Chương 32

Úp lại quyển nhật kí,ông Giang cho nó vào một chiếc hộp gỗ,khoá lại.Sau đó cho gọi chú Quân đến.Ông Giang hiện đang làm việc tại Việt Nam.

-Anh Quân này!-ông Giang nói,giọng vẫn mệt mỏi như mọi khi-Nếu có ngày tôi không còn trên thế gian này.Anh….

-Xin anh đừng nói như vậy.-chú Quân vội vã ngắt lời ông chủ

-Tôi phải nói.-ông Giang gật đầu thật mạnh,cương quyết nói-Nếu có ngày tôi chết đi,anh hãy giao hộp gỗ này cho Tiểu Linh.Bảo nó mở khoá bằng chính trái tim của nó.Trong này có một thứ rất quan trọng,cực kì quan trọng đối với cuộc đời nó,và của tôi nữa.Nói với nó hãy hiểu cho tôi.Rằng tôi xin lỗi nó.Và xin lỗi luôn người nó yêu.

Chú Quân thở dài,phiền não.Chú hiểu tất cả những gì ông chủ nói.Nhưng chú lại bị lệnh cấm từ chủ,chú không được quyền nói bất cứ điều gì những gì ông chủ đã gây ra cho cô chủ.

-Vâng.

---------------------------------

-Cháu ngoan của bà.Lại đây bà ôm cái nào!-bà Quỳnh dang rộng đôi cánh tay nhăn nheo về phía đứa cháu gái 7 tuổi của mình.Con bé đang chơi xích đu ngoài sân

Đứa nhỏ ngoan ngoãn chạy lại.

-Mẹ ơi!Cơm nước xong rồi!-cô Quỳnh Anh gọi vọng ra sân từ trong nhà bếp-Mẹ và cháu vào ăn cơm đi!

Bà Quỳnh nở nụ cười hiền hậu với cháu mình,cất giọng hiều dịu của một người bà:

-Cháu nghe chưa?Cô út kêu bà cháu mình vào ăn trưa kìa!

Vậy là hai bà cháu dung dăng dung dẻ nắm tay nhau vào nhà.

Vừa nhảy vào bàn ăn,nhỏ cháu bắt đầu líu lo cái miệng bé xí:

-Lần nào về nhà,cô cũng thếch đãi cả nhà một bữa thịnh soạn.-rồi con bé oang oang thật to-Yêu cô nhất!

Từ lúc trở về Thái Lan,nhờ có vòng tay yêu thương của cha mẹ,anh hai Bảo,vợ anh hai và của cả đứa cháu Vân My nghịch ngợm nữa,lòng cô nhẹ nhõm được phần nào.Cô không muốn nhớ đến Tiểu Linh nữa,nhưng lúc nào cô cũng nhớ đến nó.Làm sao cô có thể quên được ánh mắt chân thành khi nó nói yêu cô,làm sao cô quên được những nụ hôn nồng cháy và những đêm ân ái ngọt ngào.,cả những trò ma quái nó bầy ra khi còn ở trung học.Mỗi lần vô tình trông thấy con gián ,cô lại khẽ cười chứ không hét toáng lên như năm xưa nữa.Cô biến sự sợ hãi thành niềm vui nho nhỏ cho riêng mình mỗi khi buồn.Những lúc tim cô quặng thắt vì nhớ người yêu,cô tự an ủi bản thân rằng:

-Xa em,đó là cách duy nhất đẻ em không đánh mất sự nghiệp tương lại của em.

Hiện giờ cô đang làm việc tại một thư viện đại học,một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi.Dù có khá nhiều người theo đuổi,thầy giáo có,sinh viên có,cô vẫn chỉ yêu một người,một người duy nhất.

Nỗi đau tưởng chừng như đã nguôi ngoai.Ai ngờ lại trỗi dậy quá bất ngờ ngay khi cô nghe được ba tiếng”Yêu cô nhất!”thốt ra từ đôi môi xoan hồng của đứa cháu.Ngày xưa,trước khi dùng bữa,bao giờ cũng vậy,Tiểu Linh khua đôi đũa vào nhau chan chat,la to:”YÊU CÔ NHẤT!”Tuy tần số âm thanh của cháu cô và Tiểu Linh có khác nhau,nhưng cách nói và cách viết đều hệt nhau.Cô yêu câu nói đó lắm.

-Mời cả nhà dùng cơm.-nhỏ cháu tiếp tục bô bô cái miệng,nó nào biết chính nó đang đào bới cái quá khứ êm đẹp mà đau nhói của cô út nó

Cô Quỳnh Anh cười xoà,nhìn ngắm Vân My ăn uống ngon lành.Cay đắng xót xa khi không thể tự tay nấu món súp yêu thích của Tiểu Linh cho nó ăn thêm lần nào nữa,cô thì thầm trong tâm trí rằng:”Xin lỗi!Chỉ vì cô yêu em.”

----------------------------------- 

Khách sạn nhà mình ngày càng ăn nên làm ra anh nhỉ!-Tiểu Linh gác hai chân lên bàn làm việc,ngã người ra sau ghế,còn hay tay thì gác ra sau ót như cánh quạt cối xoay gió.Nó đang nói với Charles.

Charles cũng như nó,làm việc suốt ngày chẳng màng đến ăn uống trong giờ nghỉ trưa.

-Ừ!-anh nằm dài trên ghế bành,nơi Tiểu Linh dùng để tiếp khách,mí mắt khép hờ lại-Mà sao em không ở nhà chăm sóc cho Yumi?Công việc để anh lo hết cho.Lúc này Yumi rất cần có em bên cạnh.

Tiểu Linh nhún đôi vai gầy,giọng ráo hoảnh:

-Cô ấy đuổi em đi.

-Là sao?

-Cô ấy bảo em không cần bận tâm vì cô ấy nhiều quá.Bảo em đi làm đi.Tối về thì muốn chăm sóc ra sao thì cứ việc.

-Yumi thiệt là…-Charles có vẻ quàu quạu-Sức khoẻ yếu như vậy mà bảo người khác đừng bận tâm.

-Em cũng hết cách với cô ấy rồi.

Charles đột ngột đổi đề tài.

-Mà không biết bên Việt Nam,ba làm việc ra sao ha!

-Chắc là ổn cả thôi.Ba mà ra tay thì mọi việc đều okê cả.-Tiểu Linh tự hào nói

Đúng lúc ấy thì điện thoại Tiểu Linh réo lên inh ỏi như báo hiệu một điều không hay sắp xảy ra.

-Alô!-nó bắt máy

-Thưa,cậu Giang.-giọng hốt hoảng của bà giúp việc ở nhà ông chủ tịch Chan-Cậu về ngay đi!Cô chủ(tức Yumi)đang thở gấp.Tôi e là…..

Không đợi bà ta nói hết câu,Tiểu Linh vội nói nhanh:

-Nói Yumi tôi đang trên đường về.

Rồi nó hấp tấp chạy khỏi văn phòng.Trước khi đi,nó nắm cổ tay Charles lôi đi.

-Yumi đang hấp hối.Em nghĩ đây là lần cuối cùng anh được nghe những lời ngọc thốt ra từ miệng cô ấy.

Charles mặt mày xanh lè như tàu lá chuối khi nghe em mình nói vậy,vội vã chạy thật nhanh ra bãi đỗ xe.

----------------------------------------

-Yumi!Linh về rồi nè!-Tiểu Linh cầm lấy đôi bàn tay nõn nà một thời,nay trở nên gầy guộc.

-Linh!-Yumi cố nặn ra nụ cười thật xinh xắn nhưng không mấy thành công.-Em nhớ Linh lắm!

-Linh cũng nhớ Yumi nhiều!-Tiểu Linh đặt những ngón tay thon dài ỉu xìu của nàng lên môi mình,cố giấu đi những giọt lệ đau thương.

Đến tận bây giờ,vào giây phút cuối đời của Yumi,Tiểu Linh vẫn không sao yêu được cô gái tội nghiệp đang nằm thoi thóp trên giường như nó yêu cô giáo nó.Nhưng dẫu sao nó cũng không khỏi xúc động khi người bạn tri âm của nó sắp xa rời nó,sang bên kia thế giới.

-Yêu Linh…em…không bao….giờ…hối …hận….-Yumi thều thào,nhìn ngắm đôi mắt nâu tuyệt đẹp của chồng,cố khắc sâu hình ảnh ấy vào tim lần nữa,hy vọng rằng sau khi đầu thai,nàng vẫn yêu đôi mắt ấy-…dẫu …em biết….Linh….sẽ ….mãi….không yêu ….em.Linh…vẫn còn…..yêu cô….Quỳnh Anh….của Linh…Em biết …là vậy mà!

-Yumi!-Tiểu Linh thật sự xót xa khi nghe vợ nó nói vậy

Charles đứng cạnh em mình,nhìn Yumi, hai hàng nước mắt chảy ròng như thác đổ.

-Sau khi…em…mất.Linh…hãy…đi tìm….Quỳnh ….Anh…Em….không tin…là…cô ấy…bỏ rơi…..Linh…chỉ vì….một chàng…trai.Em….cảm nhận…được….rằng….nhất định….có uẩn khúc….bên trong….Linh!...Hãy tìm cô ấy!Và…nói…cho cô ấy….biết….Linh yêu…cô ấy…biết …nhường nào.

Xoay mặt qua,nàng nói với Charles:

-Charles!Cám ơn….những lời…động viên ….của anh…trong những…ngày vừa…qua….Em….rất vui….vì có….được….quen…biết anh.Chalres!...Em…xin lỗi…vì…không thể…đáp…lại…tình cảm….anh…dành cho…em.Em….xin lỗi!

Charles không nói gì.Hai đầu gối anh đập xuống đất.Nước mắt không ngừng rơi.

-Ông ơi!-Yumi yếu ớt chìa tay cho cụ Chan nắm lấy,nàng biết rằng từ nay về sau,cụ sẽ chẳng thể nắm tay đứa cháu yêu quí của mình thêm lần nào nữa-Ông nhớ….giữ gìn…sức khoẻ.Cháu….không thể….xoa bóp….cho ông…nữa rồi!Nhưng….cháu vẫn…thương…ông.Cháu đi…rồi,ông…đừng…ăn hiếp…chồng cháu…nữa!...Nha ông!

Lưng cụ Chan vốn đã còng vì sức nặng của tuổi già nay càng còng hơn nữa bởi những lời êm dịu mà nặng trũi của đứa cháu độc nhất của ông.

Cụ Chan gật đầu trong đớn đau.Thân hình ông run run lên vì xúc động.

Xoay mặt trở lại với chồng,Yumi rưng rưng đôi dòng lệ.

-Cho…em…gởi lời….xin lỗi….đến ba.Nó….rằng..em là….đứa con…dâu…bất hiếu.Em…không thể….làm nhiệm….vụ…của một người…con…đối với…cha,của….người vợ….đối với…chồng nữa….rồi!Rằng em….rất ….xin…lỗi ba.

Yumi dừng lại một lúc để lấy chút sức lực,nói tiếp:

-Hạnh phúc….lớn nhất…của….đời…em…là được….làm…vợ Linh.Mong ước…lớn nhất…của….đời em….là….làm cho….Linh…vui vẻ…mỗi…ngày.

-Em luôn làm Linh vui cười.-Tiểu Linh rưng rưng nước mắt nhìn nàng

-Linh à!

-Linh đây!-Tiểu Linh hôn lên tay cô vợ tội nghiệp

-Em còn….một …tâm…nguyện…cuối…cùng.Linh…sẽ… chiều…em chứ?

-Nói đi!Linh sẽ làm!

-Linh….có…thể…-giọng Yumi càng lúc càng yếu-….hôn…môi…em…lần cuối…không?

Tiểu Linh gật đầu trong nước mắt,chiều theo ý vợ.

Dồn hết sức tàn còn sót lại trong người mình,Yumi mỉm cười thật tươi tựa một thiên thần với tất cả,để rồi sau đó bước vào cõi vĩnh hằng.

-Yumi!

Không hẹn mà cả ba người:cụ Chan,Charles và Tiểu Linh cùng lúc thốt lên hai chữ xót thương ở trên.

Yumi đi rồi!Nàng đi rồi!

Ngày đưa tang Yumi,cả ba người đều vận vét đen,lê từng bước nặng nhọc,mặt người nào cũng ủ rũ,sầu não.Riêng cụ Chan thì tuổi tác đã cao,lại chứng kiến cảnh cô cháu gái mình yêu thương ra đi,cụ không còn đủ sức để đứng nữa.Cụ ngồi trên xa lăn,Tiểu Linh đứng sau,đẩy xe.

Ý trời định sẵn một mình Yumi cất bước về trời là chưa đủ(mà thực ra là ý của tác giả).Trong lúc người ta đạt quan tài gỗ chứa thi thể xinh đẹp của Yumi xuống huyệt,Tiểu Linh nhận được một cú điện thoại mà sau khi nghe xong,nó ngất xỉu ngay tại chỗ.

-Xin lỗi!Cô có phải Giang Tiểu Linh?

-Vâng.-Tiểu Linh đáp gọn lỏm,nó chẳng còn tâm trí đâu để suy nghĩ lung tung về cái số điện thoại lạ hoắc đang gọi mình.

-Ông Giang Dân là cha của cô?

-Vâng.Anh gọi đến tôi có việc gì quan trọng không?-giọng Tiểu Linh đờ đẫn sao ấy

-Vậy….Xin lỗi,cô!Tôi có một hung tin muốn nói với cô.

-Hung tin?-vừa nghe hai chữ đó,Tiểu Linh liền giật choàng như vừa tỉnh mộng-Ba tôi gặp chuyện gì sao?

-Ông Giang vừa gặp tai nạn xe cộ.Một chiếc xe tải đang đi với tốc độ cao,hãm phanh không kịp nên tong vào xe ông Giang,khiến tài xế chết tại chỗ,còn ông Giang bị thương nặng.Người ta cố gắng đưa ông Giang đến bệnh viện thật nhanh nhưng không kịp.Hiện tại xác ông Giang đang được giữ ở bệnh viện…..

Nghe đến đây,chân tay Tiểu Linh bủn rủn cả ra rồi rơi phịch xuống đất.Đầu óc choáng váng,nó ngất đi sau cú sốc đột ngột này.

-Alô!Alô!.....

-Tiểu Linh!Em sao vậy?-Charles hốt hoảng chạy đến bên em mình.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: