Chương 39
Chương 39
Ngôn Diễn rất vui mừng vì anh có được quyển kịch bản này, đạo diễn đều phải có kịch bản tốt. Anh nắm thật chặt quyển kịch bản trong tay như đang cầm bảo bối, anh thấy ước mơ của mình đã trở lại, anh muốn thành công. Từ khi anh buộc phải nghe theo lời ba, mấy năm nay anh cũng không có nửa ý muốn làm đạo diễn trong đầu, một lần cũng không có, anh rất sợ bộ phim anh làm không được tốt, cho thấy điều ông Ngôn nói là hoàn toàn chính xác , anh hẳn nên đi nhận cái công ty mà sau này anh làm chủ. Anh thầm nghĩ lý tưởng của anh lại lại vung lên như cánh buồm, chí ít khi đó anh lại ưu tú. Tha thứ choanh hèn nhát, tha thứ choanh ngu xuẩn, tha thứ cho những ngày tháng này anh hối hận, tự oán.
Bây giờ Ngôn Diễn rất kích động, đáng tiếc Ngôn Nại lại ngủ say, nhìn không thấy toàn cảnh này. Ngôn Diễn nhìn kịch bản vô vàn tình tiết, ngực đã vỗ nhịp rồi anh liền lên phương án quay phim , những kiến thức mà trước đây từng học một chữ anh cũng không quên, lần này vận dụng không thành thục mới lạ. Anh không có đơn độc làm đạo diễn một bộ phim, anh đi theo giáo sư làm người tham dự và vài lần chụp hình cho phim điện ảnh lớn, trong đó có nhiều bộ phim Văn giáo sư áp dụng phương án do bản thân đặt ra, là anh nói ra.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đồng hồ trên tường lúc này đã điểm chín giờ hơn, trời bên ngoài đã tối đen như mực, Ngôn Nại đã mấy ngày chưa nghỉ ngơi, lúc này cô ngủ càng thêm lâu. Ngôn Diễn còn đang giữ kịch bản ở giữa, anh vừa nhìn vừa tự hỏi, ngoài miệng còn đang lẩm bẩm cái gì, giọng nói anh quá nhỏ, như là đang lầm bầm lầu bầu.
Hai anh em cả ngày ở trong công ty, bữa tối liền bị họ quên đi, thời gian cũng bị bọn họ quên mất.
Ngôn Nại ngủ vô cùng ngoan ngoãn, vẫn duy trì tư thế nằm úp lên bàn, không ngáy ngủ, không chảy nước miếng, chỉ có thể nghe được tiếng thở nhẹ nhàng của cô.
"Tỉnh, tỉnh, chúng ta cùng thảo luận kịch bản, em ngủ như vậy sẽ dễ bị bệnh!" Ngôn Diễn đẩy vai Ngôn Nại một cái.
Lại gặp anh nhẫn tâm nói em gái sẽ bị bệnh, anh xem xong kịch bản rồi, hiện tại vội vã thảo luận kịch bản là thật, quan tâm sức khỏe của cô chỉ là nhân tiện.
Ngôn Nại mở mắt, đôi mắt có tia hồng nhấp nháy như mắt thỏ, vừa nhìn cũng biết là ngủ không đủ. Cô nhìn bốn phía, rồi mê man nhìn về phía Ngôn Diễn, lúc này cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
"Chúng ta nắm chặt thời gian quay bộ phim này." Ngôn Diễn nói thật giống như đóng phim rất dễ dàng.
Nghe được chuyện quay cuộn phim, Ngôn Nại tỉnh táo hẳn, cô xoa xoa mắt của mình, rồi nghỉ ngơi một chút. Nhìn Ngôn Diễn đối với kịch bản rất hăng say, cô liền vui vẻ, xem ra anh đã đồng ý làm đạo diễn của bộ phim này.
Bây giờ là mười giờ, trong công ty chẳng còn ai trừ bảo vệ, hẳn là cũng chỉ còn lại có hai người bọn họ. Ngôn Nại ngủ hơn bốn giờ, tinh thần của cô tốt hơn một chút.
"Vấn đề chủ yếu là tài chính, tài chính trọng điểm, chọn xong diễn viên, chúng ta có thể bắt đầu quay." Ngôn Nại nhắc nhở nói."Công ty sắp tới có cho em một chút tiền, nhưng còn thiếu xa, bạn tốt của em Phương Đình Na có thể giúp được chúng ta, ngày mai em hỏi cô ấy một chút. Anh hai, anh xem có người nào có khả năng giúp chúng ta không?"
"Đương nhiên là có, bậy giờ anh liền gọi anh ta tới, em cũng gọi Phương Đình Na đến đây đi, chúng ta đem việc này hoàn thành sớm chút." Ngôn Diễn nói xong, anh hưng phấn lấy điện thoại di động ra, cũng không cần biết Cố Tiêu đang làm gì , người khác có rảnh rỗi hay không cũng không quan tâm, liền nhấn điện thoại.
Ngôn Nại cũng gọi cho Phương Đình Na, cô để cho Ngôn Diễn tự nấu cơm, từ lúc tỉnh lại đến giờ cô rất đói bụng, chẳng lẽ bụng Ngôn Diễn không có phản ứng? Lẽ nào anh không có cảm giác, hay là buổi trưa ăn nhiều lắm?
Phương Đình Na nhận được điện thoại là lúc cô đang ở nhà, nhà cô mà nói không xa lắm, cho nên cô đến trước Cố Tiêu. Cô đem theo hai bữa cơm, Ngôn Nại gặp cô ở cửa chính.
Ở trên đường, Ngôn Nại nói cho Phương Đình Na về chuyện đóng phim. Phương Đình Na không nói hai lời liền đồng ý, cô đem tất cả tiền có được cho Ngôn Nại, cô vô cùng ủng hộ Ngôn Nại.
Các cô đến phòng làm việc, Ngôn Diễn vùi đầu vào viết kế hoạch thư, các cô đến anh cũng không có chú ý tới. Phương Đình Na ghé sát vào lỗ tai Ngôn Nại nhỏ giọng nói: "Họ Ngôn các cậu gen tốt thật, anh tai cậu cũng đẹp y chang cậu." Trước đây quan hệ của Ngôn Nại và Ngôn Diễn không tốt lắm, Phương Đình Na không có cơ hội thấy Ngôn Diễn. Sau này hai anh em quan hệ tốt hơn, Ngôn Nại lại rất ít đi ra ngoài chơi. Phương Đình Na thấy Ngôn Diễn đều là ở trên các tin tức, tiếp xúc gần thì đây là lần đầu.
"Nếu không cậu đưa giá tấm thẻ vàng coi như là quà cưới, tớ đem anh hai tống cho cậu, cậu trở thành chị dâu của tớ, chúng ta có thể mỗi ngày ở cùng một chỗ." Ngôn Nại bật cười bán đứng Ngôn Diễn.
"Anh cậu không phải còn thích vợ cũ sao?" Cái tin tức kia cô cũng nhìn thấy, bởi vì Ngôn Diễn là anh của Ngôn Nại, cô xem những tin tức đó, cũng rất khinh ghét Thẩm Hoan Tình.
"Nhưng là bọn họ thị không có khả năng tái hợp nữa, ba mẹ tớ tuyệt đối sẽ không đồng ý, anh trai tớ cũng nói chúc phúc cho Thẩm Hoan Tình. Thẩm Hoan Tình thích Dung Quý Hàn, bọn họ bây giờ là tình nhân." Ngôn Nại giải thích nói, nếu như Phương Đình Na với anh cô là một đôi, cô liền hạnh phúc cười to ba tiếng, sau đó liền có người cùng cô chia sẽ anh trai cặn bã.*=))*
Mắt to của Phương Đình Na di chuyển, anh Ngôn Nại lớn hơn cô đến bảy tuổi, kém nhau cũng không quá lớn, hoàn cảnh nhà cô cũng rất xứng đôi Ngôn gia. So với sau này bị ba cô an bài vị hôn phu, còn không bằng theo anh trai của Tiểu Nại. Ngôn Diễn rất phong lưu, phụ nữ bên người rất nhiều, cô đối với chuyện này thấy bình thường, cô đúng là thấy nhiều lắm, ba của cô ở bên ngoài cũng có mấy người phụ nữ.
Ngôn Nại đưa cơm cho Ngôn Diễn cụng không nói nhiều, dĩ nhiên nhìn ra được Ngôn Diễn đối công việc này có bao nhiêu sao cuồng nhiệt cùng mê.
Cố Tiêu tới, Ngôn Diễn không rảnh đón anh , Ngôn Nại vừa vặn ăn cơm tối xong cô liền xuống lầu đón Cố Tiêu.
"Tiêu, tôi tìm cậu vay tiền, cậu bây giờ có bao nhiêu liền cho tôi mượn, nói chung càng nhiều càng tốt." Ngôn Diễn thấy Cố Tiêu, trực tiếp mở miệng nói.
" Buổi tốt cậu kêu tôi tới công ty cậu, là vì muốn vay tiền của tôi? Bác Ngôn nghiêm khắc trông nom cậu cụng không đủ tiền xài?" Cố Tiêu khoa trương kêu lên.
"Cho cậu xem quyển kịch bản này một chút, rất tuyệt! Tôi muốn chuyển quyển kịch bản này thành phim điện ảnh, hiện tại cần tiền, là bạn bè thì giúp ta." Ngôn Diễn nhét quyển kịch bản vào tay Cố Tiêu, ý bảo anh xem kịch bản.
Cố Tiêu nhìn quyển kịch bản này nhìn hai mắt, anh cũng không bỏ lỡ chuyến đi này, anh có thể nhìn ra cái gì tốt nha?” Chữ này viết không sai.” Anh thưởng thức gật gật đầu nói.
Ngôn Nại nhìn bản thảo thành quyển kịch bản, đi học thì viết tay là an toàn nhất, không dễ dàng bị giáo viên phát hiện, cho nên toàn bộ đều dùng viết tay. Chữ cô không thể như các cô gái khéo léo, mà là cứng cáp như chữ của con trai.
“Diễn, cậu nghĩ được, tôi bây giờ có bao nhiêu liền đưa hết cho cậu, đừng nói cái gì có cho mượn hay không, là anh em tôi đầu tư phim điện ảnh của cậu. Nếu như bác Ngôn phát hiện tôi lấy tiền cho cậu, cùng lắm thì bị ba tôi phái đi công ty làm một chút việc lao động.” Cố Tiêu vỗ vai Ngôn Diễn, anh là bạn tốt của Ngôn Diễn, quan hệ hai nhà lại tốt, chuyện tình của Ngôn DIễn anh đều biết, là lý tưởng của bạn thân, anh nhất định giúp cho Ngôn Diễn. Nếu như cho ra phim điện ảnh mà tiền vé bán không được, tiền của anh toàn bộ như nước trơi, tiền không có còn có thể kiếm được, nhưng làm bạn bè thì mất rồi vĩnh viễn không thể nào có lại được.
Kế tiếp là chọn diễn viên, nếu như bộ phim này phát ra, một lý nào lại chọn diễn viên của công ty khác, vai nam chính Chí Tôn Bảo Ngôn Nại xem trọng người trong công ty Tào, kỹ năng diễn tốt, vóc người đẹp, quan trọng là .... anh là Ảnh đế, danh tiếng lớn, mời anh tới đóng phim, anh hay bộ phim đều nổi! Đặc biệt anh lại không phải người của Dung Quý Hàn.
“Muốn Tào diễn Chí Tôn Bảo, em thông báo với anh ta là được, cần phải hỏi sao?” Khóe môi Ngôn Diễn giương lên, thái độ cực kỳ ngạo mạn.
“Hừ! Người ta cũng không phải người hầu của anh, nếu anh ta rời khỏi công ty, bên ngoài còn nhiều công ty muốn ký hợp đồng với anh ta, anh đừng lại phạm sai lầm, thái độ làm người khiên tốn một chút được không? Có phải đã quên đi chuyện cùng Ân Trạch mấy tháng trước?” Ngôn Nại buồn bực nói, cô thế nào tựu đã quên tính cách của Ngôn Diễn, không có chuyện của Thẩm Hoan Tình, cô cho là cô có thể vô tư, đã quên tính cách Ngôn Diễn cũng là có chỗ thiếu hụt.
“Anh làm sao có thể đã quên hai người tiểu ngôi sao kia, chuyện của hai người bọn họ, em và ba làm sao để dằn vặt anh? Cái người ca sĩ Ân Lê không phải rất yêu thương bạn gái anh ta sao? Người phụ nữ đó vì mẫu quảng cáo, leo lên giường của bạn anh.... Là anh cố ý khích bạn anh ở trước mặt người phụ nữ đó đi một chút, chỉ là cô ta quá dễ dàng mắc lừa, bạn anh ghét bỏ nói không thú vị, anh đáp ứng cho anh ta một chai rượu tốt để bồi thường.” Ngôn Diễn tiếc nuối nói.
Ngôn Nại sau khi nghe xong liền ngốc, đây đều là một đám người sao, cô phải nhanh lên một chút đem anh giao cho Phương Đình Na, để cho cô ấy quản lý hắn.
“Em vẫn nên học theo anh một chút, xem người ta danh tiếng thật tốt? Tào ở bên kia anh đi hỏi một chút, em còn muốn vai Tử Hà Tiên Tử cho ai diễn?” Ngôn Nại đối Ngôn Diễn đã bó tay.
Vấn đề tài chính của bộ phim rất nhanh liền được giải quyết, Ngôn Nại hỏi hành trình của Tào một chút, khiến cho mặt cô như đưa đám là Tào muốn diễn phim Thiên Thành. hiện ở công ty phương án còn chưa đưa xuống, lần này chẳng qua do sơ bộ quyết định, Ngôn Nại muốn cướp người, không biết cô không giành được?
Ngôn Nại tìm thời gian hẹn Tào ra ngoài, ở nhà hàng Tây hai người đều đội nón và đeo khẩu trang, cải trang đúng trình độ của một ngôi sao, người khác tuyệt đối không nhận ra bọn họ là ai.
Hai người một trước một sau vào nhà hàng Tây, đợi người phục vụ rời khỏi phòng, hai người liền tháo xuống khẩu trang và nón.
Tào không đến ba mươi, khuôn mặt đầy mị lực, nhìn vào đôi mắt của hắn, sẽ làm người ta nghĩ đến yêu tinh xinh đẹp, như vậy mắt sinh trưởng ở hé ra khuôn mặt cương nghị của người đàn ông, người thật hấp dẫn. Chiếc mũi anh tuấn thật cao, đôi môi mỏng càng thêm bạc tình.
Người đàn ông như vậy Ngôn Nại thưởng thức không đến, cô không cảm thấy thành thục tài trí, cô thiên vị như Clarance phong cách ưu nhã, như gió lăng khiên trong trẻo mà lạnh lùng mị hoặc, như Phác Kha xinh đẹp và tinh thần phấn chấn, cô ở tuổi này là tiểu nữ sinh không hiểu được bên trong người nam nhân đầy mị lực.
Ngôn Nại rất bình tĩnh không có bị anh hấp dẫn, hôm nay cô đến là vì muốn mời Tào đóng phim của mình, cô sao có thể trông cậy vào cái người Ngôn Diễn kia có thể thuyết phục được Tào, chỉ có thể cầu có chút phép lạ đối với kịch bản, khiến Tào đối với kịch bản có hứng thú.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top