Chương 38
-Lại đây coi!-Judy nắm tay Tiểu Linh kéo đến trước máy quay phim,ánh đèn flash-Định trốn đi đâu nữa đây?
Tiểu Linh cười tươi rói,tinh nghịch hỏi nàng Judy:
-Sao biết hay dạ?
-Lần nào mà chả thế!-ông đạo diễn đứng cạnh nó,vẫy vẫy tay,mỉm cười với đám phóng viên và những người khác,nói chen vào-Hễ có tiệc tùng là cô chỉ ở lại được vài phút,sau đó thì te te đi đâu mất tiêu.Cả lần mừng tuổi sáu mươi của lão già này,cô cũng làm hệt khuôn.
-Có hông?-Tiểu Linh nhìn ông đạo diễn với ánh mắt nghi ngờ,ông Harry và Judy biết tỏng là nó đang vờ vịt đế trốn tội
Judy đột ngột quay ngoắc sang nó,ghì cổ áo nó,cười ranh ma.
-Jan!Mình hôn nhau lần nữa đi!Ju nhớ nụ hôn nồng nàn của Jan lắm rồi đó!
-Hôn xong để giới báo chí viết lảm nhảm là tui với cô đang cặp bồ hả?Thôi!Cho em xin đi,bà chị!-Tiểu Linh toan cười thì đôi môi đỏ chói của Judy đã ịn lên môi nó.Đèn flash liên tục nhấp nhoá nhiều hơn.Judy đặt gót xuống mặt đất trở lại,nhoẻn miệng cười khoái chí.Tiểu Linh cười cười,bông đùa rằng-Ngon hông?
Judy gật đầu ngay,cười tươi hơn.
Và chứng nào tật náy,Tiểu Linh lỉnh đi ngay khi mọi sự chú ý đều tập trung nơi người đẹp Judy và người đàn ông đạo diễn tài năng Harry.Các bạn có biết nó léng phéng đến nơi nào không?Một nơi không phải dành riêng cho dân VIP,nhưng không phải ai cũng đến được.
-------------------------------------------
-Cốc!Cốc!Cốc!
Vân My nhanh chân chạy ra mở cửa.Sau đó thì há hốc mồm vì quá đỗi kinh ngạc.
-Có cô Quỳnh Anh ở trong này chứ?
Cô giáo Quỳnh Anh giật thót cả bụng khi nghe giọng nói trầm ấm của người bạn lâu năm mới gặp lại.Đích thị đó là Tiểu Linh.
-Dạ.-Vân My lắp ba lắp bắp khi thần tượng của con bé đến phòng mình-Cô…cô ấy….đang đang….ở…trỏng.
-Vậy Vân My có thể cho tui vào chơi một chút chứ?-Tiểu Linh cười nói với fan của mình,chớp mắt thêm một cái duyên tệ nữa để làm quá tặng con bé
-Mời mời…vào!-Vân My dang rộng cửa cho khách quý vào.Nghĩ thầm:”Trời!Mình đang mơ.Jan Jan đến phòng mình.Ôi trời!”.
-Hey!-Tiểu Linh ngượng ngạo gọi cô Quỳnh Anh khi cô có vẻ như không quan tâm đến sự có mặt của nó nơi này,thật ra thì cô vờ như không nghe thấy gì cả.
Cô quay sang,vờ nhướn mày ngạc nhiên hỏi:
-Ồ!Là em sao?
-Ừa!-Tiểu Linh không hiểu sao nó lại đâm ra bối rối.Nó nhìn một lượt khắp phòng,lắng nghe cái âm thanh ầm ĩ trong phòng-Phòng cũng hiện đại quá chứ?Ủa?Cô đang nghe nhạc dance hả?Không còn thích nhạc của Beethoven hay của Mozart nữa hả?
-Không.Em đang nghe nhạc dance chứ không phải cô.-Vân My nhanh nhảu đáp thay cô út,nói chính xác hơn là con bé giành nói trước khi cô Quỳnh Anh kịp há miệng
Tiểu Linh trầm ngâm một lúc ,rồi hỏi con bé:
-Em biết nhảy hip hop hay nhảy hiện đại chứ?
Vân My hãnh diện gật đầu.
-Cool!(Tuyệt!)-Tiểu Linh cười toát hoát tận mang tai,nói với vẻ thích thú-Vậy chúng ta đấu giao hảo ha!Chấp em nhảy trước đó!
-Hả?-con bé Vân My trợn ngược đôi mắt nhìn thần tượng mình,không tin vào chính tai của con bé nữa-Đấu với Jan Jan?Làm sao em dám đấu với Jan Jan.Jan vốn nổi tiếng là một trong những dancer cừ nhất tại Hollywood.Chị ác quá,chị Jan ơi!
Tiểu Linh nghe xong,nhíu cặp mày thanh tú lại,suy nghĩ.Lát sau,nó đổi ý.
-Thế thì…..để Jan chỉ Vân My mấy bước nhảy mà khi còn bé Jan ưa nhày.Chịu hông?
Vân My toét miệng cười.Ngu lắm mới từ chối lời mời của minh tinh Jan Jan này.
-Ok!-con bé gật đầu ngay
Tiểu Linh để suy nghĩ đâu đó trong quá khứ,quơ quào tay chân nhớ lại điệu nhảy khi xưa.
-Em biết bào Step up chứ?
-Dạ,biết.
-Ừ.Bào lâu rồi.Nhưng Jan vẫn thích.-Tiểu Linh cười rất tươi-Rất nhiều kỉ niệm gắn liền với bài hát đó.
Cô Quỳnh Anh tủm tỉm cười.Cô nhớ lại chuyện năm xưa,lúc Tiểu Linh mới hớt“đầu nhím”,Tiểu Linh đã phải nâng cằm cô lên vì sợ ruồi bay vào miệng cô khi cô trông thấy nó ở phòng giám thị.
Tiểu Linh vứt bỏ cái áo vét dày cui bên ngoài,vắt lên ghế,kéo dãn cà-vạt,xăng tay áo qua khỏi khuỷ tay.Và thế là cô Quỳnh Anh bắt gặp lại hình ảnh con nhóc ranh ma Giang Tiểu Linh của ngày xưa,chỉ có điều “con nhóc” bây giờ cao chòng ngòng,hơn cô gần cả cái đầu.
Vân My học thuộc điệu nhảy do Tiểu Linh cho khá nhanh.Con bé này rất có năng khiếu.Tiểu Linh thầm khen vậy,miệng bô bô thêm:
-Nếu có điều kiện,không chừng sau này em còn giỏi hơn cả Jan nữa đấy!
-Hì!Quá khen!Em thì còn lâu mới bằng Jan được.
Tiểu Linh không hề phản đối,còn đùa rằng:
-Ừ.Em nói đúng.Còn lâu.
Nhìn mồ hôi mồ kê đầm đìa trên lưng áo,trên cổ,trên trán Tiểu Linh,cô Quỳnh Anh đưa khăn giấy cho nó.Tiểu Linh nhận ngay,và cảm ơn cô.
Được cô út cho biết Tiểu Linh vốn là học trò cũ của cô nên Vân My đoán là hai người này có nhiều điều muốn nói với nhau sau nhiều năm không gặp.Con bé biết mình nên làm gì.
-Cô thiên vị thật!Cháu cũng đổ mồ hôi có khác gì Jan đâu mà cô chỉ cho mội mình Jan khăn giấy.
Nghe nhỏ cháu trách móc,gương mặt trắng hồng của cô giáo Quỳnh Anh chuyển ngang sang màu mận chín.Cô đưa cả hết xấp khăn giấy thơm tho của mình cho đứa cháu gái.
Vân My gật gù,nói với vẻ hài lòng:
-Có thế chứ!-rồi lon ton rời khỏi phòng,miệng oang oang-Cháu đi chơi đây!Cấm cô cản cháu!
Cô Quỳnh Anh với tay về trước,môi hé mở nhưng không phát ra tiếng nào.Tiểu Linh lò dò đến dàn đần đĩa,tìm một đĩa nhựa thật ưng ý,xong cho vào đầu máy.
Một thứ âm thanh êm dịu thay cho giai điệu sôi động giật ầm ầm khắp phòng nãy giờ,lan toả mọi ngóc ngạch trong phòng.
Tiểu Linh đến trước mặt cô giáo,cúi đầu,chìa một tay về phía cô,lích sự hỏi:
-Khiêu vũ chứ?
Một thoáng suy nghĩ,cô mỉm cười nhẹ nhàng,chìa tay ra cho đứa học trò cũ cầm.
-Tất nhiên.
Đã lâu rổi hai người không được gần nhau đến vậy.Tay trong tay,hai người lướt nhẹ theo giai điệu của bản tình ca không lời.
-Cô còn nhớ đến vụ Step up em kể cho cô nghe lúc trước chứ?-Tiểu Linh cười hỏi
-Nhớ.-cô Quỳnh Anh ngắm đôi người nâu nâu đẹp chết người của người chồng cũ-Chính vì nó mà em bị giám thị bắt.
Tiểu Linh bổ sung thêm:
-Rồi bị kêu làm bản kiểm điểm.Rồi bị cô chê xấu quắc.
Cô giáo cười hì hì khi nghe cô tiểu thư họ Giang kể chuyện ngày xửa ngày xưa của hai người.
-Rồi bị gán với nhỏ lớp trưởng.Rồi bị cô chửi.Rồi đi Hàn Quốc.Rồi về cô chăm sóc.Rồi lại đi Hàn Quốc.Rồi lại bị cô chửi.
-Cái đó là lỗi của em chứ bộ.-cô Quỳnh Anh nở nụ cười thiên sứ,vậy là một lần nữa cô làm học trò mình phải xuyến lòng-Ai biểu đi mà không nói tiếng nào.
Tiểu Linh ngường ngượng cười,tiếp tục câu chuyệb với những chữ”rồi”ở đầu câu.
-Rồi nhà cháy.Rồi ở chung.Rồi yêu nhau.Rồi yêu nhau.Rồi….yêu….nhau…
Giọng Tiểu Linh nhọ dần,hai mắt lại long lên.Rồi cô bỏ đi?Rồi gặp lại cô khi cô đang ôm một gã trai?Rồi nó lấy Yumi ?Rồi Yumi chết?Rồi ba nó chết?Rồi cụ Chan cũng chết theo?Nói vậy à?Nó không đủ can đảm để nói hết.
Cảm nhận được nỗi buồn sâu thẳm từ sâu trong đôi mắt nâu của người mình yêu,cô Quỳnh Anh từ từ đưa tay lên mặt Tiểu Linh,vuốt má nó,chầm chậm đưa những ngón tay mềm mại xuống bờ môi mỏng của nó,lòng cô cũng buồn mơn man.
Tiểu Linh nhẹ nhàng nâng cằm cô giáo lên,chậm rãi cúi đầu xuống.Khi môi sắp chạm môi thì cô Quỳnh Anh khẽ réo lên,tay xô Tiểu Linh ra khỏi người cô.
-Không được đâu!Không quay lại được đâu!
Cô giáo toan quay lưng bỏ đi thì bị Tiểu Linh nắm tay,kéo vào lòng,hôn lên môi cô,bất chấp những gì cô vừa nói.Nó yêu cô,nó chỉ biết vậy thôi.Cô Quỳnh Anh không thể trốn khỏi đôi cánh tay rắn chắc của người cô yêu.Nụ hôn ngọt ngào và vòng tay ấm áp của Tiểu Linh đã áp đảo được lí trí của cô.
Cô hôn đáp trả.
--------------------------------------------
Lúc Vân My trở về phòng thì phòng tối o mom và im phăng phắc một cách lạ thường.Con bé bước vào thì thấy lờ mờ trên giường ngủ,cái chăn nhô cao lên kì quặc và khẽ lay động,thi thoảng có tiếng thở từa tựa như con bé vẫn nghe thấy ở phòng ngủ của ba mẹ con bé.
Phòng cô cháu Vân My mước khá rộng rãi,được chia thành hai ngăn:một nơi dùng để tiếp khách,một nơi để ngủ.Nơi tiếp khách thì có bộ bàn ghế sa-lông.Nơi còn lại thì có giường ngủ,tủ quần áo và vài thứ linh tinh linh tang khác.Ngăn cách hai nơi là một bức vách gỗ.Hai nơi thông với nhau bằng một cánh cửa.Vân My đóng cửa,lết thết ra bên ngoài,nằm ịch xuống sa-lông,than thở cho số phận hẩm hiu của mình:
-Cô út ác thiệt!Thần tượng của mình cũng bị cô mê hoặc mất rồi!
---------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top