Chap 17


Các thành viên của gia đình Stone không phải là loại người luôn tuân thủ quy tắc. Nana Stone không phải là một kiểu bà nội đan áo len, nướng bánh quy, lười biếng và thích hôn. Chồng bà luôn có vẻ như ông là phiên bản cũ của chính Cole. Họ thậm chí trông giống nhau nên không thực sự ngạc nhiên khi họ giống như hai hạt đỗ cô ve trong cùng một vỏ. Khi ông của anh qua đời, Cole đã mất đi người đối tác phạm tội với mình. Tôi nhớ trái tim tôi tan vỡ vì anh ấy. Tôi nhớ về đám tang, nơi anh lặng lẽ rơi nước mắt. Một cậu bé mười ba tuổi vừa mất đi người bạn thân nhất của mình và tôi cảm thấy thế nào về cậu ấy cũng không quan trọng, tôi vẫn muốn những giọt nước mắt trôi đi.

Tôi nghĩ về quá khứ của chúng tôi khi chúng tôi lái xe qua một thị trấn bãi biển rõ ràng là thượng lưu. Nó giống như Hamptons nhưng ánh hào quang dịu hơn. Nó trông giống như một nơi mà những người cực kỳ giàu có sẽ đến nghỉ hưu. Tôi có thể nhìn thấy đại dương từ cửa sổ xe hơi và những ngôi nhà kiểu biệt thự lớn kiểu Tây Ban Nha nằm dọc các con phố. Tất nhiên là đẹp, nhưng mọi thứ đều sang chảnh và khiến tôi bối rối.

Đó không phải là điều duy nhất khiến tôi bối rối lúc này.

"Ý của cậu là bà bỏ chạy?"

" Chính xác đó, Nana điên rồ đó." Cole đập tay vào vô lăng và gác máy với ngừoi mà anh ấy đang nói chuyện. Anh ấy đưa tay vuốt tóc và trong khi tôi đang lo lắng cho người bà nghệ sĩ đang trốn chạy của anh ấy, tôi không thể tập trung vào bất cứ việc gì ngoài cuộc sống của mình trừ việc tôi cảm thấy đầu gối yếu ớt như thế nào khi mái tóc của anh ấy rối bù như thế kia. Ôi cậu nhóc, chúng ta chỉ vừa mới xác định chuyện này giữa chúng ta và tôi đã trở thành kẻ tâm thần từ Swimfan.

"Vậy cậu đang nói rằng bà ấy đã đánh gục người chăm sóc của mình và trốn thoát khỏi viện dưỡng lão sau khi ăn trộm chiếc xe của người chăm sóc nói trên?"

Tôi thấy hơi khó tin rằng một người phụ nữ 65 tuổi lại có thể làm được tất cả những điều đó. Cô ấy có thể là một Viên đá nhưng thậm chí chúng không phải là bất khả chiến bại.

"Tôi bảo bà ấy đợi tôi; Tôi sẽ mua cho bà một chiếc xe tốt hơn nhiều so với chiếc Mustang cũ nát đó. "

Ha! Anh ta không tức giận khi bà nội lớn tuổi của anh ta bỏ trốn khỏi một cơ sở rõ ràng là nơi cung cấp dịch vụ chăm sóc tuyệt vời, anh ta tức giận vì bà đã lựa chọn sai một chiếc xe để ăn cắp. Ai nói rằng tôi chỉ quen những người nhàm chán?

"Vậy thì, vì rõ ràng là cậu sẽ giúp bà nên cậu sẽ biết bà ấy đã đi đâu. Vấn đề đã được giải quyết, hãy gọi cho bố của cậu và nói với ông ấy rằng mọi thứ vẫn ổn. "


Cảnh sát trưởng Stone đã gọi cho chúng tôi khoảng nửa giờ trước. Rõ ràng chú được thông báo rằng mẹ ông đã tấn công một nhân viên trước khi tẩu thoát, ồ và ăn cắp một chiếc xe hơi. Ông ấy đang bốc khói và ông ấy nghĩ rằng Cole đã hỗ trợ bà bằng cách nào đó. Đó là lúc tôi chen vào , tôi nói ông ấy hoàn toàn sai vì rằng Cole đã ở bên tôi suốt đêm qua và hôm nay. Mọi thứ trở nên thực sự khó xử và ông ấy bỏ qua chủ đề. Khi ông ấy phát hiện ra rằng chúng tôi đang trên đường đến gặp Nana Stone, trong một số phận nghiệt ngã nào đó, ông ấy đã yêu cầu chúng tôi tìm bà và đưa bà trở lại nhà hưu dưỡng.

Cole, hóa ra, đã làm điều này một vài lần. Anh ấy là một người hỗ trợ Nana Stone và bất cứ khi nào cô ấy thực hiện một pha đóng thế như thế này, anh ấy ít nhiều sẽ tham gia vào quá trình này. Anh ấy biết cô ấy nghĩ như thế nào, vì vậy nếu cô ấy quá giang trên đường đến Texas, chúng tôi sẽ tìm thấy cô ấy.

"Nó không đơn giản như vậy đâu, bánh nhỏ. Nếu bà không đợi tôi, thì rõ ràng bà đang có kế hoạch gì đó lớn lao. Bà biết rằng cuối cùng thì tôi sẽ nói cho bố tôi biết bà đang ở đâu vì tất cả chúng tôi đều lo lắng cho bà. Bà không muốn bị phát hiện ".

Anh nhắm nghiền mắt, gõ ngón tay lên trán như thể muốn câu trả lời bất ngờ đến với anh. Tôi đã biết Nana Stone từ lâu nhưng ngay cả điều đó cũng không giúp tôi hiểu được bà đang ở đâu trên trái đất. Giúp bà xách bóng nước lên sân thượng ném người đưa thư là một việc nhưng việc xác định chính xác vị trí của bà sau khi bà bỏ chạy là một việc khác.


"Chà, có lẽ cậu nên để bà ở riêng một thời gian. Ý tôi là bà rõ ràng muốn có không gian, vậy tác hại của việc đó là gì? Bà thừa khả năng chăm sóc bản thân. "

Mở mắt ra, anh thở dài. Tôi có thể thấy sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt anh ấy và trái tim tôi đang đau nhói vì anh ấy. Bất cứ khi nào anh ấy ở bên tôi, anh ấy sẽ làm bất cứ điều gì có thể để khiến tôi mỉm cười. Anh ấy chưa bao giờ nói với tôi về những vấn đề của riêng anh ấy, ngoại trừ những vấn đề mà anh ấy có với Jay. Tôi không thể tin được rằng tôi đã ích kỷ như thế nào. Tôi chưa bao giờ hỏi về cách anh ấy làm. Tôi đã không nói chuyện với anh ấy về trường quân sự, về lý do tại sao anh ấy trở lại, về. . . bất cứ điều gì.

Được rồi, đã đến lúc thay đổi, Tessa. Anh ấy cần mày. Anh ấy là ông bụt của bạn và bây giờ bạn cần phải trả ơn. Rõ ràng điều này có ý nghĩa rất lớn đối với anh ấy và mày cần phải gắn bó với anh ấy cho qua đến khi kết thúc chuyện này, cho dù thế nào đi nữa.

"Bà bị hen suyễn, Tessie, và nó thật tồi tệ. Bà không xem nó đủ nghiêm túc. Tôi khiến bà vui vẻ bằng cách để bà bỏ chạy nhưng tôi luôn để mắt đến bà. Tôi biết bà đang ở đâu, làm gì và nếu bà bị ốm, tôi sẽ tìm bà và đưa bà trở lại ngay lập tức. Hiện giờ tôi đang sợ hãi vô cùng vì tôi biết người phụ nữ ấy không quan tâm đến sức khỏe của mình. "

Những nút thắt bắt đầu hình thành trong dạ dày của tôi. Tất cả những điều này nghe có vẻ tệ, thực sự, rất tệ. Một người phụ nữ trạc tuổi Nana Stone, một người mắc bệnh hen suyễn và có tính cách hoang dã, sống một mình ngoài kia, có Chúa mới biết điều. Đột nhiên tôi cảm thấy mình không thở được. Tôi lo sợ cho cậu bé ngồi bên cạnh tôi, người có lẽ đang mất trí. Anh ấy đã mất ông nội của mình, anh ấy không thể mất thêm người duy nhất hiểu anh ấy và yêu anh ấy vô điều kiện.

Tôi tiến lại gần anh ấy, giữa những khoảng trống trên ghế của chúng tôi. Anh ấy dừng xe, ôm đầu và thở dốc. Nhu cầu an ủi anh ấy mạnh mẽ đến mức khiến tôi phải sửng sốt. Tôi không phải là loại người dễ xúc động, tôi thích một mình, nhưng đây là một thứ hoàn toàn khác. Tôi vòng tay qua eo anh và tựa đầu vào vai anh. Hơi thở của anh ấy dồn dập khi anh ấy nhận ra tôi đang ở gần như thế nào nhưng có lẽ là do bất ngờ.

"Sẽ ổn thôi, chúng ta sẽ tìm thấy bà," tôi lầm bầm trong áo anh. Tim anh ấy đập nhanh đến nỗi tôi có thể cảm nhận được. Tôi chỉ còn cách trượt tay lên ngực anh ấy để đặt lên nơi đang đập thình thịch để xác nhận sự nghi ngờ của mình nhưng có lẽ bây giờ không phải là thời điểm tốt nhất để cảm nhận anh ấy.

Cánh tay của anh ấy ôm lấy tôi gần như ngay lập tức, giống như đó là một phản ứng vô điều kiến . Nếu anh ấy bị sốc vì hành động của tôi, anh ấy sẽ không thể hiện điều đó. Anh ta vùi mặt vào cổ tôi, ôm chặt lấy tôi và cứ thế chúng tôi quấn lấy nhau ngay giữa bãi đậu xe của khu dân cư. Nếu một trong những Người vợ Stepford sống ở đây thoáng nhìn thấy chúng tôi, rất có thể họ sẽ hiểu sai vì tôi thực tế đang quấn lấy anh ấy. Một cái gì đó ngây thơ như một cái ôm bỗng mang một ý nghĩa hoàn toàn mới. Tôi không biết phải làm gì tiếp theo. Tôi có nên buông anh ra không? Tôi có nên tiếp tục ngồi đúng vị trí của mình không? Bằng cách nào đó, cái sau có vẻ như là tùy chọn tốt nhất hiện có. Tôi có thể cảm nhận được hơi thở của anh ấy phả vào cổ mình và nó râm ran dọc sống lưng. Nếu cái ôm của anh ấy không quá chặt, có lẽ tôi sẽ rùng mình vì sung sướng. Tôi biết những gì nó cần để cảm thấy theo cách này; Tôi đã đọc phần chia sẻ công bằng của mình về tiểu thuyết lãng mạn.


"Tessie," anh ấy rên rỉ trong da thịt tôi và âm thanh đó về cơ bản khiến tôi nhức nhối. Anh ấy nghe , um. . . quyến rũ. Tôi phải làm gì? Tôi có nên hôn anh ấy không? Tôi có nên nói điều gì đó thú vị không? Tôi cần một hướng dẫn sử dụng ngay bây giờ, làm ơn.

Anh ấy cười khúc khích và tôi cảm thấy âm thanh dội lại qua cơ thể mình. Tại sao anh ấy lại cười? Tôi bĩu môi. Rõ ràng là anh ấy thích thú với sự thiếu kỹ năng của tôi. Đây là thời điểm mà anh ấy sẽ nói với tôi rằng sáng nay là một sai lầm và rằng chúng tôi tốt hơn nên . . . quên đi.

"Hãy nhớ những gì tôi đã nói về việc không suy nghĩ quá mức và tận hưởng khoảnh khắc?"

Mặt tôi nóng lên nhanh chóng khi nhớ lại sự cố bể bơi. Tôi nghĩ rằng cả hai chúng tôi sẽ đóng hộp hình ảnh đó và lưu trữ nó cho đến khi có cơ hội tiếp theo. Tôi đoán đó sẽ là bây giờ.

"Uh-huh."

Shakespeare ở đâu khi bạn cần anh ấy? Nếu tôi là loại con gái mà một chàng trai như Cole muốn ở bên, tôi sẽ nói một điều gì đó lôi cuốn và tự tin. Tôi đã khiến anh ấy mê mẩn khi nghĩ rằng tôi là người phụ nữ bất cần nhất hành tinh, nhưng hiện tại có lẽ anh ấy đang tính cách để kết thúc bất cứ chuyện gì giữa chúng tôi mà không làm tan nát trái tim bé bỏng đáng thương của tôi.

"Cậu thực sự cần phải tập dần với việc đó."

Bất chấp bản thân, tôi cười. Cả hai chúng tôi đều biết rằng bất chấp những cố gắng hết sức mình, tôi sẽ không bao giờ có thể buông tay trước sự hiện diện của anh ấy. Anh ấy nuống chiều tôi bằng cả cách tốt nhất và cách tồi tệ nhất. Nếu tôi không nổi giận với anh, tôi sẽ tan chảy dưới chân anh ta. Không có cách nào mà tôi có thể "tận hưởng khoảnh khắc" khi anh ấy ở bên và đó là điều tôi nói với anh ấy.

"Tôi không nghĩ rằng tôi có thể."

Vẻ mặt tự mãn của anh ấy đã nói lên tất cả. Anh ấy biết những gì anh ấy làm với tôi và anh ấy tự hào về điều đó.

"Chà, chúng ta có thể thử; chúng ta có còn nhiều thời gian để làm việc đó, "anh hứa.


Tôi không biết liệu anh ta có muốn giết tôi chỉ bằng lời nói của anh ấy hay không nhưng nếu đó là ý định của anh ấy thì anh ấy đang làm khá tốt việc đó. Từ chúng ta và thời gian nghe thật ngọt ngào khi đặt cạnh nhau hơn bất cứ lời bài hát của những bản tình ca nào mà tôi đã từng nghe. Anh ấy thậm chí không phải là nhà thơ, anh ấy chỉ là. . . Cole. Tác động của lời nói đè nặng lên tôi, khi tôi cố gắng hiểu điều này có ý nghĩa như thế nào đối với chúng tôi. Tôi không thể nói gì nhiều trước khi điện thoại của anh ấy đổ chuông. Tôi rời khỏi lòng anh và trở về chỗ ngồi của mình, ngay lập tức tôi thấy nhớ hơi ấm của anh. Sự nhẹ nhõm trên khuôn mặt của anh ấy hiện rõ hơn nên tôi nhận ra đó phải là điều gì đó liên quan đến Nana Stone. Nhạc chuông anh ấy đặt cho bà là một bài hát của Beatles mà tôi nhớ đã nghe rất nhiều khi bà ấy hồi còn giữ trẻ.

"Nana, cháu đã bảo bà đợi cháu," anh rên rỉ, ôm chặt điện thoại vào tai bằng một bên tay và khởi động xe bằng tay còn lại.


Tôi cố gắng hiểu cuộc trò chuyện nhưng khi anh ấy thản nhiên nói những từ như đột nhập và tấn công , trộm cắp, và rượt đuổi ô tô, đầu tôi bắt đầu quay cuồng. Người phụ nữ có khả năng làm được  bất cứ điều gì?

"Chờ đã, cái gì? Bà đã nói mình đang làm gì? "

Anh ta ngã trở lại chỗ ngồi của mình, đập đầu vào nó nhiều lần. Tôi xem tất cả những điều này với một cảm xúc mà tôi chỉ có thể mô tả là lo lắng đi đôi với thích thú. Nếu ai đó có thể khiến Cole xám xịt sớm, đó sẽ là bà của anh ấy.

"Đừng cởi đồ trên bàn bi-a, Nana," anh kiên nhẫn nói, như đang nói chuyện với một đứa trẻ mới biết đi. "Cái gì? Đừng mong rằng cháu sẽ để bà ở đó ? Cháu đến đón bà ngay bây giờ, hãy nói cho cháu biết bà đang ở đâu ".

Tôi có thể nghe thấy tiếng cãi vã của cô ấy và sau đó là tiếng cười truyền nhiễm của cô ấy. Cole nghiến răng, rõ ràng là đang cảm thấy khó chịu và phát cáu. Có vẻ như Nana Stone sẽ tìm đường cho bà ấy vì anh ấy lẩm bẩm vài câu "được rồi" trước khi cúp máy.

Tôi nhướng mày, theo dõi cuộc trò chuyện một chiều kỳ lạ nhất mà tôi từng nghe. "Tôi tưởng rằng điều đó có thể diễn ra tốt hơn."

"Bà đang ở một quán bar nào đó với một người bạn mà tôi chưa từng biết !"

Tôi mở miệng định nói gì đó nhưng anh ta vẫn tiếp tục luyên thuyên. "Tôi không thể tin rằng bà ấy đang làm điều này. Chúng tôi đã có một kế hoạch, tôi đã có một kế hoạch cho bà và bây giờ bà sẽ bắt đầu hành xử như những tên ngốc say xỉn. Nó sẽ có mặt trên YouTube vào ngày mai. Tuyệt vời, bà của tôi, thị trưởng của Cougar Town. "

Anh ấy gần như tắt thở khi dừng lại và tôi chưa bao giờ thấy anh ấy đáng yêu hơn thế này. Tôi biết, tôi hơi tàn bạo khi tận hưởng sự đau khổ của anh ấy nhưng tôi không thể làm được. Cole Stone điềm tĩnh, thận trọng, biết kiểm soát cũng có thể mất đi điều đó và đặc điểm này khiến anh ấy trở nên hấp dẫn hơn tất thảy.

"Cole, bình tĩnh. Tôi chắc rằng bà ấy biết mình đang làm gì. Người phụ nữ thừa khả năng chăm sóc bản thân ".

"Nhưng . . . "

"Khônh nhưng nhị gì cả. Tôi nghe bag ấy nói rằng cậu có thể đón bà vào sáng mai và đưa bà về nhà hưu trí. Hãy cho bà ấy một ngày và rồi ngày mai cậu có thể trói bà vào giường nếu muốn ".

Tôi không phải là người chiếm hữu  hoặc thậm chí sở hữu những phẩm chất lãnh đạo. Tôi rất vui khi được ngồi ở ghế sau; bạn có thể làm tôi hài lòng với chỗ ngồi đã nói và tôi sẽ không phàn nàn. Tôi nghĩ đó là lý do tại sao cả hai chúng tôi đều ngạc nhiên trước giọng điệu có thẩm quyền của tôi. Anh ấy chớp mắt với tôi, một, hai lần và tôi cảm thấy má mình bắt đầu nóng lên.

Sau đó, khi một nụ cười toe toét xuất hiện, tôi biết mình đã chết.


"Em sexy khi em trở nên hách dịch." Anh ấy nháy mắt và máu sôi lên dưới má tôi. Đúng, anh ấy đã nhận xét như vậy trước đây nhưng sau những diễn biến sáng nay, lời nói của anh ấy mang một ý nghĩa hoàn toàn mới và tôi đang đổ mồ hôi. Anh ấy đang tán tỉnh tôi, phải không? Tôi làm gì? Nghĩ, nghĩ, nghĩ về tất cả những lần bạn đã xem The Hills! Megan luôn nói gì vậy? WWLCD? Lauren Conrad sẽ làm cái quái gì?

"Im đi."

Không, LC chắc chắn sẽ không làm điều đó.

Tôi biết ơn vì anh ấy không cố gắng làm tôi thêm bối rối. Vì một lý do phi lý nào đó, anh ấy quan tâm đến tôi, thiếu kỹ năng xã hội và tất cả. Tôi thích điều đó, tôi thực sự thích điều đó bởi vì tôi không thể thay đổi con người của mình — rõ ràng là không phải vì thiếu cố gắng.

"Giờ thì sao?" Tôi thắc mắc nhìn xung quanh của chúng tôi. Chúng tôi đã lái xe đến đây để dừng chân. Nhưng mà buông bỏ hết vẻ đẹp thì có vẻ uổng phí như vậy. Sẽ là không phù hợp nếu đề nghị chúng tôi ở lại đây, đặc biệt là khi người mà chúng tôi đến thăm ít nhiều có vẻ khờ khạo mà Chúa biết đang ở đâu.


Cole nghiên cứu khuôn mặt của tôi một lúc. Giống như anh ấy đang tự vấn bản thân nhưng vài giây sau đó, một nụ cười nửa miệng sáng lên trên khuôn mặt anh ấy và có vẻ như anh ấy đã đi đến quyết định. Anh ấy chở chúng tôi đến một nhà hàng gần đó, ngay trước bãi biển mà tôi muốn đến.

Đây có phải là một buổi hẹn hò? Tôi bắt đầu thở ra với ý tưởng này. Hẹn hò với Cole. Một cơ hội mà tôi có thể hoàn toàn và hoàn toàn xấu hổ. Tôi cần thời gian để điều chỉnh xem mọi thứ đã thay đổi như thế nào giữa chúng tôi. Tôi cần đưa Cosmopolitan vào trí nhớ, khỉ thật.

"Bình tĩnh, chúng ta chỉ đi ăn thôi. Tôi sẽ không để cuộc hẹn đầu tiên của chúng ta là thế này. . . ngoài kế hoạch, "anh nói sau khi dừng lại, nhăn mũi. Tôi ngồi xuống chỗ của mình khi chúng tôi đậu xe. Anh ấy lại ở đó, cho tôi những cơn đau tim chỉ bằng những lời đơn giản.

"Xin lỗi," tôi lẩm bẩm vì cảm thấy xấu hổ.

Chúng tôi đi vào một bữa ăn tối dễ chịu. Nó ít nhiều giống như của Rusty ngoại trừ sạch hơn. Không có nhiều người xung quanh vì bây giờ là giữa ngày nhưng dịch vụ ổn định vẫn tiếp tục từ phía sau quầy. Chúng tôi ngồi vào một gian hàng riêng, bụng tôi quặn lên trong suốt quá trình. Đối với một cái gì đó không phải là một cuộc hẹn hò, điều này có vẻ giống như một buổi hẹn hò.

Tôi nhìn ra cửa sổ, nơi có thể nhìn rõ ra đại dương. Cố gắng bình tĩnh lại bằng cách quan sát những con sóng, tôi không nhận ra điều đó khi những ngón tay của Cole đặt lên mu bàn tay tôi trên bàn. Tôi giật mình nhảy dựng lên nhưng tay anh ấy chắc nịch. Cả nhịp thở và nhịp tim của tôi đều trở nên thất thường khi tôi nhìn vào biểu cảm trên khuôn mặt anh ấy.


"Cậu không phiền, phải không?" Anh ấy có vẻ lo lắng. Tôi nhớ anh ấy đã hành động như thế này khi anh ấy đưa cho tôi chiếc váy. Có vẻ như hai người có thể làm nổi bật mặt này của anh ấy là bà của anh ấy và tôi. Tôi không thích khi anh ấy nghĩ kỹ về những gì anh ấy làm hoặc nói xung quanh tôi. Thật ngọt ngào, Chúa thật ngọt ngào, nhưng cũng không phải là anh ấy.

"Tôi. . . không thích khi cậu phải hỏi. "

Anh ấy có vẻ ngạc nhiên trước câu trả lời của tôi và nếu bạn đủ tập trung thì cũng hơi bối rối. Mặt tôi đỏ lên ngay lập tức sau sự mạnh dạn của tôi nhưng ôi thôi, tôi đang rất thích thú nên vẫn có thể tiếp tục.

"Cậu không nên thay đổi, không phải vì tôi."

"Vì vậy, nếu tôi làm điều này," anh ấy nhanh chóng chồm tới và hôn lên má tôi, khiến mắt tôi lồi ra khỏi hốc và khiến pháo hoa bùng lên trong tôi, "không cần hỏi, em sẽ không phiền chứ?" Anh ta nở một nụ cười toe toét và tôi hoàn toàn tan rã. Tay tôi chạm vào vị trí trên má nơi môi anh ấy chỉ vài giây trước và tất cả những gì tôi có thể nghĩ là làm thế nào khi tôi muốn nhiều hơn nữa. Tôi lắp bắp vài câu trả lời không mạch lạc và anh ấy chỉ cười.

Một người phục vụ lớn tuổi đến nhận món của chúng tôi trước khi tôi trả lời anh ta. Tôi gọi món salad gà và Cole gọi món bánh mì kẹp pho mát quen thuộc của anh ấy. Anh ấy đi trước và gọi một ly sữa lắc dâu tây cho tôi mặc dù tôi chỉ xin nước. Bí mật là, tôi đang nhảy lên vì sung sướng vì tôi thực sự yêu thích món sữa lắc dâu tây.


Chúng tôi ăn trong im lặng nhưng tôi bị phân tâm bởi cách Cole liên tục xoa vòng tròn trên mu bàn tay tôi. Tôi bắt gặp anh ấy nhìn tôi một hoặc hai lần khi tôi đang nhồi rau diếp lên mặt, thật hấp dẫn tôi biết. Đó là cách mà bữa trưa diễn ra — đầy ắp những cái nhìn lén lút và những nụ cười e ấp. Nó khác nhau nhưng theo cách tốt nhất.

***

Bây giờ chúng tôi đang ở bãi biển và Cole đã đi mang theo một số bạt từ thùng xe của anh ấy. Mặt trời đang buông xuống thấp trên bầu trời, cho tôi biết rằng đã đến lúc kiểm tra tin nhắn. Tôi lấy điện thoại ra và gửi tin nhắn nhanh cho Travis và các cô gái để họ biết rằng cơ thể của tôi không cao dưới 1m7.

"Bao lâu trước khi cậu phải về đến nhà?" Cole hỏi, trải bạt trên cát. Cảm ơn Chúa vì có hai tấm bạt, trong khi tất cả tôi đang lo lắng, ý tưởng ở gần Cole đến mức tôi sẽ sẵn sàng cho một lần khác.

"Giờ giới nghiêm của tôi là mười giờ nhưng tôi sẽ về sớm hơn. Bố mẹ không có ở nhà nhưng Travis có thể hỏi đặt câu hỏi. "

Anh ấy gật đầu, như thể hiểu tại sao anh tôi có thể là một vấn đề. Tôi thực sự cần biết điều gì đang xảy ra giữa hai người này. Tuy nhiên, hiện tại, tôi quá tập trung vào dáng ngồi của anh ấy và cách anh ấy vỗ nhẹ vào khoảng không bên cạnh, ra hiệu cho tôi ngồi xuống. Tôi ngồi, để lại nhiều khoảng trống giữa chúng tôi. Thu hai đầu gối lên trước ngực, tôi ôm chặt và hai tay cứ miết vào nhau. Nếu tôi để chúng tự do, có lẽ chúng sẽ kết thúc với mái tóc của Cole. Tôi đã chống lại sự thôi thúc muốn lướt ngón tay qua mớ hỗn độn dày như lụa này từ rất lâu rồi nhưng giờ chúng ta đang trên đà trở thành một thứ gì đó nhiều hơn, những giới hạn và ranh giới mà tôi đặt ra bắt đầu trở nên mơ hồ.

"Xin lỗi vì đã khiến cậu phải đến tận đây. Nếu tôi biết rằng bà sẽ hành động  như thế này. . . " Anh ấy lắc đầu nhưng tôi biết bây giờ anh ấy bắt đầu thấy toàn bộ tình huống vui nhộn như thế nào.


"Không sao đâu. Tôi đã quen với việc đối phó với những thành viên trong gia đình Stone điên rồ. Đó là chuyên môn của tôi bây giờ. " Tôi cười toe toét, va nhẹ vào vai anh. Hóa ra tôi sẽ tìm mọi lý do cần thiết để chạm vào cậu bé này, thật tuyệt.

"Điều đó nhắc tôi nhớ, tôi xin lỗi Tessie," anh nói một cách cộc cằn, giọng dày.

Tôi nghĩ về những gì anh ấy có thể xin lỗi. Cố gắng hết sức, tôi thực sự không nghĩ ra điều gì có thể khiến anh ấy trông thất vọng đến vậy. Anh ấy quá hoàn hảo, quan tâm và chu đáo với tôi, vì vậy tôi biết thực sự có lỗi với bất cứ điều gì.

"Cho điều gì?"

"Mọi thứ. Hãy coi đây như một lời xin lỗi tổng hợp cho mười bốn năm khiến cuộc đời cậu khốn khổ ".

Tôi hoàn toàn choáng váng và sửng sốt. Anh ấy đang mang quá khứ của chúng tôi lên bây giờ? Sau khi phớt lờ nó trong một thời gian dài, anh ấy đã chọn một trong những ngày hoàn hảo nhất trong cuộc đời tôi để nhắc nhở tôi về mọi thứ giữa chúng tôi như thế nào. Đột nhiên, những bức tường đề phòng của tôi tăng lên. Tôi cố gắng thuyết phục bản thân rằng anh ta không có ý nghĩa gì nhưng như một máy chiếu về thời đại của chúng ta trong suốt nhiều năm trôi qua trong đầu tôi, tôi có rất nhiều lý do để chạy trốn và hét lên. Thở đi, Tessa, anh ấy không phải là gã đó nữa và mày đã không phải đi cấp cứu trong một thời gian, đó luôn là một dấu hiệu tốt.


"Tôi là một đứa trẻ ngu ngốc," anh ta tiếp tục, phớt lờ cơn hoảng loạn mà tôi đang gặp phải. "Em là cô gái xinh đẹp nhất mà anh từng thấy và anh đã muốn thu hút sự chú ý của em theo cách duy nhất mà anh biết."

"Bằng cách đẩy tôi xuống một con mương đầy bùn?" Tôi hỏi một cách khô khan, cắt ngang đoạn độc thoại của anh ta. Hôm đó tôi đã mặc chiếc váy xanh yêu thích của mình và mẹ tôi đã đánh thức tôi dậy sớm để bà tết tóc cho tôi bằng những dải ruy băng. Đó là ngày đầu tiên đi học mẫu giáo và cũng là ngày đầu tiên trong nhiều lần Cole làm tôi bẽ mặt.

Tôi quan sát khuôn mặt của anh ấy khi anh ấy nhăn mặt và làm rối tóc. "Đúng vậy, tôi có thể làm gì đó tốt hơn. Tôi muốn trở thành bạn của em nhưng những đứa trẻ khác, chúng sẽ . . . "

"Trêu chọc cậu vì đã đi chơi với một cô gái?" Tôi nhớ những đứa trẻ ngỗ ngược mà anh ấy từng làm bạn ở trường tiểu học. Họ đã luôn hợp với anh ấy trên mọi nẻo đường nhưng giờ tôi nghĩ lại, bản thân họ chưa bao giờ bắt nạt tôi. Tôi rùng mình khi nghĩ về điều tồi tệ mà những đứa trẻ khác phải chịu, khi đã từng chứng kiến ​​những gì họ có thể làm trên hành lang nhiều lần.


"Thực ra họ sẽ trêu chọc em vì làm bạn với đứa trẻ có mẹ đã chết. Sau đó, tôi nhận ra rằng trẻ mẫu giáo không tàn nhẫn như vậy. Như tôi đã nói, tôi là một đứa trẻ ngốc nghếch ".

Trái tim tôi đau đớn cho anh ấy sau tiết lộ này. Tôi có thể hình dung nó rất rõ ràng. Cole, cậu bé tan nát đầy bất an. Phải mất một giây để tôi có thể tha thứ cho anh ấy vì tất cả những gì anh ấy đã từng làm. Một cách bốc đồng, tôi vòng tay qua eo anh và vùi mặt vào cổ anh, an ủi đứa nhỏ đó.

"Còn khi chúng ta lớn lên thì sao? Tại sao cậu làm điều đó sau đó? " Tôi hỏi nhẹ nhàng khi tôi lùi ra xa. Tôi không thể chịu nổi khi biết rằng anh ấy cũng giống như những người còn lại, rằng anh ấy để cân nặng của tôi quyết định cách anh ấy nhìn thấy tôi. "Là nó . . . đó có phải là do trọng lượng của tôi không? "

Đôi mắt anh ấy là một màu xanh đậm đầy bão tố khi tôi nhìn anh ấy. Hàm anh ấy nghiến lại, lỗ mũi phập phồng - anh ấy giận tôi và tôi không thể hiểu tại sao.

"Đó có phải là những gì em nghĩ về tôi? Tôi sẽ không bao giờ . . . " Anh dừng lại trước khi rên rỉ và giật tóc. Tôi sợ một nửa là anh ấy sẽ kéo tất cả ra theo cách mà anh ấy đang làm. Anh ấy giấu mặt sau lòng bàn tay và tôi nghe thấy một số từ chửi rủa rõ ràng.

"Tôi xứng đáng được như vậy. Em nên nghĩ điều tồi tệ nhất về tôi để tôi không phàn nàn ". Anh ấy vặn người để hướng về phía tôi, ngồi xếp bằng. Tôi không lo lắng cho đến khi anh ấy ôm má tôi và xoa ngón tay cái lên đó.

"Em luôn là cô gái tuyệt vời nhất mà tôi từng biết. Tôi không quan tâm đến cân nặng của em, Tessie, không bao giờ, sẽ không bao giờ. Em có thể nặng một trăm pound hoặc ba trăm pound, điều đó không quan trọng. Em sẽ luôn là chiếc bánh ngọt của tôi. Cô gái xinh đẹp nhưng không biết về điều đó. Một cô gái rất dễ tha thứ và tốt bụng, hài hước và hay châm biếm. "

Chính xác thì bạn thở như thế nào? Tôi nhớ mình đã đọc một vài thứ về phổi và oxy nhưng tôi thề là tôi không thể liên kết cả hai thứ với nhau ngay bây giờ.

"Em không ngại bật lại tôi , em đối xử với tôi như đứa ngốc  và tôi. . . Tôi đã hoảng sợ. Có những cảm giác như vậy ở tuổi mười một không phải là bình thường. Trước đây, tôi muốn chỉ là bạn của em nhưng tôi không biết làm thế nào để làm điều đó. Khi tôi bắt đầu cảm thấy nhiều hơn, em chỉ nhìn thấy Jay. Tôi đã ghen tuông dữ dội nên tôi đổ hết trách nhiệm lên em. Tôi xin lỗi."

Huh, bạn có thấy điều đó. Tôi nên nhớ tặng Beth một thẻ quà tặng cho cửa hàng âm nhạc yêu thích của cô ấy hoặc một cái gì đó. Cô ấy đã tìm ra tất cả mọi thứ trước tôi.

"Cole, tôi tôi. . . "

Ngón tay cái của anh ấy chạm vào môi dưới của tôi và tôi thề bạn có thể nghe thấy trái tim tôi đang đập mạnh như thế nào.

"Đừng. Tôi không mong đợi em đột nhiên có cảm xúc giống tôi. Tôi thật điên rồ khi nghĩ rằng sau tất cả những gì tôi đã làm, em vẫn muốn có gì đó với tôi. Tôi đã nhận ra điều đó khi ngẫm  lại, nhưng đó là quyết định tốt nhất mà tôi từng đưa ra. Hãy cho tôi cơ hội thứ hai, Tessie, và tôi hứa lần này tôi sẽ làm điều đúng đắn. "

Làm thế nào để bạn nói với một chàng trai đang chiến đấu hết mình vì bạn rằng anh ấy đã giành được trái tim của bạn? Từ bốn chữ cái đáng sợ xuất hiện nhưng tôi đã nhét nó vào một góc. Bây giờ không phải lúc, anh ấy không cần phải phát hiện ra rằng tôi là một kẻ quái dị hơn những gì mọi người coi tôi là. Chúng tôi đang tiến lại từ từ nên nếu anh ấy muốn chiếm được trái tim của tôi thì anh ấy sẽ hành động. Tôi thực sự có thể sử dụng phương pháp điều trị đặc biệt.

"Được rồi," tôi thì thầm, không biết phải nói gì nữa. Tuy nhiên, phản ứng của anh ta giống như anh ta được đưa bản đồ đến Chén Thánh. Từ vẻ mặt hoàn toàn hoảng sợ, anh ấy chuyển sang phấn khởi, đôi mắt lấp lánh tia nắng mặt trời, làm cho tác động trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.

"Em vừa đồng ý? Em sẽ đi hẹn hò với tôi?"

"Vâng, Cole. Ừ, tôi sẽ đi chơi với cậu ". Thành thật mà nói, tôi muốn nhiều hơn nữa — tôi muốn nhiều hơn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top