đám người đang bu đầy phía cửa ra ngoài và cửa sổ đấy, huống chi là con người. Lý do kể ra thì dài chứ tóm lại chỉ vỏn vẹn trong một dòng, đó là có một kẻ theo tụi nó là chán sống dám thách đấu với Phong thiếu gia. Và kẻ đó không phải ai khác mà chính là cái đứa mới chân ướt chân ráo bước vào trường chưa đến 1 tuần_Hàn Như Thiên. Thôi không nói nữa, nhân vật chính đã xuất hiện nơi cuối hành lang. Bọn học sinh không ai bảo ai, tự động tách thành hai bên để nhường lối. Vẫn cái vẻ mặt ngang tàng và cái dáng đi bất cần đó nhưng làm chết bao con tim của bọn con gái đất Sài Thành, theo sau Phong tất nhiên là Duy và Vũ Hàn. Mấy vụ này sao có thể thiếu bọn họ chứ. Cùng lúc đó, một bóng người khá nhỏ nhắn xuất hiện nơi hành lang, không ai khác chính là Hàn Như Thiên. Nó đưa tay vuốt ngược mái tóc ra sau, thất thểu đi về phía bọn học sinh đứng. Giọng Phong vang lên khiêu khích khi thấy Thiên đến chỗ mình.

–                     Giờ cậu bỏ cuộc vẫn còn kịp đấy.

–                    Tôi nghĩ cậu mới là người nên bỏ cuộc, không lúc đó lại mất mặt._Thiên đáp lại

–                    Đừng nói nữa, vào thi thôi.

Vũ Hàn lên tiếng, có lẽ đã sốt ruột cho cuộc thi. Duy và Quân đứng bên cạnh Phong và Thiên nãy giờ vẫn im lặng. Mỗi người theo đuổi một ý nghĩ nhưng đều hy vọng một điều. Lúc bọn An Vũ Phong đi qua Thiên và Quân, Duy cố tình nói như để chỉ mình Thiên nghe thấy

–                    Cố gắng lên, đừng để thua nhé, mặc dù tôi không tin tưởng cậu lắm

Thiên bất ngờ, rồi chuyển sang bực tức. Cậu ta có ý gì?? Khinh mình sao? Đã vậy mình sẽ có cậu ta biết chữ thất bại viết thế nào.

–                    Vào thôi Thiên, cố gắng lên. Dù thua hay thắng mình vẫn ủng hộ cậu. – Quân lên tiếng nhắc Thiên khi thấy nó cứ đứng im, không có ý định đi vào

Thiên bước chân vào hội trường, cảm giác đầu tiên mà nó cảm nhận được diễn tả bởi một từ "nóng". Mồ hôi lăn dài trên trán, chảy xuống khóe mắt mặn đắng. Nó ngồi vào bàn, đưa mắt nhìn ra ngoài, không thấy gì, chỉ thấy bọn học sinh đang căng mắt nhìn mình và Phong như nhìn khỉ trong vườn thú. Giọng thằng MC vang lên, phá tan bầu không khí.

–                    Phần thi này hai bạn sẽ trả lời 50 câu hỏi IQ trong thời gian 30 phút. Ai trả lời đúng và nhanh nhất sẽ là người thắng.

Bọn học sinh bên ngoài bắt đầu nhốn nháo. Gì chứ, 50 câu mà có 30 phút. Phong thì khỏi lo rồi, tuy chơi bời có tiếng nhưng cậu ta cũng là một trong những học sinh xuất sắc của cái trường này, còn Hàn Như Thiên, liệu có thể vượt qua An Vũ Phong hay không? Quân đứng ngoài cũng thấy lo lắng thay Thiên.

Trái với sự lo lắng của bọn ở ngoài, mặt Thiên vẫn không có chút gì gọi là lo lắng hay sợ hãi. Nó vẫn điềm tĩnh, nhìn thằng MC, rồi lại nhìn Quân, không quên nở một nụ cười tự tin. Đến Duy và Vũ Hàn cũng thấy ngạc nhiên trước cái thái độ của nó. Chẳng lẽ Thiên tự tin đến mức ấy? Kết quả không phải đợi lâu khi cả hai bắt đầu làm bài.

Mười phút trôi qua, Phong thì loay hoay, chú tâm vào làm bài. Vẻ mặt cậu lúc cau có, lúc giãn ra. Còn Thiên, không một chút biểu cảm, thỉnh thoảng chỉ lắc đầu, đưa tay vuốt mái tóc ngược ra sau. Bọn bên ngoài nín thở theo dõi người bên trong. Không gian im lặng đến mức người ta có thể lắng nghe thấy tiếng đập cánh của con ruồi vừa bay qua. Phút thứ 28 trôi qua, Thiên đặt bút xuống bàn và đứng dậy nộp bài trước cả Phong, nhưng thật là trời không thương người có tài, Thiên bị vấp vào mép bàn. Kết quả là nó bị té và nộp bài sau Phong. Thi xong rồi, giờ mới đến phần hồi hộp nhất, công bố kết quả. Không lâu sau, thằng MC lại xuất hiện một lần nữa trên bục, giọng ồm ồm lại vang lên.

–                    Trên tay tôi là kết quả cuộc thi. Kết quả có chút ngoài dự đoán. Cả An Vũ Phong và Hàn Như Thiên đều trả lời đúng hết, nhưng người thắng cuộc là An Vũ Phong, vì cậu nộp sớm hơn Hàn Như Thiên.

Cả hội trường ồ lên. An Vũ Phong bước gần đến chỗ Thiên, lắc lắc đầu tỏ vẻ thương hại.

–                    Lose. Giờ rút lui vẫn còn kịp đấy.

–                    Chưa đến trận đấu cuối cùng mà. Người cười cuối cùng mới là người thắng cuộc

Thiên đá đểu lại Phong làm cậu mất hứng. Bên trong là thế nhưng bên ngoài có 3 người đang ngạc nhiên hết sức. An Vũ Phong làm xong thì không có gì để bàn, nhưng còn Hàn Như Thiên, cậu học sinh mới vào có thể trả lời 50 câu trong vòng 30 phút và còn nhanh hơn Phong thì thật đáng để người ta tò mò. Nếu Thiên không ngã, có lẽ người thua cuộc là Phong. Giọng thằng MC lại vang lên, thu hết sự chú ý về phía ấy

–                    Sau khi bốc thăm, phần thi thứ hai đã được quyết định, là môn karate, sẽ tổ chức ở nhà thi đấu của trường vào 3h chiều ngày mai.

Bọn học sinh lại được dịp ồ lên lần nữa. Có vẻ như vận may đang mỉm cười với Phong. Trong số đó có hai con người đang cùng lo lắng cho một người nhưng với hai lý do khác nhau. Phong năm 14 tuổi đã đạt được đai đen karate, đi khắp các trường THPT ở Sài Gòn có lẽ không ai có thể né được 3 đòn của cậu. Đến người mạnh nhất cũng chỉ né được 3 đòn của cậu, đến đòn thứ 4 thì ăn nguyên một quả đấm thẳng mặt, sau đó vô bệnh viện nằm 3 tuần có dư. Còn Thiên, người mảnh khảnh thế kia, liệu có thể đỡ nổi một đòn của Phong? Đấy là Duy chưa nghĩ đến nếu Thiên thật sự....

******

Thiên uể oải tỉnh dậy trên chiếc giường, mắt thì mở từ lâu nhưng nó không muốn rời khỏi giường chút nào cả. Cứ nghĩ đến cái bản mặt tự tin thấy ớn của An Vũ Phong, nó lại thấy tức. Nếu không vì cái bàn chết tiệt ấy thì nó đã không thua một cách oan uổng đến thế. Chiếc đồng hồ trên bàn kêu một hồi dài làm Thiên muốn nằm thêm cũng không được nữa. Vùng dậy, vừa định chen chân vào nhà tắm thì Vũ Hàn đã nhanh chân hơn chen vào trước. Cậu ta còn thò đầu ra ngoài, nhìn nó, nở nụ cười trêu tức. Thiên đá mạnh vào cái cửa rồi hậm hực quay lại giường, ôm lấy chiếc gối và ngủ tiếp.

Thời gian cứ thế trôi qua. Đến khi Thiên thức dậy lần nữa thì đồng hồ đã hiện trên màn hình con số 8:45. Cuống cuồng, nó ôm vội bộ đồng phục, phi nhanh vào phòng tắm, rồi chạy thật nhanh đến trường. Vừa đi, Thiên vừa thầm nguyền rủa Vũ Hàn, cũng tại cậu ta mà nó muộn học. Khi Thiên vừa đặt chân đến sảnh chính của trường cũng là lúc kẻng ra chơi. Bọn học sinh đi ngoài hang lang nhìn Thiên như sinh vật lạ. Ánh mắt khâm phục cũng có, ánh mắt thương hại cũng có, nhưng Thiên bỏ lơ tất cả.

Vứt "phịch" cái cặp trên bàn, Thiên quay sang bàn bên cạnh, liếc xéo Vũ Hàn, nhưng thật không may, Vũ Hàn đã nhìn thấy. Cậu ta quay ra, nói một câu tỉnh bơ.

–                    Đã dậy rồi à??? Tưởng ngủ lấy sức, chiều thi đấu

–                    Nhờ ơn ai đó mà tôi trễ hai tiết học

–                    Chiều nay, hi vọng cậu sẽ không làm chúng tôi thất vọng.

Thiên cười lạnh, không nói. Chiều nay nhất định phải cho An Vũ Phong đo ván. Thiên tự nghĩ rồi tự cười một mình. Chỉ cần nghĩ đến cái bản mặt kia méo xệch đi, nó sung sướng phát điên. Nhìn cái bản mặt hí hửng của Thiên, Vũ Hàn cũng bó tay. Chưa thấy quan tài chưa rơi lệ ấy mà.

Suốt buổi học hôm nay, Thiên thấy bọn học sinh cứ lén nhìn mình. Bực mình lắm ấy nhưng nó cũng mặc kệ. Nhìn cho kỹ đi, không sau này không nhìn thấy lại nhớ. Thiên gấp sách lại, kê tay lên bàn, ngủ một giấc ngon lành. Vũ Hàn bên cạnh choáng váng. Hàn Như Thiên hôm nay lại ngủ gật trên lớp, đúng thật là chuyện hiếm có. Nhìn cái vẻ mặt ngố ngố khi ngủ của nó, Vũ Hàn thấy sao Thiên dễ thương đến thế. Nếu Thiên mà là con gái có lẽ cậu đã đổ mất rồi.

Tiếng chuông báo hết giờ vang lên, bọn học sinh lục đục kéo nhau ra khỏi lớp, bỏ mặc Thiên vẫn ngủ say sưa trên bàn. Nó chỉ tỉnh dậy khi thấy có ai đó đang lay nhẹ vai mình kèm theo giọng nói quen thuộc

–                    Thiên, Thiên, dậy đi ăn trưa

Thiên đưa tay dụi dụi mắt rồi ngước lên nhìn người đang cố gọi mình. Thì ra là Quân. Nó mỉm cười nhìn cậu, rồi theo cậu đến canteen. Vừa bước đến cửa canteen thì cả hai lại chạm mặt những người không muốn gặp nhất. Vũ Hàn là người lên tiếng

–                    Lại gặp nhau nữa rồi

Thiên khinh khỉnh nhìn 3 người bọn họ rồi bước qua như đi qua chỗ không người. Còn Quân thì nhìn Vũ Phong, lên tiếng

–                    Mình mong cậu có thể nương tay với Thiên

–                    Sao tôi phải làm thế??

–                    Coi như cậu vì mình đi. Mình không bảo cậu thua, nhưng mong cậu có thể nhẹ tay.

Phong nhìn Quân lần nữa rồi cũng bước qua, không trả lời. Thực ra thì Phong cũng không biết trả lời làm sao. Đây là lần đầu tiên, sau cái chết của Tuấn, Quân mới nói chuyện với cậu. Nhưng nghĩ đến cái bộ mặt khinh khỉnh của Thiên là Phong muốn cho ăn mấy quả đấm. Nhất là Thiên còn dám tát vào bộ mặt đẹp không tì vết của Phong thiếu gia. Chiều nay Phong sẽ dạy cho Thiên biết cái giá của việc dám động vào cậu.

Bọn học sinh hôm nay ăn nhanh khủng khiếp. Ăn nhanh thì mới có thể kiếm được chỗ tốt nhất trong nhà thi đấu để chứng kiến trận đấu của Thiên và Phong. Chỉ có 5 người rất là phởn, ăn xong từ rất lâu rồi nhưng vẫn ngồi đó, không chịu ra. Dù gì thì 3h mới đấu, mà giờ mới có 1h, còn những 2 tiếng nữa. Ra đó để chịu nóng à.

Đồng hồ treo tường của canteen chỉ đến con số 2. Năm người bọn họ mới chịu đứng dậy. Thiên trở về phòng, lấy một cái áo phông đen, mặt trước in hình đầu lâu trắng, mặc với chiếc quần ngố. Nhìn nó lúc này có chút gì đó bất cần đời. Mặc xong, nó tự ngắm mình trong gương và tự nhủ "cũng đẹp lắm" rồi đi ra nhà thi đấu lúc này đã chật kín người. Mặc dù trời rất nóng. An Vũ Phong cũng mặc võ phục, cậu ta đang rất tự tin với cái đai đen karate. Nhưng khi thấy Thiên, mắt cậu ta cứ nhìn dán chặt vào bộ quần áo của nó. Thiên chẳng mặc võ phục mà là một bộ đồ thoải mái, rất chi là chướng mắt. Thấy Phong nhìn Thiên chăm chú, Duy và Vũ Hàn cũng nhìn theo, và cả hai đều rất ngạc nhiên, cả hai nhìn nhau, không hiểu

Giọng thằng MC vang lên, làm bọn học sinh nhốn nháo

–                    Trận đấu bắt đầu.Ai có thể làm đối phương ngã trước, người đó thắng

Tiếng kẻng vang lên và trận đấu bắt đầu . Đã gần 1 h đồng hồ rồi mà Phong vẫn không thể chạm tay vào đến mặt của Thiên. Phong cứ ra đòn, Thiên cứ né. Có vẻ như Thiên vẫn chưa muốn đánh trả lại Phong. Và điều ấy làm Phong thêm tức giận. Cậu ra đòn nhanh hơn và nhiều hơn. Bọn học sinh bên ngoài hò hét, cổ vũ cho Phong. Chỉ có 3 người lặng đi quan sát, mà chủ yếu là quan sát Thiên. Cách nó ra đòn và tránh đòn rất nhanh và điệu nghệ, như một người đã có mấy năm tập luyện. Mồ hôi lúc này đã lấm tấm trên trán nó. Rất nhanh, Thiên đưa tay quệt, và điều đó đã tạo cho Phong cơ hội. Cậu ra đòn nhanh, đá vào bụng Thiên làm nó lảo đảo. Bọn học sinh lại được dịp reo hò ầm ĩ. Nhưng Thiên không ngã. Nó liếc Phong bằng cái nhìn sắc bén, nói rất nhỏ, có lẽ chỉ có Phong nghe thấy

– Đã đến lúc game over rồi

Thiên lao nhanh đến gần Phong, nhảy cao lên, thẳng tay ra một đòn vào vai Phong. Không phải do Thiên ra đòn quá nhanh hay do Phong bất cẩn nhưng Phong đã không né được. Phong loạng choạng, không còn đứng vững nữa. Và kết quả là cậu đã ngã. Bọn học sinh trố mắt, hết nhìn Phong rồi lại nhìn Thiên. Hình như bọn này không tin vào những gì đang diễn ra. Nhưng sự thật mãi mãi là sự thật. Và Phong thua Thiên, điều đó không thể chối cãi. Trong số bọn học sinh, có một người đang rất hoang mang. Nếu là cn gái, để né được 3 đòn của Phong đã là khó, chứ đừng nói đến việc đánh bại Phong. Phải chăng những nghi ngờ từ trước đến nay của cậu về Thiên là sai. Đang suy nghĩ, chợt điên thoại vang lên.

–                    Alo, tôi nghe

Không biết ai bên đầu dây, nhưng chỉ biết khi nghe điện thoại, mặt Duy biến đổi từ ngạc nhiên, rồi sang thích thú và tò mò. Cậu đến đỡ Phong dậy, nói nhỏ với thằng MC cái gì đấy, rồi bước lên trước, nói lớn

–                    Trận này, Hàn Như Thiên thắng. Còn cuộc thi cuối cùng. E hèm, chúng ta đã thi 2 phần là trí tuệ và sức mạnh. Lần này, chúng ta sẽ thi xem ai có sức hấp dẫn hơn.

Bọn học sinh nháo nhác, bọn nó không hiểu Duy đang nói đến cái gì nữa. Thế nào là sức hấp dẫn?? Dường như hiểu được sự thắc mắc của bọn học sinh, Duy giải thích

–                    Sắp đến lễ hội văn hóa được tổ chức 3 năm một lần giữa trường ta và trường nam Thánh Ân. Lễ hội có một phần hóa trang, vì vậy, hai người sẽ phải hóa trang làm con gái, ai được nhiều phiếu bầu nhất sẽ là người thắng cuộc. Phiếu sẽ do trường nam Thánh Ân bầu.

–                    Thi cái khác đi, mình không muốn giả gái. Đến lúc bị phát hiện thì mặt mũi An Vũ Phong này vứt đi đâu?? – Phong là người đầu tiên lên tiếng phản đối.

–                    Cậu không thích thì chịu thua đi. Hàn Như Thiên, cậu có ý kiến gì không?

–                    Không, thế nào cũng được.

Nói đùa chứ, nó vốn là con gái, không cần hóa trang cũng đẹp hơn An Vũ Phong rồi. Phần thi này xem ra Thiên thắng chắc.

–                    Vậy cuộc thi sẽ bắt đầu vào đúng lễ hội trường, ai vắng mặt , người ấy sẽ " thua" cuộc.

Duy nhấn mạnh từ " thua" làm Phong tức lắm. Cậu gằn từng tiếng trước khi bỏ đi

–                    Giả gái thì giả gái, An Vũ Phong này cũng không biết sợ là gì. Mấy người cứ chờ chết đi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: