Chương 18

Vừa rời khỏi sân bay tại Seul,nó bắt ngay chiếc tắc-xi đến bệnh viện_nơi ông Giang đang được chăm sóc ở đấy.

Vẻ mặt hớt hơ hớt hải của một đứa nhóc 15 tuổi khi chạy vào bệnh viện khiến nhiều người phải tò mò nhìn theo.Nó ba chân bốn cẳng chạy đến căn phòng mà Charles nhắn lại với chú Quân bảo nó đến.

Đến nơi,nó thở hổn hền hồng hộc vì mệt.

Charles đang ngồi trên chiếc ghế kê cạnh giường bệnh,ánh mắt anh nom lo âu khi nhìn ông Giang.

Ông Giang nằm im ỉm trên giường bệnh,hơi thở yếu ớt nên phải thở bằng oxy.

Thấy Tiểu Linh vào,Charles mừng rỡ khôn xiết.

-Ba sao rồi?-Tiểu Linh hỏi nhỏ vào tai người anh nuôi

Charles chưa kịp trả lời thì ông Giang đã thều thào lên tiếng:

-Ai…đó…?

-Con nè ba!-Tiểu Linh đến bên ba,cầm lấy bàn tay gầy gò,gân guốc và chai sần vì lao động quá nhiều-Tiểu Linh nè!

Ông Giang nhoẻn nụ cười hạnh phúc khi cô con gái ruột độc nhất ôm lên tay ông.

-Con của ba!Ba nhớ con lắm!

-Con cũng nhớ ba lắm!-nhìn đấng sinh thành của mình ra nông nỗi này,Tiểu Linh không tài nào kiềm được nước mắt.

-Sao con lại qua đây?-ông Giang cực nhọc nói trong cơn buồn ngủ sắp kéo đến-Lẽ ra giờ này con phải ôn thi bên Việt Nam mà!

-Hay tin ba nhập viện…hic…-Tiểu Linh cố nén sự xúc động trong mình khi ba nó đang từ từ nhắm mắt lại-…thì làm sao….hic…..con để….mặc ba được!

-Con là đứa con ngoan.-ông Giang định giơ bàn tay gầy guộc vuốt tóc con mình nhưng chợt nhận ra rằng mình không còn đủ sức-Ba hơi mệt!Ba ngủ chút nha,con!

Rồi ông nhắm nghiền hai mắt lại.

-Ba!-hình ảnh trước mắt nó trở nên nhạt nhoà dần,những giọt lệ nóng hổi không ngừng tuôn rơi trên hai má nó,tinh thần nó trở nên suy sụp trước sự ra đi của ba nó-Ba ơi!Ba ơi ba!Con với ba chỉ mới đoàn tụ thôi mà!Sao ba lại nỡ bỏ con mà đi!!

Đoạn nó úp mặt vào bàn tay thô ráp của ông Giang mà khóc.

Charles đứng cạnh nó bậm môi,dở khóc dở cười trước hành động của cô em nuôi.Anh vỗ vai nó,từ tốn nói:

-Tiểu Linh nè!Chừng nào em nghe máy đo nhịp tim kêu"Tít!Tit!Tít!Tít!..."thì lúc đó ba mới thực sự ….là ra đi!

Tiểu Linh xoay mặt sang nhìn máy đi nhịp tim.Trên màn hình cái máy ấy,đường chỉ nhịp tim hãy còn dao động,chỉ có điều là hơi thấp thôi.Hoá ra nãy giờ vì xúc động quá mà sớn xác kết luận rằng ba nó đã sang thế giới bên kia đoàn tụ với ông bà.

-Chắc là ba thấy mệt quá nên muốn chợp mắt một chút thôi.Em đừng lo lắng quá!Có em ở đây,ba sẽ mau bình phục thôi! ồn: ht

t-Theo như thống kê thì doanh thu của khách sạn đang giảm xuống dưới mức báo động-Charles nói trong văn phòng làm việc tại Seul,hai mắt anh đảo tới đảo lui trên bản báo cáo.

-Em cũng đọc qua rồi!-Tiểu Linh cau hàng mày thanh tú,hai mắt cũng dính chặt vào bản báo cáo không khác gì Charles

Charles không nói năng gì nữa.Hai anh em mỗi người mỗi suy nghĩ,cả hai đều đang cố gắng vắt óc suy nghĩ.Vài giờ sau,họ đưa ra quyết định.

-Cần cải cách chính sách công ty.-Charles gật gù tán thưởng với ý kiến của chính anh nhưng trông anh chẳng mấy vui vẻ.

Tiểu Linh thì nhịp nhịp hai tay trên bàn,nó còn đang boăn khoăn đủ điều.

-Nhưnh trước hết,chúng ta cần huy động vốn.

-Và thuyết phúc hội đồng quản trị về chính sách mới.

Hai anh em lại suy nghĩ.

Theo như hững gì ông Giang ghi chép trong quyển sổ tay thì đối tác làm ăn lớn nhất của khách sạn Happy Ending(khách sạn thuộc quyền sở hữu của nhà họ Giang tại Seul)là ông Chan.Ông Chan là chủ tịch của một tập đoàn lớn tại Hàn Quốc.Ông Chan và ông Giang nổi tiếng là không ưa nhau tại xứ sở Kim Chi này.Hai người đã huỷ hợp đồng làm ăn sau một trận cãi cọ nảy lửa.

Vấn đề là bây giờ làm sao để thuyết phục ông Chan kí lại hợp đồng,nhất là khi ông ta nổi tiếng với sự khó tính.

-Mình phân công ra đi làm việc đi Tiểu Linh.-Charles ngồi thẳng lưng trở lại,mười ngón tay đan vào nhau đặt trên bàn.

Tiểu Linh gật đầu tán thành.

-Anh làm việc cùng ba ở Seul cũng khá lâu rồi nên chắc anh rành rẽ những người trong Hội đồng quản trị.Anh lo việc cải cách chính sách đi.Còn em…..

Charles cướp lời cô em nuôi:

-Còn em thì làm nhiệm vụ đơn giản hơn mà cũng không kém phần khó khăn:thuyết phục ông Chan-Charles hơi lo lắng cho quyết định của hai anh em.-Cái này thì phải trông cậy vào vận may của em thôi.Ông Chan khó tính lắm!

Đúng là ông Chan khó tính thật.Tiểu Linh đến tận nhà ông,xin được yết kiến thì người ngác cổng hẹn hôm sau tới.Hôm sau tới thì hẹn hôm sau nữa.Hai ba lần như vậy,nó biết là ông ta không muốn tiếp nó.Nó quỳ mọp ngay trước cổng nhà ông để đợi.Ròng rã ba,bốn ngày trời mà ông Chan vẫn không có động tĩnh gì.Còn người gác cổng thì lắc đầu tội nghiệp nó,thi thoảng người gác cổng ấy khuyên Tiểu Linh về nhưng nó nhất định không chịu,vẫn tiếp tục quỳ và bảo với chừng nào ông Chan chưa chịu gặp nó,nó không về.

-Đúng là ông già cao ngạo.-Tiểu Linh nghĩ thầm trong bụng chứ chẳng dám nói ra,nó sợ khi nói ra rồi lại làm hỏng kế hoạch của nó và Charles.

Chuyện nó ở lại đất Hàn và đi xin xỏ ông Chan,ông Giang không hề biết.Ông Giang chỉ biết con gái ông ở lại vài hôm để chăn sóc,trò chuyện cùng ông rồi sau đó về nước để ôn thi,khi ấy bệnh tình của ông đã khá lên được một chút.

Đã hơn một tuần lễ trôi qua,nó không thấy mặt cô Quỳnh Anh.Nó biết cô giáo nhớ nó lắm,chính nó cũng đang như thế mà.Ra đi mà không quên béng việc để lại tin nhắn.Chuyện giữa nó và nhỏ My,nó vẫn chưa giải thích cặn kẽ cho cô nó nghe nữa.Buồn vì nhung nhớ,nó thì thầm với bản thân:

-Cô ơi!Giờ này cô đang làm gì?Cô có nghĩ đến em như em đang nghĩ đến cô hông?

Nó vẫn quỳ trong cơn lạnh buốt giá của màn đêm rồi ngất đi từ lúc nào không hay.Khi tỉnh lại,nó thấy mình đang nằm trong một căn phòng sang trọng,ấm cúng,chăn đắp lên người.

-Cậu dậy rồi à?-một cô gái trạc mười chín,đôi mươi tươi cười nhìn nó,cô ta hỏi nó bằng tiếng Anh.

---------------------------------------------------

-Tiểu Linh chết bầm!-cô Quỳnh Anh mắng Tiểu Linh,hai tay đấm thùm thụp vao chiếc gối hình trái tim Tiểu Linh mua cho cô hôm 14/2,mặt nhăn nhó-Hai,ba ngày trời rồi mà không đến trường là sao?Một lời xin lỗi qua tin nhắn cũng không có.Người gì mà kì vậy?

Quăng chiếc gối xuống đất không thương tiếc,bực bội cô nói:

-Có ngon thì đừng trở lại trường nữa!

Nhìn chiếc gối đáng thương nằm dưới sàn,cô thở dài rồi nhặt nó lên,nhẹ nhàng ôm vào lòng.

-Mà sao Tiểu Linh hông gọi cho mình?

Cầm điện thoại trên tay,phân vân vài lần rồi mới bấm bàn phím.

-"Số máy quý khách vừa gọi hiện đang ngoài vùng phủ sóng.Đề nghị….."

Bảy,tám lần liên tục cô gọi đều nghe cái câu trên.Cơn giận chỉ mới nguôi được một chút là đã sôi sục trở lại.

-Chác là đang đi chơi với cô nào ở trên núi rồi!Đẹp trai quá mà!Nhiều người"cua"quá nên đi chơi với họ hết rồi!Bỏ mặc tui trông chờ ở đây vậy đó!

Tội nghiệp cho nhím con của cô ghê.Làm việc mệt mỏi bên Hàn Quốc mà còn bị trách oan nữa.

Ngồi trách Tiểu Linh mãi cô mới thấy mình thật kì cục.Đổi sang giọng lo lắng,cô nói:

-Mình thiệt là!Hông có tin gì về Tiểu Linh,lẽ ra mình phải lo chứ!Sao lại ngồi đây mắng nhiếc thậm tệ đến thế!

Bật máy tính lên,cô mở file hình xem lại những bức ảnh mà hai người đã chụp khi bên nhau.Nhìn Tiểu Linh cười tinh nghịch(trong ảnh),cô nhớ đến vẻ mặt ăn năn,hối hận của nó mấy hôm trước.

-Tiểu Linh ơi!Em có nhớ cô như cô đang nhớ em hông?

Đoạn cô giở xấp bài kiểm tra của lớp 10D2 ra,lấy bài của Tiểu Linh đặt riêng sang một bên.Những ngón tay thon thon nhẹ lướt trên mặt giấy bài kiểm trả của con nhóc lóc chóc ưa chọc ghẹo cô và luôn thương cô.

Sực nhớ điều gì đó,cô rút điện thoại ra,gọi ngay đến nhà Tiểu Linh.

-Alô!-giọng trầm trầm của một người đàn ông vang lên trong điện thoại

-Dạ,cho hỏi.Đây có phải là nhà của Giang Tiểu Linh?

-Phải.-người đàn ông ấy đáp-Cô có thể cho tôi biết cô tên gì?Gọi đến đây có việc chi không?

-À!Tôi là cô giáo của chủ nhiệm của Tiểu Linh.-giọng cô khá là ấp úng-Mấy ngày nay không thấy trò ấy đi học nên tôi….hơi lo.

-Cô đừng lo.Vài ngày nữa Tiểu Linh sẽ về.-biết mình lỡ miệng,người đàn ông chữa lại-Ý tôi là vài ngày nữa Tiểu Linh sẽ đi học trở lại.

Cô Quỳnh Anh khá là nghi ngờ khi người đối thoại lỡ miệng nói "Tiểu Linh sẽ về"

-Tiểu Linh đi đâu à?-cô hỏi

-Không đi đâu cả.Chỉ là con bé hơi mệt nên cần được nghỉ ngơi,

-Tiểu Linh bệnh rồi sao?-cô giáo mở to hai mắt-Có nặng không?

-Cô khỏi lo.Tiểu Linh sẽ đi học trở lại,ngay sau khi khỏi bệnh.

-Vậy….-mặc dù còn rất nhiều câu hỏi chưa giải đáp,cô đành bỏ qua-Chào,ông!

-Chào,cô!

Cô Quỳnh Anh tắt máy.Giọng thẫn thờ:

-Bệnh rồi sao?

-Hoá ra cô là cháu giá của ông chủ tịch.-Tiểu Linh nói sau khi nhận tách trà từ tay cô Yumi,cô gái nở nụ cười khi nó vừa tỉnh dậy.

-Vâng.-cô gái Hàn Quốc ấy cười-Không ngờ cậu lại là con của ông Giang.Tôi cứ tưởng ông Giang chỉ có độc nhất một cô con gái ruột 15,16 tuổi và một cậu con trai năm nay gần ba mươi tuổi.Không ngờ ông ấy lại còn một cậu con trai xin xắn nữa chứ!

Tiểu Linh tằng hắng.

-À!Về khoảng này tôi cần đính chính lại chút xíu.-nó cười tủm tỉm-Tôi là con gái. 100% là con gái.

-Hả?-cô nàng Yumi tưởng chừng như Tiểu Linh đang đùa

-Không tin hả?-Tiểu Linh quá quen với việc người ta nhầm lẫn nó với một thằng con trai quá rồi nên không ngại gì trong việc giải thích nữa-Có cần kiểm chứng không?

-Con gái á?-hai mắt Yumi ngó đi đâu trên trần nhà-Sao uổng vậy?

-Hả?-Tiểu Linh không nghe rõ lắm câu hỏi của cháu gái ông chủ tịch Chan.

-Không có gì!-cô gái cười bảo-Ông của chị bảo là khi nào em tỉnh,em có thể vào gặp ông.

-Bây giờ được chứ?-Tiểu Linh cười đáp lại

-Có lẽ là được!

---------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: