Không nỡ rời xa
"Ngày mai em về rồi, vậy mà còn chưa biết hôm nào chị mới về Sài Gòn được."
"Chị về sẽ nói em."
Từ buổi sáng hai người đã bắt đầu quyết tâm chinh phục đỉnh Pú Đao ở gần nơi Thái Anh làm việc, khi hai người lên được điểm cao nhất, lúc này Thái Anh như choáng ngợp với vẻ đẹp hùng vĩ của non nước Việt Nam. Đứng trên nơi cao nhất có thể gom gọn cả bầu trời vào trong mắt, hệt như giờ phút này nàng chính là bá chủ của trời đất này, phải là phúc phần thế nào mới có thể thấy được cảnh vật hùng vĩ đến thế.
"Đẹp quá..." Lệ Sa không khỏi trầm trồ.
"Đây là ngã ba sông Đà và sông Nậm Na..."
Thật chất việc giao giữa hai con sông cũng không có gì quá đặc biệt, chỉ là ánh mặt trời từ trên cao chiếu xuống dòng sông tạo thành một khung cảnh tuyệt đẹp. Sông khéo léo tránh hai dãy núi mà tạo thành một hình chữ V lớn, trong ánh nắng càng đẹp muôn ngàn.
"Em có cảm giác mình có được cả thế giới!" Lệ Sa nói mà như trẻ con reo lên khi tìm được thứ mình thích, giọng điệu vui vẻ như vậy làm Thái Anh không thể không nhìn thêm, vừa nhìn em ấy luyên thuyên nói nàng vừa cười ngây ngô, em ấy nói gì nàng đều bỏ vào tai tất cả, khi em ấy nói chuyện bất giác khiến nàng cảm thấy thu hút, muốn nghe em ấy nói thêm.
Bất chợt nàng đưa tay ôm lấy eo Lệ Sa, dụi đầu mình vào người Lệ Sa. Em ấy đang nói bỗng phì cười trêu nàng: "Sao vậy? Nhớ em lắm hả?"
"Em có cảm giác em có được cả thế giới..." Thái Anh ngước mặt mình lên nhìn đôi mắt đen láy của Lệ Sa, dịu dàng cười duyên: "Còn chị thì đang ôm cả thế giới..."
Tim của Lệ Sa đập rộn trong lồng ngực, chị ấy lúc nào cũng có thể lay động trái tim của cô như thế. Chị ấy là giáo viên dạy Văn cho nên những lời nói đều rất hoa mỹ, khi chị ấy yêu cô chưa bao giờ ngưng nói những chuyện lãng mạn ngọt ngào cho cô nghe, cô càng nghe càng thấy chị ấy nói rất hay, vậy nên ước muốn của cô chính là cưới người phụ nữ có đôi môi ngọt ngào này làm vợ, mỗi ngày đều nói những lời ngọt ngào cho cô nghe.
"Em yêu chị."
Cô nhẹ nhàng hôn lên trán chị một cái, từ yêu này có vẻ quá thừa thãi với trái tim của cô lúc này. Thứ tình cảm cô dành cho chị còn sâu đậm hơn cả yêu thương, hơn cả là máu thịt, càng lúc càng cảm thấy si mê thứ tình yêu mỹ lệ này.
"Chị cũng yêu em."
Ngày nào cũng thế, ngày nào cũng nói câu yêu nhau vì sợ đối phương quên mất rằng hai người rất yêu nhau. Nếu hai người nói với người khác hai người chỉ mới yêu nhau ba tháng ắt hẳn mọi người sẽ cười và nói rằng hai người các nàng mới yêu nên cảm thấy như vậy, nhưng Lệ Sa biết rằng kể từ ngày yêu Thái Anh, cả cuộc đời về sau đều gắn bó bên cạnh chị ấy, có thể bây giờ thời gian ngắn nhưng cô biết được rằng hai người sẽ bên nhau rất lâu, rất lâu.
Ngày nào chị còn yêu cô, cô còn ở bên cạnh chị.
Còn Thái Anh thì hèn mọn không cần phải nhắc tới, nàng yêu Lệ Sa đến độ có thể cho Lệ Sa hết những thứ mà nàng có, nàng yêu và cần Lệ Sa, nhiều hơn em ấy có thể nghĩ.
Đỉnh Pú Đao tiễn Lệ Sa ngày cuối cùng, sang ngày hôm sau cũng phải miễn cưỡng xa nhau. Hôm đó Thái Anh mặc một chiếc áo phao màu hồng nhạt, đồ đạc giữ ấm cẩn thận cùng Lệ Sa đi ra nhà xe để tiễn Lệ Sa, hai người không ai bảo ai mà nắm tay đối phương thật chặt, chỉ sợ buông ra rồi rất lâu mới lại được nắm.
Lệ Sa xốc lại ba lô trên vai của mình, dặn dò: "Chị về cẩn thận nhé? Về tới trường rồi phải nhắn em."
"Chị biết rồi, em về đến Sài Gòn cũng phải nhắn chị."
Hai người bịn rịn không rời hệt như hai chú chim non yêu nhau thắm thiết không muốn xa rời đối phương, Thái Anh rất muốn được ôm Lệ Sa, được Lệ Sa hôn lên đôi môi của nàng âu yếm. Nhưng nơi này đông đúc đến vậy, nàng cũng biết ngại.
"Về nhà phải ăn uống đủ bữa, không được giảm cân nữa nhé? Em ốm lắm rồi."
Lệ Sa gật đầu: "Em sẽ ăn đủ ba bữa, chị cũng vậy nha."
Cô cũng không ngờ chị sẽ trẻ con mà đưa ngón tay út ra trước mặt mình, Lệ Sa phì cười, cũng đưa ngón tay của mình ra móc nghéo với tay chị. Hai người lập ra một ước định đó chính là cho dù không có đối phương cũng phải sống tốt, để một ngày gặp lại sẽ gặp trong trạng thái tốt nhất.
"Lệ Sa chưa đi chị đã nhớ Lệ Sa rồi..."
Đôi mắt của Thái Anh phiếm hồng, người yêu còn chưa đi đã nhớ đã thương đến muốn rơi nước mắt, nàng cũng muốn tự cười bản thân mình không có chút giá nào.
"Nhớ em thì mau về với em, nhà mình vẫn y như khi chị đi, đợi ngày chị trở về."
Thấy người yêu sắp khóc nên Lệ Sa đưa tay ôm lấy chị ấy vào lòng mình, mặc cho ở đây người khá đông. Chị ấy áp mặt mình vào áo khoác của cô nhẹ nhàng như một cánh phượng vô tình rớt trên vai áo cô ngày hè, mái tóc dài của chị thả ở sau lưng yên lặng như một suối tóc đen tuyền huyền bí, cô đưa tay vuốt mái tóc mềm của chị mà dỗ dành: "Mau về với em, em không nỡ xa chị."
Ôm nhau một lúc lơ xe cũng thông báo là sắp đến chuyến về Hà Nội khởi hành lúc ba giờ chiều, Lệ Sa buông chị ra, bưng hai gò má ướt đẫm của chị lên trêu đùa: "Coi chị khóc như mèo mưa rồi..."
"Em lên xe đi..."
Cảm nhận ngón tay của Lệ Sa di trên má mình, Thái Anh còn rơi nước mắt nhiều hơn, còn chưa xa người yêu, người yêu còn đứng trước mặt mà nàng tưởng rằng đã xa nhau từ muôn kiếp, không còn cơ hội gặp lại.
"Ngoan nè, để em lau nước mắt cho, đừng khóc nữa em thương." Lệ Sa vừa lau một giọt chị lại tiếp tục rơi nước mắt, cô nở một nụ cười trêu, chọc cho chị ấy không khóc nữa.
"Được rồi, em lên xe đi." Thái Anh tự lau nước mắt cho mình mà nở một nụ cười tươi tắn, em ấy bắt đầu đi xa, cuộc hành trình nào cũng là một cuộc hành trình đem cả mạng sống ra đổi, nàng đều muốn cầu bình an cho em ấy, khóc lóc chỉ sợ em ấy đi đường không may.
Lệ Sa nghiêng người hôn lên má chị một cái, vẫy tay chào chị rồi leo lên xe.
Cô nằm nghiêng người trên ghế đắp một cái chăn mà nhà xe chuẩn bị sẵn, lẳng lặng rớt nước mắt vì nhớ thương. Ban nãy cô thấy chị khóc mà không dám rơi nước mắt, cô sợ chị lo lắng cho mình, vậy nên chỉ dám tự mình khóc. Chẳng có buổi biệt ly nào mà không khiến lòng người khó chịu, người mình thương bỏ lại nơi đây để trở về, ai có thể không nhớ không thương, không sầu không tủi?
Chỉ một lần này để chị rời xa mình, cô nhất định không cho phép chị đi xa như vậy nữa, dù chị đi đến chân trời góc bể nào cũng phải mang cô theo cùng. Vì chị ấy là chốn dung thân của cô, phải có chị thì nơi đó mới là nơi an yên, phải để chị ở bên thì cuộc đời của cô mới viên mãn.
"Chị về tới trường rồi, cũng có mua đồ ăn rồi..."
"Lát nữa đến sân bay em cũng ăn." Lệ Sa nhắn lại.
Cô giấu chị rằng mình không đi máy bay về, bởi vì cô chọn đi xe lửa cho đỡ tiền hơn một chút. Cô muốn để dành tiền cho căn nhà nhỏ của hai người, để một ngày chị có thể bình an bên cạnh cô, cũng là để có một ngày cô có thể mạnh dạn mà nói với chị rằng: "Để em nuôi chị."
"Em đi đường cẩn thận, hãy vì chị mà bảo trọng."
Đôi khi Lệ Sa còn nghĩ bản thân mình không xứng với tình cảm trong lành này của chị.
___________________
Hết chap 61
Tác giả: yenvu18
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top