Phần 4: Khi " hoa đào" nở rộ


Đã rất lâu rồi , tôi, Lạc Tiểu Na mới tự nhìn lại " câu chuyện" của mình và tôi nhận ra rằng nó là thứ không có hồi kết . Với tôi, cô đơn cũng chẳng sao, một mình cũng không sao , tôi không sợ những thứ đó; thứ tôi sợ nhất là " thứ" tôi đang được chứng kiến mới phải.

Mới chỉ có mấy phút trước trời vẫn còn tạnh ráo mà nay lại đổ mưa bất chợt. A... Tôi nhận ra rồi.. Chính là người con trai đó. Tôi đã gặp được anh ấy. Anh ấy chắc chắn là " chân mệnh thiên tử" của tôi. Tôi vẫn nhớ như in dáng người đó, đôi giày đó, cả chiếc ô đó.
Ngày trước khi còn là nữ sinh cấp 3, đã có rất nhiều lần tôi cảm thấy như muốn bỏ cuộc không muốn làm gì nữa, có nhiều hôm, tôi đứng dầm mưa ở bến xe bus không để ý trời đất gì cả. Những lúc như vậy, tôi luôn cảm nhận được rằng có một người đứng ở đó che ô cho tôi. Chính là anh ấy. Hôm nay trên chuyến xe bus ấy tôi lại gặp lại anh ấy. Xuống bến bus, trời vẫn đổ mưa như mọi lần, thói quen cũ, tôi quên ô và wow !! :x anh ấy , thêm lần nữa, cầm dù, che mưa cho tôi.
Trái tim của một cô gái không thể không xao xuyến vì những chàng trai romantic như vậy ♡♡ và rồi từ đang giả vờ đọc sách mặt lạnh lùng không thèm để ý, tôi cố gắng ngẩng đầu nhìn sang anh ấy muốn nói hai tiếng " cảm ơn" ... NHƯNG khoan đã!!!
Hỡi ôi, khi anh ấy nhìn thấy tôi anh ấy bèn nhoẻn miệng cười duyên hết cỡ ( nụ cười tỏa nắng) nhẹ nhàng nói:
"Này cô bạn, bấy lâu nay được mình che ô mà giờ bạn mới nhận ra à?"

" à.. ờ.. ừm. Cảm ơn bạn nhé "

" Xin thứ lỗi nhưng mà... tớ không có ý gì khác đâu tớ chỉ muốn nói là nhìn cậu ướt lướt thướt mỗi lần quên k mang ô tội quá nên mình không dám nói . Thật ra suốt bao lâu nay tớ chỉ muốn nói với cậu là là..."

" Gì vậy bạn?? "( oh my heart ♡♡♡cậu ấy định tỏ tình với mình sao trời :x)

" Cậu cầm nhầm cái ô của tớ từ lâu lắm rồi tới giờ cậu vẫn quên ô và không mang nó đi trả tớ. Mấy lần tớ định nói rồi, tớ cũng thử che ô dùm cậu để bắt chuyện nhưng thấy cậu tập trung quá nên tớ lại thôi.."

" Ôi chết xin lỗi bạn. Tớ xin lỗi lắm lắm. . Thật là.. sao bạn không nói sớm hơn? "( antue.. T.T atsm hay sao mà nghĩ đc ngta tỏ tình.. nana ơi là nana)

" Không sao. Giờ thì tớ nói được rồi. Cái ô đấy là quà sn của tớ . À quên đây là số đt của tớ có gì hẹn ngày cậu mang ô cho tớ nhé."

" Tớ xin lỗi bạn lắm lắm. Nhất định tớ sẽ mang trả sớm nhất."

Hầy, như các bạn thấy đấy. Cô đơn không đáng sợ mà thứ đáng sợ hơn là cô đơn lâu quá đâm sinh ra atsm.

Vào một ngày nắng đẹp khác..
Tôi không thèm gọi điện cho cái tên đòi nợ ô ấy. Tôi , lần đầu tiên, thử tin vào thứ có tin là " duyên số" .
Như thường lệ , vẫn bến đó, tôi bước xuống,
Bịch.. bịch..
Ta đây vốn không hề làm nữ chính số " nhọ" mà sao lại như vậy không biết. Bước xuống từ xe bus không đẹp như 1 nữ thần mà như cái bao cát lăn lông lốc xuống đất T.T. Và lăn vào chân ai thì các bạn tự hiểu. Tay cầm cái ô quặt quẹo đứng dậy, gặp ngay ánh mắt sáng như "sao" của người nào đó đang nhìn mình và bên cạnh người đó lại còn là một người quen khác. Ba ánh mắt chạm nhau rất kịch tính, xấu mặt " không đỡ được" nữa, tôi bèn nhẹ nhàng cầm cái ô của khổ chủ mà phủi phủi nhẹ nhàng rồi trao trả lại cho người ta. À mà tôi cũng không quên hỏi thăm luôn người quen:

" Quạ.. Quạ.. Nâu sao anh lại ở đây?"

" Đi với bạn TRAI. Đáng lý ra tôi nên hỏi câu đó"

" Bạn á?? Bạn.. bạn trai á?" ( tên cầm dù và hắn ta là một đôi á antue @_@)

" Không thì ai?"

" Xin lỗi nhưng hai người quen nhau à?"

" Ừm"

" Này bạn cây dù. Tới đây thì tớ không nợ bạn nữa nhé. Xin phép tớ đi về trước"

" À tiện thể tớ có chuyện nói với cậu" - anh chàng cây dù thấy tôi vội chạy mất bèn kéo ra 1 nơi .

" Chuyện gì vậy cậu nói đi?"

" Tớ muốn hỏi tên cậu ấy mà. "

" Hả? Cậu hỏi làm gì?"

" Ủa? Cậu không phải cái cô mà tên kia ( Quạ Nâu) mới thích sao?"

" Hử????? Không phải cậu với hắn là 1 cặp nam- nam à?"

" Hahaaa mắc cười quá. Sao cậu tưởng tượng hay vầy hahaha :))?"

" Thì hắn bảo tớ là đi với bạn TRAI mà"

" Hahaaaa cười đau bụng quá đi mất. Thứ lỗi nhưng tên tớ là tiểu TRAI"

" tiểu Trai à..ơ... hơ.. tớ là tiểu Na( tưởng gay cơ @_@)"

" Vậy cậu với tên kia là thế nào?"

" Sao cậu phải hỏi nhiều vậy? Tớ không thể giải thích cụ thể được vầy tớ xin phép về trước"

" Khoan đã. Tớ chưa nói xong. Cậu.. cậu có thể giúp tớ 1 việc được không?Tớ biết cậu là con nợ của tên đó. Tớ sẽ giúp cậu trả nợ. Chỉ cần cậu làm được một việc."

" Cậu.. cậu rốt cuộc là muốn làm gì?"

" Khiến cho tôi tin vào định mệnh của tôi và cậu."

" Là sao? Cậu nói gì kì thế?? Hả hả??"

" Hãy làm cho tôi thích cậu đi"

" Đừng có bày đặt đóng phim ở đây. Tôi sẽ tự trả nợ.. tự trả nợ"

" Yên tâm đây chỉ là một trò chơi nhỏ thôi. Chắc cậu không biết là .. tên đó.. đã bắt đầu có cảm xúc khác thường với cậu"

" Lại gì nữa?? Thế tại sao nhất định phải là tôi?"

" Đơn giản thôi .. là vì tôi muốn biết người có thể làm cho hot boy chán đời cư xử khác lạ có thể là ai? Và cậu là người đang làm được việc đó."

" Hóa ra cậu cũng chỉ là loại đi GATO người khác thôi à T.T"

" Thế cậu có muốn chơi trò chơi nhỏ này không? Cậu muốn thoát khỏi hắn càng sớm càng tốt còn gì"

Đến lúc này tôi chợt nghĩ ra người mà tôi muốn thoát nhất chính là Tuấn Kiệt, thứ mà tôi muốn thoát nhất nữa là món nợ với tên Quạ Nâu . Suy nghĩ một lúc xét thấy tham gia cái trò hâm đơ này cũng không phải không có lợi. Chỉ cần làm tên cây dù thích mình, mình không thích hắn cũng không mất gì vừa trả được nợ, vừa thoát được Tuấn Kiệt thật là một công đôi ba việc.

" Được. Tôi sẽ làm"

" Tốt lắm. Vậy tính từ giờ phút này trở đi, nhiệm vụ của cậu chính thức bắt đầu. "
......
Hóa ra ngày hôm trước tôi chỉ là bị ảo tưởng nhất thời nhưng ngày hôm nay, tôi thực sự đã được làm nữ chính lần đầu trong đời

""Một khi "trò chơi " đã bắt đầu là một khi cả hai chúng ta sẽ chẳng thể lừa dối chính mình thêm nữa, từ trái tim, ánh mắt, hành động; em.. anh.. có lẽ sẽ trở nên chân thành hơn. Nhưng chỉ có điều..
Kết thúc của chúng ta nằm ở đâu em cũng không biết chắc.. Phải chăng em đã thật dại dột khi tham gia trò chơi này?""

Ngày đầu tiên

Sáng ra, tôi đã phải lần mò đi mua đồ ăn sáng cho hai người rồi đến bến bus từ rất sớm. Mắt nhắm mắt mở đứng thẫn thờ như một cái xác không hồn, tôi đứng chờ hắn. Cái tên điên này không biết có lừa con nhà người ta hay không mà hôm nay tự nhiên cao su thấy ớn. Đứng chờ mãi móe thấy hắn đâu, tôi một mạch bước lên bus tính ngủ tiếp. Nào ngờ vừa bước lên, tôi đã bắt gặp ngay ánh mắt ai kia " nhong nhanh" tỏ vẻ kiểu: Chào buổi sáng đầy bất ngờ. Tôi nheo nheo mắt trong trạng thái lơ mơ định hình một lúc bèn nở một nụ cười lấy lệ rồi vẫy tay thật tự nhiên chào hắn ta và đưa hắn cái hộp đồ ăn sáng. Hắn nhìn sang tôi có đôi chút ngạc nhiên rồi gật đầu tỏ vẻ hài lòng và chỉ vào chỗ ngồi hắn ta giữ giùm tôi nãy giờ. Tôi chỉ kịp cười thêm cái nữa rồi nói:
" Cảm ơn nhe" sau đó ngồi ngay xuống cái ghế không quên lịch sự:
" Cảm phiền cậu. Tôi xin phép đi ngủ tiếp đây. Buổi sáng tốt lành" rồi sau đó chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Một lúc lâu sau xe phanh kíttt lại, tôi đang ngủ bèn giật bắn mình, mở mắt ra thì không thấy tên cây dù đâu. Vừa hay đến bến, tôi chậm rãi tiến ra phía cửa, đi xuống, có đâu ai ngờ.. tôi vừa xuống đã gặp ngay tên giời ơi đất hỡi Quạ Nâu.
Tôi tính niềm nở chào hắn rồi chạy một mạch cho xong nhưng đời đâu như là mơ. Hắn ta nhìn tôi với con mắt khó hiểu rồi nói:
" Sáng chưa rửa mặt à?"
Tôi cứ đinh ninh quái lạ , sao sáng nay có rửa rồi mà. Nhanh nhẹn, lôi gương ra soi bèn thấy trên mặt vẽ một cái mặt cười. T.T Nhất định là tên cây dù đó làm ra, tên đó đúng là biết cách làm người ta " rung động" vì ức mà. Tôi lấy giấy ra lau mặt cho sạch rồi quay qua cười cảm ơn anh bạn Quạ Nâu dở hơi. Hắn ta chẳng nói gì chỉ đứng hí hoáy làm gì đó. Một lúc sau, hắn ta dừng lại, nhìn tôi :
" Cô có bạn trai chưa?"
Tôi shock không làm được gì, bèn bảo:
" Xin lỗi anh chờ tôi đi ói"
Sau một hồi mặt mày tái mét, chân tay run rẩy vì bị mắc cười, tôi quay trở lại hỏi hắn:

" Bị điên à mà hỏi câu đấy?"

Hắn ta thẳng thừng:
" Thì tự nhiên thấy thần kinh có vấn đề mà có bạn trai cũng hơi lạ. Nhưng kiểu này chắc không có nên bình thường ."

" Ờ cũng đúng ha. Mà đáng nhẽ ra thay vì hỏi câu như vầy sao anh không thắc mắc vì sao tôi quen tiểu Trai?"

" Không quan tâm"
Trả lời gì mà thẳng toẹt thế không biết @_@

" Ờ tùy. Nhưng mà tôi nói cho nghe, anh chàng hôm trước anh gặp ở đó là người tán tỉnh tôi đó. Đừng khinh người ta ế nhá"

" .."

Hắn ta " bựa" thật không thèm nói gì nữa mà bỏ đi một mạch không quên bảo tôi về đánh máy hộ hắn vì hắn bị đau tay để trả nợ. Hôm nay là cái ngày huyền thoại gì không biết nữa, em cứ " tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa". Đang lượn vào trường thì tôi gặp Tuấn Kiệt. Hắn ta đang đứng tán gẫu với một bạn nữ nào đó rồi gãi đầu gãi tai thật khó hiểu. Tôi sợ hắn nhìn thấy mình, tính chuồn qua thì bị bắt lại nhanh như chớp. Tuấn Kiệt kéo tôi lại, đẩy tôi đứng sát hắn, chỉ trỏ với cô gái trước mắt:
" Xin lỗi Hân nhưng đây là cô gái mà tớ thích nhé. Vì thế tớ không thể chấp nhận được"
Cô gái kia làm mặt buồn rầu nhìn Tuấn Kiệt rồi nhìn sang tôi:
" Được. Cậu được lắm. Mình hiểu rồi"
Rồi cô gái chạy đi một mạch
Tôi đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra thì tên đó bất chợt xoa đầu tôi. Tôi giật bắn người chạy sang một bên. Hắn ta nháy mắt:
" Bạn vừa rồi vừa tỏ tình anh đấy cô bé ạ. Không nhanh chân là anh đây sẽ làm bạn trai người khác"

" Ơ .. hơ.. xin lỗi anh nhưng em không có nhu cầu đâu"

" Rồi em sẽ thấy .."
Nói xong tôi chạy đi một mạch bỏ lại hắn đằng sau ngơ ngơ đứng đó. Không hiểu kiếp trước mình ăn ở thế nào mà lại ra nông nỗi nầy nữa T.T trong nguyên một ngày mà gặp ba cái nạn thật đáng sợ. Bạn thấy F.A rất tệ và mơ ước có 1 tình yêu lắt léo rồi HE như phim hàn? Đừng vội mơ. Thử trải nghiệm rồi bạn sẽ thấy bị quay mòng mòng nó đáng ghét cỡ nàoT.T

" Lạc Tiểu Na!!! Lạc Tiểu Na!!!"
Giật bắn mình, hình như có ai đó vừa đập vào vai tôi.

" A lớp trưởng. Cậu đến rồi à?"
Đó là Mỹ Ái lớp trưởng lớp tôi. Một cô gái cao ráo, khuôn mặt thanh tú với tính cách rất đằm thắm dịu dàng. Quả thậh nếu tôi có thể " bẻ cong được giới tính của mình" thì tôi sẽ chết mê người như Mỹ Ái

" Tiểu Na này, không biết cậu có biết hay không nhưng trên khoa vừa yêu cầu niên khóa chúng ta mỗi lớp cử 10 người đi làm tình nguyện đó. Mình thấy bình thường cậu rất chăm chỉ, tỉ mẩn lại là người dễ thương, cẩn thận. Để cậu đi rất thích hợp. Không biết yd cậu ra sao?"

" À cái này mình chắc chắn sẽ đồng ý rồi." Mỹ Ái thật tốt quá ;)

" Vậy tớ sẽ ghi tên cậu vào danh sách nhé. À mà tớ quên , cậu có thể mời thêm một bạn khác giới đi cùng để thực hiện nhiệm vụ thử thách theo đôi nhé ;). Tớ tin tưởng cậu lắm đó nhe."

" À.. ờ.. ờm tớ.. biết.. rồi. Cảm ơn Mỹ Ái nha"

" Không có gì đâu;)"
Huhu nãy lỡ đồng ý rồi mà cái cơ hội này đâu dễ để tuột mất. Không biết nên mời bạn nam nào nữa. Hay rủ mấy cha nội trong lớp nhỉ T.T. Ôi nhưng không được rồi, tụi con trai đó có bạn gái hết rồi mà đứa không có bạn gái thì ẻo xà lẻo lắm , vác đi cùng chỉ có bị ăn chửi. Hầy, không biết mình có nên rủ tên cây dù không @_@ tiện thể thắt chặt tình cảm hay là rủ Tuấn kiệt nhưng mà rủ Tuấn Kiệt khác nào lợi dụng và thừa nhận làm bạn gái hắn. Tên Quạ Nâu? Vô dụng thấy chết mà lại còn ít mối liên quan nhất nữa T.T chắc là phải mặt dày rủ tên cây dù rồi. Cớ sao trời lại sinh ra một đứa con gái, bạn trai không có, nhan sắc tầm trung, đã thế lại còn dây vào cái đám phiền toái kia. Làm nữ chính cũng mệt thật nhưng mà nữ chính ý, ẻm hay được nam chính nâng niu lắm. Em không thể làm nữ chính một cách tử tế được rồi T.T
●●●□□□□●●●●□□□□

Trong ba người, liệu Tiểu Na sẽ rung động với ai trước tiên.. mời các bạn cùng đoán ;) :x :x



Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top