Chương 47: Đọ súng!!


  Nó thấy có ánh sáng cứ loé lên từ phía bìa rừng kia. Nó lấy ống nhòm của Trúc đưa lên mắt xem, sau khi nó thấy những gì không muốn thấy thì bóp mạnh ống nhòm rồi trợn mắt dữ tợn, hắn thấy nó có những hành động bất thường nên lấy ống xem theo hướng mà nó nhìn lúc nãy, hắn bắt đầu thay đổi sắc mặt, nó và hắnnhìn nhau rồi nói:

-Có sát thủ!! – Đám kia nghe thế thì từng đứa từng đứa một lấy ống nhòm nhìn xem, tên sát thủ nhìn theo ống ngắm của súng cười khẩy nói:

-Tụi bây biết thì cũng chết!! – vừa nói xong hắn liền bóp cò và tiếng súng vang lên, viên đạn bay ra khỏi nồng súng vs tốc độ nhanh khủng khiếp tới chỗ hắn, nghe tiếng súng mọi người chạy tán loạn và bãi biển đang rất là náo loạn, nhưng viên đạn vẫn cứ thế bay tới tới chỗ mà viên đạn muốn lấy mạng, nó đang đứng trước hắn, hắn đẩy nó sang một bên rồi né một cách điệu nghệ khiến viên đạn bay đi mà không trúng thứ gì! Nhưng trời thật không thương người, hắn vừa né được viên này thì một viên khác bay đến lần này nhắm ngay tim hắn mà bắn và viên đạn tới gần hắn càng lúc càng nhanh, hắn không thể né kịp rồi! Vậy hắn sẽ ra sao đây? Chết sao? Không lẽ một người như hắn phải chết như thế này hay sao? Thấy viên đạn gần tới, ai cũng lo lắng cho hắn, hắn nhắm mắt lại chuẩn bị chết nhưng viên đạn không chạm vào hắn dù hắn đã đợi rất lâu! Hắn từ từ mở mắt thì thấy có hai viên đạn nằm dưới chân hắn? Hắn quay sang thì thấy nó đang cầm súng trường nháy mắt vs hắn. Khi nảy xảy ra chuyện gì? Thật ra khi nãy khi viên đạn chỉ còn vài mét nửa là đâm thẳng vào tim hắn, khoảng cách trong gan tất, mọi người đang rất lo sợ thì nó lấy súng từ trong túi ra và bắn ngay viên đạn đang bay thế là 2 viên chạm nhau và rơi xuống đất hắn thoát nạn! Chợt tụi hắn nghe tiếng súng rất gần: " Bằng! Bằng!", 2 tiếng súng vang lên là do Trúc và Trang bắn, tụi nó trước khi ra bãi biễn này thì đã có chuẩn bị trước và chỉ để phòng lúc nguy hiểm nhưng thật không ngờ ngày đầu lại như thế rồi! 2 viên đạn do Trúc và Trang bắn đang phóng thẳng tới chỗ tên sát thủ tên đó bắn ngưng một viên nhưng vẫn còn một viên tên đó nhanh chân đạp vào tản đá rồi bay lên nhảy tới nơi khác và viên đạn không bắn trúng tên sát thủ. Tên sát thù vụt cây súng đang cầm qua một bên và thay vào và một cây súng ngắm khác, hắn bắn liên tiếp 3 phát một lượt, hắn nói:

-Lần này thế nào các ngươi cũng tiêu! – 3 viên bay thẳng lại tụi hắn, tụi nó nhanh tay bắn 3 viên đạn đó nhưng thôi rồi viên đạn của tên sát thủ chỉ nứt võ rồi tiếp tục bay tới chỗ tụi hắn vs tốc độ nhanh hơn lúc trước nữa! 3 viên đạn bay thẳng tới tim của tụi hắn, tụi hắn cười naht5 một cái rồi nhanh tay lấy 3 khẩu súng của tụi nó nhảy xuống biển, vì quá nhanh nên tên sát thù không thấy được rõ ràng chuyện gì xảy ra! Đang thắt mắt thì tên sát thủ bị một phát bắn ngay tay phải của tên đó! Hắn thường bắn bằng tay phải vậy mà! Đang đau đớn thì bị một phát nửa ngay tay trái! Quá đau đớn tên đó quỵ xuống thì bị một phát ngay chân trái! Tên đó nằm mà không đi nổi và cuối cùng là 3 phát ngay đầu! Cuối cùng tên đó chết không nhắm mắt! tất cà là do tụi hắn làm ra! Tụi hắn đã bơi tới phía rừng trèo lên dốc núi và bắn chết tên sát thủ! Tụi hắn lục lọi mọi thứ trên người tên sát thủ nhưng nhận lại không có thứ gì cả! Tụi hắn lại phải nhảy xuống biển và bơi về chỗ tụi nó. Vừa thấy tụi hắn, nó nói:

-Sao rồi? – nó rất lo là hắn có sao không nhưng mà cái đáng quan tâm là tên sát thủ, hắn đập đập tay vào tai cho nước biển trút xuống rồi mới chậm rãi nói:

-Chết rồi! – nó gật đầu tán thưởng cho hắn bằng một cái vỗ tay thôi! Còn Trang thì sốt xắn hỏi Quân:

-Có sao không? Ướt hết rồi nè! Thôi lên thay đồ đi kẻo bị cảm lạnh! – Quân cười, cái tính nói nhiều vẫn không thay đồi nhìn khuôn mặt đầy sự quan tâm của Trang là anh thấy ấm lòng rồi! Trang kéo Quân vào bở rồi lấy một cái khăn quàng lên cho Quân!

Trúc thì rất là bình thản hỏi nhưng thật ra trong lòng thì lo cho Hạo lắm! Nhưng cũng không biết tại sao đi lo cho người khác nữa!

-Lạnh không hả? Lên thay đồ đi! – Hạo nhìn Trúc rồi nói:

-Muốn tôi hết lạnh có cách này hay lắm! – Hạo định chọc Trúc thôi a!

-Cách gì? – Trúc ngây thơ hỏi, làm cho Hạo muốn chọc Trúc thêm!

-Ôm tôi đi! – Hạo dang hai cánh tay ra và chuẩn bị đoán lấy cái ôm của TRúc, TRúc cười tươi rồi tán Hạo muốn méo hàm luôn.Hạo chỉ đùa thôi àm ăn nguyên cái tác. haizz đúng là khổ!!  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top