Chương 5

-Hai cô trò thân nhau nhỉ?-chị Yến hỏi trong lúc tựa lưng lên tường nghỉ mệt sau một giờ luyện tập những bước nhảy mới-Ngày nào cũng nhắn tin hả? 

-Chỉ lúc rảnh thôi.-miệng thì nói với bà chị hay nhăn nhó,mắt thì dán vào màn hình điện thoại,ngón tay cái không ngừng lướt trên bàn phím,Tiểu Linh nở nụ cười tinh ma với tin nhắn vừa gởi đi-Vòng sơ khảo qua rồi mà chị vẫn siêng năng nhảy nhót quá ha! 

-Kệ tao,mày.-chị Yến xoa bóp tay chân cho đỡ mỏi,giọng chanh chua. 

-Có kết quả rồi nè!-giọng anh Pi bất thình lình vang lên,sau đó vài giây anh xuất hiện ở ngưỡng cửa ra vào với bàn chân được băng bó kĩ càng và một tờ giấy trên tay.Mặt mày hớn hở,anh tuyên bố-Vào vòng 2 rồi,anh em ơi!Vào vòng 2 rồi! 

Căn phòng vốn ồn ào vì tiếng nhạc và tiếng cười đùa giờ càng ồn ào hơn nữa 

-Hay quá! 

-Tuyệt vời! 

Tiểu Linh cũng mừng rỡ không kém gì so với những người trong nhóm nhảy nhưng do đang bận trả lời tin nhắn cho cô giáo nên trông nó tiếu lâm lắm:vừa dán mắt vào điện thoại vừa cười nhún nhảy tưng tưng: 

-Lần này may là có Tiểu Linh-chị Yến bá vai nó-Hay là chúng ta khao con bé một chầu đi! 

-Ok!-anh Pi vui vẻ đồng ý ngay-Ý kiến hay đó! 

-Tiểu Linh xứng đáng được vậy mà.-anh Phong chen vào,vuốt ve mái tóc lãng tử của Tiểu Linh-Tội nghiệp mái tóc đen óng ả,xoã dài tung bay trong gió. 

-Thôi đi,cha!-chị Yến bĩu môi,cáu kỉnh xô anh Phong sang một bên làm anh chao đảo vài bước-“Sến”quá! 

Anh Pi vỗ vỗ hai tay vào nhau để kêu gọi sự chú ý. 

-Hôm nay anh em chúng ta sẽ nghỉ sớm.Dọn đồ rồi cùng nhau đi nhậu nào! 

-Dọn đồ nhanh lên an hem ơi!-anh Phong là người hưởng ứng lời kêu gọi của anh Pi nhiệt tình nhất-Nhanh lên! 

Nhưng Tiểu Linh còn vài việc quan trọng chưa làm xong.Nó xin được từ chối. 

-Sorry,mọi người.Em hông đi được.-nó tự thú-Em còn một số chuyện chưa làm.Bây giờ em phải làm. 

-Hông gác lại được à?-chị Yến nhướn mày nhìn nó. 

Tiểu Linh lắc đầu trong lúc sửa soạn đồ đạc chuẩn bị ra về. 

-Hông được,chị ạ.Tối nay em nhất định phải làm cho xong. 

Mặc dù rất ngượng ngạo khi từ chối lòng tốt của mọi người về việc khao nó một chầu(mà không biết là chầu gì),nó cuốn gói thật nhanh rồi chạy biến đi. 

-Thôi,kệ!-chị Yến nhìn theo cho đến khi Tiểu Linh hoàn toàn khuất bóng-Để bữa khác khao nó vậy. 

…………………………………………† ?. 

Chạy vòng vòng khắp thành phố Hồ Chí Minh mà nó chưa tìm ra chỗ bán hoa nào ưng ý.Không nản chí,nó tiếp tục đi tìm.Cuối cùng nó cũng tìm ra chỗ bán hoa ưng ý.Tắt máy xe,nó bước vào cửa hàng hoa. 

-Chào!-chị bán hoa cười thật tươi với nó-Em cần gì? 

Nhìn một lượt khắp cửa hàng,rồi nó hỏi: 

-Chị có hoa hồng tím chứ? 

Chị bán hoa chắc lưỡi. 

-Tiếc thật!Vừa hết.Hay là em mua hoa hồng vàng đi,còn tươi lắm.Hay hoa hồng đỏ?Đẹp lắm đấy!Hàng mới về đó. 

Tiểu Linh lắc đầu,nghĩ:”Màu đỏ thì….cháy bỏng quá.Mà mình thì chỉ mới….chớm thôi!Còn màu vàng thì….giả dối lắm!Định là màu tím cho…lãng mạn một tý,thể hiện lời nguyện….chung thuỷ một tý.Vậy mà.....”.Nó thở dài. 

Nó xoay gót với vẻ rầu rầu.Nhưng khi vừa chẩn bị rời khỏi cửa tiệm thì đập vào trước mặt nó là một xô hoa hồng trắng.Ngẫm nghĩ hồi lâu,nó cười toe toét. 

-Chị có thể cho em biết ý nghĩa của từng số lượng hoa hồng hông? . 

Buổi sinh hoạt đến đây là kết thúc.Các trò có ba mươi phút để trò chuyện với giáo viên.Sau đó các trò có thể ra.-thầy hiệu trưởng tuyên bố. 

-Ừ!Đuổi tụi tui đi để mấy người tiệc tùng tại trường chứ gì!-Tiểu Linh cười mỉa mai khi ông thầy quản lí toàn trường chỉ cho nó có vỏn vẹn nửa tiếng đồng hồ bênh cạnh cô giáo.Không dám phí bỏ một giây nào,hai mắt nó liên tục đảo tới đảo lui khắp sân trường-Cô đâu rồi ta? 

Không mất nhiều thời gian để tìm kiếm bởi sau đó vài giây,thằng Bính la lên: 

-Cô kia kìa! 

-Đâu?-Tiểu Linh ngó theo hướng thằng bạn chỉ. 

Cô Quỳnh Anh đang cười tươi rói giữa đám học trò loi choi loắt choắt.Tiểu Linh ba chân bốn cẳng chạy vù về phía cô giáo,len lỏi vào trong. 

-Từ từ!Từng đứa thôi!-cô Quỳnh Anh cười bảo-Tặng một lần như thế thì làm sao cô “ôm xô “hết!Hì! 

Rồi cô cười tươi hơn nữa khi Tiểu Linh xuất hiện trước mặt cô. 

-Ê,nhóc!Quà của cô đâu? 

-Cầm một lố quà to đùng thế kia trên tay mà còn hỏi quà nữa à?Sao cô tham lam thế?-Tiểu Linh cười tinh nghịch đáp trả. 

-Nhưng em là học trò cô mà!-cô Quỳnh Anh cãi lại. 

-Ờ!Mày là học trò cô mà!-đám nhóc xung quanh theo phe cô giáo chống lại Tiểu Linh.Miệng đứa nào đứa náy cũng toe toét cười. 

-Thì sao?-Tiểu Linh đâu vừa,lí luận rằng-Cô là cô giáo em.Ừ!đồng ý là vậy.Nhưng số giáo viên em học hơn chục người.Làm sao em mua hết?Tiền đâu chịu cho thấu? 

-Ờ!Sao mua hết được?-lần này tụi học trò theo phe Tiểu Linh chống lại cô giáo.Tụi nó đang muốn xem hai người này đấu khẩu ra sao. 

Nào chịu thua cái miệng ưa tranh luận của cô nhóc họ Giang,cô bắt bẻ nó: 

-Nhưng ít ra em cũng phải mua vài món để tặng một số giáo viên chớ! 

-Mua òy!-Tiểu Linh tươi tỉnh đáp. 

-Vậy quà đâu? 

-Tặng hết òy!-cặp mắt Tiểu Linh sáng lên một cách tinh quái khi biết cô giáo đang rơi vào bẫy. 

Khẽ cau mày,cô Quỳnh Anh hờn dỗi nói với nó: 

-Học trò kiểu gì thế?Chủ nhiệm mà hông tèm tặng quà luôn là sao? 

Nhìn bộ dạng của cô giáo lúc này:hai tay khoanh lại,môi dẩu ra,ngó lơ sang chỗ khác trông cô hệt như đứa trẻ khi giận ai đó.Tiểu Linh phì cười. 

-Ai bảo hông?Em có nói hông tặng cô đâu! 

Quay sang thằng Bính,nó lấy lại hộp quà mà nó nhờ thằng đó giữ dùm nãy giờ.Bằng cả hai tay,nó chìa chiếc hộp về phía cô giáo,vừa cười vừa nói: 

-Tặng cô nè! 

Bị học trò mình chơi một vố,cô giáo trẻ ngượng ngạo khi nhận món quà từ tay Tiểu Linh. 

-Thank you!-cô nói lí nhí qua đôi môi mỏng rồi ngạc nhiên hỏi-Uả?Sao nhẹ quá vậy?Cái gì ở trong dạ? 

Tiểu Linh ráng giấu nụ cười ranh ma.Nó nói: 

-Mở ra rồi sẽ biết. 

-Mở ra đi,cô!-đám học trò thúc giục cô giáo 

-Mở tại đây á?-cô Quỳnh Anh nhìn Tiểu Linh ái ngại hỏi. 

Tiểu Linh gật đầu rất nghiêm túc. 

Cô Quỳnh Anh không hỏi gì thêm,bắt đầu mở hộp quà cạc-tông do nhóc nhím của cô tặng.Tiểu Linh âm thầm rút lui trong khi đám nhóc tì không ngừng nhón chân,chen vào. 

Cô Quỳnh Anh khá là hồi hộp khi chuẩn bị mở nắp hộp quà.Cô nín thở,chậm rãi,từ từ nắp hộp được nhấc ra.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: