Chương 8
Hôm nay là Noel,mọi thứ nó chuẩn bị xong hết rồi.Tóc vuốt sáp,áo quần bảnh bao,xe cộ đầy đủ,không thiếu hụt chi hết.Vấn đề là nó phải ngồi đợi thêm …..hai giờ nữa.Ai biểu sửa soạn sớm quá làm chi.
Đến trước nhà cô Quỳnh Anh,nó cho xe đậu ở ngoài cổng.Tiếp tục chờ đợi.Nó không dám vào gọi,một là vì còn sớm,hai là vì nó đang ngượng,lần đầu đi chơi với người mình thích ai chẳng thế.
-Đến sớm thế kia à?-cô Quỳnh Anh vừa ló đầu khỏi cổng là gặp nó ngay,nụ cười rạng rỡ ngự toạ trên đôi môi hồng cánh sen của cô-Còn đến những 15 phút nữa cơ mà!
-Vậy hả?-Tiểu Linh vờ ngây thơ,xem đồng hồ đeo tay rồi nói-Vậy để em lượn vài vòng rồi tới rước cô ha!
Miệng nói tay làm,nó rồ máy.Cô Quỳnh Anh há miệng ngạc nhiên,chạy lại phía nó như con lật đật.
-Ê!Đứng lại!
Tiểu Linh cười tinh nghịch,nói:
-Em chưa cho xe chạy mà lấy gì mà đứng lại.
Cô Quỳnh Anh dẩu môi rồi lên xe ngồi.Tiểu Linh bắt đầu cho xe chạy.
-Hôm nay cô ăn diện dữ hen!Tô son trét phấn mất bao lâu vậy hả?
Cô giáo đáp trả,vẫn cái thói ăn miếng trả miếng của hai cô trò:
-Bằng thời gian em vuốt keo lên cái đầu chôm bôm của em.
-Cô xỏ xiêng em à?-Tiểu Linh cười.
-Đâu có đâu.Cô chỉ nói sự thật thôi.-cô giáo giật lấy tai phone từ hai tai Tiểu Linh,trách-Ai cho chạy xe mà nghe nhạc hả?-rồi gõ cái cốp lên đầu nhóc họ Giang,may thay là nó đang đội mũ bảo hiểm,không thôi là u một cục rồi.
Tiểu Linh đột ngột thắng xe.
-Úi da!-mũ bảo hiểm cô đội va vào mũ Tiểu Linh cái kình,cô vội chỉnh nón lại-Tự nhiên dừng xe lại là sao?
-Đưa hai tay coi.-Tiểu Linh loay hoay nắm lấy hai tay cô giáo,thắt hai tay cô ngang hông nó,xong tiếp tục cho xe bon bon chạy-Như thế này khỏi sợ té.
Trời!Sợ cô té nên cho cô ôm nó.Khôn thấy ớn!
Cô Quỳnh Anh “bị”nó cho ôm eo,lòng sướng rơn.Hai má cô đỏ bừng vì thẹn.Người cầm tay lái đâu kém gì cô,người tê rần vì cái không quá cha của nó.
Chở cô đi ăn tối xong.Nó đem xe đi gởi rồi cùng cô giáo đi dạo phố.
Noel nên đường phố đông đúc chật hẹp lắm,đi bộ mà còn phải chen lấn nhau nữa.Sợ cô bị lạc,nó giữ tay bàn tay cô trong nôm nó thật kĩ,thật chặt.Còn cô Quỳnh Anh thì ôm khư khư lấy cánh tay nó.
Thành phố đêm nay được trang hoàng thật lộng lẫy.Nó cũng không chắc có thực sự là lộng lẫy không hay là vì có cô bên cạnh nên mọi thứ trong mắt nó đều trở nên đẹp một cách lạ lùng.Cô giáo là đẹp nhất trong vô số cái đẹp.Ngắm gương mặt xinh xinh của cô mà nó cứ tưởng nó đang chiêm ngưỡng một tuyệt tác nhân gian.
Bon chen dữ lắm nó mới giành được chỗ để hai người chụp vài tấm hình để kỉ niệm lần đầu đi chơi cùng.
Đi lòng vòng mãi,sợ cô mỏi chân,nó dáo mắt khắp nơi để tìm chỗ ngồi nghỉ.Nhưng phũ phàng thay,nó không tìm được chỗ nào ưng ý cả.Chỗ ngồi được không đầy hơi người thì đầy khói bụi.
Không nản lòng,nó tiếp tục kiếm cho bằng được.
-Mỏi chân à?Để em cõng cho.-Tiểu Linh hỏi khi cô giáo có vẻ mệt
-Thôi!-cô Quỳnh Anh nhẹ nhàng từ chối,cô không muốn vì cô mà Tiểu Linh phải mệt thêm khi cõng cô.-Em cũng đang mệt đấy thôi!
-Em khác,cô khác.-Tiểu Linh cãi lại,khom lưng cho cô leo lên nhưng cô giáo một mực không chịu làm theo lời nó.Chính điều này làm cho nó bực mình-Lên đi!Em cõng cho.
-Cô nói là thôi rồi nha!
Đang bực bội vì cô giáo không nghe lời mình.Nó đột ngột thay đổi thái độ 180 độ.Mừng rỡ,nó chỉ về trước,nói:
-Công viên Tao Đàng kìa!Vào đó kiếm chỗ ngồi thôi!
Rồi nó nắm tay cô lôi đi một mạch mà chẳng thèm nhìn đèn giao thông.May thay là cả hai đều đến đích an toàn.Dẫu thế cô Quỳnh Anh vẫn không khỏi trách cứ Tiểu Linh.
-Muốn chết hả?Qua đường mà không coi đèn xanh hay đỏ vậy hả?
-Coi rồi mới qua chứ bộ.-nó cười nhe răng cười khì.
Dạo quanh một vòng trong công viên,nó chặc lưỡi vì thất vọng.
-Hết chỗ rồi!-cô giáo thông báo-Chịu khó đứng đi,em!
Đôi mắt nhóc họ Giang chợt loé sáng lên tia sáng ma quái khiến cô Quỳnh Anh không giấu được sự nghi ngờ với nó.Nhất định là Tiểu Linh đang định bầy trò nghịch ngợm gì đây,cô dám đảm bảo là trò chơi nó sắp bày ra không kém phần yếu tim như khi nó doạ cô bằng mấy con gián.
-Âm mưu gì đây?-cô Quỳnh Anh hỏi,giọng quá đỗi tò mò.
-Cô thấy cặp tình nhân đang ngồi ở ghế đá cách cô trò mình chừng 5,6 thước hông?-đợi cô giáo gật đầu xong,nó cười ranh mãnh,nói tiếp-Trong vòng năm phút nữa,hai người đó sẽ nhường chỗ cho mình ngồi.
-Em định làm gì?Lại đó hỏi xinh chỗ hả?-nói rồi cô giáo mới biết mình ngốc,đời nào mà cái con nhóc lóc chóc quỷ quyệt như Tiểu Linh lại đi xin xỏ ai.
-Cô cứ việc đứng yên ở đây.Lát nữa cô sẽ biết.
Tiểu Linh lon ton chạy khuất vào bóng tối,không cần biết cô giáo có đồng ý nghe lời nó hay không.
Cô giáo nhìn theo cái bóng đen đen của đứa học trò tinh ma lượt êm trong đêm.Đứng tựa lưng vào gốc cây trong khi chờ đợi Tiểu Linh về,tất nhiên là cô cũng phải quan sát đội tình nhân ngồi đằng kia.
Một lúc sau,tiếng thét kinh hoàng vang lên từ phía trước.Cô gái đang ngồi tâm tình cùng chàng trai ở chiếc ghế đá trước mặt cô chính là thủ phạm của tiếng thét.Sau khi hét toáng lên,cô nàng lập tức ba chân bốn cẳng co giò chạy nước rút khỏi chiếc ghế.Chàng trai người yêu của cô nàng lo lắng đuổi theo sau.Họ đi,nói chính xác hơn là chạy không được bao lâu thì từ đâu Tiểu Linh nhảy xổ ra,chễnh chệ ngồi lên ghế.
Cô Quỳnh Anh đi tiến về phía nó,ánh mắt dò hỏi.
-Em vừa giở trò gì đấy?
-Hì!Trò gì đâu.-Tiểu Linh ráng nén tiếng cười khanh khách sắp nổ ra từ mồm nó.Nó kéo cô giáo xuống ghế ngồi cùng.
-Đừng có xạo.Hông có gì thì mắc mới gì cô ta bỏ chạy thục mạng thế kia?\-cô Quỳnh Anh vẫn nghi ngờ nó
Tựa lưng ra sau ghế,nó thấy thật dễ chịu và thoải mái làm sao.
-Chẳng qua là em vừa tặng họ món quà thật dễ thương trong đêm Giáng sinh thôi.
-Dễ thương tới cỡ nào mà…..-cô giáo trẻ không tài nào nói hết câu nổi bởi học trò cô đang rất ư là hí hửng-Món quà đó trông như thế nào?
Tiểu Linh nhanh tay giơ một con vật đen ngòm,đầy lông lá lên cách mặt cô chỉ chừng mười phân,nói cũng thật nhanh:
-Con này nè!
-Á!!!!-lần này là tiếng thét của cô giáo vang lên giữa công viên,kế đó cô cũng bỏ chạy thục mạng hệt cô gái kia.Chỉ khác ở chỗ là chạy được một quãng thì cô dừng lại,cô ngoảnh mặt lại nhìn nó.
Tiểu Linh giơ giơ con vật đen thùi đó vẫy vẫy trêu cô giáo vài cái rồi ông bụng cười sặc sụa\.Cô Quỳnh Anh biết mình sắp tăng song máu vì trò đùa quá mệt tim của nhóc họ Giang thêm lần nữa.Cô ngập ngừng đi về chỗ ghế đá,đứng cách nó chừng năm bước,cô nhìn chằm chằm con quái vật lông lá trên tay Tiểu Linh,ngập ngừng hỏi:
-Con….gì dạ?
-Nhền,,,,haha!....nhện….haha!-Tiểu Linh cười ngất lên,xong nó giải thích-Khi nãy,canh lúc hai người đó hông để ý,em thả con nhền nhện này từ trên cao xuống,trúng vai cô gái,cô ta hét lên rồi bỏ chạy.Phải công nhận là cô ta có chất giọng tột thiệt!-nghe là biết ngay nó đang trêu cái giọng”thánh thót”của cô ta
-Nhền nhện?-cô Quỳnh Anh giật mình,thụt lùi hai ba bước.
-Ừ!Đồ giả thôi.Sợ gì chứ!-Tiểu Linh lại cười
-Đồ giả á?-cô giáo có vẻ không tin lắm vào lời của cái đứa hay chọc ghẹo cô
-Ừ!
-Quăng nó đi!Ghê quá hà!-cô Quỳnh Anh nhăn nhó,né xa con quái đen thui trên tay Tiểu Linh
-Thôi!Uổng lắm!Để dành mai mốt ….xài tiếp,cô ạ!-Tiểu Linh bụm miệng lại ngăn không chi tiếng cười nào thoát ra nhưng không thành công cho lắm,nước mắt chảy ra thay cho tiếng cười.-Mà sao cô hông ngồi đi?
Cô Quỳnh Anh lắc đầu nguầy nguậy,nói:
-Chừng nào em còn giữ cái con vật bẩn thỉu đó,cô còn đứng.
Tiểu Linh lau khô nước mắt,miệng hãy còn cười.
-Được rồi!Được rồi!Em đem nó đi vứt đây!Ngồi yên mà chờ em quay lại.
Lúc Tiểu Linh đứng dậy là lúc cô giáo thụt lùi thêm vài bước.Cô đang né xa con vật kia
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top