Chương 30
-Quỳnh Anh à!-anh trai cô Quỳnh Anh là một thanh niên tuổi độ ba mươi,nhìn cũng khôi ngô tuấn tú lay người cô em gái khi em mình ngơ ngẩn nhìn vào khoảng không vô định-Lại nhớ con bé đó sao?
Quỳnh Anh chìa bộ mặt ngơ ngác nhìn anh Bảo.
-Hở?
Anh Bảo thở dài,khẽ lắc đầu rồi ôm em mình vào lòng,vỗ nhè nhẹ lên vao cô em.
-Vừa đáp xuống sân bay,chắc em còn mệt lắm.Ngủ đi!
-Uhm.-Quỳnh Anh nép mình vào đôi cánh tay rắn chắc của anh,hai mí mắt khép lại
---------------------------------------
-Phiền chị gởi Fax này cho Charles.-Tiểu Linh đưa xấo giấy tờ cho thư kí riêng –Tôi có chút việc phải đi.
-Dạ.Chào,giám đốc!
-Chào,chị!
Tiểu Linh lịch sự chào lại rồi rời khỏi phòng lại việc tại Việt Nam.
Hôm nay là ngày 7/7 âm lịch.
-Mới đây mà đã hai năm rồi.-Tiểu Linh cười nhạt nhẽo một mình trong khi chờ thang máy.
Ra khỏi khách sạn,nó lái chiếc ôtô đen bóng loáng của nó đến một nơi.Nơi mà các bạn thừa sức để đoán chính xác là đâu.
Vừa lái xe,nó vừa nhớ đến khoảng thời gian hai năm ở Hàn Quốc vừa rồi.Những ngày đầu ở trên xứ sở Kim Chi ấy,hầu như đêm nào nó cũng chìm trong men rượu,bao tử nó giống như một cái túi không đấy,rượu vào liên miên,hết chai này đến chai nọ.Mỗi khi uống rượu như vậy,nó đều khoá trái cửa lại,tránh không cho ai vào để họ khỏi trông thấy bộ dạng say khướt say mèm của nó khi men rượu đã thấm vào từng tế bào.Dần dần,ông Giang phát hiện ra con mình là con sâu rượu ban đêm,ông dặn những người giúp việc giấu hết rượu bia đi,bản thân ông cũng không cho phép mình mua rượu về nhà nữa.Ông Giang và Charles ra sức khuyên nhủ,an ủi nó mỗi ngày.Yumi cũng rất nhiệt tình giúp đỡ ông Giang và Charles.Yumi đưa nó đi dạo,đi ăn,đi uống,đi mua sắm và quan trọng là Yumi luôn lắng nghe Tiểu Linh những điều được thốt ra từ tận đáy lòng của con người đáng thương ấy.Hai người hiển nhiên trở thành bạn thân với nhau.
Cho đến một ngày nọ,Tiểu Linh vô cùng bối rối khi Yumi ngỏ lời yêu nó.Nó có thích Yumi thật,nhưng nó không yêu Yumi.Nó nhẹ nhàng từ chối:
-Chị biết là em không thể quên cô ấy(cô Quỳnh Anh)mà.
Yumi đau lòng lắm,dù cô đã biết trước câu trả lời.
Nhưng đến hiện tại,Tiểu Linh vẫn coi Yumi là bạn thân.Ngoài mặt,Yumi cũng vậy.
Ngày 7/7 âm lịch năm ngoái,ông Giang đột xuất trở bệnh.Thế là chuyến bay về Việt Nam của Tiểu Linh bị huỷ bỏ.Nó ở lại để chăm sóc ba nó,hẹn sang năm sau sẽ đi.
Căn nhà nhỏ năm xưa càng lúc càng rõ dần khi nó đến gần.Nó ngồi lặng thin trong xe,rầu rầu nhìn vào bên trong.
Nó bắt đầu sợ khi kỉ niệm liên tục tấn công ào ạt trong tâm trí nó.Đã lâu rồi nó không bước vào căn nhà này.Đã lâu rồi nó không nhìn thấy cây bang-nơi nhân chứng cho tình yêu của nó dành cho cô Quỳnh Anh.Và cũng lâu rồi nó không trông thấy cô,không được hôn lên đôi vai gầy của cô.Nó sợ nó sẽ khóc thêm lần nữa.
-Dù gì thì cũng đến rồi.Chẳng nhẽ lại bỏ về.-Tiểu Linh tự nhủ.
Mở cửa xe mà đôi bàn tay nó run run lên vì xúc động.
Nó dạo bước thăm khoảng sân nhỏ trước nhà,rồi phì cười khi nước của nó không rơi ra.Hoá ra là tim nó khóc chứ nó không khóc.
Mọi thứ trong nhà vẫn nguyên vẹn như ngày nó đớn đau chạy đi tìm cô giáo.Nó thả lỏng cả người,thong dong thăm từng xó xỉnh trong nhà,từng chỗ một,từng chỗ một,nơi nào cũng có kỉ niệm giữa nó và cô cả.
Suốt buổi tối hôm ấy,nó ngủ lại ngôi nhà này.Nằm trên chiếc giường nơi phòng ngủ,nó cố gắng tìm lại hơi ấm còn sót lại của cô Quỳnh Anh trên ấy.Nó nhắm mắt lại với hy vọng rằng sáng mai,khi tỉnh dậy,cơn ác một hai năm này sẽ tan biến,rằng cô Quỳnh Anh sẽ nằm cạnh nó.Để rồi sáng hôm sau,khi mở mắt ra.trái tim nó tan nát với thực tại xót xa.
Nó dừng chân lại dước gốc bang trước khi ra về.Những gì nó khắc trên thân cây hãy còn đó,nhưng đã bị biến dạng phần nào theo năm tháng.Đưa bàn tay,bàn tay đeo nhẫn lên,sờ vết tích sần sùi ấy,vẻ mặt thảm não càng thảm não hơn.
-Sao cô không về với em?-nó tựa vào thân cây,đôi mí mắt chạm vào nhau,rồi sau đó,một giọt nước mắt nóng hổi ứa ra từ khoé mắt,chảy dài trên làn da trắng,rơi xuống đấy.-Sao cô lại bỏ em?Cô thật độc ác!
Tránh để mình tổn thương quá nhiều,nó vội chạy Ra xe.Lái xe ra đường cao tốc,xong,phóng đi với vận tốc lớn nhất mà chiếc xe có thể chạy được.
Trở lại khách sạn,nơi nó đang thực hiện nhiệm vụ công tác,nó sực nhớ mình để quên điện thoại di động ở căn nhà cũ.Lại một phen nữa rút hết can đảm,nó quay trở lại nơi ấy.
-------------------------------------------
-Anh ơi!Mình đi khỏi đây ngay đi!-Quỳnh Anh kéo tay anh trai tiến về phía cổng thật nhanh
-Về sớm thế kia à?-anh Bảo tròn tròn cặp mắt đen nhánh nhìn cô em-Anh chưa xem được gì hết trơn!
Trông cô Quỳnh Anh như sắp khóc đến nơi.
-Tiểu Linh sắp đến.-cô vội vàng hơn trong việc thôi thúc anh mình
-Sao em biết?-anh Bảo ngạc nhiên trước câu nói của Quỳnh Anh-Chả phải là nó vừa mới rời khỏi nhà sao?
-Tiểu Linh để quên điện thoại trên bàn kìa.Mình phải đi thật nhanh thôi,anh!-giọng cô nghe nghẹn ngào,hai mắt đã long lanh lên vì nước mắt-Linh vẫn còn nhớ đến em.Hình nền trong điện thoại của Linh là hình em.Em không muốn để Linh gặp lại mình.Em không muốn vì em mà Linh bỏ cả tương lai của Linh.Em không muốn!
Hai anh em cô Quỳnh Anh rời khỏi ngôi nhà đó ngay.
Ôm cô em gái vào lòng giữa đường phố,anh không thể không ôm em mình vào lúc này vì Quỳnh Anh đã bắt đầu sướt mướt và đi không nổi nửa.Anh thở dài phiền não,nói:
-Nếu biết trước là thế này,anh đã chẳng đưa bằng lòng khi em đòi sang đây,và em sẽ chẳng phải khổ sở như thế này.
Sức lực của Quỳnh Anh dồn hết cả vào nước mắt,còn nước mắt thì mãi rơi xuống mặt đất lạnh giá.
-Liệu Linh có hận em khôg,anh?-giọng cô yếu ớt và thều thào như người đang hấp hối
Đáp lại câu trả lời ấy là một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau lưng Quỳnh Anh.
-Chào,cô!Lâu rồi không gặp nhau nhỉ!
Cái giọng nói mà suốt đời,suốt kiếp cô giáo trẻ này khôn thể quên được.
Lau khô những giọt nước mằn mặn trên khuôn mắt sương sương,cô nặn ra nụ cười xinh tươi giả tạo khéo léo,quay người lại,cười nói:
-Chào,Tiểu Linh!
-------------------------------------------
Sau khi lấy lại điện thoại,Tiểu Linh trở lại xe với vẻ lưu luyến khó tả được.
Còn một giờ nửa là chuyến bay sang Hàn Quốc sẽ cất cánh,nó sẽ sang đó để toàn tụ với gia đình.
Ngắm nghía ngôi nhà lần cuối trước khi đi,nó cố khắc ghi từng chi tiết nhỏ nhoi của ngôi nhà vào đầu.Bởi một năm nữa nó mới đủ can đảm để quay lại đây.
Nó cho xe chạy.
-Dù thì về khách sạn cũng chẳng có gì làm.Thôi thì chạy vòng vòng cho hết xăng chơi vậy.
Miệng nói tay làm.Nó chạy khắp thành phố thật.Nhìn cảnh qua lại nhộn nhịp,nó vui lên được chút chút.
Nhưng ý trời định sẵn là không cho phép nó được vui lâu.Chốc sau,nó bắt gặp một đôi tình nhân đang đứng ôm nhau giữa phố.Tim nó lại nhói khi trông thấy cảnh ấy.Nó nhớ đến những lần hai cô trò,à không,hai vợ chồng ôm nhau,trao cho nhau những cái hôn thật ấm áp.Ông trời nói hành hạ nó như vậy là chưa đủ,phải hơn thế nữa.Ông còn cho nó thấy thân hình thân quen,mái tóc thân yêu và một phần khuôn mặt thân thương của cô gái đang ôm chàng trai trên vỉa hè kia.
Bây giờ thì nó đã hiểu.Bây giờ thì nó đã biết.Đã hiễu,đã biết vì sao cô Quỳnh Anh bỏ nó mà đi.Máu trông người sôi lên như núi lửa sắp phun nham thạch.Nó muốn tống vào mặt gã trai mà cô gái đó ôm chục cái thật đau,trăm cái thật đau.Nhưng nó không làm vậy,nó chọn cách khác để trả thù,trả thù cái tội bỏ rơi mình chỉ vì một thằng đàn ông.
Cho xe dừng lại sát hè phố.Nó mở cửa,bước ra với bộ mặt bị tuyết bao phủ quanh năm,nó lạnh lùng cất tiếng từ phía sau lưng cô gái đó:
-Chào,cô!Lâu rồi không gặp nhỉ!
Người đó đích thị là cô Quỳnh Anh.Nó không thể lầm,và nó đã không lầm.
Nó không biết cô bận bịu làm gì với khuôn mặt mình mà khá lâu sau đó mới chịu ngoảnh lại,nhoẻn miệng cười với nó.
“Chắc mấy người ngạc nhiên lắm khi bị tôi bắt quả tang đi chơi với trai,phải không?”,nó cười độc địa ngay trong lòng,ý nghĩ này giống trách móc hơn là hỏi nhiều.
-Chào,Tiểu Linh!-cô cười và nói
Không vòng vo tam quốc chi hết,bởi nó đã hết kiên nhẫn rồi,nó vào thẳng vấn đề.
-Bạn trai cô à?
-Tôi…..
-Ừ!-cô Quỳnh Anh ngắt lời anh Bảo,ôm lấy cánh tay của anh mình-Bạn trai cô.
“Tình tứ nhỉ!”,Tiểu Linh vờ như không thấy cảnh đó.
Mà thực chất,cô Quỳnh Anh ôm tay anh mình là vì cô muốn đánh lừa Tiểu Linh và để can đảm hơn khi buộc phải đối mặt với bộ mặt giá lạnh kia.
-Thế hai người quen nhau từ bao giờ?-so với lúc mới xuất hiện,mặt Tiểu Linh vẫn vậy
-Hơn hai năm.-cô giáo trả lời ngắn gọn,trong khi anh Bảo chỉ lẳng lặng trước cuộc đối thoại của hai cô trò
Tiểu Linh nở nụ cười nhạt thếch.
-Trùng khít nhỉ!
Cô Quỳnh Anh hiểu ý.Tim cô như ngừng đập khi nghe câu ấy.
Ừ,quá trùng khít.Tính từ lúc cô bỏ đi sau khi chuốc nó uống thuốc ngủ,và cộng thêm một ít thời gian để cô lập âm mưu bỏ đi theo gã trai kia thì hơn hai năm thật.Đây là suy nghĩ của Giang Tiểu Linh.
Cô vờ cười nói,đánh một đòn thật đau vào tim người cô yêu :
-Hai năm.Bốn tháng.Ba tuần.Lẻ một ngày.
Qúa chua xót,Tiểu Linh còn biết nói gì hơn ngoài hai chữ:
-Chính xác.
Dù không muốn,cô đành ngậm đắng cay mà đuổi tình yêu của mình đi.
-Com-lê chỉnh tề.Chắc em đang có việc quan trọng phải làm?
Cánh tay anh Bảo càng lúc càng tê vì máu không thể lưu thông bình thường được.”Tội nghiệp em tôi!”,anh nghĩ thầm,”Nó(cô Quỳnh Anh)đang đau lắm đây!”.Thật vậy,có ai mà không đau khi chính mình làm đau người yêu,bị người yêu ghẻ lạnh.
-Ừ.Tôi sắp đi xa và không biết bao giờ sẽ quay về.-một thoáng ngẫm nghĩ,nó nói mà lòng đau xé gan xé ruột,chính cô Quỳnh Anh cũng chịu đựng đâu kém gì nó-Và tôi chẳng mong là sẽ được quay về đây.
Cả hai âm thầm nuốt nước mắt.
-Thôi!Chào,cô!Tôi đi đây.
Trước khi đóng cửa kính lại,nó nói vọng ra mà không thèm nhìn.
-Chúc anh hạnh phúc bên cô ấy.Đừng như tôi!
Rồi nó cho xe chạy,cóc cần quan tâm anh chàng đó có nghe thủng lỗ tai câu nói đó hay không.Nó hi vọng cô Quỳnh Anh hiểu những gì nó nói.
Hiện giờ nó đang rất giận cô,giận rất nhiều và muốn làm cho người tình bội bạc kia thật đau lòng bởi những lời độc địa của nó.Và dường như nó đã thành công.Qua kính chiếu hậu,nó thấy nước mắt cô lả chả rơi xuống phố,và cô sẽ khuỵ xuống đất nếu không có “bạn trai cô”nâng đỡ.
Hệt như hai năm trước,nó bước vào phi trường cùng sự đau thương và chán chường không biết nói sao cho vừa.
-------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top