CỔ HUẤN
1 Tích thì hiền văn, hối nhữ truân truân, tập vận tăng quảng, đa kiếnđa văn.
Lời hay thuở trước, răn dạy chúngta, theo vần cóp nhặt, hiểu biết rộng ra.
2 Quan kim nghi giám cổ, vô cổ bất thành kim.
Xem nay nên xét xa xưa, ngày xưa chẳng có thì giờ có đâu.
3 Tri kỷ tri bỉ , tương tâm tỷ tâm.
Biết mình phải biết người ta, đem lòng mình để suy ra lòng người.
4 Tửu phùng tri kỷ ẩm, thi hướng hội nhân ngâm.
Gặp người tri kỷ ta nâng cốc, thơ chỉ bình ngâm mới bạn hiền.
5 Tương thức mãn thiên hạ, tri tâm năng kỷ nhân.
Đầy trong thiên hạ người quen biết, tri kỷ cùng ta được mấy người.
6 Tương phùng hảo tự sơ tương thức, đáo lão chung vô oán hận tâm.
Gặp lại vui như ngày mới biết, chẳng chút ăn năn trọn tới già.
7 Cận thủy tri ngư tính, cận sơn thức điểu âm
Gần nước biết tính cá, gần núi hiểu tiếng chim
8 Dị trướng dị thoái sơn khê thủy, dị phản dị phúc tiểu nhân tâm.
Đầy nhanh rút chóng suối rừng, dễ dàng tráo trở là lòng tiểu nhân.
9 Vận khứ kim thành thiết, thời lai thiết tự kim.
Ðộc thư tu dụng ý, nhứt tự trị thiên kim.
Vận hội lỡ làng vàng hoá sắt, thời cơ may mắn sắt như vàng.
Đọc sách nghiền ngẫm kỹ càng, một chữ đáng giá nghìn vàng hỡi ai.
10 Phùng nhân thả thuyết tam phân thoại, vị khả toàn phao nhứt phiến tâm.
Gặp nhau trò chuyện đôi câu, chớnên gan ruột gót đầu phơi ra.
11 Hữu ý tài hoa hoa bất phát, vô tâm sáp liễu liễu thành âm.
Dụng ý trồng hoa hoa chẳng mọc,vô tâm cắm liễu liễu lên um.
12 Họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhơn tri diện bất tri tâm.
Hổ vẽ da khó vẽ xương, con người biết mặt biết lòng làm sao.
13 Tiền tài như phấn thổ, nhân nghĩa trị thiên kim.
Tiền của như đất bên đàng, nhân nghĩa mới thực ngàn vàng trong tay.
14 Lưu thủy hạ than phi hữu ý, bạch vân xuất tụ bản vô tâm.
Nước trôi cuối bãi đâu tình ý, mâytụ đầu non vốn tự nhiên.
15 Đương thời nhược bất đăng caovọng, thùy tín đông lưu hải dương thâm.
Chẳng đứng cao để ngắm trông, nào ai tin được biển Đông sâu vời.
16 Lộ dao tri mã lực, sự cửu kiến nhân tâm.
Đường xa biết sưc ngựa tài, việc lâu mới thấy lòng người dở hay.
17 Lưỡng nhân nhất ban tâm, hữu tiền kham mãi kim.
Hai người khi đã thật lòng, có tiềnnên sắm vàng ròng chả sao.
18 Nhất nhân nhất ban tâm, vô tiền khan mãi châm.
Mỗi người một dạ khác nhau, không tiền cũng cố mà cầu mua kim.
19 Tương kiến dị đắc hảo, cửu trụ nan vi nhơn.
Mới gặp nhau tốt dễ dàng, ở lâu chưa hẳn sẵn sàng vì nhau.
20 Mã hành vô lực giai nhân sấu, nhân bất phong lưu chỉ vi bần.
Ngựa không sức chạy do gầy yếu, người chẳng phong lưu chỉ vì nghèo.
21 Nhiêu nhân bất thị si hán, si hánbất hội nhiêu nhân.
Người rộng lượng hẳn không si ngốc, kẻ si ngốc không thể rộng lòng.
22 Thị thân bất thị thân, phi thân khước thị thân.
Chính người thân lại chẳng thân, chẳng người thân lại là thân mới kỳ.
23 Mỹ bất mỹ, hương trung thủy, thân bất thân, cố hương nhân.
Chẳng trong cũng nước ao nhà, chẳng thân cũng khách quê ta đó mà.
24 Oanh hoa do phạ xuân quang lão, khởi khả giáo nhân uổng độ xuân.
Chim, hoa còn sợ ngày xuân hết, chẳng lẽ con người uổng phí xuân.
25 Tương phùng bất ẩm không quykhứ, động khẩu đào hoa dã tiếu nhơn.
Gặp nhau chẳng cất chén mời, hoa đào trước động cười người vềkhông.
26 Hồng phấn giai nhân hưu sử lão,phong lưu lãng tử mạc giáo bần.
Má hồng người đẹp đừng già sớm, du tử hào hoa chớ có nghèo
27 Tại gia bất hội nghinh tân khách, xuất ngoại phương tri thiểu chủ nhân.
Ở nhà khách khứa chẳng mời, ra ngoài mới biết ít người mời ta.
28 Hoàng kim vô giả, a ngụy vô chân.
Không giả chỉ có vàng ròng, những kẻ nịnh hót đừng mong thật thà.
29 Khách lai chủ bất cố , ưng khủng thị si nhân.
Khách vào chủ chả ngó ngàng, e làkẻ đó thuộc hàng ngây ngô.
30 Bần cư náo thị vô nhân vấn, phú tại thâm sơn hữu viễn thân.
Nghèo ở chợ đông không đứa hỏi, giàu nơi núi thẳm lắm người thăm.
31 Thùy nhân bối hậu vô nhân thuyết, ná cá nhân tiền bất thuyết nhân.
Ai vắng không nói chuyện người, thì trước người khác không ngồi nói ai.
32 Hữu tiền đạo chân ngữ, vô tiền ngữ bất chân.
Có tiền hễ nói người tin, không tiền nói chẳng ai tin câu nào.
33 Bất tín đãn khán diên trung tửu, bôi bôi tiên khuyến hữu tiền nhân.
Cứ xem bữa tiệc rượu mời, chén nào trước cũng chuốc người giàu sang.
34 Náo lý hữu tiền, tĩnh xứ an thân.
Chốn huyên náo dễ kiếm tiền, nơi tĩnh mịch giữ được yên.
35 Lai như phong vũ, khứ tự vi trần.
Đến như ào ạt gió mưa, khi đi sạch bóng như xua bụi trần.
36 Trường giang hậu lãng thôi tiền lãng, thế thượng tân nhân hãn cựu nhân.
Trường giang sóng sau dồn sóng trước, đời người mới phải đuổi theo xưa.
37 Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt, hướng dương hoa mộc tảo phùng xuân.
Lầu gần mặt nước sớm trăng, cây gần ánh nắng chồi xuân nẩy nhiều.
38 Tiên đáo vi quân, hậu đáo vi thần.
Mạc đạo quân hành tảo, cánh hữu tảo hành nhân.
Người đến trước được làm vua, người đến sau phải nhận thua làm thần.
Chớ nói anh đi sớm, còn người đi sớm hơn.
39 Mạc tín trực trung trực, tu phòng nhân bất nhân.
Ngay trong ngay cũng đừng tin vội, mà hãy nên phòng nhân , chẳng nhân,
40 Sơn trung hữu trực thụ, thế thượng vô trực nhân.
Núi rừng còn có cây lên thẳng, ngay thẳng trên đời chẳng có ai.
41 Tự hận chi vô diệp, mạc oán thái dương thiên (lệch lạc).
Tự giận cành ta không nảy lá, chớhờn ánh nắng mặt trời nghiêng.
42 Đại gia đô thị mệnh, bán điểm bất do nhơn.
Tất cả do số mệnh, chút đỉnh chẳng do người.
43 Nhất niên chi kế tại ư xuân, nhất nhật chi kế tại ư dần.
Một năm lo liệu từ xuân, một ngày tính toán từ Dần tính ra.
44 Nhất gia chi kế tại ư hòa, nhất sinh chi kế tại ư cần.
Một nhà mạnh phải thuận hoà, một đời muốn sướng phải lo chuyên cần.
45 Trách nhân chi tâm trách kỷ, thứ kỷ chi tâm thứ nhân
Suy bụng ta ra bụng người.
Tử Cống vấn viết : Hữu nhất ngôn nhi khả dĩ chung thân hành chi giả hồ ?
Tử viết : Kỳ thứ hồ ! Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân
Ông Tử Cống hỏi rằng : Có một chữ nào mà có thể trọn đời mình làm theo chăng ?
Đức Khổng Tử đáp : Có lẽ là chữ thứ chăng ? Cái gì màmình không muốn thì đừng làm cho người khác.
Lấy trách người để trách mình, lấy thứ mình để thứ tình cho nhau.
46 Thủ khẩu như bình, phòng ý như thành.
Giữ miệng như giữ lục bình, sảy tay rơi vỡ tan tành còn chi.
Giữ ý như giữ thành trì, để giặc vào lọt còn chi là thành.
47 Ninh khả nhân phụ ngã, thiết mạc ngã phụ nhân.
Thà cho người phụ bạc ta, nhất thiết không thể là ta phụ người.
48 Tái tam tu trọng sự, đệ nhất mạc khi tâm.
Việc làm ba bẩy đắn đo, một lần cũng chẳng tự cho dối lòng.
49 Hổ sinh do khả cận, nhân thục bất kham thân.
Hổ lạ còn hay gần gũi được, người quen chưa hẳn đã là thân.
50 Lai thuyết thị phi giả, tiện thị thị phi nhân.
Những người đến nói điều kia nọ, chính ấy con người thích nọ kia.
51 Viễn thủy nan cứu cận hỏa, viễn thân bất như cận lân.
Nước xa khó chữa cháy gần, ngườithân xa kém hương lân gần kề.
52 Hữu trà hữu tửu đa huynh đệ, cấp nạn hà tằng kiến nhất nhân.
Sẵn chè rượu lắm bạn bè, đến khi gặp nạn chẳng hề thấy ai.
53 Nhân tình tự chỉ trương trươngbạc, thế sự như kỳ cục cục tân.
Tình người tựa giấy tờ tờ mỏng, việc thế như cờ ván ván thay.
54 Sơn trung dã hữu thiên niên thụ, thế thượng nan phùng bách tuế nhân.
Núi có cây sống ngàn năm, trên đời ít gặp cụ trăm tuổi già.
55 Lực vi hưu phụ trọng, ngôn khinh mạc khuyến nhân.
Sức hèn chớ vác nặng nhiều, nói không trọng lượng chớ điều khuyên ai.
56 Vô tiền hưu nhập chúng, tao nạn mạc tầm thân.
Không tiền chớ đến chỗ đông, gặp nạn chớ đến cậy trông thân tình.
57 Bình sinh mạc tác trứu my sự, thế thượng ưng vô thiết xỉ nhân.
Việc làm không có trau mày nghĩ, cuộc sống đâu có kẻ nghiến răng.
58 Sĩ giả quốc chi bảo, nho vi tịchthượng trân.
Kẻ sĩ, nước nhà xem vốn quý, muôn đời, thiên hạ trọng nhà nho.
59 Nhược yếu đoạn tửu pháp, tỉnh nhãn khán túy nhân.
Muốn tìm thuốc chữa nghiện, khi tỉnh xem người say.
60 Cầu nhân tu cầu anh hùng hán,tế nhân tu tế cấp thì vô.
Cầu người chọn mặt anh hùng, giúp người giúp lúc bần cùng khốnnguy.
61 Khát thời nhất trích như cam lộ, túy hậu thiêm bôi bất như vô.
Khi khát một giọt như nước thánh,đã say thêm chén chẳng bằng không.
62 Cửu trú lệnh nhân tiện, bần lai thân dã sơ.
Người ở nhờ lâu thành rẻ rúng, nghèo đến nhà thân cũng hóa sơ.
63 Tửu trung bất ngữ chân quân tử, tài thượng phân minh đại trượng phu.
Rượu say không nói là quân tử, tiền của phân minh ấy trượng phu.
64 Xuất gia như sơ, thành Phật hữudư.
Tu hành sau trước như nhau, thì thành chính quả hoả hầu có dư.
65 Tích kim thiên lượng, bất như minh giải kinh thư.
Vàng đầy ngàn lạng để dành, không bằng thấu tỏ rõ rành sách kinh.
66 Dưỡng tử bất giáo như dưỡng lư,dưỡng nữ bất giáo như dưỡng trư.
Nuôi trai chẳng dạy, nuôi lừa; nuôigái chẳng dạy chẳng thà nuôi heo.
67 Hữu điền bất canh thương lẫm hư, hữu thư bất độc tử tôn ngu.
Có ruộng chẳng gắng cấy cày, kho không để chịu tháng ngày thiếu ăn.
Có sách chẳng cố học chăm, con cháu ngu dốt có gì sai đâu.
68 Thương lẫm hư hề tuế nguyệt phạp, tử tôn ngu hề lễ nghĩa sơ.
Nghĩa như câu trên
69 Đồng quân nhất dạ thoại, thắng độc thập niên thư.
Cùng anh trò chuyện một đêm, còn hơn đọc sách mười năm miệt mài.
70 Nhân bất thông kim cổ, mã ngưu như khâm cư.
Người không thông hiểu xưa nay, khác nào trâu ngựa được may áo quần.
71 Mang mang tứ hải nhân vô số, ná cá nam nhi thị trượng phu.
Con người vô số trên đời, mấy trang nam tử đáng người trượng phu.
72 Bạch tửu nhưỡng thành diên hảo khách, hoàng kim tán tận vị thu thư.
Rượu ngon thiết bạn tâm đầu, vàng mười tiêu hết mong mua sách về.
73 Cứu nhân nhất mệnh, thắng tạo thất cấp phù đồ.
Dù xây bảy cấp phù đồ, không bằng làm phúc cứu cho một người.
74 Thành môn thất hỏa, ương cập trì ngư.
Cổng thành bị cháy một khi, ao cá bỗng bị vạ lây bất ngờ.
75 Đình tiền sanh thụy thảo, hảo sự bất như vô.
Trước sân dù mọc cỏ thơm, tốt lành có chuyện chẳng hơn thanh nhàn.
76 Dục cầu sanh phú quý, tu hạ tửcông phu.
Muốn tìm phú quý lâu dài, phải chịu gian khổ miệt mài công phu.
77 Bách niên thành chi bất túc, nhất đán hoại chi hữu dư.
Trăm năm chưa đủ làm xong,còn như huỷ hoại chỉ trong sớm chiều.
78 Nhân tâm tự thiết, quốc pháp như lô.
Lòng người như sắt như gang, luật pháp lò lửa luyện nên rắn mềm.
79 Thiện hóa bất túc, ác hóa hữu dư.
Hoá trở nên tốt khó thay, biến thành ra xấu được ngay tức thì.
80 Thủy thái thanh tắc vô ngư, nhân thái khẩn tắc vô trí.
Nước quá trong cá chẳng còn, người quá nóng vội trí khôn kém nhiều.
81 Tri giả giảm bán, tỉnh giả toàn vô.
Người biết nếu giảm một nửa, kẻ khôn không biết tìm đâu bây giờ.
82 Tại gia do phụ, xuất giá tòng phu.
Ở nhà vâng ý mẹ cha, đến khi xuất giá thì ta theo chồng
83 Si nhân úy phụ, hiền nữ kính phu.
Kẻ ngốc sợ vợ đủ điều, gái ngoan hiền thục kính yêu người chồng.
84 Thị phi chung nhật hữu, bất thính tự nhiên vô.
Chuyện thị phi suốt ngày sẵn có, chẳng để tai nó tự như không.
85 Ninh khả chính nhi bất túc, bấtkhả tà nhi hữu dư.
Thà rằng chính trực mà thiếu thốn, chứ không khuất tất để dư thừa.
86 Ninh khả tín kỳ hữu, bất khả tín kỳ vô.
Hãy cứ tin vào điều đã có, chẳng nên tin tưởng chỗ không đâu.
87 Trúc li mao xá phong quang hảo, đạo viện tăng phòng tổng bấtnhư.
Giậu tre nhà lá quang cảnh đẹp, đạo quán tăng phòng vẫn kém xa.
88 Mệnh lý hữu thì chung tu hữu, mệnh lý vô thì mạc cưỡng cầu.
Số mà đã có ắt nên, số mà không có cầu xin làm gì.
89 Đạo viện nghinh tiên khách, thư đường ẩn tướng nho.
Nơi đạo viện đón khách tiên, chốn thư đường ẩn bậc hiền tướng nho.
90 Đình tài thê phượng trúc, trì dưỡng hóa long ngư.
Sân trồng cây trúc cho phượng đỗ, ao chứa thần ngư đợi hoá rồng.
91 Kết giao tu thắng kỷ, tự ngã bấtnhư vô.
Kết bạn chọn kẻ hơn ta, nếu như ta cũng chẳng thà bằng không.
92 Đãn khán tam ngũ nhật, tương kiến bất như vô.
Những để mắt xem dăm bảy bữa, lần đầu mới gặp cũng như không.
93 Nhân tình tự thủy phân cao hạ, thế sự như vân nhậm quyển thư .
Tình người mực nước thấp cao, việc thế mây trôi cuốn vào trải ra.
94 Hội thuyết thuyết đô thị, bất hội thuyết vô lễ.
Người hay càng nói càng hay, người dở cất miệng biết ngay dở òm.
95 Ma đao hận bất lợi, đao lợi thương nhân chỉ.
Mài dao chỉ giận dao không sắc, dao sắc coi chừng dễ đứt tay.
96 Cầu tài hận bất đắc, tài đa hại tự kỷ.
Cầu tài chỉ lo không nhiều của, của nhiều dễ hại đến mình ngay.
97 Tri túc thường túc, chung thânbất nhục.
Biết đủ thường hãy tạm vừa, suốt đời không thể bao giờ nhục thân.
98 Tri chỉ thường chỉ, chung thân bất sỉ.
Biết dừng thường hãy dừng tay, trọn đời ta trách được phần hổ ngươi.
99 Hữu phúc thương tài, vô phúc thương kỷ.
Có phúc hao tổn tiền tài, vô phúcthương tổn họa tai đến người.
100 Sai chi hào ly, thất chi thiên lý.
Sai sót một ly, mất đi nghìn dặm.
101 Nhược đăng cao tất tự ti, nhược thiệp viễn tất tự nhĩ.
Lên cao từ thấp mà lên, bơi xa từ chỗ nông quèn mà xa.
102 Tam tư nhi hành, tái tư khả hĩ.
Đắn đo ba bận mới làm, nghĩ kỹ thêm nữa mới mong không nhầm.
103 Sử khẩu bất như tự tẩu, cầu nhân bất như cầu kỷ.
Miệng sai làm lấy còn hơn, nhờ người chẳng tốt nhờ luôn chính mình.
104 Tiểu thời thị huynh đệ, trưởng đại các hương lý.
Nhỏ còn ruột thịt trong nhà, lớn lên mỗi đứa một phương chia lìa.
105 Đố tài mạc đố thực, oán sinh mạc oán tử.
Oán khi sống chớ hờn khi chết,ghen tiền tài chớ ghét miệngăn.
106 Nhân kiến bạch đầu sân, ngã kiến bạch đầu hỉ.
Người thấy bạc đầu chừng oán giận, ta nay đầu bạc chẳng ưu sầu.
107 Đa thiểu thiếu niên vong, bấtđáo bạch đầu tử.
Biết bao nhiêu kẻ còn niên thiếu, đã chết từ khi chửa bạc đầu.
108 Tường hữu phùng, bích hữu nhĩ.
Tường có mạch, vách có tai.
109 Hảo sự bất xuất môn, ác sự truyền thiên lý.
Việc tốt chẳng ra khỏi nhà, việc xấu thì chóng lan ra khắp vùng.
110 Tặc thị tiểu nhơn, trí quá quântử.
Gian phi là giống tiểu nhân, nói về cơ trí hơn quân tử nhiều.
111 Quân tử cố cùng, tiểu nhân cùng tư lạm hĩ.
Quân tử bền chí lúc cùng, tiểu nhân cùng sẽ lung tung làm càn.
112 Bần cùng tự tại, phú quý đa ưu.
Nghèo khó tự tại thung dung,giàu sang lắm nỗi mông lung ưu sầu.
113 Bất dĩ ngã vi đức, phản dĩ ngã vi cừu.
Chẳng coi ta kẻ làm ơn, mà coi tata lại tệ hơn kẻ thù.
114 Ninh hướng trực trung thủ, bất khả khúc trung cầu.
Hướng mình thu nhận nơi ngay thẳng, chẳng cần cầu cạnh chốn cong queo.
115 Nhân vô viễn lự, tất hữu cận ưu.
Làm người chẳng biết lo xa, hẳn làsầu muộn sảy ra cũng gần.
116 Tri ngã giả vi ngã tâm ưu, bất tri ngã giả vị ngã hà cầu.
Hiểu ta thì bảo ta lo, không hiểu ta bảo ta cần làm chi.
117 Tình thiên bất khẳng khứ, chỉ đãi vũ lâm đầu.
Tạnh khô chẳng chịu đi cho, đợi mưa lướt thướt lần mò bước ra.
118 Thành sự mạc thuyết, phúc thủy nan thu.
Làm được việc chớ nói nhiều, nước mà bị đổ khó chiều vét lên.
119 Thị phi chỉ vị đa khai khẩu, phiền não giai nhân cưỡng xuất đầu.
Phiền não đều do ra mặt vội, rắc rối chỉ bởi lắm lời thôi.
120 Nhẫn đắc nhất thời chi khí, miễn đắc bách nhật chi ưu.
Nén được cơn giận nhất thời, bớt đi được nỗi sầu lo trăm ngày.
121 Cận lai học đắc ô quy pháp, đắc súc đầu thì thả súc đầu.
Gần đây học cách con rùa, lúc nào phải rụt thì ta rụt đầu.
122 Cụ pháp triêu triêu lạc, khi công nhật nhật ưu.
Tuân pháp luật dạ nhẹ nhàng, việccông dối trá băn khoăn tối ngày.
123 Nhân sinh nhất thế, thảo sinh nhất xuân.
Con người sinh sống một đời, cỏ cây nảy nở một thời tiết xuân.
124 Bạch phát bất tuỳ lão nhân khứ, khan khan hựu thị bạch đầu ông.
Tóc bạc chẳng bỏ người già, trôngqua trông lại thành ông bạc đầu.
125 Nguyệt đáo thập ngũ quang minh thiểu, nhân đáo trung niên vạn sự hưu.
Trăng mười lăm đã chừng bớt sáng, người tuổi trung niên mọi chuyện dừng.
126 Nhi tôn tự hữu nhi tôn phúc, mạc vị nhi tôn tác mã ngưu.
Cháu con có phúc cháu con, chớ vì con cháu mà làm ngựa trâu.
127 Nhân sinh bất mãn bá, thường hoài thiên tuế ưu.
Đời người sống chẳng đầy trăm, thường ôm ấp những ngàn năm lo phiền.
128 Kim triêu hữu tửu kim triêu túy, minh nhật sầu lai minh nhật ưu.
Hôm nay có rượu ta say đã, ngày mai buồn đến ngày mai buồn.
129 Lộ phùng hiểm xứ nan hồi tị, sự đáo đầu lai bất tự do.
Đường đi hiểm trở sao tránh khỏi,sự đã đến rồi khó tự do.
130 Dược năng y giả bệnh, tửu bấtgiải chân sầu.
Thuốc chữa được bệnh chưa sâu, rượu sao khuây nổi nỗi sầu thấm xương.
131 Nhân bần bất ngữ, thủy bình bất lưu.
Người nghèo biết nói năng chi, mặt nước bằng phẳng sức gì lưu thông.
132 Nhất gia hữu nữ bách gia cầu, nhất mã bất hành bách mã ưu.
Một nhà có gái trăm nhà hỏi, một ngựa không đi trăm ngựa lo.
133 Hữu hoa phương chước tửu, vô nguyệt bất đăng lâu.
Có hoa chuốc rượu vì hoa, trăng kia chẳng mọc lên lầu làm chi.
134 Tam bôi thông đại đạo, nhất túy giải thiên sầu.
Nhấp ba ly tỏ đạo trời, một cơn say giải ngàn đời sầu bi.
135 Thâm sơn tất cánh tàng mãnh hổ, đại hải chung tu nạp tế lưu.
Rừng sâu ẩn chứa loài hổ dữ, biển lớn tận thu mọi nhánh sông.
136 Tích hoa tu kiểm điểm, ái nguyệt bất sơ đầu.
Tiếc hoa nên phải giữ gìn, yêu trăng chớ có chải đầu làm chi.
137 Đại để tuyển tha cơ cốt hảo, bất sát hồng phấn dã phong lưu.
Kén người da thịt mịn màng, chẳng cần trang điểm vẫn là phong lưu.
138 Thụ ân thâm xứ nghi tiên thoái, đắc ý nùng thì tiện khả hưu.
Chỗ ơn sâu nặng nên rút trước, gặp thời đắc ý phải nên thôi.
139 Mạc đãi thị phi lai nhập nhĩ, tòng tiền ân ái phản vi cừu.
Đừng nghe hay dở lọt tai, mà ân áitrước từ nay thành thù.
140 Lưu đắc ngũ hồ minh nguyệt tại, bất sầu vô xứ hạ kim câu.
Giữ được ngũ hồ trăng sáng mãi, chẳng lo không chốn để buông câu.
141 Hưu biệt hữu ngư xứ, mạc luyếnthiển than đầu.
Đừng rời nơi có cá, chớ luyến bãi đậu nông.
142 Khứ thì chung tu khứ, tái tam lưu bất trú.
Cần đi phải quyết ra đi, chứ đừng lưu lại chỉ vì mời dai.
143 Nhẫn nhất cú, tức nhất nộ, nhiêu nhất trước, thoái nhất bộ.
Nhịn một câu, nén một giận, tha một lần, lùi một bước
144 Tam thập bất hào, tứ thập bất phú, ngũ thập tương lai tầm tử lộ.
Ba mươi chẳng sang, bốn mươi chẳng giàu, năm mươi sắp sửa tìm đường về cõi âm.
145 Sinh bất nhận hồn, tử bất nhậnthi.
Sống chẳng nhận hồn, chết khôngnhận xác.
146 Phụ mẫu ân thâm chung hữu biệt, phu thê nghĩa trọng dã phân ly.
Cha mẹ ơn sâu còn cách biệt, vợ chồng nghĩa nặng cũng chia phôi.
147 Nhân sinh tự điểu đồng lâm túc, đại hạn lai thời các tự phi.
Người như chim ở chung rừng, khi tai nạn tới đều vùng tự bay.
148 Nhân thiện bị nhân khi, mã thiện bị nhân kỵ.
Người lành tất bị người bắt nạt, ngựa lành ắt bị người ta cưỡi liền.
149 Nhân vô hoạch tài bất phú, mãvô dã thảo bất phì.
Tiền không bất nghĩa sao giàu nổi, ngựa không cỏ tối béo làm sao.
150 Nhân ác nhân phạ thiên bất phạ, nhân thiện nhân khi thiên bất khi.
Kẻ ác người sợ trời không sợ, người hiền người khinh trời chẳngkhinh.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top