Với em ấy là cuộc sống
Sếp của Thái Anh tên là Trân Ni, năm nay cũng gần bốn mươi, nói là bốn mươi nhưng so với người bình thường và người giàu có thật sự rất khác nhau. Gương mặt của Trân Ni hệt như cô gái vừa chạm ngõ ba mươi, làn da được bảo dưỡng kĩ, đường nét trên mặt vẫn còn vương lại nét thơ ngây của ngày trẻ. Thái Anh nhìn cũng biết là chị ấy sống vui vẻ yêu đời nên mới thế, nào giống như mặt nàng, nét cứ man mác u buồn.
Nàng còn phát hiện ra sếp có thể nói tiếng anh và tiếng hoa rất tốt, sếp bảo rằng mình có thời gian học tập và làm việc ở Sing, nàng nghe vậy lại càng hâm mộ hơn, vốn người nhàm chán như nàng thường rất thích người năng động.
"Triết! Ống hút để con gấp sao hả?"
Thằng nhỏ tên Triết nghe vậy vội vã ném ống hút ra, có vẻ như rất nghe lời mẹ mình. Trân Ni lại cười với Thái Anh, bảo rằng: "Tiền bên chị thường trả theo tuần, nếu em muốn lãnh lương ngày cũng được. Bình thường em hay mặc đồ như thế nào?"
"Em hay mặc đơn giản, không cầu kì lắm."
Nói thẳng ra trong tủ của Thái Anh chẳng có mấy bộ đồ, mỗi tháng lãnh lương ra nàng cũng chẳng đắn đo việc mua quần áo. Nàng sống đơn giản đến mức mọi thứ chỉ đủ là được, tiền đôi khi nàng còn không dùng tới, bạn bè không có, cần gì phải mua áo quần hội họp? Tuy hai vợ chồng không sống chung với nhau nhưng Quân vẫn trả đủ tiền điện nước nhà trọ, có thể nói lãnh lương xong đến tháng sau tiền của Thái Anh cũng chỉ mẻ vài phần, so với người khác thì đúng thật nàng nhàm chán muốn chết.
"Vì là đi hát nên chị nghĩ em phải có thêm quần áo rồi..."
Thư gãi gãi cằm: "Đồ của chị quá trời, soạn ra cho bé Thái Anh đi, mặc đi hát một chút là xong mà. À khoan, chị hơi lùn."
Trân Ni quắt mắt qua nhìn Thư, Thư biết mình nói hớ nên cười xòa: "Không lùn chút nào, ha Thái Anh ha!"
Trân Ni đúng là lùn thật, cô chỉ có mét sáu hai trong khi nhìn Thái Anh thanh thanh thoát thoát như vậy cũng phải tầm mét sáu bảy, sáu tám, chiều cao này có vẻ bằng Tú, bà xã nhà cô. Tỉ mỉ quan sát thì thấy dáng vóc cũng tương tự, có điều Thái Anh ốm hơn một chút, cổ tay cổ chân nhỏ nhắn như có thể bẻ gãy ngay lập tức. Tuy là Thư và Thái Anh đều ốm, nhưng cái ốm của Thái Anh lành mạnh hơn, nhìn tiểu thư mỏng manh yếu đuối hơn Thư, Thư là ốm suy dinh dưỡng ăn mãi không mập.
"Đồ của Trí Tú có vẻ vừa hơn..." Trân Ni nhìn Thái một lượt từ trên xuống dưới, rốt cuộc cũng ra quyết định, "Vậy đi, em không cần phải mua đâu chị lấy đồ của Tú cho em mặc."
Vốn Thái Anh và Trân Ni không quen biết nhau nên nàng cũng không biết Tú trong miệng Trân Ni là ai, nàng biết Thư và Phương, một cặp đôi lesbian làm chủ cửa hàng cà phê này. Hôm nay đi phỏng vấn nàng lại biết thêm Trân Ni, cũng là một trong những người chủ nơi đây, còn nghe thêm My, Thái Anh đoán, có thể Tú là người yêu của chị Trân Ni.
Mọi người quyết định rằng Thái Anh sẽ mặc quần áo của Trí Tú khi hát, vậy nên đồ đạc Thái Anh cũng không cần chuẩn bị nữa, mỗi đêm đi hát đều đến sớm hơn một chút, Phương trang điểm cho nàng còn Thư lựa đồ cho nàng, nàng cùng với hai bạn nữa hát mỗi đêm. Cổ họng của người bình thường hát đến bài thứ ba liên tục đã thấy hơi buốt đau, vậy nên sau bài thứ ba thường là lúc đổi ca sĩ, cứ thế hát luân phiên cho đến mười một giờ.
Lãnh lương tuần đầu tiên, Thái Anh đứng ở cây atm rút tiền ra bỏ vào bóp của mình, trong lòng vui vẻ không thôi. Nàng đem tiền về nhưng chưa có dịp đưa nó cho Kim, cho đến hôm nàng dạy tiết Văn của lớp.
Lúc này Kim đang ngả trên bàn mà ngủ gà ngủ gật, dáng vẻ của em ấy rất mệt mỏi, ngủ cũng có vẻ rất sâu. Thái Anh đi xuống bàn của Kim trong sự chú ý của cả lớp, nàng cong cong ngón giữa của mình gõ xuống bàn, chờ đợi Kim hốt hoảng tỉnh dậy.
"Sau giờ học lên phòng giáo viên gặp cô."
Tuy Thái Anh rất dịu dàng nhưng ở lớp không có học sinh nào dám này nọ với nàng, nàng là dạng người tuy rất nhẹ nhàng nhưng lại có thể nghiêm khắc lúc cần. Học sinh không phải quá sợ hãi nàng, nhưng bọn chúng nể nàng, trong giờ học không dám làm ồn quá nhiều, cũng không bày trò chọc cho giáo viên khóc như những lớp khác.
Sau giờ học Thái Anh vào phòng nhỏ của phòng giáo viên để đợi Kim, trong phòng giáo viên thường sẽ một phòng đơn giản nho nhỏ để tiếp phụ huynh học sinh, bình thường buổi trưa nếu mệt các giáo viên nữ có thể vào trong ngủ. Hôm nay Thái Anh nhất định phải đợi được Kim đến gặp mình, vì tiền nàng cũng chuẩn bị rồi.
Tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên, có chút e dè. Kim khi vào bên trong phòng, ánh mắt nhìn nàng rất cẩn trọng, bộ dáng này đúng là của một đứa trẻ làm sai một việc gì đó và sợ bị trách mắng. Làm nghề gõ đầu trẻ bao nhiêu lâu nay, Thái Anh quá quen thuộc với những ánh mắt này.
"Em ngồi đi."
"Dạ???"
"Ngồi đi."
Kim ngồi vào ghế đối diện nàng, vẫn là cúi đầu không dám nhìn lên.
"Em có thể cho cô biết vì sao dạo gần đây em hay ngủ gục trong lớp không? Cô không phạt em, cô chỉ muốn biết."
Kim cúi đầu còn thấp hơn, không dám nói.
"Bây giờ em có thể không xem cô là cô giáo của mình nữa, chị muốn hỏi em vì sao em ngủ nhiều trong lớp, được không?" Thái Anh sợ cái danh cô giáo của mình dọa cho Kim sợ, vì bình thường có mấy học sinh thích thân cận với giáo viên?
Kim lúc này mới ngước mặt lên nhìn Thái Anh, ấp úng nói: "Mẹ em vừa mất rồi... bây giờ em phải tự đi làm để lo cho mình..."
"Còn nhà cửa thế nào? Em có ở với ai không?"
"Mẹ em để lại một căn nhà nhỏ, mấy bác em không ở Sài Gòn, mà em cũng không muốn đi về quê lại... Nhưng mà em hứa em sẽ không ngủ nữa, em hứa với cô, em sẽ cố."
Thái Anh xót xa cho Kim, từ khi còn nhỏ mẹ nàng đã dạy nàng rằng cảm xúc của nàng chỉ là thứ yếu, nàng phải đem cảm xúc của người khác đặt trên mình, vậy nên nàng sống một đời luôn chú ý và chăm sóc người khác, nàng đã quen cách sống như thế. Thấy Kim khổ nàng lại đau lòng, dù sao học trò đều là con của nàng, nàng thương chúng hết mực, hễ đứa nào xảy ra chuyện nàng đều sẽ giống như vậy.
"Từ hôm nay mỗi tuần chị sẽ chu cấp cho em, em khoan hãy từ chối. Đây không phải cái bánh trên trời rớt xuống mà là công việc, chị thuê em học hành cho tốt cho chị, cuối năm này chị còn phải đạt chỉ tiêu."
Dùng từ chị hệt như cách Thái Anh nói chuyện với Lệ Sa, hi vọng Kim không thấy nặng nề khi nói chuyện với nàng. Thú thật nàng không biết cách thuyết phục người khác, nàng chỉ đành nói một câu như đùa giỡn như thế, thật ra chỉ tiêu hay không chỉ tiêu nàng không quan tâm, chỉ những kẻ thường không đạt chỉ tiêu mới quan tâm điều này, nàng dạy trước giờ bao nhiêu năm chưa từng chưa đạt chỉ tiêu.
"Nhưng..."
"Nhận lấy đi, đừng đi làm nữa. Sau khi vào đại học em có thể sắp xếp thời gian để đi làm, còn học cố định như thế này em nên học tốt, chỉ còn một năm mấy nữa thôi."
Tự nhiên Kim lại thấy mắt mình nóng hôi hổi, nước mắt tự tràn ra rèm mi, ướt cả gương mặt nàng. Trên phong bì nho nhỏ mà chị giáo đưa cho cô có ghi chữ "gửi Kim" chứng tỏ cô giáo đã chuẩn bị sẵn chứ không phải hôm nay tùy hứng cho cô tiền, càng nghĩ nước mắt càng rơi nhiều hơn.
"Em không biết làm sao báo đáp cô..."
"Chỉ cần em tốt là cô vui rồi..."
________
Tác giả: yenvu18
Hết chap 27
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top