Chương 21
-Tiểu Linh!Em đâu rồi?-cô Quỳnh Anh gọi vài ba lần mà vẫn không có tiếng trả lời nào
Cô chạy từ lâu trên xuống lầu dưới,tìm hoài mà không thấy nó đâu
-Chắc là con bé đi hóng gió rồi!Đồ đặc của em ấy còn nguyên đây mà!Nhưng ai đời lại đi hóng gió vào giờ này?Gần 12 giờ trưa rồi mà!
Ngồi đợi trên giường,cô vô tình phát hiện ra chén cháo cô nấu cho Tiểu Linh sáng nay hãy còn nguyên trên bàn,nguội ngắt.
Mặt hầm hầm,quàu quạu cô nói:
-Kêu thì làm.Hông kêu hông làm.Uống thuốc kiểu đó xót ruột chết luôn cho coi!Hừ!
Đợi mãi mà chưa thấy Tiểu Linh về,cô gọi cho nó,số di động.
-Trời!Điện thoại để ở nhà là sao?Rốt cục là em đi đâu vậy hả?
Nhìn đồng hồ,gần bảy giờ tối rồi mà nhóc họ Giang vẫn biệt tăm.Cô Quỳnh Anh sốt ruột lắm rồi,lòng nóng như lửa đốt.
-Hông biết có chuyện gì xảy ra với con bé hông nữa!
Chời mãi đến khi không thể chờ được nữa,cô gọi thẳng đến nhà Tiểu Linh.
-Alô!-chị giúp việc nhà họ Giang bắt máy,chú Quân bận chút việc ở phòng chú nên không thể xuống nhà dưới bắt máy nghe được
-Xin lỗi cho hỏi!Tiểu Linh có nhà không ạ?
-Cô Giang(tức Tiểu Linh)rời khỏi nhà từ chiều hôm qua đến giờ vẫn chưa thấy về.Nghe quản gia nói thì hình như cô chủ đang ở Seul thì phải.
-Seul?Hàn Quốc?-cô Quỳnh Anh giương mắt ếch nhìn vào khoảng không trước mắt-Tiểu Linh sang bên đó để làm gì?
-Tôi cũng không rõ nữa.
-Vậy có ba mẹ hay anh chị Tiểu Linh ở nhà không,chị?
-Họ đi làm cả rồi!
-Khi nào thì họ về?
-Rất ít khi về lắm,thưa cô!
Vậy…khi nào Tiểu Linh về phiền chị nhắn là có cô giáo Quỳnh Anh gọi đến.
-Vâng.
-Cảm ơn!Chào,chị!
-Chào!
Tắt máy,cô Quỳnh Anh ngồi phịch xuống giường.Đôi chân mày dính mắt vào nhau.
-Đi Seul?Tiểu Linh sang đó để làm gì chứ?Đi xa như vậy thì ít nhất con bé cũng phải viết lại vài dòng để mình yên tâm chứ!
---------------------------------------------
-Mặc ba đi!Con về nước lo học hành đàng hoàng là được rồi!-ông Giang xua tay đuổi con gái mình ra khỏi bệnh viện
-Chừng nào ba chưa hứa là phải tịnh dưỡng cho tới khi khoẻ hẳn thì con nhất quyết hông về!-Tiểu Linh ngồi lì trên giường cạnh ba nó
Ông Giang đắn đo suy nghĩ
-Không được!-ông quả quyết-Khách sạn cần có ba.Nhất định…..
-Có Charles lo rồi!Ba đâu cần bận tâm nhiều chi cho mệt óc.
Ông Giang chợt đổi đề tài.
-À!Nhắc tới Charles,sao hôm nau không thấy Charles đến thăm ba nhỉ!
-Đang bàn việc ở nhà ông chủ tịch.-Tiểu Linh nheo nheo đôi mắt nâu nhìn ba nó ngờ ngơ-Ba đang đánh trống lãng với con phải hông?
Bị đoán trúng tim đen,tim ông Giang giật thót.
-Đánh trống lãng gì chớ?
Tiểu Linh lắc đầu,rõ là ba nó đang chơi nước cờ lãng với nó.
-Thì con đang bắt ba ok chuyện ba phải dưỡng sức thì đột ngột ba hỏi về Charles.Đó hông phải đánh trống lãng thì là gì?
Ông Giang rụt vai,tự biện hộ cho mình:
-Thì tại ba không thấy Charles đến thăm nên mới hỏi vậy thôi.Con thiệt đa nghi quá!
Tiểu Linh lấy trái táo trên bàn,chà chà lên áo cho bóng.
-Đa nghi hay hông đa nghi,gì cũng được.Giờ ba nói rõ đi!Ba có chịu hứa hông?
Tiểu Linh nhìn quả táo bóng loáng sau khi ma sát với vẻ khoái chí.
Cắn một miếng thật to,nhai nhoằm nhoàn.
-Hứa gì?-ông Giang vờ vịt hỏi
-Hứa là ba phải…….
Cánh cửa mở ra và Charles bước vào.Theo sau là cô nàng Yumi
-Chào cả nhà!-Charles tươi cười nói to.Đúng lúc ấy thì có cô y tá đi ngang qua,cô ta ra hiệu cho anh nhỏ giọng lại.Charles đưa ngón trỏ lên môi"suỵt", tinh nghịch nhìn cô y tá đó.
-Chào,ông Giang!-Yumi cúi đầu chào hai cha con họ Giang-Chào,Linh!
Tiểu Linh bắt đầu trổ tài Anh ngữ,khua môi múa mép với cháu gái ông chủ tịch Chan.
-Mấy ngày rồi không gặp.Trông cô bây giờ còn xinh hơn cả lúc tôi mới gặp.
Yumi cười thẹn thùng.
-Linh quá khen!
-Sao em không cùng cô Yumi dạo vào vòng quanh Seul nhỉ!-Charles cười bảo-Em chỉ ở lại đây vài hôm thôi mà!Đi chơi cho thoải mái đi!
-Hì!-Tiểu Linh cười hiểu ý,"Anh đang đuổi em đi thì có!”-Nhưng em đâu có rành đường phố ở Seul đâu!
-Có gì phải lo đâu.Chị sống ở đây từ nhỏ tới giờ.Chị rành đường lắm rồi!-Yumi cười tươi rói
Charles thì thầm vào tai đứa em nuôi:”Yumi cũng là một tay ưa shopping không kém gì em đâu!”.Tiểu Linh đáp trả:”Anh cũng có khác gì em đâu!”.ihi
Học sinh…..nghiêm!-nhỏ My hô to khi cô Quỳnh Anh bước vào lớp
Theo thói quen,cô đưa mắt ngay đến vị trí của Tiểu Linh.Tiểu Linh đã trở lại trường sau gần một tuần lễ biệt vô âm tín.Tiểu Linh nhe răng ra cười khi ánh mắt hai cô trò vừa chạm nhau.Nhưng lạ thay,cô Quỳnh Anh làm lơ nó.
-Tất cả ngồi xuống!Trừ Tiểu Linh ra.
Chiếc cằm nhọn của nó trễ dài xuống tạo thành hình êclip,buông câu hỏi gọn lỏm:
-Hả?
Cô Quỳnh Anh chẳng buồn giải thích gì cả.Còn tụi học trò lớp 10D2 thì giương mắt ếch nhìn cô giáo chủ nhiệm,tụi nó mà biết vì sao cô lại nổi nóng đến như vậy là tụi nó chết liền .
Mặt cô lạnh tanh.Tiểu Linh đứng im re,tròn tròn mắt nhòm cô.Lúc đầu nó không hiểu vì sao mình lại bị phạt vô cớ như vậy;lát sau nó hiểu ngay.Cô giận nó vì ra đi mà không để lại tin nhắn,khiến cô lo lắng.
-Cũng đáng thôi!-Tiểu Linh làu bàu với chính nó
Riêng về phần cô giáo,khi mới bước vào lớp,cô trông thấy Tiểu Linh ngay.Chưa kịp mừng rỡ thì cô để ý là Tiểu Linh sau vài ngày biến mất thì như được đắp thịt đắp da nên tròn ra được một tí,mặt baby trở lại như ngày nào.Nhìn Tiểu Linh như vậy,cô biết chắc là nó được chăm bẫm kĩ lắm trong mấy ngày qua.Vì vậy mà cô đâm ra bực,bực vì chuyện ra đi không nói tiếng nào,đã vậy nó còn cười nhăn răng khi cô nhìn nó.Cô cho rằng nó chỉ biết cười xoà xí xoá với cô mà không thèm cất tiếng chào hỏi,không thèm nói lời xin lỗi.Cô quyết phạt nó một trận cho nó biết mặt.
Cô giận nó vậy đó,vậy mà nó đứng cười tủm tỉm ngon lành tại chỗ.
-Bị phạt mà còn cười?-thằng Bính huýt vai nó khi cô Quỳnh Anh quay lên bảng viết bài
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top