Chap 3

Chương 3 : Lớp học Anh Văn

Nhà trường bắt buộc các giáo viên đều phải thông thạo Anh Văn giao tiếp nên cô Bảo Trân đi học 1 khóa. Còn Phương Ngọc vì muốn học đẻ chuẩn bị cho sau này nếu may mắn sẽ có một suất học bổng đi du học. Hai người tình cờ cùng vào học một lớp.

Cô Bảo Trân : "hi, Carmen nice to meet you here" ! - vui mừng .

Phương Ngọc : "so am I" - thản nhiên chẳng có chút gì gọi là ngạc nhiên.

Lúc trước đứng trước thái độ dững dưng của Phương Ngọc cô Bảo Trân thấy hơi ngại nhưng bây giờ thì quen rồi cô vẫn vui vẻ nói chuyện.

Cô Bảo Trân : "I learn English at here, and you" ?

Phương Ngọc : "I learn France at here" .

Cô Bảo Trân : "hả? học tiếng Pháp ? ở đây là trung tâm anh ngữ mà" ?

Phương Ngọc im lặng không nói gì.

Cô Bảo Trân : không lẽ ý nó là nói mình hỏi với vấn, đến trung tâm tiếng Anh không lẽ học tiếng Pháp. Ôi trời hôm nay nó dám nói chuyện với mình như vậy. Thoạt nhiên cô tức lắm nhưng đột nhiên lại tươi cười :

" hì hì, rốt cuộc em cũng đã tự nhiên hơn với cô" - tươi cười.

Phương Ngọc im lặng : thì ra cô ta cũng hiểu được.

Trong lớp học giao tiếp thì mọi người sẽ nói tiếng anh trao đổi với nhau về thông tin và sở thích của mình. Nhờ vậy mà cô phát hiện cô và Phương Ngọc có nhiều sở thích rất giống nhau, rất hợp nhau. Từ âm nhạc, điện ảnh cho đến các sở thích khác cũng khá giống nhau. Nếu như là ngày thường thì cô Bảo Trân sẽ khó có thể khai thác được những điều này, nhưng vì trong lớp học anh văn giao tiếp thì bắt buộc phải nói chuyện luyện tập trao đổi với nhau về những vấn đề đó nên cô Bảo Trân mới biết được.

Từ đó cô Bảo Trân cảm thấy rất là gần gũi với Phương Ngọc và rất muốn là điểm tựa tinh thần cho Phương Ngọc nhưng Phương Ngọc lại không biết điều đó hay nói cách khác hơn là không cần thì phải.

Một điều làm cho cô Bảo Trân vui hơn nữa là Phương Ngọc nói rằng : "I don't have boy friend". Cô Bảo Trân cũng không biết tại sao cô lại vui vì điều đó nữa, thật sự không biết !

Nhưng có một điều là cho dù cô Bảo Trân làm gì thì Phương Ngọc vẫn giữ nét mặt nghiêm chỉnh không nở một nụ cười nào hết.

Từ lúc học chung lớp Anh Văn, cô Bảo Trân diện cớ trao đổi tiếng Anh nên có thể tiếp xúc với Phương Ngọc nhiều hơn trên mạng cũng như qua sms điện thoại, pm Yahoo thì Phương Ngọc trả lời chậm, còn sms điện thoại thì có khi Phương Ngọc trả lời có khi không. Nhưng mỗi lần trời mưa, trời lạnh cô Bảo Trân đều nhắn tin hỏi thăm, nhắc nhở sức khỏe của Phương Ngọc.

...............................................

Hôm nay Phương Ngọc không đến lớp học tiếng Anh. Cô Bảo Trân lo lắng, muốn gọi điện hỏi thăm Phương Ngọc nhưng lại sợ Phương Ngọc đang bận sẽ làm phiền Phương Ngọc. Nhưng lại rất lo, muốn nhắn tin, nhưng lại phân vân, sợ Phương Ngọc sẽ không trả lời.

Cô Bảo Trân soạn tin nhắn : "Phương Ngọc àh, sao hôm nay không đi học tiếng anh, có sao không? Cô muốn call nhưng sợ làm phiền em nên sms".

Cô gửi tin nhắn đi rất lâu nhưng không ai trả lời. Cô lo lắng call cho Phương Ngọc.

Người bắt máy là một người con trai, nghe giọng cũng là người trưởng thành. Cô Bảo Trân không nói gì mà chỉ cúp máy.

Hàng ngàn câu hỏi hiện lên trong đầu cô : "Tại sao đã tối rồi mà có người con trai nào đó bắt máy điện thoại của Phương Ngọc, chẳng phải Phương Ngọc nói là chưa có bạn trai sao ? Nhưng tại sao mình lại không vui vì học trò của mình có bạn trai chứ, chuyện đó thì có liên quan gì tới mình? Không lẽ mình đang ghen sao? Tầm bậy, làm gì có chuyện đó. Nhưng tại sao lại khó chịu? ......... ừm phải rồi mới lớp 11 mà đã yêu đương, không ngoan chút nào, có lẽ mình bực mình vì chuyện này, phải, đúng là vậy rồi chứ mình thì làm sao có thể yêu học sinh nữ được chứ" !

................................

Ngày hôm sau gặp Phương Ngọc trên trường cô Bảo Trân thấy ổn nên cũng không hỏi thăm gì. Thật ra thì hôm qua Phương Ngọc bị sốt cao người nghe máy điện thoại chính là bác sĩ đến khám cho Phương Ngọc. Bác sĩ Cao. Vì Phương Ngọc bị sốt mê man, ba mẹ Phương Ngọc thì không quan tâm gì mấy đến con cái, không biết nên không đưa Phương Ngọc đến bệnh viện Phương Ngọc chỉ còn cách gọi cho bác sĩ, khi ba mẹ Phương Ngọc thấy bác sĩ đến thì mới biết là con mình đang bị bệnh. Ở nhà Phương Ngọc cũng chẳng nói chuyện với ba mẹ, hay nói cách khác hơn là giữa họ không có gì giống gia đình.

................................

Nhờ lớp học Anh Văn mà cô Bảo Trân tìm hiểu về Phương Ngọc được nhiều hơn một chút, nhưng lại nghi ngờ tình cảm của mình dành cho Phương Ngọc là không bình thường nên cô Bảo Trân quyết định không tìm hiểu về Phương Ngọc nữa, ít tiếp xúc với Phương Ngọc thì tốt hơn, để tránh tình cảm phát triển theo hướng lệch lạc.

Phương Ngọc cảm thấy cô chủ nhiệm đối xử với mình khác trước. Không cảm thấy buồn nhưng Phương Ngọc cảm thấy có gì đó hơi khó chịu, cũng không hiểu vì sao. Thỉnh thoảng Phương Ngọc lại nhìn vào màn hình điện thoại, lâu lắm rồi cô Bảo Trân không nhắn tin cho Phương Ngọc. Phương Ngọc cảm thấy hình như mình thiếu cái gì đó. Muốn nhắn tin cho cô Bảo Trân nhưng không có chuyện gì để nói nên lại thôi. Cứ như vậy 2 người không liên lạc, gặp mặt trên lớp cũng chỉ nói chuyện chung. Phương Ngọc vốn lạnh lùng ít nói nên cũng không để tâm mấy đến sự thay đổi của cô Bảo Trân.

Cô Bảo Trân cố gắng không nhớ tới Phương Ngọc nữa. Rất nhiều nhiều e-mail được soạn nhưng không gửi đi. Rất nhiều tin nhắn lưu trong mục "thư nháp" của điện thoại.

Càng cố quên cô càng biết được mình không thể quên. Nhiều lúc nhớ Phương Ngọc quá cô chỉ khóc thôi. Có tình cảm cô trò nào mà nhớ nhung quyến luyến như vậy không. Ban đầu cô nghĩ chắc cô xem Phương Ngọc như em gái nên mới thương Phương Ngọc như vậy. Nhưng giờ cô biết là không phải.

Đôi lúc cô mong chờ một sms hoặc một cuộc gọi từ Phương Ngọc. Nhưng không có một hy vọng nào hết. Phương Ngọc không hề quan tâm đến cô. Nếu như Phương Ngọc có quan tâm cô một chút có lẽ cô sẽ có dũng khí để chấp nhận sự thật. Nhưng đằng này thái độ dửng dưng của Phương Ngọc khiến cô đau lòng.

Còn đau hơn nữa khi cô nghĩ rằng người nghe điện thoại hôm đó chính là bạn trai của Phương Ngọc, và cô càng khẳng định Phương Ngọc không yêu mình.

Cô xóa số điện thoại, nhưng cô vẫn không quên được 10 con số đó. Cô xóa địa chỉ e-mail nhưng hằng ngày vẫn cứ soạn mail mà không gửi, cô xóa địa chỉ nhà nhưng con đường đến đó đã in sầu vào tâm trí cô. Người chứ đâu phải computer delete là xóa hết.

Tuy là một người giỏi suy luận, sâu sắc nhưng Phương Ngọc chưa từng nghĩ là cô giáo yêu mình. Và cũng chưa từng nghĩ mình sẽ yêu cô giáo.

Chương 4 : Phương Ngọc bị bệnh

Đã 1 tháng cô Bảo Trân không hề liên lạc với Phương Ngọc. Có lẽ tình trạng này sẽ kéo dài nếu như không xảy ra chuyện này.

Phương Ngọc vốn không thích chuyện mập mờ khó hiểu nên quyết nhắn tin hỏi cô Bảo Trân cho rõ. Nhưng nt vô ích, cô Bảo Trân không trả lời.

6h tối hôm đó:

Phương Ngọc : "em đang đứng dưới nhà cô nè, cô mở cửa cho em vô đi" ! - Phương Ngọc gọi điện cho cô Bảo Trân.

Cô Bảo Trân : "xin lỗi em khi khác nha, bây giờ cô bận lắm" !

Phương Ngọc càng quyết tâm hơn : "em phải nói cho rõ vào hôm nay, em sẽ ở đây chờ khi nào cô xong việc thì xuống mở cửa cho em".

Tự nhiên cô lại lạnh nhạt với mình như vậy, Phương Ngọc hụt hẫng vô cùng. Không hiểu lý do tại sao.

Phương Ngọc đứng chờ, cô thì nhất quyết không ra, vì sợ nếu ra sẽ không kềm chế được cảm xúc, như vậy sẽ uổng công cô kềm nén cả tháng nay. Vì vậy cô nhứt quyết ở trong nhà không ra.

Gió thổi se se lạnh mang theo hơi ẩm, đúng như dự đoán của Phương Ngọc trời đỗ mưa. Mưa mỗi lúc một lớn. Phương Ngọc vốn bị viêm khớp, dưới trời mưa và gió lạnh các khớp xương đau tê tái, không còn đứng vững nữa Phương Ngọc ngã quỵ xuống.

Mưa tạnh, cô Bảo Trân cứ ngỡ là Phương Ngọc đã về, ai ngờ Phương Ngọc đang nằm dài trước cửa nhà cô.

Hết mưa cô mở cửa ra cho thoáng nhà cửa mới thấy nó nằm đó. Vội vàng chạy xuống, khiêng nó vào nhà. Lấy nước ấm lau khô người cho nó, rồi thay đồ khác cho nó, đem giặt bộ đồ ướt đó.

Cô cảm thấy tê tái cả lòng, tại sao lại hành hạ bản thân mình rồi hành xác nó như vậy. Cô cứ ngỡ người lạnh lùng như nó cứng rắn lắm, ai ngờ....

Hơn 1 tiếng đồng hồ nó cũng tỉnh lại. Nó cảm thấy ê ẩm cả người, không nhấc nổi tay chân do đau khớp quá !

Nó vừa cố gắng bước xuống giường thì "RẦM" nó té xuống nền nhà.

Cô Bảo Trân vội vã chạy lên : "tỉnh rồi hả, sao không gọi cô, té vậy đau lắm đó" !

Cô Bảo Trân thì xót xa trong lòng, nó vẫn cứ im lặng.

Cô Bảo Trân trách móc : "em đó, lớn rồi sao hư quá vậy, nãy gọi bác sĩ Cao đến mới biết em bị viêm khớp, biết bệnh mình như vậy thì phải biết chăm sóc cho bản thân chứ, trời lạnh là đã đau nhức rồi vậy mà còn dầm mưa dưới gió mạnh nữa...........nếu thấy lạnh chịu không nổi thì phải gọi điện nói cô là em đang ở dưới nhà chứ, sao khờ quá vậy............." ? !

Phương Ngọc vẫn im lặng không nói gì.

Cô Bảo Trân : "sữa nè, cháo nè, ăn cháo xong rồi uống sữa, uống sữa xong rồi uống thuốc".

Phương Ngọc cầm cái muỗng lên nhưng "cạch" muỗng rớt xuống đất, vì khớp tay đau quá, không còn sức nữa.

Cô Bảo Trân : "thôi đau lắm đúng không, nãy bác sĩ Cao có nói mà, để cô đúc cho".

Người cao ngạo như Phương Ngọc thì sao lại để người khác đúc cho mình ăn chứ.

Phương Ngọc nói với giọng nhỏ xíu : "thôi, em tự làm được rồi, cám ơn cô".

Cô Bảo Trân : "em đau lắm mà, sao cố gắng làm gì, cô không kể chuyện này với ai đâu, được chứ"!

Nói rồi cô Bảo Trân đúc từng muỗng cho Phương Ngọc. Nước mắt Phương Ngọc tự nhiên rỉ ra từng giọt.

Cô Bảo Trân lo lắng pha chút xót xa : "sao hả? các khớp xương đau lắm đúng không? Cô đưa em đến bệnh viện nha".

Phương Ngọc vừa nói vừa khẽ lắc đầu : "không phải, tại vì cô là người đầu tiên chăm sóc em trong lúc em bị bệnh là người duy nhất nấu cháo rồi đúc cho em ăn....từ trước đến giờ mỗi lần bệnh em đều gọi bác sĩ, ba mẹ ở chung nhà cũng không quan tâm.........cô làm em thấy xúc động".

Cô Bảo Trân ứa nước mắt : "tội nghiệp học trò của cô, cô hiểu rồi, vì em chưa bao giờ nhận được sự yêu thương nên em cũng không biết yêu thương người khác" - cô kéo đầu Phương Ngọc vào lòng, vuốt tóc Phương Ngọc.

Giờ thì cô Bảo Trân đã hiểu và cảm thấy yêu thương cô học trò nhỏ ấy nhiều hơn, muốn là người cho Phương Ngọc dựa dẫm, muốn được chăm sóc chia sẽ với Phương Ngọc.

Sau khi Phương Ngọc ăn cháo uống sữa và uống thuốc xong.

Cô Bảo Trân nhỏ nhẹ : "Phương Ngọc àh, cô có thể làm điểm tựa tinh thần cho em bất cứ lúc nào em cần, đừng bao giờ chịu đựng một mình, bất cứ lúc nào em cần cô cũng ở bên nha".

Phương Ngọc : "dạ, cám ơn cô".

Cô Bảo Trân : "thôi được rồi để cô đưa em về, sau này đừng có dại dột như vậy, phải biết lo cho bản thân, em mà bị gì cô cảm thấy xót lắm".

Phương Ngọc : "xót" ? - em không hiểu.

Cô Bảo Trân : "àh, ờh thì em là học trò của cô, lại có duyên với cô nên cô xem em như là em gái cô vậy" !

Nói xong cô Bảo Trân đưa Phương Ngọc về nhà.

Cô Bảo Trân cảm thấy rất vui vì đã gần gũi Phương Ngọc hơn. Và Phương Ngọc cũng chấp nhận để cô làm địa tựa tinh thần cho Phương Ngọc.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top